Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 59: Cây mọc từ cơ thể con người




“Chị chính là Tiêu Mỹ Lan?” Tôi vừa nhìn đã biết cô gái này là Tiêu Mỹ Lan mà ông Đinh nói.

“Đúng vậy, cô nhóc từng nghe nói về chị sao?” Lúc này cả người Tiêu Mỹ Lan kia giống như vật vô hình, cô ta nhẹ nhàng thoát ra khỏi cây liễu, khẽ cười với tôi nói: “Em gái còn nhỏ như vậy đã đi giải chú, người nhà không sợ em giảm thọ à?”

“Vụt!” Nhân lúc chị ta đang nói chuyện, tôi đánh một Chưởng Tâm Lôi lên cành liễu đang quấn trên cổ tay, cành liễu đó lại không có khả năng tự cứu linh hoạt như vừa rồi, bị tôi đánh đứt nới lỏng ra ngay.

“Theo!” Tôi ném một lá Định Hồn phù về phía Tiêu Mỹ Lan, kéo khóa ba lô, nhanh chóng rút Chuông Chiêu Hồn ra sức rung.

“Ha ha!”

Tiếng cười của Tiêu Mỹ Lan đúng là rất hay, nhưng lúc này tôi nghe vào tai lại như chú đòi mạng vậy.

Truyền thuyết kể rằng người Vu-Cổ coi mạng người như cỏ rác, từ lão già Miêu và bà nội La là đã có thể nhìn ra.

Một lá Định Hồn phù của tôi không có tác dụng gì, tôi nhanh chóng niệm Đại Lực Kim Cang chú, ra sức đập Chuông Chiêu Hồn trong tay về phía gương mặt mười tám tuổi của Tiêu Mỹ Lan.

“Em gái à…”

Nhưng điều kỳ lạ là Chuông Chiêu Hồn kia xuyên qua cơ thể Tiêu Mỹ Lan, giống như chị ta chỉ là một cái bóng vậy.

Chị ta là linh thể?

Tôi thầm kinh ngạc trong lòng, tại sao không nhìn ra được chút nào chứ?

“Em gái có đôi mắt tốt đấy, nhưng tiếc là bị cái tên không biết tốt xấu kia phong ấn rồi. Đợi sau khi chị lấy máu của em nuôi liễu cổ, sẽ lấy mắt của em đổi sang cho chị.” Tiêu Mỹ Lan sờ hốc mắt của mình, gương mặt tràn đầy chờ mong.

Mẹ nó chứ!

Trong lòng chửi thầm một tiếng, tôi nhanh chóng niệm kinh văn siêu độ, kinh văn sư phụ dạy tôi khác với kinh văn bình thường, nó có hiệu quả với tất cả linh thể.

Hơn nữa gần đây tôi sáng đọc một trăm lần, tối đọc một trăm lần, nên đã thuộc làu làu luôn rồi.

Quả nhiên tôi vừa niệm kinh văn, Tiêu Mỹ Lan đột nhiên nhíu mày, gương mặt căm hận nói: “Lão già Tần là gì của nhóc?”

Đang nói bỗng nhiên nhào về phía tôi, bóp cổ tôi quát lên: “Lão già chết giẫm họ Tần kia là gì của nhóc?”

Mặc dù trong lòng tôi rất kinh ngạc nhưng tôi biết rõ nếu như lúc này mở miệng nói chuyện thì mới thực sự là chết càng thảm. Chỉ là tại sao linh thể của Tiêu Mỹ Lan lại có thể dùng lực với tôi được?

Tôi đã bị bóp cổ đến mức hai mắt trợn trắng, nhưng Âm Long trên cổ vẫn không có động tĩnh, có lẽ ngay cả tôi sắp chết rồi tên này cũng không ló ra.

“Không nói à?” Tiêu Mỹ Lan đột nhiên cười lạnh, lực tay tăng lên mấy phần, mở miệng niệm mấy câu tiếng Miêu với cây liễu kia.

