Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 81: Những thứ trong phòng mẫu vật




Tôi bị mặt quỷ lạnh lùng kia nhìn, tim như muốn ngừng đập, tay nhanh chóng kết Chưởng Tâm Lôi rồi đánh thẳng qua.

Rồi lấy lại ba lô từ trong tay Trường Sinh, lấy ra hai tấm Dẫn Lôi phù, cùng lúc ném về phía khuôn mặt trắng bệch kia.

“Trương Dương!” Sau khi tiếng sấm vang lên, Trường Sinh cũng bị doạ sợ, cuống quít ôm lấy tôi, nói: “Trước tiên cô nhìn cho rõ! Nhìn rõ!”

Bị cậu ôm chặt lấy, lúc này tôi mới thở phào nhìn về phía bức tường kia, mặt người kia vẫn cười lạnh nhìn tôi, không có chút biến hoá nào, chỉ có là xung quanh mặt người từ từ ngưng tụ ra khí đen, giống như vẽ thêm tóc cho cái đầu.

Sau khi hít sâu một hơi, tôi thật sự sợ hãi, chuyện này chẳng có chút manh mối nào, tôi không thể mang những linh hồn còn vương vấn trong phòng tiêu bản đi được?

“Trước tiên cô nghe tôi nói xong đã có được không?” Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu với tôi, đang muốn kéo tôi ngồi xuống nói chuyện, lại thấy lão đạo Diêu dẫn theo mấy đệ tử nhanh chóng đi tới.

 

Nhìn bộ dáng sốt ruột của ông ta, mặt tôi đỏ lên, nhất định là do tôi ra tay nhanh quá, Lôi phù phát ra tiếng sấm dẫn bọn họ tới, vội vàng giả vờ bình tĩnh để cho mấy đệ tử đưa người phụ nữ trung niên kia về.

Lão đạo Diêu biết chúng tôi có chuyện muốn nói, trao cho tôi ánh mắt ‘có muốn đi hay không’, tôi thầm cười trong lòng, gật đầu, nói với Trường Sinh: “Ban nãy trong thời gian ngắn như vậy, người phụ nữ kia đã nói cái gì?”

“Ban nãy cô nhìn thấy mặt người kia, có phải cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, như nó đang nhìn cô cười vậy?”

Đây không phải một câu hỏi vô nghĩa sao?

Tôi nóng lòng khoát tay áo, chỉ vào khuôn mặt trắng trên tường, nói: “Một gương mặt lớn như vậy, ai có mắt đều có thể nhìn thấy!”

“Nhìn thấy gì?” Lão đạo Diêu nhìn theo ngón tay tôi, vẻ mặt mờ mịt, đầy nghi ngờ hỏi: “Bức tường đó rất trắng mà? Có khuôn mặt nào đâu?”

Ngẩng đầu lên xác nhận khuôn mặt kia nhiều lần, tôi chớp chớp mắt, khẳng định khuôn mặt kia có tồn tại mà?

“Không cần chớp chớp!” Trường Sinh thật thà cười với tôi, xua tay: “Đạo trưởng Diêu không nhìn thấy đâu!”

 

“Cái gì mà không nhìn thấy?” Lão đạo Diêu này mặc dù trông tiên phong đạo cốt, nhưng hôm nay suýt nữa đã tự sát hai lần, trong lòng hơi lay động, vội không phục mà nói.

Trường Sinh ý bảo mọi người ngồi xuống trước, lúc này mới nói: “Người chết hôm nay nói rằng ba ngày sau khi các ông làm làm phép thì nhìn thấy trên tường có một khuôn mặt trắng bệch, có điều quá doạ người nên không dám nói với người khác, nhưng buổi tối sợ đến mức không ngủ được, nên nói với vợ của hắn. Sau đó mỗi ngày đều đến nhìn vài lần, khẳng định khuôn mặt kia quả thật ở đó, nhưng vợ hắn vẫn không nhìn thấy, còn nói hắn hoa mắt. Nhưng một ngày trước khi hắn chết, hắn lại nói không nhìn thấy khuôn mặt kia!”

