Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 57: Người phụ nữ dân tộc Động nảy sinh hận thù vì tình yêu




Giáo viên và các bạn cùng lớp cũng vô cùng sợ hãi trước cú ngã trên mặt đất này của Đinh Thiệu Liên, vừa ra sức lay người lớn tiếng gọi, vừa ấn vào huyệt nhân trung, nhưng Đinh Thiệu Liên vẫn chỉ im lặng nằm ở đó.

Còn cô bé Đinh Thiệu Liên cũng phục hồi tinh thần lại từ trong sự hiếu kỳ ban đầu của mình, cũng bắt chước những người đó, cũng đi đến vỗ nhẹ vào mặt mình, còn giúp lay người mình.

Tôi không nói lời nào nhặt điện thoại lên, hai mắt nhìn vào trán của Đinh Thiệu Liên, phát hiện một vết nứt mơ hồ như muốn chẻ đôi đầu cô bé ra.

Cho đến khi xe cấp cứu đến, Đinh Thiệu Liên vẫn không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình, lại còn cười ngây ngô dùng linh thể của mình đi chọc ghẹo người khác.

Đối với loại trẻ con vẫn không hiểu chuyện gì như này, tôi sờ chiếc điện thoại suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên làm cái gì mới được.

Sau khi thân thể của cô bé bị đưa đi, giáo viên bảo mọi người ngồi xuống chỗ của mình, vậy mà Đinh Thiệu Liên cũng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ ngồi của mình.

Trời ơi!

Đúng là một đứa con nít, đã hồn vía rời thân rồi mà còn có tâm trạng nghe lời giáo viên ngồi vào chỗ của mình tự học!

Nhưng cũng may xảy ra cố lớn như vậy giáo viên không sắp xếp thêm tiết học nữa mà chuyển tất cả các tiết sang tự học, Đinh Thiệu Liên cũng chỉ hiếu kỳ chơi trò đưa tay mình xuyên qua bàn học và sách vở.

Nếu cô bé đã không để tâm, tôi cũng không thèm để ý đến, cầm điện thoại lên và bắt đầu chơi tiếp.

Sau khi tan học, tôi liếc nhìn Đinh Thiệu Liên, chỉ thấy cô bé đang cố gắng cầm lấy chiếc cặp sách của mình, giống như muốn đeo cặp sách lên rồi về nhà.

Nhưng cô bé có cố gắng thế nào cũng không cầm lấy được, lúc này cô bé đã bắt đầu lo lắng gào khóc lên, mở miệng định gọi bạn cùng bàn ở bên cạnh đến giúp, nhưng người ta không nhìn thấy hay nghe thấy cô bé nói.

Cô bé gấp đến độ xoay vòng vòng, từng giọt nước mắt lăn xuống.

Nhìn thấy cô bé như vậy, tôi cũng chỉ biết thở dài, theo lời sư thúc nói, những chuyện này đều có luật nhân quả, không thể tùy tiện phá hỏng mà không thu tiền, sinh tử con người vốn đã có số, nếu như mệnh của cô bé không đứt thì sẽ có người đến cứu giúp.

Cẩn thận suy nghĩ điều này, tôi cầm lấy cặp sách trống rỗng đi ra ngoài, tôi vẫn phải đi một vòng quanh trường học niệm đủ một trăm lần kinh văn siêu độ.

Nhưng lúc tôi niệm được hơn chục lần, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó đang theo sau mình, tôi quay đầu lại thấy Đinh Thiệu Liên đang túm túm góc áo đau khổ nhìn tôi.

Tôi thầm mắng trong lòng một tiếng, kinh văn siêu độ này cũng có tác dụng đối với linh thể, bây giờ Đinh Thiệu Liên hồn vía bay ra ngoài rồi, nhất định đã chịu ảnh hưởng của kinh văn siêu độ.

“Trương Dương? Cậu gọi tớ à?” Trên mặt Đinh Thiệu Liên vẫn còn nước mắt chưa khô, vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo tôi nói: “Tớ ở trong lớp nghe thấy cậu gọi tớ, những người khác không nghe thấy tớ nói gì cả, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tớ!”

