Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 90: Vật tổ truyền




“A!” Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng lấy tay bịt chặt hai lỗ tai lại, trong lòng xuất hiện một tia lạnh lẽo xẹt qua, xoay người lại nhìn Trường Sinh, đã thấy hai tay của cậu ta mở ra, trong nháy mắt vô số hắc tuyến đem tôi và cậu ta quấn vào nhau thật chặt.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Một lúc lâu sau, Trường Sinh kéo tay tôi xuống, nhẹ giọng nói: “Đây là không gian đã bị hắc tuyến hút hồn bao quanh, những âm thanh khác không lọt vào đây được đâu!”

“Anh cũng nghe thấy mà đúng không?” Tôi dùng sức lắc đầu thật mạnh, cố gắng nhớ lại tính chân thực của âm thanh đó, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng còn lưu lại cảm giác sợ hãi cùng nỗi ám ảnh với âm thanh đó.

Trường Sinh thấy vẻ mặt tôi khó chịu, nên cậu ta đã chủ động nắm lấy tay của tôi, từ lòng bàn tay kéo ra vài đường hắc tuyến chậm rãi hòa vào lòng bàn tay của tôi, nói: “Âm thanh đó hình như là phát ra ở trong phòng này!”

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay mình nóng ran lên, đột nhiên một dòng điện ấm áp chảy qua toàn thân thể, và cảm giác lạnh lẽo đó biến mất ngay lập tức.

Tôi vội vàng quay sang lắc đầu với Trường Sinh, Tác Hồn Dẫn này nếu như từ trên người tôi truyền thứ gì đó đến cho cậu ta, thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, còn nếu cậu ta hút hết sinh mệnh lực truyền cho tôi, thì sẽ tiêu hao thuật Tá Thọ của Trường Sinh.

“Yên tâm đi sẽ không sao đâu!” Trường Sinh nhẹ nhàng nở một nụ cười với tôi, thấy sắc mặt tôi khá hơn một chút, cậu ta mới chậm rãi thu tay lại rồi nói: “Âm thanh đó hình như đã không còn nữa.”

Hai mắt tôi sáng bừng lên, nhìn thấy Trường Sinh đã thu đi hết tất cả hắc tuyến, nhưng sắc mặt lại hơi khó coi một chút.

Mà những người trong hồ cùng với Nguyên Thần Tịch đứng bên cạnh hồ đều mặt mày tái mét, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Tuy nhiên. anh Nguyên vẫn đang đứng ôm eo và nghiêm mặt mắng chửi những người khác, rồi lại tiếp tục chửi bới người phụ nữ già kia.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, những người trong hồ sau khi bị anh Nguyên chửi mắng một hồi, phải mất một lúc lâu sau mới có thể dần bình tĩnh trở lại.

Nguyên Thần Tịch lúc này cũng buông lỏng tay đang bịt chặt hai lỗ tai ra, trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng đó giờ đây lại không thể giữ được một chút bình tĩnh nào cả, chỉ có một biểu cảm chết lặng.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, tôi cũng không cảm thấy khó hiểu vì sao Nguyên Thần Tịch sắc mặt lạnh lùng, tâm tình của người khác thì lại thay đổi thất thường.

Vừa rồi tôi mới chỉ nghe một lần, trong lòng đã cảm thấy rất sợ hãi, còn những người này ở đây mỗi ngày đều phải nghe như vậy đến vài lần, lại không thể trực tiếp tự sát, tâm trí của bọn họ đã cực kỳ mạnh mẽ rồi.

“Cô cũng nghe thấy sao? Người phụ nữ đó vẫn luôn ở đó, vẫn luôn luôn ở đó!”, Bà lão hét lớn với tôi, đảo cặp mắt tái nhợt cười lạnh một tiếng, vui sướng trừng mắt nhìn tôi rồi nói: “Cô ta la hét có phải là rất thê thảm không?”

Nhìn thấy trên mặt tôi đang lộ ra một loại biểu cảm cuồng nhiệt, bà ta giật mình một cái, vội vàng lùi lại hai bước.

“Bà đủ rồi đó!” Anh Nguyên lớn tiếng hét vào mặt bà lão, sau đó nhấn chìm cả cơ thể vào trong thạch nhũ.

Bà lão bực bội trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi xoay người, cũng từ từ chìm vào trong thạch nhũ.