Trường Sinh vừa nói xong thì khẽ nhấc mắt ý bảo tôi nhìn về phía khuôn mặt trắng, nói:”Khuôn mặt này có tác dụng cảnh cáo!”

“Ý của cậu là, ngày mai có thể tôi sẽ chết?” Lão đạo Diêu bịch một tiếng, đứng dậy, chỉ vào Trường Sinh mà nói:”Vậy tại sao mấy ngày trước tôi cũng không nhìn thấy?”

Tôi thấy lão đạo này tính khí nóng nảy, trong lòng biết không tốt, mỗi ngày ông ta đi vào đều chỉ nghĩ bên trong đã chết người, sao có thể nhìn lên tường chứ!

Vội giữ chặt ông ta lại, bảo ông ta đọc Thanh Tâm chú mấy lần trước, rồi mới nói với Trường Sinh: “Ý anh là từ khi nhìn thấy khuôn mặt

 

trắng này, đến khi nó biến mất, trong đó nhất định có biến hoá gì đó?”

“Đúng vậy!” Trường Sinh gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Hơn nữa loại biến hoá này còn xảy ra dưới mí mắt của tất cả mọi người!”

“Người chết kia đã từng vào phòng mẫu vật chưa?” Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng hắc xà trong tay Trường Sinh hút hắc khí từ trong người lão đạo Diêu ra.

“Sao mà chưa từng vào, hắn chính là người phụ trách phòng mẫu vật. Mỗi lần chúng tôi lấy xác từ phòng mẫu vật, hắn là người mở cửa!” Lão đạo Diêu niệm chú mấy lần nhưng vẫn gấp gáp mở miệng nói.



Nhìn bộ dạng của ông ta, bây giờ ngay cả chút phong độ đạo sĩ cũng không còn, từ trong ra ngoài là một kẻ sợ chết.

Tôi đánh ánh mắt về phía Trường Sinh, từ từ tới gần cậu, nói nhỏ: “Anh nói xem chúng ta có nên tìm mấy người đến thử không?”

“Ừm!” Trường Sinh gật đầu.

Tình huống bây giờ khá đặc biệt, mắt của tôi và Trường Sinh không giống người khác, tôi là Nữ Quan Tài trời sinh nên có thể nhìn thấy vật âm, Trường Sinh vốn là người đã chết nên cũng có thể nhìn thấy, lão đạo Diêu có lẽ đã bị vướng vào rồi, nếu không có tôi và Trường Sinh, thì đã sớm chết.

 

Những gì chúng tôi cần bây giờ là một người chưa bao giờ vào phòng mẫu vật, và một vài người đã vào phòng mẫu vật, giúp chúng tôi nhìn bức tường này.

Lão đạo Diêu vừa nghe chúng tôi nói vậy, nhanh chóng lấy di động ra, bấm một số, trực tiếp để Ngọc Hoàng Cung sắp xếp vài người tới.

Sững sờ nhìn lão đạo Diêu gọi điện xong, tôi còn chưa lấy lại tinh thần, bây giờ đạo sĩ đều dùng công nghệ cao như này sao?

Ăn cơm tối xong, Ngọc Hoàng cung lại có mấy đệ tử tới, lão đạo Diêu ra lệnh để mọi người đứng thành hai đội trước toà nhà thí nghiệm, chỉ vào bức tường hỏi từng người xem họ thấy cái gì.

Quả nhiên giống như chúng tôi đoán, đệ tử vừa từ Ngọc Hoàng cung tới cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt trắng trên tường.

Mà người đi vào phòng thí nghiệm đều có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng khổng lồ kia, chỉ là bởi hương trong lư hương quá nồng, mọi người bình thường đều vội vàng đi vào, cho nên không có ai cố ý ngẩng đầu nhìn một bức tường.