Tôi cũng không biết phải nói gì cho tốt, vì vậy tôi vẫy tay với cô bé để cô bé đi theo tôi trước.

Sau khi niệm xong một trăm lần kinh văn siêu độ, tôi quay đầu lại, thân thể của Đinh Thiệu Liên vẫn chưa chết, vì vậy cô bé sẽ không về cõi âm, lúc này cô bé đang bước từng bước một đi theo sau tôi, vẻ mặt đầy tủi thân.

“Cậu theo tớ về đi!” Cùng là nữ sinh nhỏ đáng yêu, tôi không có chút chống cự nào, vẫy tay với cô bé.

“Được!” Đinh Thiệu Liên vui vẻ đồng ý lại xấu hổ nói: “Nhưng bố mẹ tớ sẽ lo lắng!”

Tôi cẩn thận nhìn cô bé từ trên xuống dưới, không nói nên lời: “Bây giờ bố mẹ cậu đang ở bệnh viện!”

“Ai nhập viện thế?” Nữ sinh nhỏ học lớp một tiểu học chớp chớp đôi mắt tròn xoe hỏi tôi.



Tôi đảo mắt xem thường, nắm lấy tay cô bé để tránh cô bé bị những âm vật khác cắn nuốt, cùng đi về nhà.

Tôi không có kinh nghiệm nuôi âm linh, nhưng lúc tôi về nhà sư phụ biết tôi mang theo thứ khác về, bảo tôi tự mình lo liệu.

Ăn xong cơm tối, tôi lại bắt đầu ngẩn ngơ, Đinh Thiệu Liên lại còn hỏi tôi tại sao không làm bài tập về nhà.

Tôi thầm nghĩ: Cô ơi! Cậu đã sắp mất mạng rồi, còn bận tâm đ ến bài tập về nhà của học sinh tiểu học, đúng là học sinh ngoan tiêu chuẩn mà.

Tôi đến hỏi sư phụ bây giờ phải làm sao, nhưng ông lại nói chuyện tôi tự gây ra thì tự tôi giải quyết.

Bây giờ thì hay rồi, ông đã hoàn toàn vung tay mặc kệ tôi.

Sau khi suy nghĩ trằn trọc cả đêm, cuối cùng tôi quyết định giúp Đinh Thiệu Liên quy hồn, khoan nói đến chuyện có phải là bạn cùng lớp hay không, hồn phách của một cô bé học lớp một tiểu học không biết gì cả, phiêu du ở bên ngoài thế này thì cũng có một ngày sẽ bị những thứ đó cắn nuốt mất.

Sáng sớm hôm sau, tôi phong ấn hồn phách của Đinh Thiệu Liên vào vảy của Âm Long, rồi đưa cô bé đến bệnh viện.

Tôi đã nhìn thấy chiếc xe cấp cứu ngày hôm qua, tôi rất quen thuộc với nó, thuộc Bệnh viện số 3.

Tôi mua một giỏ trái cây ở cổng, nói rằng tôi là đại diện các bạn học cùng lớp đến thăm Đinh Thiệu Liên.

Ông bà Đinh cũng rất nhiệt tình, nhưng dưới sự nhiệt tình này ẩn chứa một nỗi lo lắng sâu sắc, khi gọt trái cây cho tôi, bà Đinh gọt quả táo đến nỗi chỉ còn lại mỗi phần lõi.

Tôi chăm chú nhìn cơ thể của Đinh Thiệu Liên, ngoại trừ một vết nứt trên trán mà mắt thường không thể nhìn thấy được, những cái khác đều bình thường.

Đây có vẻ cũng là một loại lời nguyền, nhưng lời nguyền là thứ rắc rối nhất, phải tìm ra thứ hạ lời nguyền và phá hủy nó, không thì không thể phá bỏ lời nguyền.

Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là, Đinh Thiệu Liên tuổi còn nhỏ như vậy sao lại có thể bị người ta nguyền rủa đến nỗi rút cả linh hồn ra?