Đột nhiên, những người trong hồ cũng giống như cá nhảy vào trong nước, chỉ còn một mình Nguyên Thần Tịch đứng ở bên cạnh hồ.

“Tóm lại anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tôi nhìn xuống mặt hồ màu trắng chỉ còn có chút gợn sóng nhẹ, bất đắc dĩ nhìn Nguyên Thần Tịch mà nói .

Nhưng Nguyên Thần Tịch chỉ nặng nề đứng bên cạnh hồ, khoát tay ra hiệu với tôi, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miệng, ý bảo tôi không nên nói chuyện.

Động tác đó giống như đang chê tôi phiền phức vậy, thấy thế trong lòng tôi lập tức nổi giận, vừa định nhấc chân lên đi về phía ông ta..

Nhưng bỗng nhiên phát hiện sắc mặt của anh ta thay đổi, tay anh không ngừng vẫy tay ra hiệu với tôi, tôi căng thẳng siết chặt tay đi theo, Trường Sinh liền tiến đến ôm chặt tôi vào trong ngực.

“Suỵt!” Trường Sinh ở bên tai tôi khẽ suỵt một tiếng, siết chặt lấy vai của tôi, khiến cho tôi không còn nhúc nhích thêm được nữa.

Hai tay bị cậu ta nắm thật chặt, cơ bắp toàn thân đều trở nên căng thẳng, tôi cũng có thể ngửi thấy được mùi hắc xà còn vương lại trên người cậu ta.

Mà ở phía đối diện, trên mặt Nguyên Thần Tịch chậm rãi lộ ra một biểu cảm thống khổ, trong mắt lại xuất hiện một tia tuyệt vọng.



Tôi đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, cố gắng nhìn để nắm bắt biểu cảm của bọn họ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười như có như không, hình như là ở ngay trong căn phòng này.

Cẩn thận lắng nghe thì lại không thấy tiếng động gì nữa, đợi một lát nữa mới bắt đầu có trở lại.

“Trường Sinh?” Tôi không chắc chắn có phải là do tôi nghe lầm hay không, nên quay sang người nhìn Trường Sinh.

Cơ thể tôi bỗng nhiên cứng đờ, chỉ thấy ở phía sau Trường Sinh cách đó không xa, có một người phụ nữ đang khỏa thân dùng bàn tay nhỏ bé che môi nhẹ nhàng cười, chậm rãi đi về phía chúng tôi, mà tiếng cười như có như không kia lại phát ra từ trong miệng của cô ấy.

“Hì! Hì!” Tiếng cười của người phụ nữ kia vừa trầm bổng vừa sắc bén, chỉ làm cho người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị.

Trường Sinh chậm rãi giơ tay lên, dùng động tác dường như không nhìn thấy đem đầu của tôi  quay trở lại, hai mắt vẫn như cũ mắt nhìn phía trước, miệng dán ở sát bên tai tôi nói: “Tôi đoán không chừng đây chính là người phụ nữ quái dị kia!”

Tôi cứng ngắc quay đầu lại, không chắc chắn nhìn về phía Nguyên Thần Tịch, mới phát hiện anh ta rõ ràng đang mặt đối mặt với chúng tôi, nhưng ngoại trừ vẻ mặt khổ sở, rõ ràng là anh ta không thể nhìn thấy được người phụ nữ kia.

“Hì! Hì!” Giọng nói càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn và dường như càng lúc càng đến gần chỗ chúng tôi.

Tôi nắm chặt tay Trường Sinh, tự hỏi bản thân liệu có nên phóng Dẫn Lôi Thiên Cương Phù hay không, trực tiếp tiêu diệt sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu như diệt không được cô ta, thì bây giờ đánh trực diện sẽ tốt hơn?

Nhưng Trường Sinh lại nắm thật chặt tay của tôi, làm các ngón tay biến dạng, dán vào trán của tôi rồi thong thả lắc đầu.

“A…” Lại là một tiếng kêu chói tai vang lên, màng nhĩ tôi giống như bị một cái gì đó đâm thủng, truyền đến một cảm giác đau nhói.

Tiếng hét đó không kéo dài được bao lâu, nhưng lại làm cho tôi và Trường Sinh căng thẳng đến mức cả cơ thể đều dựng đứng lên, Nguyên Thần Tịch đứng đối diện cũng đã đổ mồ hôi lạnh, tôi đoán tôi và Trường Sinh cũng không khá hơn là bao nhiêu.