Lão đạo Diêu hỏi đến người cuối cùng, lúc này hắn cũng hiểu được nguyên nhân của sự việc, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: “Bần đạo cũng không thể nhìn thấy!”

Những người không nhìn thấy lập tức nhìn cậu ta đầy hâm mộ, ai cũng biết có thể nhìn thấy thứ kia là không tốt.

 

Đạo sĩ nhỏ kia bị nhìn đến ngượng ngùng, đỏ mặt lùi ra sau hai bước, nói: “Chắc là tôi đi vào khá ít!”

“Cậu vui cái gì!” Lão đạo Diêu gõ mạnh phất trần lên cậu ta một cái, vẻ mặt tức giận, nói:”Cậu ở lại, đệ tử mới đến, trước tiên ở lại ngoài trường để phòng bị, người có thể nhìn thấy thì tạm thời canh giữ ở ngoài toà nhà thí nghiệm này, không có lệnh thì không được vào!”

Tôi thấy tính tình lão đạo Diêu ổn định hơn một chút, còn chưa đến mức đầu óc choáng váng, sắp xếp mọi chuyện rõ ràng.

Những người này lại tàn ra, để lại bốn người chúng tôi ngồi ở ghế đá trước toà nhà thí nghiệm.

Đạo sĩ nhỏ kia không biết chúng tôi giữ cậu ta lại làm gì, vẻ mặt khó hiểu liếc nhìn tôi và Trường Sinh, cẩn thận hỏi lão đạo Diêu: “Sư thúc, ngài giữ đệ tử lại là muốn làm gì sao ạ?”

“Bây giờ tôi cũng giống như cậu, có chuyện gì cậu cứ hỏi hai vị tiểu tiên sinh này!” Lão đạo Diêu tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, đáp.

Mặt đạo sĩ nhỏ lập tức trắng bệch, không hiểu sao cả mà nhìn lão đạo Diêu vài lần.

“Người anh em này, cậu tên gì vậy?” Tôi thấy bộ dáng của cậu ta nhất định là đã nhìn ra lão đạo Diêu không bình thường, vội cười nói: “Đại ca ca không nhìn thấy thứ trên tường sao?”

 

“Không thể nhìn thấy bất cứ cái gì trên tường!” Đạo sĩ nhỏ cũng nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu, há miệng lại nói:”Tiểu đạo có pháp hiệu Tĩnh Trần!”

Lần này đổi lại là tôi không hiểu được, Ngọc Hoàng cung thật sự còn có pháp hiệu á?

“Tĩnh Trần này, lúc cậu vào phòng mẫu vật có cảm giác gì không?” Trường Sinh kéo tôi một cái, nhẹ nhàng cười hỏi Tĩnh Trần.

Tĩnh Trần lắc mạnh đầu, vẻ mặt mờ mịt, nhưng sau khi lắc đầu, lại đột nhiên cả kinh, nói: “Có điều mỗi lần đi vào thì giống như đang ngâm mình, hơi lạnh lẽo!”



Mắt Trường Sinh sáng rực lên, gật đầu với tôi, nói:”Lúc chúng ta đi vào đều bị người chết trước mắt thu hút sự chú ý, hoàn toàn không có lòng mà cảm nhận, như vậy nghĩa là?”

“Thứ kia vẫn luôn ở trong phòng mẫu vật!” Tôi đứng bật dậy, tôi cũng không tin trên đời này còn thứ tôi và Trường Sinh không nhìn thấy.

“Sao cô lại vội vàng như vậy!” Trường Sinh giữ chặt tôi, xua tay: “Giờ chúng ta vẫn chưa biết đây là thứ gì, cô gấp gì chứ!”

Lão đạo Diêu nhảy dựng lên: “Cậu đừng quên, qua mấy ngày nữa, cậu cũng phải chết!”

 

“Tôi vốn là người chết!” Trường Sinh lập tức bị chọc đúng chỗ đau, khuôn mặt vẫn mang theo nụ  cười trừng mắt nhìn ông ta một cái rồi đáp.

