Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 458: Không liên quan đến việc có thể sống bao lâu




Tôi quay đầu nhìn Trường Sinh đang nằm bất động trên mặt đất, trừng mắt nhìn La bà bà vươn tay ra, nhét một sợi linh hồn màu đen lấp lánh đang nhúc nhích vào trong ngực mình.
Lệ Quỷ bên trong ngôi nhà Linh Thể càng khóc và cười dữ dội hơn, cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch đang đối phó với những Lệ Quỷ kia không ngừng hét lên với tôi, Tuyết Nữ kéo Tiểu Bạch đi xung quanh ngôi nhà Linh Thể mấy vòng cũng không tìm thấy lối ra ngoài, cũng chỉ có thể hét lớn với Sơn Thần, để ông ta nghĩ cách đưa chúng tôi ra ngoài.
Nhưng ngôi nhà Linh Thể này giống như là địa ngục không cửa, đến Sơn Thần cũng không thể tìm ra được kẽ hở nào.
Ngụy Yến vẫn nặng nề đứng bên cạnh bà La, giống như một con rối gỗ, và sẽ không di chuyển nếu không có mệnh lệnh của bà La.
Còn Vương Uyển Nhu và sư phụ thì trở thành hai bóng người trên bức tường giấy của ngôi nhà Linh Thể này, cứ như vậy lặng lẽ nhìn chúng tôi.
“Trương Dương, tao sẽ giữ mày lại mãi mãi, để cho mày tận mắt nhìn thấy tao chế tạo ra càng nhiều người giống như La Trường Sinh, như vậy tao sẽ là vị Thần thật sự trên thế giới này. Chỉ cần có mày ở đây, tao muốn sống bao lâu cũng được!” Ánh sáng xanh trong mắt La bà bà càng ngày càng chói mắt, khối sợi Linh Hồn theo kẽ hở của Kiến Mộc từng chút một thấm vào trong cơ thể của bà ta.
“Soạt!”
Tôi nhìn sợi linh hồn đen kịt và đám rễ trắng bệch của Kiến Mộc mọc trên người bà La, luôn khiến cho tôi có cảm giác phát ốm, giống như có một ly cà phê vừa thêm sữa vào, luôn có một loại xúc động muốn cầm thìa khuấy lên.
Không đợi tôi định thần lại, cái đuôi rắn phía sau đã vọt ra trước tôi một bước, đối diện với lồng ngực đang mở rộng của bà La.
Nhưng ngay khi tôi vừa mới vung qua, trước khi cái đuôi rắn chạm được tới ngực bà La, cái đuôi đen bóng của bà ta đã đập mạnh một tiếng khiến tôi nặng nề ngã xuống đất cái rầm.
Quả nhiên, dù sao việc tự mình mọc ra với việc sinh ra đã mọc sẵn không giống nhau, tôi vươn tay chống đỡ định đứng dậy, La bà bà nhẹ nhàng vung đuôi trên mặt đất, quật mạnh vào đầu tôi, rồi ném tôi ngã thẳng xuống đất một lần nữa.
“Vô dụng!” La bà bà cười ha hả, phất tay với Ngụy Yến nói: “Cho thêm vài Lệ Quỷ ra nữa đi, để cho đại phu Miêu cùng với tiểu tử nhà họ Nguyên này có chút việc làm, không có thời gian quấy rầy ta tâm sự với Đại thần Trương Dương của chúng ta!”
“Cút ngay!” Tôi không thể cử động được đuôi rắn, nhưng cái lưỡi đã biến thành lưỡi rắn kia vẫn có thể sử dụng được, hướng về phía Ngụy Yến quất một cái.
Trường Sinh lúc này đã không còn là Trường Sinh nữa, và Ngụy Yến lúc này cũng không còn là Ngụy Yến mà tôi biết trước đây.
“Xì!”
Lưỡi tôi vừa mới thè ra, La bà bà lập tức hung hăng mở miệng, bà cũng thè ra một cái lưỡi rắn chẻ đôi, kéo đầu tôi qua, dùng răng nanh nhọn đâm vào cổ tôi.