“Hì! Hì!” Đột nhiên một luồng gió lạnh thổi vào bên tai, tôi cố hết sức nheo mắt về phía sau, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một giọt mồ hôi của Trường Sinh đang từ cằm trượt xuống cổ.

Sau đó ngay lập tức sắc mặt của tôi trở nên lạnh lùng khó đoán, một bàn tay tái nhợt chậm rãi hướng về phía trước vỗ về, hóa ra là đang vỗ về mặt của tôi.

Hai mắt tôi đột nhiên mở to, rốt cuộc nhịn không được muốn rút tay đem quỷ thủ đẩy ra, nhưng hai mắt đã đỏ lên, xuất hiện một cái miệng đầy máu ở ngay trước mặt.

Tim của tôi ngay lập tức vọt tới tận cổ họng, cái miệng kia gần như chiếm hơn phân nửa khuôn mặt, cái mũi đã hoàn toàn không thể nhìn thấy, trên khuôn mặt chỉ còn lại hai mắt và cái miệng.

“Hì! Hì!” Con ma nữ kia có vẻ xấu hổ, nó chớp chớp mắt với tôi, lấy tay che miệng cười khẽ.

“Mau cúi đầu xuống!” Trường Sinh ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói.

Tôi vội vàng cúi đầu, biết nhìn thấy cô ta là điều không tốt.

Ma nữ này đã đi theo người nhà họ Nguyên mấy trăm năm nay, nhưng hình như không có người nhà họ Nguyên nào có thể nhìn thấy cô ta, nếu như cô ta biết chúng tôi có thể nhìn thấy cô ta, tôi bảo đảm không chừng chị gái miệng rộng không có cảm giác tồn tại mấy trăm năm này sẽ xuất ra chiêu lớn để cho chúng tôi giúp cô ta có cảm giác tồn tại!

“Hì! Hì!” Có vẻ như đã bị tôi mê hoặc mất rồi, chị gái miệng rộng này cứ đi theo tôi và cúi đầu xuống, cặp mắt trắng bệch ấy vẫn luôn nhìn lên trên, cố gắng nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy một ma nữ nào cố chấp như vậy, trong lòng tôi thầm mắng một tiếng, vội vàng dùng thủ thuật mà tôi thường sử dụng khi phạm hai tội ác với sư thúc, tôi cố gắng ngước mắt lên, đồng thời để lộ ra hai mắt trắng bệch cho ma nữ thấy.

Quả nhiên một lúc lâu sau, ma nữ này dường như cảm thấy vô cùng nhàm chán, chậm rãi đi đến bên cạnh hồ.

Tôi nặng nề thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy cô ta hình như không nhìn thấy Nguyên Thần Tịch, tuy nhiên lại giống như biết trong hồ nước kia có người.

Cô ta đi chưa được hai bước, dáng người ban đầu vốn là được coi là đẹp của cô ta lại từ từ bắt đầu đỏ lên, từ trắng như tuyết biến thành toàn thân đẫm máu.



Từng dòng máu tụ lại ở dưới bàn chân trắng như tuyết, chậm rãi hòa vào trong hồ thạch nhũ.

“Hì! Hì!” Ma nữ dường như đang làm chuyện gì đó thú vị, vừa đi vừa nhẹ nhàng thả hai chân đầy máu của mình vào trong hồ, nhìn máu của mình cùng thạch nhũ đang chậm rãi hòa vào thành một.

Cơ thể tôi không khỏi run lên, cảnh tượng này thật sự quá mức quỷ dị không nói nên lời.

Không thể tưởng tượng nổi một ma nữ đã chết mấy trăm năm trước, bây giờ lại đang nghịch nước giống như một cô bé.

Mà Trường Sinh lại gắt gao ôm chặt tôi, nắm chặt tay tôi thành nắm đấm, sợ tôi sẽ nhịn không được mà ra tay với con ma nữ đó.

Tôi thấy chị gái ma nữ miệng rộng đó đang khỏa thân đi dạo quanh bờ hồ hai vòng, cũng không có ý định đi xuống tắm rửa, chỉ là thỉnh thoảng đặt chân vào rửa một chút.