Lão đạo Diêu nghẹn họng, mặt xanh mét, còn muốn nói gì đó, tôi vội xua tay với ông ta, ý là không cần nói.

Nhưng tôi vừa ngẩng đầu, lại thấy hai tay ông ta không ngừng run rẩy, những sợi tơ trắng trên cây phất trần rung lắc như trống bỏi.

Sau đó ông ta xoay người từ từ đi về phía toà nhà thí nghiệm, trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm đọc cái gì đó.

Tôi không ngờ lúc này lão đạo Diêu còn có thể bị mê hoặc, vội vàng tiến lên, kéo mạnh chuỗi phật châu sau gáy ông ta, miệng thì niệm Kim Cương Kinh.

Trường Sinh cũng nhanh chóng tiến lên, hai tay dẫn hai con hắc xà từ trong lòng bàn tay xuyên thẳng vào trong cơ thể lão đạo Diêu.

“Sư thúc!” Đạo sĩ nhỏ Tĩnh Trần cũng thấy không ổn, vội tiến lên gọi lão đạo Diêu, nhưng vừa nhìn thấy mặt lão đạo Diêu đã bị doạ lùi về sau hai bước, lắc đầu nói:”Tào sư huynh cũng bị như vậy!”

Tôi với Trường Sinh bây giờ không để ý đến Tào sư huynh gì đó, hai người cùng giữ chặt lão đạo Diêu, nhưng lần này lực tay của ông ta mạnh hơn, hai mắt trắng bệch vì phật châu bị lôi ra phía sau, một chân vẫn nửa nhấc nửa không, muốn đi về phía toà nhà thí nghiệm.

 

Tôi nổi giận, hai tay nhanh chóng kết một cái Kim Cương ấn uy lực lớn, gõ mạnh vào gáy lão đạo Diêu.

“Phịch!” Một chưởng hạ xuống, lão đạo Diêu lập tức nặng nề ngã xuống đất, đầu rắn trong lòng bàn tay Trường Sinh cũng loé lên rồi trở về.

“Làm sao đây?” Mặt Trương Sinh đổ mồ hôi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu không trước tiên cứ đưa ông ta về Ngọc Hoàng cung.”

Tôi cũng nghĩ không thể lúc nào cũng trông chừng ông ta, khoát tay áo với Tĩnh Trần, ý bảo cậu ta gọi người tới khiêng lão đạo Diêu đi.

Tĩnh Trần bị doạ tới mức choáng, sau khi lấy điện thoại của lão đạo Diêu ra gọi, cẩn thận nhìn chúng tôi.

“Ban nãy cậu nói Tào suy huynh?” Trường Sinh lau mồ hôi, đột nhiên hỏi Tĩnh Trần.

Tôi thấy sắc mặt Tĩnh Trần không được tốt, cười cười với cậu ta: “Là người nào đó chết trong phòng mẫu vật sao?”

“Là người cắt đầu mình, trước khi Tào sư huynh chết có nói muốn đi ra ngoài, tôi muốn lôi kéo anh ấy mang giúp tôi chút đồ ăn, anh ấy cũng có biểu cảm như ban nãy của sư thúc!” Bây giờ cơ thể Tĩnh Trần đều run rẩy, ngập ngừng mở miệng.

Tôi gật đầu, nhìn Trường Sinh nói: “Làm sao bây giờ? Để cả hai đi?”

 

Nhìn thấy lão đạo Diêu ngã xuống dưới đất, bất tỉnh, sắc mặt tái xanh, Trường Sinh chỉ đành gật đầu mạnh: “Không cho họ đi thì lại chết thêm hai người nữa!”

Tôi cũng bất lực gật đầu, ngẩng đầu nhìn bức tường kia, lại phát hiện khuôn mặt trắng trên tường hình như cười quỷ dị hơn một chút, trong lòng đột nhiên nổi giận, khoát tay nói với Trường Sinh: “Nếu không thì dùng cách cũ đi?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.