Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 78: Cái chết mãn nguyện




Sư phụ vừa nghe Viên Sĩ Bình muốn mượn vải che trời dùng một chút, đã muốn xua tay, nhưng tay vừa giơ lên liền thu lại nói: “Cậu nói xem có chuyện gì trước đi!”

 

Anh ta vừa nghe sư phụ nói như vậy, liền biết hắn cũng không bỏ xuống được vải che trời người ta tặng, trong lòng đã biết chuyện này nhất định có thể nói ra.

 

Viên Sĩ Bình đầu tiên là vái chào sư phụ thật sâu, trên mặt có chút khó xử đem việc này nói ra.

 

Học viện Nhất Hoài Hóa nổi tiếng ở trường đại học Hoài Hóa, một trường khác chính là Hoài Hóa chuyên ngành y. Học viện Hoài Hóa về sau từ khi liên tục sáu lần xảy ra tai nạn xe cộ, liền hàng năm thừa dịp nghỉ hè mời người Ngọc Hoàng cung đi qua làm pháp thuật để loại bỏ những điều kỳ lạ.

 

Đối với những trường học có danh tiếng lớn cùng thành phố, chuyên ngành y cũng giống như vậy, cũng mời người từ Ngọc Hoàng cung đi làm.

 

Nhưng cái này không làm còn tốt, đệ tử Ngọc Hoàng cung vừa làm mấy cái ngoại môn rất nhanh đã xảy ra chuyện.

 

Đại hình pháp sự lấy bảy ngày làm giới hạn, chuyên ngành y cũng chỉ là muốn ứng phó một chút mà thôi, cho nên cũng chỉ yêu cầu làm bảy ngày, liền sắp xếp đệ tử Ngọc Hoàng cung sống ở tại ký túc xá, để thuận tiện pháp sự buổi tối.

Ngày thứ ba đang lúc pháp sự đang tiến hành, thì có một đệ tử biến mất, sau khi nhìn xung quanh, mọi người còn tưởng rằng là trong môn phái có việc nên bị gọi trở về, sau khi đi hỏi người trong môn phái, họ cũng nói không biết.

Nhưng buổi tối ngày hôm sau, lại có một đệ tử biến mất, hơn nữa người một ngày trước mất tích cũng không có tin tức.

 

Đạo trưởng pháp sự phụ trách lần này liền biết có gì đó không ổn, vội vàng sai người bày trận phong bế toàn bộ chuyên ngành y, phái người thông báo nội môn mau chóng chạy tới.

 

Tu luyện Đạo gia yêu cầu rất nhiều đối với người tu hành, cho nên môn phái nội môn không nhiều lắm, ngoại trừ Viên Sĩ Bình, cũng chỉ có mấy lão đạo pháp cao siêu không chiếm được nhà cùng một ít đệ tử mới vào cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến.

 

Những đệ tử kia mới học đạo thuật, liền không biết nặng nhẹ, đêm đó mấy người liền đi y chuyên, kết quả lập tức đã biến mất hai người.

 

 

Điều này đối với Ngọc Hoàng Cung vốn là đệ tử nội môn khan hiếm mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn, đành phải gọi Viên Sĩ Bình còn đang bế quan ra. “Anh tìm thấy bọn họ ở đâu?” Tôi chống cằm vội vàng hỏi.

 

Viên Sĩ Bình trầm mặt xuống, mang theo phẫn hận nói: “Ở phòng thí nghiệm chuyên ngành y!”

 

“Theo tôi thấy, bình thường trường học dương khí nặng, hiếm lắm mới tìm ra được một lệ quỷ, cho nên nghĩ đến cho người nhốt lại.”

 

Đương nhiên hai vợ chồng học viện Hoài Hóa kia không tính, phía sau bọn họ có người điều khiển.

 

Viên Sĩ Bình lắc đầu, chỉ nói với tôi đi xem là biết.

 

Sư phụ đánh giá Viên Sĩ Bình từ trên xuống dưới, xác nhận ông ta không bỏ sót cái gì, nghĩ đến việc này chỉ là để cho tôi đi xem trong tòa nhà thí nghiệm kia có cái gì, nên đã yêu cầu trung đội trưởng sắp xếp xe đưa chúng tôi trở về.