Lúc này Đinh Thiệu Liên đang liên tục lao về phía thân xác của mình, lúc thì nằm trên đó, lúc lại đột nhiên xông lên, nhưng bất kể cô bé có làm gì, hồn thể và thân xác của cô bé vẫn giống như hai cực cùng chiều, luôn bị một sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài.

Tôi liếc mắt nhìn cha bà Đinh đang đứng ở một bên, rồi lại quan sát phòng bệnh của Đinh Thiệu Liên.

Có thể ở trong một gian phòng như vậy, không giàu thì cũng quý.

Tôi giả vờ ngoan ngoãn, mô tả phóng đại lúc Đinh Thiệu Liên ngất xỉu cho họ nghe, cuối cùng lại ra vẻ đau khổ, thần bí nói: “Các bạn học đều nói Thiệu Liên bị người ta nguyền rủa đấy ạ. Chúng cháu sợ lắm, chú dì có nghĩ là thật không?”

Quả nhiên tôi vừa dứt lời, khuôn mặt của bà Đinh co rút mãnh liệt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bà ta hoảng sợ nhìn ông Đinh, khóe miệng không ngừng run rẩy, mấy lần mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói lên lời.

Tôi thấy quả nhiên có manh mối, lập tức vẫy tay với Đinh Thiệu Liên, ra hiệu cho cô bé ra ngoài với tôi.

Cô bé vẫn không vui, không nhào về thân xác được, lúc này đang buồn chán nằm bò trên đùi của mẹ, cũng may mẹ cô bé không nhìn thấy, nếu không khi nhìn thấy có hai cô con gái cũng không biết nên khóc hay nên cười đây.

Tôi rời khỏi phòng bệnh với lý do phải đến lớp, sau đó nhanh chóng chạy vào toilet bên cạnh dán một lá Ẩn Thân phù lên người, thu hồn phách của Đinh Thiệu Liên vào trong vảy của Âm Long, lúc này mới yên tâm bước về phía phòng bệnh.

“Chuyện này có thể trách tôi sao? Nếu như không phải anh ở bên ngoài lăng nhăng, thì người phụ nữ chết tiệt đó sẽ ra tay với Tiểu Liên sao? Họ Đinh, anh đừng có không biết tốt xấu! Nếu như Tiểu Liên xảy ra chuyện gì, tôi và anh đều không sống nổi đâu!” Bà Đinh chỉ vào ông Đinh vẫn đang im lặng mắng to.



Trên mặt ông Đinh cũng có vẻ rất kích động, mấy lần mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Bà Đinh lại càng tức giận hơn, chỉ vào ông Đinh rồi bắt đầu chỉ trích chuyện tình cảm của ông ta năm đó, câu chuyện bỗng chốc không thể ngừng lại.

Tôi nghe hồi lâu cũng không thấy có chuyện gì nghiêm chỉnh, chỉ đành phải đi tới trước mặt ông Đinh, niệm Mê Hồn chú rồi nhẹ giọng hỏi ông ta: “Người đã hạ lời nguyền cho Tiểu Liên là ai?”

Tâm trạng ông Đinh đang sa sa sút, đây là lúc dễ dàng bị trúng loại chú này nhất, tôi vừa niệm chú ngữ xong, hai mắt ông ta đã mơ màng, mở miệng nói: “Tiêu Mỹ Lan là người dân tộc Động thông đạo, cô ấy đã học được những thứ này từ bà ngoại người Miêu.”

Tôi vừa nghe thấy lại là người Miêu, vừa thầm mắng trong lòng, là người Miêu tộc thì tại sao không dùng cổ thuật đi chứ? Dùng lời nguyền làm gì, dùng cổ thuật còn có thể hỏi sư phụ hoặc lão già Miêu, có khi còn đơn giản hơn là tôi còn có thể tự dùng cổ thuật nửa vời đã học được từ lão Miêu để giải nữa.