Tôi cố gắng liếc nhìn lá liễu thì lại thấy vỏ cây như phồng lên, bên trong chậm rãi mở ra, một con sâu béo như quả bóng lăn từ trong thân cây ra.

“Xì!” Chỉ thấy con sâu kia vừa đi ra, vẩy khắp người của Âm Long trên cổ tôi đột nhiên dựng hết lên, khè lên phi tới con sâu kia.

” Âm Long?” Ánh mắt Tiêu Mỹ Lan sửng sốt, lực tay mạnh thêm nói: “Vừa khéo chị cũng sẽ nhận nó luôn! Mượn máu cực âm của nhóc trồng Thụ Cổ*!”

*Cổ ở đây cổ trong miêu cổ, tức là sâu

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, Âm Long hình như tới bên cái thứ tròn vo đó rồi, mà trong cây liễu đó dường như có thứ gì đó nhào ra bụi bặm còn có màu vàng kim, sau đó tôi cảm thấy trên người đau đớn, dường như trong cơ thể có thứ gì đó không ngừng tuôn ra.



“Máu em thơm ngọt như này, lãng phí thì đáng tiếc lắm, chị dùng cổ từ từ nuôi dưỡng ở trong người em, như vậy thì về sau chị có thể dùng không hết rồi! Ha ha!” Dường như Tiêu Mỹ Lan nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười, trang sức bạc trên đầu bị tiếng cười chị ta làm dao động kêu lên leng keng.

Cơ thể rất đau, hình như có thứ gì đó đang từng miếng từng miếng cắn nội tạng tôi, lại như trên người có vô số con sâu nhỏ đang dùng sức cắn xé da thịt tôi, tôi cảm thấy hình như có thứ gì đó đang từ từ bắt đầu bành trướng trong cơ thể, tôi dần dần không còn ý thức.

“Chị sẽ trồng em thành một cây liễu như này, em còn có thể cao hơn lớn hơn nữa.” Tiêu Mỹ Lan vẫn cười khà khà nói.

Cảm giác đau đó lan dần lên, chậm rãi lan tới đầu, tôi há miệng, muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể nhìn thấy Âm Long ở đằng xa dường như cũng rất đau đớn.

“Ả chết tiệt.” Đột nhiên một giọng nói tức giận từ phía xa truyền đến, cơ thể tôi bị một lực mạnh hất văng ra xa.

Cổ họng tôi ngòn ngọt, sau đó đôi mắt đau rát, còn chưa kịp cảm nhận cảm giác đau đó thì tôi nghe thấy những tiếng xì xì.

Năm ngón tay của tay tôi thế mà lại mọc ra móng sắc nhọn, tôi chợt trở tay dùng lực bắt lấy Tiêu Mỹ Lan.

“Chết!” Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đang phát ra tiếng chết khiến tôi phải sợ hãi.

Sắc mặt Tiêu Mỹ Lan trắng bệch, mở miệng hét lên: “Không thể nào! Sao có thể là nhóc…”

“Giết!” Móng sắc nhọn trên tay tôi bỗng nhiên bóp mạnh, bóp nát linh thể của chị ta.

“Hự!” Trên người vẫn là đau đớn như có hàng vạn con sâu cắn, mắt giống như bốc cháy, đầu tôi cũng mê man. Chỉ biết tay dường như rất ngứa, muốn bóp nát thứ gì đó, muốn trút ra sức lực trên tay, ra mà xúc cảm ấm nóng khi bóp lấy gì đó cảm nhận được mới là tốt nhất.

Đôi mắt đỏ rực đó nhìn sư phụ và sư thúc, vậy mà hai người lại mặc trường bào kỳ quái, gương mặt căng thẳng nhìn tôi, tay tôi rất ngứa, dường như chỉ có khi móng tay sắc nhọn được xuyên qua những cơ thể có máu thịt mới có thể chữa ngứa được, nhưng trong đầu có một giọng nói nói rằng tôi không được làm vậy.