Giống như một cái ống hút, tất cả mọi thứ trong cơ thể tôi đều chảy vào trong miệng La bà bà dọc theo hai cái răng nanh kia.
Loại cảm giác này không giống với lúc mới trồng Tác Hồn Dẫn xuống, loại cảm giác xói mòn này giống như ngay cả xương cốt đều sẽ biến thành một vũng nước bị hút sạch.
“Trương Dương!” Cô nàng mập ở một bên gọi to.
Nhưng ánh mắt vô lực của tôi lại nhìn thấy những Lệ Quỷ kia vươn ra móng vuốt sắc bén, cào ra vô số vết thương trên khắp cơ thể cô ấy, quạt xếp trong tay Ngụy Yến vẫn không ngừng tuôn linh hồn ra bên ngoài, ngay cả Sơn Thần cũng bắt đầu không thể chịu đựng nổi, ngay cả với kỹ năng trời sinh di chuyển trong nháy mắt ở trên núi của ông ta và Tuyết Nữ, cũng không có chỗ trốn bởi vì khắp nơi trong ngôi nhà Linh Thể đều là Lệ Quỷ.
Những Lệ Quỷ kia giống như phát điên rồi liều mạng lao về phía tất cả những thứ có sinh mệnh.
Trong tình huống này chỉ có Tiểu Bạch mới có thể giải quyết một chút chuyện bằng cách há miệng cố gắng hết sức để hút, nhưng miệng nó vốn không lớn, số lượng Lệ Quỷ lại quá nhiều, còn biết tránh Tiểu Bạch, vì vậy chỉ có thể bảo đảm Tiểu Bạch và Tuyết Nữ đang ôm nó không bị Lệ Quỷ cắn, những người khác hoàn toàn là không thể quan tâm đến được.
Mọi người cố gắng hết sức chạy đến nơi này, thật sự là một Địa ngục không lối thoát chỉ có thể tự tìm đường chết.
Nhìn hai người sư phụ và Vương Uyển Nhu đứng yên trên bức tường giấy, rồi nhìn những người bị Lệ Quỷ đuổi theo không lối thoát toàn thân đều bị thương, lại cúi đầu nhìn La bà bà dùng đuôi rắn gắt gao quấn lấy tôi, răng nanh đã đâm sâu vào mạch máu của tôi.
Hóa ra tất cả đều sẽ kết thúc như thế này….
Tất cả mọi chuyện rõ ràng là không liên quan đến tôi, nhưng chúng đều có mối liên hệ chặt chẽ với tôi.
Nếu như La bà bà không để tôi chết, chỉ sợ cũng sẽ đem nhốt tôi suốt đời ở trong ngôi nhà Linh Thể này để bà ta sống lâu bằng trời, nhưng không có tự do, không có Trường Sinh, không có sư phụ sư thúc, không có cô nàng mập, không có những người khác, tôi một mình sống ở trong ngôi nhà Linh Thể này, tất cả những gì còn lại chỉ có nỗi đau thôi đúng chứ?
Tôi ngửa đầu, trong lòng bắt đầu tính toán các cách chết khác nhau mà trước kia cùng Đinh Thiệu Liên nói chuyện lúc không có việc gì, có thể cùng chết một chỗ với Trường Sinh cũng coi như không tệ, hơn nữa mọi người đều tính là đoàn viên, chỉ hi vọng sư công bọn họ không tiến vào ngôi nhà Linh Thể này có thể ra ngoài, như vậy tôi cũng yên tâm hơn một chút.
Ít nhất tôi chết rồi, La bà bà cũng không thể mượn tuổi thọ từ chỗ tôi nữa, cho dù bà ta sống lại, sư công bọn họ chắc chắn vẫn sẽ có biện pháp ngăn cản bà ta.
“Ầm!”
Trái tim tôi chầm chậm trầm xuống, đột nhiên lại nghe thấy đùng một tiếng nổ lớn phía sau.
Sau đó hai cái đầu rắn màu đen khổng lồ mạnh mẽ xông về phía tôi cùng bà La, một con há miệng vươn lưỡi rắn ngoạm lấy nuốt chửng đầu tôi.