 

Thượng úy kia đối với chúng tôi có thể nói là rất tôn trọng, ngay cả Lữ Lỗi vốn luôn chướng mắt tôi cũng nhìn tôi tràn đầy ngưỡng mộ.

 

Tài xế trực tiếp đưa chúng tôi đến chuyên khoa y tế, vừa xuống xe tôi đã ngửi thấy một mùi đàn hương nồng đậm, lại nhìn cửa chính của chuyên khoa y tế một lần nữa, xác định là không sai.

 

Lúc này tôi mới đỡ sư phụ vẫn là bệnh nhân xuống xe, liếc mắt nhìn, toàn bộ chuyên ngành y đều bị hắc khí bao quanh, nhưng lại có tia sáng mơ hồ từ trên xuống dưới đem hắc khí này áp chế trong phạm vi chuyên ngành y.

 

Còn chưa vào cửa chuyên ngành y, đã nhìn gỗ đàn hương trong hai cái bếp củi thật to, nghĩ thầm nếu như không phải có mấy chữ trên cửa lớn kia, người khác còn tưởng rằng đây là ngôi chùa.

 

Xem ra Viên Sĩ Bình cũng không nói rõ chuyện này, làm thế nào những thứ  bình thường có thể có oán khí lớn như vậy, vây quanh một trường học lớn như vậy?.

 

“Thái sư thúc!” Vừa vào cửa lớn chuyên ngành y, đạo trưởng Diêu liền cười khổ đi tới, ngơ ngác nhìn chúng tôi.

 



Tôi với ông ta cũng rất thân thiết, người tôi gặp nhiều nhất trong những năm gần đây khi đi Ngọc Hoàng cung.

 

Đây chính là đạo trưởng Diêu, cửa ngoài hầu như do ông ta phụ trách.

 

“Ông nói đi!” Viên Sĩ Bình hiển nhiên biết hắn cố kỵ cái gì, khoát tay nói.

 

Đạo trưởng Diêu cúi chào nhìn chúng tôi, với vẻ mặt đau khổ nói: “Người ở đây không nghe lời tôi, tối hôm qua lại có một người!”

 

Tôi vừa nghe chữ “lại” này liền biết không ổn, nhưng lão Miêu lại vui vẻ, vội vàng kéo đạo trưởng Diêu qua nói: “Cái gì gọi là lại có một người a?”

 

Đạo trưởng Diêu chưa từng thấy lão Miêu, đánh giá ông từ trên xuống dưới, ghét bỏ lui về phía sau hai bước.

 

Vô luận là ai nhìn lão Miêu trên người một thân quần áo rách nát, trên chân lại đi đôi giày da rách nát, giống như từ trong thùng rác tùy tiện nhặt hai bộ quần áo để mặc, nhất định sẽ muốn ném cho ông hai đồng rồi nhanh chóng tránh xa.

 

Nhưng may mắn có chúng tôi ở đây, Diêu lão đạo chỉ ghét bỏ liếc mắt nhìn ông ta một cái, dưới sự ra hiệu của Viên Sĩ Bình, ông ta dẫn chúng tôi đi đến tòa nhà thí nghiệm.

 

Tòa nhà thí nghiệm ngoại trừ yên tĩnh thì không có gì, đương nhiên có thể thấy lư hương được tùy ý đặt khắp mọi nơi nên có thể coi là làm vật trang trí bình thường.

 

Viên Sĩ Bình càng đi về phía tòa nhà thí nghiệm, mặt lại càng trầm đến khó coi, nhưng còn chưa lên lầu, liền mơ hồ nghe được có người ở trên lầu lớn tiếng khóc lóc thảm thiết.

 

Lão Miêu cùng sư thúc hai hàng này đều là loại người thích hóng chuyện, hai người một trước một sau vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh.

 

Trường Sinh phía sau trong lòng lo lắng liền bước lên hai bước nhanh theo sau giúp đỡ sư phụ.

 

Âm thanh vang lên trong phòng mẫu vật của tòa nhà thí nghiệm, lúc chúng tôi đi vào, sắc mặt sư thúc khó xử lui ra, khoát tay với tôi: “Cái này không cần tới đôi mắt của con, mắt thường của người bình thường như ta cũng nhìn ra được, quá thảm rồi!”