Đúng vào giây phút tôi đấu tranh, chỉ nghe thấy tiếng: “Vụt!”

Trán tôi đau dữ dội, một cái kính râm quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi.

Cái đầu mê man còn chưa nghĩ ra là ai, đầu tôi lại đau dữ dội, theo đó là cảm giác lành lạnh lướt qua cả người.

Tôi bị ép tới không thở nổi mới tỉnh lại, trên người đắp cái chăn chừng năm cân. Tôi thở hổn hển mấy hơi, dùng sức dụi mắt, lại phát hiện mắt rất đau, nhìn cái gì cũng mơ hồ.

“Tỉnh rồi? Uống thuốc đi!” Giọng nói nặng nề của sư phụ vang lên ở cửa phòng, sư phụ bưng một bát thuốc rồi mò mẫm đặt ở đầu giường tôi.

Tôi cố sức híp mắt lại, lại thấy chỉ có thể nhìn thấy được đường viền của cái bát hơn nữa còn còn nhòe đi.

“Mắt của con?” Lòng tôi trầm xuống, cuống quýt hỏi sư phụ.

“Uống thuốc!” Hình như cổ họng sư phụ bị khàn, đẩy bát thuốc đến bên giường.

Đúng lúc cổ họng tôi cũng rất ngứa, lập tức bưng bát thuốc uống xuống một ngụm.

Thuốc này không chỉ có vị đắng của thuốc bắc, còn có mùi tanh, còn tanh hơn cả máu gà tôi uống vào lúc giữa tháng.

Hơn nữa rất trơn nhầy và đặc sệt, đảo một vòng trong miệng rồi tự trôi xuống cổ họng luôn.

Tôi vừa uống xong, sư phụ mò mẫm đón lấy bát, ấn tôi xuống giường nói: “Ngủ thêm một lát đi!”

Vừa nói xong mí mắt tôi bắt đầu díp lại, sau đó mơ màng ngủ mất.

Khi tỉnh lại lần nữa, trọng lượng của chăn không giảm, cạnh giường lại có thêm một chậu than cháy rừng rực, còn phát ra mùi thơm của khoai lang nướng.



“Hừm… ngon quá!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, khoan khoái hít vào thở ra.

Tôi lật người trong chăn, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy sư thúc vô lương cầm một củ khoai lang nóng hôi hổi, đang ăn ngon lành.

“Sư thúc?” Tôi nuốt nước miếng, gọi ông ấy.

“Hả?” Sư thúc cắn một miếng khoai lang lớn, còn chưa kịp nuốt xuống, mở to mắt nhìn tôi, đột nhiên ném khoai lang đi và hét lớn: “Bé Dương tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

Không lâu sau sư phụ chống gậy tiến vào, chút nữa thì đá đổ chậu than, ông run rẩy ngồi bên mép giường, giơ tay xoa đầu tôi, ngây ngốc cười nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!”

Hai ngày sau tôi xuống giường mới biết, lần này tôi hôn mê gần nửa năm, bây giờ là cuối năm của một năm rồi.

Chỉ là lúc tôi hỏi đến Tiêu Mỹ Lan, sư phụ luôn không nói gì.

Tôi lén khích sư thúc mới biết được, cổ Tiêu Mỹ Lan gieo cho tôi, chính là loại cổ khiến cho một cái cây có khả năng sinh sôi vào trong cơ thể tôi, hấp thu máu thịt của tôi để nảy mầm lớn lên, thân xác của tôi cũng sẽ gắn vào trong cái cây đó.

Như vậy tôi sẽ là cây Thụ Cổ, cây Thụ Cổ kia lại là tôi, chị ta có thể rút máu của tôi và thứ có ích với chị ta từ trên Thụ Cổ đó bất cứ lúc nào.

