Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 22: Chương 22





Liễu Ngọc Hàm cứ tự ý hành động khiến Hứa Tình thấy không ổn, hắn chưa kịp ngăn cậu, Liễu Ngọc Hàm đã nhanh chóng thêm thắt vài chuyện để có cớ bắt chuyện với thiếu niên.
"Các người cũng đến đây để thám hiểm sao?" Dường như thiếu niên không thấy có gì là lạ khi có người đột nhiên xuất hiện trong rừng vào lúc giữa đêm, giữa hai hàng lông mày có sự buồn phiền, "Truyền thuyết về thôn này đều là giả, các người nên về thành phố sớm đi, bây giờ vẫn còn kịp."
Truyền thuyết trong thôn là một lời nhắc nhở, Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình liếc mắt nhìn nhau, lập tức bắt được trọng điểm, tránh để bản thân không nắm được chỗ quan trọng, kiên trì nói chuyện xung quanh đề tài này với thiếu niên, ra vẻ đang đi thám hiểm.
Thiếu niên bị hai người quấn lấy không biết phải làm như nào, dần dần cũng để lộ ra một ít thông tin, ví dụ đột nhiên có người biến mất một cách kỳ lạ trong thôn thật ra đều ra ngoài kiếm việc làm, du khách một đi không trở lại cũng chi là chiêu trò của chủ trang trại, những ngôi mộ xung quanh thôn cũng là do người trong thôn xây dựng nên đểu khai phá du lịch, cơ bản không có gì gọi là ma quỷ ở trong thôn hết.
Hứa Tình thấy lời nói của cậu ta hợp tình hợp lý, bỗng nhiên không hiểu sự kinh khủng trong thôn ở chỗ nào, Liễu Ngọc Hàm với kinh nghiệm đầy mình, nhìn thời gian theo thứ tự trên các bia mộ, không có thái độ gì với lời nói của đối phương.
"Cảm ơn vì đã nói cho chúng tôi biết nhiều như vậy, nhưng mà chúng tôi vẫn muốn vào trong thôn dạo qua một vòng." Liễu Ngọc Hàm nói tiếp, "Nhìn qua có vẻ cậu đang rất đau khổ, ở đây có người thân của cậu sao?"
Hai chữ người thân giống như công tắc kỳ lạ nào đó, sau khi thiếu niên nghe thấy liền liếc mắt sâu xa nhìn Liễu Ngọc Hàm, trong tiếng côn trung kêu yếu ớt quay đầu nhìn về phía bóng đen, khóe mắt ngấn nước rất nổi bật dưới ánh sáng của bóng đèn: "Mẹ tôi ở đây.