Trước khi miệng con rắn khép lại, tôi nghe thấy La bà bà kêu lên quái dị một tiếng, đầu rắn đen đã cắn vào chiếc mặt nạ trên mặt tôi.
Rắn đen….
Nước mắt tôi cuối cùng cũng không nhịn được rơi xuống, ý thức Trường Sinh đã không còn nữa, nhưng bản mệnh cổ của cậu ấy thế mà vẫn xông ra bảo vệ tôi.
Giống như năm đó lúc cậu ấy qua đời, tất cả những gì cậu ấy nghĩ trong đầu đều là tôi.
Đứa nhỏ năm đó ở trên xe chỉ là bởi vì hai viên kẹo mà chết trên mặt đất!
“Nếu cô còn khóc nữa, bên trong nhà giấy này chỉ sợ sẽ mọc cỏ, vẫn là chờ đi lên rồi khóc đi!” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vang lên bên tai tôi.
Sau đó là một ngón tay ấm áp mà thô ráp nặng nề sờ qua mặt tôi, phía trên còn nồng nặc mùi máu tanh, cộng với lực đạo hoàn toàn không khống chế được, làm cho mặt tôi bị cạo rất đau, vì vậy nước mắt tôi càng rơi càng dữ dội hơn.
Tôi vội nhanh chóng quay đầu theo hướng ngón tay, chỉ thấy Trường Sinh đang đưa tay giúp tôi lau nước mắt. Một tay bẻ gãy một cái xương sườn trong lồng ngực, vô số nhện nhỏ trắng tinh khiết nhanh chóng bò ra từ bên trong xương cốt bị gãy kia, vừa ra khỏi khoang xương tiến vào ngực Trường Sinh liền từ phía sau đuôi nhanh chóng kéo ra sợi linh hồn màu đen, từng chút khâu lại ngực Trường Sinh bị xé toạc.
Đây là xác sống?
Sợi linh hồn có thể tự động hồi phục xác sống…
“Xì!”
Bên kia tiếng gầm của con rắn đen truyền đến xen kẽ với tiếng kêu quái dị của La bà bà và tiếng đuôi rắn đung đưa, cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch chỉ lo đối phó Lệ Quỷ cơ bản không có thời gian để quan tâm đến chúng tôi, nhưng Tuyết Nữ đã nhìn thấy Trường Sinh tỉnh dậy, ngạc nhiên thét lên chói tai.
“La Trường Sinh? Sao mày có thể?” Đuôi rắn đen thô ráp của La bà bà gắt gao quấn chặt lấy Hắc Xà, hai tay cũng theo đó hóa thành vô số con rắn nhỏ quấn chặt lấy hai cái đầu to của Hắc Xà, kinh ngạc nhìn Trường Sinh với chiếc mặt nạ đầy máu tươi trên mặt.
Trường Sinh đổi tay đỡ xương cốt của mình, sau đó dùng bàn tay đẫm máu lau mặt cho tôi nói: “Trương Dương, tôi thật không nghĩ tới, tôi ngay cả ngực của mình bẻ ra như vậy cũng không có cảm giác, nhưng vừa lúc cảm giác được Tác Hồn Dẫn nối liền với cô từ trong cơ thể tôi bị rút ra, tôi thế mà lại sợ hãi đến mức tỉnh lại. Cô nói chúng ta đều sẽ chết, tôi có nên chính thức thổ lộ với cô một chút không? Có vẻ như từ đầu đến cuối tôi đều không có nói qua lời sến súa gì với cô?”
“Không muốn! Không muốn! Các người nhanh tìm cách đưa chúng tôi ra ngoài!” Cô nàng mập nghe Tuyết Nữ thét chói tai, kéo Nguyên Thần Tịch liều mạng dịch chuyển về phía chúng tôi, lúc này cực kỳ phá hỏng phong cảnh lãng mạn mà nói to: “Hai người các người có chút chí khí được không? Muốn thổ lộ thì chờ sau khi ra ngoài, hoa với bóng bay cái gì cũng có. Các người bây giờ đem mụ phù thủy này xử lý đi, để lại cho chúng tôi một con đường sống được không!”