Cây liễu trong trường học kia chính là một cây Thụ Cổ, lúc cây liễu đó bị chặt, máu chảy ra thấm ướt cả bồn hoa, càng kinh khủng hơn là bên trong mỗi cành cây đều có một đoạn xương hoàn chỉnh, giống hệt xương cánh tay người.

Còn về làm sao cứu tôi, sư thúc miêu tả rất gian khổ, nói ông ấy và sư phụ trông coi tôi suốt bảy ngày bảy đêm, ông bón thuốc đưa nước cho tôi còn nấu cơm cho sư phụ, rất là vất vả.

Nhưng từ đầu đến cuối không nhắc đến sư phụ đã làm gì cho tôi, còn có bát thuốc còn đặc và tanh hơn cả máu kia là gì?

Những lời này sư thúc dỗ bé gái như Đinh Thiệu Liên còn được, chứ dỗ tôi thì không được đâu, tôi cũng biết ông ấy không muốn nói nhiều.

Niềm vui duy nhất khi tôi tỉnh dậy là không bao lâu sau cô bé Đinh Thiệu Liên đó đến thăm tôi, cô bé không nhớ chuyện khi bị lạc mất hồn, nhưng dường như rất dựa dẫm vào tôi.

Sau chuyện này, mắt tôi rất mờ, đừng nói là nhìn thứ khác, đọc sách cũng còn khó.

Sư phụ nói do tôi bị đụng đến đầu, kéo tôi đến bệnh viện cắt một chiếc kính cận, chừng hơn tám trăm độ, dày hơn cả cái đít chai, hại tôi bị bạn học trêu một khoảng thời gian dài.

Tôi vẫn đi học như cũ, chỉ là lúc nghỉ đông đón năm mới La Trường Sinh và lão Miêu không đến nữa.

Vốn cho rằng vào giữa tháng bảy năm sau cậu sẽ đến để giải Tác Hồn Dẫn, nhưng cậu vẫn không đến, ngay cả máu của cậu cũng là lão già Miêu nhờ người dùng túi đựng lại bỏ hộp giữ tươi đưa đến.

Càng đáng giận hơn là tiền hộp và tiền giao hàng đều không trả, chúng tôi phải trả toàn bộ.

Lúc gặp lại Trường Sinh lần nữa thì tôi đã tốt nghiệp tiểu học rồi, nhà trường tổ chức đến thông đạo trại hè vào dịp nghỉ hè.

Địa điểm đi là một trung đội của thông đạo, trước đây nơi đó là nhà tù, mà đám học sinh tiểu học chúng tôi đến đó để trải nghiệm cuộc sống quân đội.

Tôi vốn không muốn đi, nhưng sư phụ không để ý đến sự phản kháng của tôi trực tiếp báo danh cho tôi, đuổi tôi đi.

Còn chưa đến trung đội, ở trên xe thầy Viên đã phát cho chúng tôi hai bộ quân phục nhỏ để thay giặt, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không được cởi bộ quân phục này xuống, chúng tôi là tiểu giải phóng quân.

Đối với trò dọa trẻ con này tôi không thèm quan tâm, nhưng Đinh Thiệu Liên ở bên cạnh lại kéo tay tôi nhỏ giọng nói: “Trương Dương, cậu đừng không quan tâm, trong trung đội ma quỷ lộng hành ghê lắm ấy! Quân hàm bộ quân phục này là màu đỏ tươi lại có quốc huy, cho nên có thể tránh ma quỷ. Cậu mau thay đi!”

Tôi nghe thấy vậy thì nhìn quân phục trong tay, quả nhiên trước ngực áo của bộ đồ ngụy trang này đã gắn một cái quốc huy. Chính trị viên phụ trách huấn luyện chúng tôi cũng liên tục nhấn mạnh, trong doanh trại bất kể xảy ra chuyện nào cũng không được cởi quân phục ra, cho dù là giặt quần áo cũng không thể tháo quốc huy ra.

Tôi thầm nghĩ trong lòng: “Nói giống y như thật vậy, chẳng lẽ nơi này có ma thật à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.