 

Trường Sinh vừa nghe liền sửng sốt, buông tay sư phụ ra,  gật đầu liền đi vào.

 

“Dương muội tử(*), con cũng đi giúp đạo trưởng Viên nhìn xem!” sư phụ rút tay ra, nhìn tôi nhẹ giọng nói.

 

Đang tò mò, tôi vội vàng đi theo vào.

 

Bất cứ ai đã từng vào phòng thí nghiệm đều sẽ biết, cái loại mùi vị vạn năm không thay đổi này cho dù dùng cái gì cũng không xua tan được.

 

Nhưng hiện tại phòng thí nghiệm này không có mùi Formalin, chỉ có mùi máu tươi nồng đậm.

 

Một người phụ nữ ngồi ở trên sàn nhà phòng thí nghiệm khóc lóc thảm thiết, không ngừng đập đầu xuống sàn nhà, bởi vì khóc quá lớn tiếng, nên không ai có thể nghe rõ cô ấy nói cái gì.

 

Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy phía sau nàng có một cái bình thủy tinh thật lớn, bên trong dĩ nhiên là một ít nội tạng người còn rất tươi, tuy bề ngoài lộn xộn nhưng cũng hoàn toàn ngâm mình trong formalin.

 

Muốn đảo mắt nhìn về phía bình thủy tinh bên cạnh, Trường Sinh đột nhiên xoay người che khuất ánh mắt của tôi nói: “Đừng nhìn!”

 

Trong lòng thầm nói hắn phản ứng quá lớn, tôi thấy qua những thứ kinh tởm này còn ít sao? Thiếu điểm ấy, trong lòng âm thầm không phục đẩy tay hắn ra.

 

Đôi khi con người chính là như vậy, càng không cho xem thì lại càng muốn xem.

 

“Đã nói không nên nhìn!” Trường Sinh lại vội vàng đưa tay ngăn cản, nhưng ta vừa xoay người đẩy tay hắn ra, đã thấy rõ trong bình thủy tinh cỡ lớn kia chứa cái gì.



 

Chỉ thấy một người trần như nhộng toàn bộ bị ngâm ở bên trong, mà hai tay của hắn lại ôm lấy lồ ng ngực đã bị vỡ của mình, tất cả nội tạng bên trong đều không thấy đâu, giống như tất cả nội tạng đều là chính hắn tự mình lấy ra, chủ yếu là những vết thương kia đều cao thấp không đồng đều, giống như thật sự là bị hai tay kéo ra.

 

Nhưng trên mặt của hắn lại mang theo một loại nụ cười mỹ mãn, hai mắt trong suốt đến ngay cả nửa điểm tơ máu đều không có lại mang theo một loại giải thoát.

 

Cái này từ thị giác trùng kích nhìn lại cũng không dọa người, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy người nọ ngâm trong bình thủy tinh, có vô số khí đen vây quanh người nọ, mà bình thủy tinh bên ngoài một khuôn mặt linh hồn đang hài lòng.

 

Nhìn thi thể và nội tạng của mình trong hai bình thủy tinh.

 

Ánh mắt tôi đau nhức, toàn thân rét run, vội lui về phía Trường Sinh nói: “Anh cũng nhìn thấy?”

 

“Ừ!” Trường Sinh gật đầu, nhẹ nhàng chỉ Viên Sĩ Bình vừa cùng đạo trưởng Diêu đang an ủi người phụ nữ kia nói: “Anh ta giống như có thể cảm giác được một chút, nhưng không thể nhìn thấy, bằng không anh ta cũng sẽ không gọi cô tới.”

 

Tôi gật đầu, liếc mắt nhìn âm linh giống như còn đang thưởng thức cái chết đẹp đẽ của mình, vẫy tay với Viên Sĩ Bình ý bảo anh ta đi ra.

 

Sư phụ thấy tôi đi ra, vuốt vết thương trên vai nói: “Vải che trời vốn là của con, việc này một mình con giải quyết là được!”

Trong lòng tôi sửng sốt, vội kéo sư phụ nói: “Một mình con?”

Lão Miêu cũng từ bên trong đi ra, nhìn tôi cười phun một hơi thuốc, đi qua đỡ sư phụ nói: “Chúng ta mượn đạo trưởng Viên đi vài ngày, hai người các con cùng lão đạo đạp mũi kia đem chuyện nơi này giải quyết!”