Nhưng những thứ như nguyền rủa này từng bị cấm ở thời cổ đại, hiện tại người có thể sử dụng cũng rất hiếm.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, tôi nghe thấy bà Đinh hét lớn: “Được! Họ Đinh, anh còn dạt dào gọi tên người phụ nữ chết tiệt đó nữa, Tiểu Liên và tôi mà chết rồi thì anh đi tìm con khốn kia đi!”

Lại là một người phụ nữ nảy sinh hận thù vì tình yêu, tôi thất vọng đi về nhà, quả thực tôi chưa gặp phải thứ này bao giờ. Tôi vẫn thích là linh thể để tôi được dùng Dẫn Lôi phù hoặc Thần Hỏa phù để phóng thẳng vào hơn.

Lúc về đến nhà, tôi lấy tất cả sách đã ố vàng đến nỗi sắp rớt của sư phụ ra, tôi đọc lướt thật nhanh, cũng may mà từ nhỏ sư phụ cũng đã để sư thúc dạy tôi học chữ, nếu không chắc không tìm ra.

Bí thuật Đạo gia, chân ngôn Phật giáo, mệnh tướng phong thủy…

Sư phụ đứng ở cửa một lúc, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đinh Thiệu Liên tò mò nằm bò trên mặt đất, thỉnh thoảng lại vươn đầu ra liếc nhìn, nhưng sau đó phát hiện một chữ cũng không đọc được, lại thấy buồn chán đi ra ngoài chơi với Âm Long.

Hết cuốn này đến cuốn khác, sau khi trời tối cuối cùng tôi cũng tìm thấy một cuốn sách có ghi “Bí thuật dân gian” đã cũ đến mức tôi không thể nhìn ra màu sắc của trang bìa, trên đó có cách giải về lời nguyền.

Tôi đọc từng chữ một, may mắn là những phương pháp dân gian này ưu tiên đơn giản, cho nên cách giải cũng không quá khó.

Lời nguyền người giấy của Đinh Thiệu Liên thuộc loại dân gian, đó là viết ngày sinh của người bị nguyền rủa lên một tờ giấy, sau đó dán da đầu hoặc máu của người bị nguyền rủa lên tờ giấy, cắt thành hình người, chôn một nơi có nhiều âm khí.

Nhưng về việc người thi chú sẽ làm gì và hiệu quả của nó như thế nào, điều đó phụ thuộc vào mức độ nặng nhẹ của chấp niệm oán hận và công lực của người thi chú.

Tuy nhiên, lời nguyền càng ghê gớm thì yêu cầu về khoảng cách với người bị nguyền càng cao.

Để giải loại lời nguyền này thật ra rất đơn giản, một là tìm ra người giấy thi chú rồi đốt đi, hai là tìm cao nhân cưỡng chế phá bỏ lời nguyền.

Tôi nhìn bên ngoài gian phòng chính ở bên ngoài, sư phụ không biết có được coi cao nhân không? Mà cho dù có phải thì có lẽ ông cũng sẽ không ra tay.

Vậy thì chỉ có thể đi tìm thôi, nhưng có người nói người giấy có liên quan với người bị nguyền rủa, cho nên có thể thông qua hồn thể của người bị nguyền rủa để tìm.

Tôi liếc nhìn Đinh Thiệu Liên, thầm nghĩ nếu ngày hôm đó tôi không niệm kinh văn siêu độ quanh trường học, liệu cô bé có bị hút thẳng vào người giấy đã bị hạ chú kia không.

Tôi vẫy tay với cô bé nói: “Chờ một lát nữa cậu đi ra ngoài một mình, nếu ở bên ngoài mà nghe thấy có tiếng gọi cậu thì cứ đi theo tiếng đó, còn tớ sẽ đi theo sau cậu, được không?”

“Không!” Cô bé mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Mẹ nói con gái ban đêm không được đi ra ngoài.”

Tôi xoa đầu không nói nên lời, ngẩng đầu hét vào mặt cô bé: “Nếu cậu không đi thì cậu sẽ không được gặp lại mẹ cậu nữa!”

Dường như cô bé bị tôi dọa sợ, hai mắt tròn xoe chớp chớp, mắt còn long lanh ánh nước, miệng há ra, nhưng không dám chảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.