Bà ấy đã mất được khoảng thời gian dài, tôi và em trai rất nhớ bà ấy."
Ở đây chỉ có một mình thiếu niên, Liễu Ngọc Hàm hiểu ý, hỏi tiếp: "Ba cậu đi làm à? Em trai cậu đâu? Tại sao cậu ta không đi với cậu đến gặp mẹ mình?"
Hứa Tình quái dị liếc nhìn Liễu Ngọc Hàm, sự kỳ lạ trên người thiếu niên ngày càng rõ ràng, nhưng dường như Liễu Ngọc Hàm không hề hay biết, vẫn còn bình tĩnh nói chuyện với thiếu niên.
Dường như thiếu niên cũng không nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Hứa Tình, im lặng cúi đầu rất lâu, mới trả lời câu hỏi của Liễu Ngọc Hàm.
"Ừm, ba tôi đã ra ngoài.
Em trai...Em ấy sắp bị lệ quỷ ăn tươi nuốt sống rồi!" Đột nghiên thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng đang lơ lủng giữa bầu trời, thiếu niên run rẩy, gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự hoảng sợ, tiếng côn trùng càng ngày càng to báo hiệu điều không lành, "Không kịp nữa rồi, các người không đi ra ngoài được nữa rồi!"
"Két két", tiếng ổ khóa va chạm với mặt kim loại làm cho Hứa Tỉnh sởn gai ốc, nhưng vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục bói chuyện với thiếu niên, muốn moi được nhiều thông tin nhất có thể.
Thiếu niên không còn để ý đến Liễu Ngọc Hàm nữa, chỉ ôm đầu khóc, một lúc lâu mới ổn định lại cảm xúc, dùng giọng điệu phức tạp kể lại chuyện của cậu ta và em trai mình cho Liễu Ngọc hàm và Hứa Tình.
Ba của thiếu niên ra ngoài làm việc từ lâu, để lại mẹ và cậu sống ở trong thôn.
Mặc dù a cậu ta vẫn gửi tiền về đều đặn mỗi tháng, nhưng có lẽ vì quá cô đơn, mẹ của cậu ta đã không giữ được phẩm chất đạo đức, có thêm một em trai cùng mẹ khác cha cho cậu ta.
Là anh trai, thiếu niên hội tụ đủ ưu điểm của cha mẹ, từ ngoại hình khiến người ta kinh diễm, cậu ta không biết ba em trai mình là ai nhưng dáng vẻ rất giống mẹ mình, nhu nhược yếu đuối, ngoại hình không thể so sánh với cậu ta, tất nhiên cũng không được chào đón như anh mình.
Từ nhỏ đã không có bạn chơi, em trai rất để ý vẻ bề ngoài, cũng vì lý do này hai gây chuyện với anh trai.
Khi mẹ của bọn họ còn sống, em trai vẫn giữ đúng mực, nhưng đợi đến khi mẹ qua đời, em trai của cậu ta đã đi sai đường.
"Trước khi trong thôn vẫn truyền nhau truyền thuyết về một Đại Tiên, nghe nói chỉ cần có thể trả giá đủ lớn, Đại Tiên sẽ thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của bạn." Có vẻ thiếu niên rất sợ hãi, "Em trai tôi thấy việc không có bạn chơi chung là do ngoại hình quá nữ tính, nên nhất quyết phải thay đổi diện mạo, khi nó nghe được truyền thuyết này, đã bí mật ở trong hầm triệu hồi thứ gọi là Đại Tiên."
Cách triệu hồi giống như trò chơi của đám trả con tất nhiên sẽ không có tạo thành hiệu ứng gì đặc biệt, nên cậu ta tưởng em trai mình không thành công, lại không ngờ đến có một buổi sáng, cậu ta tận mắt chứng kiến em trai đang ăn gà sống, lúc ấy cậu ta đã bị dọa sợ.
Nhìn em trai không giống như thường ngày, mặc dù không quá thân thiết với em trai mình, cậu ta vẫn biết đã có chuyện gì đó xảy ra, người trước mặt không phải em trai mình.
"Ăn thịt sống uống máu tươi, làm sao có thể là tiên nhân được.
Cuối cùng em trai tôi đã bị lệ quỷ chiếm lấy cơ thể." Thiếu niên không kiềm chế được rơi nước mắt, "Mặc dù tôi không thích đứa con riêng như nó, nhưng mẹ đã mất rồi, không biết khi nào ba mới quay về, tôi cũng chỉ còn lại mỗi nó là người thân..."
Thiếu niên vừa khóc vừa cầu xin Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình, cầu xin hai người có thể cứu em trai của mình.
"Tôi không đành lòng nhìn nó sống trong bộ dạng người không phải người, quỷ không phải quỷ, cho dù không cứu được, tôi cũng hy vọng linh hồn của nó có thể yên nghỉ."
Lời nói rất thú vị, Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình nhìn nhau cười, làm bộ không thấy kẽ hở trong lời nói của cậu ta, giả bộ nhiệt tình, hỏi thêm vài câu về tình huống của em trai cậu ta, sau đó lập tức đồng ý cầu xin của cậu ta.
Thiếu niên cười vui vẻ, đôi mắt cong cong càng làm gương mặt thêm xuất sắc, cho dù Hứa Tình là người lăn lộn trong giới giải trí cũng không tự chủ được sủng sốt một lúc.
Liễu Ngọc Hàm nắm lấy cổ tay cậu ta, bảo cậu ta bình tĩnh, đang định nói chuyện tiếp với thiếu niên, ánh sáng bên bia mộ đột nhiên tắt vụt, ánh mắt đang quen với ánh sáng đột nhiên tối đen, mang đến rất nhiều rắc rối cho hai người.

Giọng nói kinh hoảng của thiếu niên vang lên bên tai: "Hỏng rồi, nói chuyên quên mất thời gian, bọn họ sắp đến rồi!"
Liễu Ngọc Hàm không hỏi bọn họ là ai: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Thiếu tiên nắm lấy tay Liễu Ngọc Hàm, nói lớn: "Không sao, chỉ cần về nhà tôi là không sao nữa! Trong lúc mặt trăng còn chưa ngả về phía Tây, cậu đi với tôi, chúng ta vẫn còn thời gian!"
Liễu Ngọc Hàm đồng ý, vừa mới chạy ra bên ngoài, đột phiên phát hiện Hứa Tình cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Đang thấy kỳ lạ, Liễu Ngọc Hàm còn chưa kịp quay lại nhìn, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hứa Tình, như một cơn gió chạy về phía bọn họ.
Nhìn vẻ mặt trống rỗng của Hứa Tình chạy qua mình, Liễ Ngọc Hàm cảm giác được gì đó liếc về phía sau, thấy một cô gái xinh đẹp mặc sường xám màu lam, nghiêng nước nghiêng thành mỉm cười với cậu, đôi mắt không còn con ngươi đang ch ảy nước mắt bằng máu, tiếng cười quyến rũ quỷ dị vang không ngưng vang lên bên tai.
Tiếng côn trung biến mất, tiếng gió thổi qua rừng cây, tiếng lá cây xào xạc kết hợp với tiếng cười kỳ lạ của người phụ nữ, báo hiệu sự chẳng lành dưới ánh trăng trong vẻo.
Giây tiếp theo, đen bên đường tắt hoàn toàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.