Tôi vừa nghe bọn họ đều vội vã muốn đi, trong lòng chợt sáng lên, kéo tay sư phụ nói: “Sư phụ người muốn đi mở quan tài cho Viên Uy sao?”

“Đứa trẻ như con quản chuyện của người lớn làm cái gì, đem nơi này xử lý tốt rồi nói sau!” Lão Miêu cầm tay của tôi nặng nề vỗ một cái, nửa lôi kéo sư phụ liền nói: “Chúng tôi đã xem qua hết rồi, không có cái gì nghiêm trọng, các cô đưa đi là được rồi!”

 

Tôi lôi kéo tay sư phụ sống chết không buông, thật sự là quan tài kia cùng tôi có liên quan rất lớn, nhưng sư phụ cuối cùng ngay cả để cho tôi nhìn cũng không thể nhìn sao?

 

“Trong nhà Du Thụ Loan còn có một ít lá bùa, con có thể lấy ra dùng, bài tập trong những năm nay con đã bỏ qua không ít, vì vậy con phải cố gắng nhiều hơn. Kỹ năng hiện tại của Trường Sinh so với lão Miêu còn tốt hơn một chút, có chuyện gì con tìm cậu ta là được rồi!”

 

Còn chưa từ bỏ ý định đi theo, đã thấy Viên Uy mặc quân phục của thiếu tướng đứng trước cổng trường học, nửa dựa vào một chiếc xe quân dụng bên cạnh.

 

Trong lòng tôi cảm thấy ớn lạnh, bọn họ đến đây, chỉ vì không yên tâm Viên Sĩ Bình tìm tôi có chuyện gì, nhìn thoáng qua một cái cho rằng tôi và Trường Sinh có thể xử lý xong, bọn họ liền vội vã đi mở cỗ quan tài đá kia cho Viên Uy!

 

Có thể nếu như không phải Viên Uy tìm Viên Sĩ Bình, phỏng chừng tôi cũng sẽ không đến giải quyết chuyện này.

 

Rốt cuộc bên trong cỗ quan tài đá kia có bí mật gì, biết không thể nghiên cứu ra, nên mỗi lần tôi đều vội vã muốn mở quan tài!

 

“Trương Dương, trước tiên chúng ta xử lý xong chuyện ở đây rồi suy nghĩ lại chuyện này đi!” Trường Sinh vẫn đi theo phía sau tôi, trầm giọng nói với tôi.

 

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng thầm mắng hắn vẫn ngu ngốc như trước, thanh âm trong quan tài đá kia rõ ràng chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy, nhưng bọn họ vẫn không cho hai chúng tôi đi, hắn còn không để ý.

 

“Trương tiểu tiên sinh cần gì phải so đo!” đạo trưởng Diêu tràn đầy tiên khí, vãy cây phất trần nói: “Chuyện này cũng không phải dễ dàng như vậy, chỉ là chuyện có nặng nhẹ, kính xin tiểu tiên sinh xem những thứ khác đi.”

 

Lúc này trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cái quan tài đá, chỉ là khi nghe đạo trưởng Diêu nói còn có những thứ khác, lập tức có chút khó hiểu.

“Vị tiểu tiên sinh này là cao thủ cổ thuật, vậy thì cùng đến xem đi!” Đạo trưởng Diêu thừa nước đục thả câu, dẫn chúng tôi trở về tòa nhà thí nghiệm.

Trở lại phòng mẫu vật, chỉ có người phụ nữ kia đã bị người khác kéo đi, còn hai cái bình thủy tinh thật lớn vẫn còn để tại chỗ, âm linh kia vẫn cảm thấy mỹ mãn đánh giá cái chết của mình.

Có mấy đạo sĩ thật sự ở một bên đọc kinh văn, nhưng không ai muốn đem thi thể ngâm ở bên trong vớt ra.

 

“Mời hai vị tiểu tiên sinh bên này!” Đạo trưởng Diêu nhìn chúng tôi gật đầu, xoay người đi tới phía sau tấm màn bên cạnh phòng mẫu vật.

 

Khi ông ta kéo tấm màn ra, tôi liền mở to mắt, nắm chặt lấy hai tay Trường Sinh nói: “Anh có thấy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.