“Đi ra ngoài trước vậy!” Mặt tôi thế mà lại hơi đỏ lên, nhìn trong đôi mắt đen láy như mực của Trường Sinh có thứ gì đó lấp lánh, dùng sức gật đầu nói: “Nếu trước kia cho tới bây giờ tôi chưa nói qua chuyện này, vậy thì không cần nói lung tung nữa, nghĩ cách tìm ra cho chúng ta một con đường sống đi!”
“La Trường Sinh!” Mười ngón tay của La bà bà mạnh mẽ đập con rắn, đem Hắc Xà bẻ ngã xuống đất nói: “Tao đã rút sợi linh hồn ra rồi, mày làm sao còn có ý thức được!”
“Bịch!”
Trường Sinh kéo tôi về phía sau nói: “Cô đi giúp bọn họ đối phó Lệ Quỷ trước đi, nếu không giúp tôi trông coi Ngụy Yến cũng được!”
Ngay lập tức, toàn thân cậu ấy mọc ra vô số cành liễu, nhanh chóng quấn lấy La bà bà nói: “Tất cả đồ vật sử dụng lâu ngày rồi cũng đều sẽ có tình cảm, người dùng lâu ngày cũng đều có cảm giác, hơn nữa tôi vẫn luôn coi mình là một con người, hơn nữa tôi còn có Trương Dương. Bà rút sợi linh hồn ra khỏi ngực tôi, một là chặt đứt mạng của La Trường Sinh trước kia bà chế ra, đồng thời cũng lấy đi sự khống chế của bà đối với cơ thể này.”
Tôi ở một bên thờ ơ ném lá bùa trong ba lô vào trong đống Lệ Quỷ, một bên quay nửa đầu lại chú ý động tĩnh của bà La, nhưng lại nghe thấy bà ta hét lớn: “Vậy cô ta tại sao vẫn còn ở đây!”
Cành Liễu trên người Trường Sinh đã quấn lấy bà La, quay đầu lại nhẹ nhàng cười nói với tôi: “Có một số việc không liên quan đến việc cô sống bao lâu, nếu chúng thấm vào xương tủy rồi, cho dù có chết đi cũng không quan trọng, một xác chết biết đi vẫn sẽ đi theo bản năng vốn có của mình!”
Ánh mắt đã cố kìm nén nước mắt lại bắt đầu chua xót, tôi vội vàng quay đầu ném Dẫn Lôi Phù trong tay về phía Lệ Quỷ.
“Haha! Nếu chết một lần mày không cam lòng, vậy thì chết hai lần đi. Ngay cả thân thể này tao cũng sẽ nuốt chửng!” Tôi vừa quay đầu liền nghe thấy La bà bà ngửa mặt cười to, tiếng cành liễu nổ tung truyền đến.
Tôi vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy vô số sợi linh hồn trong ngực La bà bà nhanh chóng tuôn ra bên ngoài, mà bên trong rễ Kiến Mộc đang giống như những con rắn theo cành liễu của Trường Sinh nhanh chóng tiến vào bên trong cơ thể Trường Sinh.
Những cành liễu của Trường Sinh đáng lẽ theo lý thuyết sau khi nuốt lá Kiến Mộc thì sẽ không có tôi nữa, lúc đầu tôi chỉ mừng vì Trường Sinh còn sống, nhưng lúc này thấy Kiến Mộc theo những cành liễu lao về phía Trường Sinh, trong đầu đột nhiên lóe lên bộ dạng Trường Sinh trước kia vươn tay khống chế Kiến Mộc, luôn cảm thấy rằng mình đã quên mất điều gì đó.
“Rắc!”
Còn chưa đợi tôi nghĩ ra bản thân đã quên mất điều gì, liền nhìn thấy cằm La bà bà rắc rắc vang lên vài tiếng, miệng nuốt Tụ Âm Châu càng ngày càng to, cắn xuống đầu Trường Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.