Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh Nhất

Chương 8:




8.
Sau này, tôi có người theo đuổi, tan tầm chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn tối.
Ở bãi đậu xe, trợ lý Dương chuẩn bị đi xã giao với Thẩm Kỳ nhìn thấy tôi thì trêu ghẹo.
"Thời Niệm, hôm nay cô ăn vận đẹp thế? Đi hẹn hò với bạn trai hả?"
"Không phải, chỉ là đi ăn bữa cơm thôi." Tôi có chút ngại ngùng, mím môi cười.
Tích tích tích.
Cách đó không xa, một chiếc Cayenne bấm còi inh ỏi.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh.
Hắn đánh giá tôi từ đầu đến chân, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm, nhíu mày bảo trợ lý Dương mau lên xe.
Lúc trăng lên  đỉnh đầu, ăn cơm được nửa chừng thì chuông điện thoại reo lên.
Trợ lý Dương gọi đến nói Thẩm Kỳ uống say, kêu tên tôi, bảo tôi đến giúp cậu ta, cậu ta không làm được.
Tôi cam chịu nhận mệnh đến đón ông chủ.
"Cô tới rồi, Thẩm tổng không cho tôi lái xe về." Trợ lý Dương mở cửa ghế lái ra, vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ.
Tôi còn thở hổn hển, dựa nửa người vào xe: "Thẩm tổng, anh tìm tôi à?"
Thẩm Kỳ đang nằm trên vô lăng chậm rì ngẩng đầu.
Cà vạt lỏng lẻo, hai cúc sơ mi bung ra làm lộ xương quai xanh trẵng nõn lạnh lùng.
Thẩm Kỳ lúc say nhìn cực kỳ đờ đẫn, mơ màng nhìn chằm chằm tôi nửa ngày, lúc này hắn mới lên tiếng: "Tìm em đưa tôi về nhà."
Sau đó hắn duỗi đôi chân dài ra, cả thân thể chuyển đến ghế lái phụ.
Không còn cách nào, đành lái xe đưa hắn về.
Trợ lý Dương lái xe của tôi đi, đây là lần thứ hai tôi làm tài xế cho Thẩm Kỳ.
Đến dưới nhà hắn, tôi đánh thức hắn dậy.
"Xin lỗi, gọi cô tới làm quấy rầy cô đi hẹn hò, không làm phiền cô chứ?" Thẩm Kỳ mở mắt, đôi mắt tràn đầy tơ máu đỏ đáng sợ.
"Không sao, vừa vặn chúng tôi cũng không hợp nhau, tôi không nghĩ đến nữa rồi." Tôi vô cùng xấu hổ.
Thật sự xấu hổ.
"Thẩm tổng, tôi để xe ở đây cho anh, tôi bắt taxi về."
Tôi đưa chìa khóa cho Thẩm Kỳ, đang muốn xuống xe.
"Đợi đã." Thẩm Kỳ túm tay tôi, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên áp tới.
"Nếu không thì, em cân nhắc tôi đi."
Vẻ mặt của hắn rất chân thành.
Mùi rượu nồng nặc kèm theo hơi thở nóng phả vào mặt tôi.
"À?"
Tôi trực tiếp ngốc luôn.
Tôi không nghe lầm chứ.
"Tôi nói, em hãy cân nhắc tôi đi."
Sống mũi thẳng tắp của Thẩm Kỳ, đôi môi nóng hổi dán vào tai tôi, lặp lại từng từ một.
Mấy năm qua, hắn chưa từng nhắc về Lộc Dạng.
Tôi tưởng rằng, hắn đã quên cô ta.
Chúng tôi ở bên nhau.
Mặc dù hắn tỏ ra khá lạnh nhạt, nhưng lại rất ân cần săn sóc tôi.
Chỉ là sự điên cuồng lỗ m ãng của thời trẻ không còn nữa.
Tôi có chút mất mát, nhưng tự an ủi chính mình, hắn cũng không còn là thiếu niên nhiệt huyết năm đó nữa rồi.
Như vậy cũng rất tốt.
Tôi nghĩ chúng tôi có thể mãi mãi như vậy.
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.