Rồi cuối cùng ma nữ miệng rộng đó lại chậm rãi quay về nơi cô ta xuất hiện, mang theo tiếng cười như có như không.

Mãi cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh đó nữa, cơ thể tôi mềm nhũn ra, gần như đem toàn bộ trọng lượng cơ thể tựa vào trên người của Trường Sinh, áo T-shirt mặc trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, tóc đều ướt sũng dính sát vào trên trán.

“Chuyện đó là sao vậy?” Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Trường Sinh nói: “Cô ta có thể cảm nhận được tôi nhìn thấy cô ta đúng không? Cô ta còn có thể chảy máu nữa sao?”

Trường Sinh sắc mặt không đổi khẽ gật gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Nguyên Thần Tịch đột nhiên xông tới, lôi kéo tay của tôi rồi nói: “Cô nói cô nhìn thấy người phụ nữ đó đúng không? Cô có thể nhìn thấy cô ta sao?”

Tay của tôi vừa rồi bị Trường Sinh nắm chặt đến nỗi các ngón tay trắng bệch, đang cố hết sức để duỗi thẳng ra, lại bị Nguyên Thần Tịch kéo, đau đến mức không còn sức để thở nữa.

Trường Sinh nhìn bàn tay đáng thương của tôi, vội vàng kéo tay Nguyên Thần Tịch ra, trầm giọng nói: “Anh đang cầm cái hộp gỗ lim, và cái gọi là Long Lân kia, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, tổ tiên các người từ xưa đến nay còn mang theo thứ cổ đại gì khác không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện tiếp.”

Tôi vội vàng gật đầu, con ma nữ đó thật sự là quá quỷ dị, quỷ lại có thể chảy máu được, đây không phải là chuyện mà linh hồn bình thường có thể làm được.

Người mới có thể chảy máu!

Đây là sự khác biệt giữa con người và linh hồn, có máu có thịt sẽ có hơi ấm, cũng sẽ có tình cảm!

Nguyên Thần Tịch hình như cũng nghĩ tới cái gì đó, gật đầu với chúng tôi, đặt cái hộp gỗ lim kia vào trong lòng tôi, sau đó quay người đi vào căn phòng nhỏ giữ cái hộp ngọc đen kia, sau một hồi suy nghĩ, đặt cái hộp ngọc đen vào trong lòng Trường Sinh, nói: “Hai người ra ngoài cửa chờ tôi, tôi quay lại đi lấy chút đồ!”

Tôi thầm nghĩ, nhất định là những thứ khác mà tổ tiên mang theo như lời Trường Sinh nói, hơn nữa tôi thật sự không muốn đứng trước hồ thạch nhũ này thêm một giây phút nào, đặc biệt là vừa rồi ma nữ đó còn bỏ rất nhiều thứ vào trong này.

Tôi kéo lấy tay của Trường Sinh vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi căn phòng kia, bị ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào, tôi chỉ cảm thấy nhẹ người hơn, có một loại cảm giác như được tái sinh làm người một lần nữa.

Trường Sinh cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nhìn tôi.

Sau khi đợi ở cửa một lúc, thì thấy Nguyên Thần Tịch đang cố hết sức kéo một cái hộp gỗ lớn đi tới, và ra hiệu cho chúng tôi cùng tới giúp đỡ.

Không nghĩ tới việc nhà họ Nguyên bọn họ còn có nhiều đồ vật của mấy trăm năm trước như vậy, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ Nguyên Thần Tịch này cũng quá cố chấp rồi, chẳng lẽ lại chọn rời khỏi đây.

Nhưng tay Trường Sinh bị thương còn chưa khỏi, vì muốn rời khỏi nơi này sớm hơn, đành phải ở lại hỗ trợ, nhưng khi nhìn xuống, cái hộp kia mới chỉ vài năm tuổi nhưng cũng không bị khóa lại.

“Trong này chứa cái gì vậy?” Tôi đưa tay mở hộp, muốn nhìn xem nhà họ Nguyên mấy trăm năm nay đã mang theo cái gì.

“Đừng mở nó ra!” Nguyên Thần Tịch đưa tay ra ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.

Cái hộp đã bị tôi mở ra một khe nhỏ, và trong nháy mắt tôi đã kịp nhìn thấy được thứ ở bên trong, tôi kinh ngạc đến mức sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.