Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 456: Nhân loại không thể luân hồi




Tôi nhìn Vương Uyển Nhu và Nguyên Thần Tịch bọn họ, đầu óc tôi quay cuồng, làm thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Cổ mộ nhà họ Đinh lại có thể tiến vào Địa phủ này?
“Mau mang cái đứa trẻ bị mổ bụng đó đi đi!” Sơn Thần vẫn như cũ gắt gao kéo tay La bà bà kéo về phía sau, đồng thời một bên hướng về phía Tuyết Nữ kêu lớn: “Cả cô gái kia cũng cùng mang theo luôn!”
“Được!” Tuyết Nữ khẽ đáp một tiếng, sau đó vươn một tay kéo Trường Sinh dưới chân bị đá lên, lôi kéo muốn chuồn ra ngoài.
“Ngụy Yến!” La bà bà đột nhiên hét lên một tiếng, trong miệng niệm một tràng thần chú cổ xưa.
Tôi bị Tuyết Nữ lôi kéo, cố gắng muốn quay đầu lại nhìn sư phụ và Vương Uyển Nhu, nhưng cái đuôi rắn vốn linh hoạt có thể vặn thành bánh quai chèo kia lúc này vậy mà lại nặng trĩu như không có lực, ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất thế nào cũng không kéo được.
“Chị!” Tiểu Bạch đưa tay ôm cũng không ôm không, còn không ngừng dùng chân đá cái đuôi to kia, ngửa đầu trông mong nhìn tôi, muốn tôi tự mình dùng sức.
Nhưng không phải tôi không muốn, mà thực sự là không dùng được lực, bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên thôi cũng có thể cảm giác được tiếng xương cốt bên trong đang vỡ vụn.
Quả nhiên vẫn là thứ được con người nuôi ra, nếu đổi thành tự nhiên sinh trưởng như đầu người thân rắn, thực sự như Tuyết Nữ nói, sẽ trở thành một đại Thần thượng cổ, hô mưa gọi gió đều là chuyện nhỏ, còn có thể tự lập nên một vùng trời đất riêng.
“Đi mau!” Tôi còn chưa kịp kêu hết câu, đã nghe thấy tiếng của Vương Uyển Nhu kêu to như xé ruột xé gan.
Tuyết Nữ liều mạng lôi kéo tôi cùng Trường Sinh, khuôn mặt phấn nộn đều đỏ bừng lên, quay đầu hướng về phía Vương Uyển Nhu hô to: “Không kéo được!”
Tôi muốn rời đi, nhưng không thể để những người khác ở lại chỗ này rồi chạy như thế được?
Để La bà bà sống nhiều hơn cùng Thiên Tề Thọ thì thế nào? Chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi?
Chẳng qua chỉ là người sau khi chết không thể đầu thai chuyển thế, một người chỉ sống một đời, cái này đối với những người bây giờ không có tín ngưỡng mà nói cũng không có gì to tát cả.
Dùng sức đẩy tay Tuyết Nữ ra, tôi quay đầu muốn gọi sư phụ, lại nhìn thấy hai tay hai chân ông ta đều kẹp pháp ấn dán lên người Ngụy Yến.
Nhưng Ngụy Yến lại hoàn toàn không để ý đến những pháp ấn kia của sư phụ, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quạt xếp trong tay Vương Uyển Nhu, trong miệng lẩm bẩm theo La bà bà đọc những thần chú kia.
Sơn Thần cố gắng kéo La bà bà về phía sau, khuôn mặt cũng giống như Tuyết Nữ đã trướng đến đỏ bừng, lại giống như đang kéo một pho tượng đá, cho dù ông ấy dùng sức thế nào, tay La bà bà đã trở nên tím xanh nhưng vẫn không nhúc nhích, thần chú trong miệng giống như đang dạy trẻ nhỏ, đọc một lần rồi phía dưới lại không ngừng đọc theo.
“Mau đi đi!” Vương Uyển Nhu nhìn có vẻ như cực kỳ khó chịu, hai tay nắm chặt quạt xếp của mình, hướng về phía Tuyết Nữ xua tay hô to: “Tiểu Tuyết, mau mang Trường Sinh đi khỏi đây!”
“Không thể đi được!” La bà bà đột nhiên co rút mạnh, trở tay lập tức nắm lấy cánh tay của Sơn Thần, nhìn ông ta rồi nói: “Kiến Mộc ở trên người ông có thể đưa tôi trở về Linh giới được không?”
“Bà nói xem bà đã sống lâu như vậy rồi, cần gì phải quan tâm đến chuyện đó nữa?” Sơn Thần đau đến mức hít mạnh một hơi, nhìn bộ dáng của ông ta vốn định chửi ầm lên, nhưng quay đầu thấy Tuyết Nữ đang ở đây, chỉ nặng nề thở ra một hơi, giả bộ cao thâm nói: “Kiến Mộc ở trên người tôi chính là vì để đưa bà trở về Linh Giới, vậy nên bà cứ đi theo tôi đi!”
Không có tâm trạng để ý tới sự trêu chọc của Sơn Thần đại nhân, tôi nhìn quạt xếp trong tay Vương Uyển Nhu, chỉ cảm thấy khí thế bên trong trở nên rất dọa người, mà cái quạt xếp kia vốn không phải của Vương Uyển Nhu.
Tôi nhớ quạt xếp của Vương Uyển Nhu hỏng rồi, cho nên quạt xếp chị ấy đang dùng là của Ngụy Yến, là Tụ Âm Châu…
“Tuyết Nữ mang Trường Sinh đi trước đi!” Tôi nói với Tuyết Nữ.
Sau đó hướng về phía sau đẩy một cái, khom lưng vơ Tiểu Bạch nhét vào lòng Tuyết Nữ nói: “Chúng tôi sẽ tới ngay lập tức!”
“A…” Tuyết Nữ ôm Tiểu Bạch trong tay rất nặng, còn muốn gọi tôi nói cái gì đó, nhưng tôi đã xông ra ngoài.
Nguyên Thần Tịch đang ở một bên xem vết thương cho cô nàng mập, thấy tôi xông ra, vội vàng nắm lấy tay tôi nói: “Đuôi của cô có thể di chuyển được không?”
Tôi lúc này mới ý thức được tôi bên này đang cố gắng xông về phía trước, cái đuôi rắn kia giống như cố định trên mặt đất, không nhúc nhích, thậm chí đến đầu của đuôi đều không dựng thẳng lên được.
“Trước tiên cứ chờ một chút đi, để Nguyên Thần Tịch giúp cô xem, Trương Dương!” Cô nàng mập đã trở nên suy yếu, để Nguyên Thần Tịch dẫn theo một số Côn Trùng trong suốt chui vào trong cơ thể cô ấy.
Lúc này A Hồng đã chui ra khỏi kén đang nằm sấp trên vai cô nàng mập, lộ ra nửa người, há miệng thở hổn hển giống như con người.
“Vương Uyển Nhu…” Tôi quay sang nhìn Nguyên Thần Tịch lắc đầu, chỉ vào quạt xếp của Vương Uyển Nhu nói: “Đó là quạt của Ngụy Yến, Linh Thể bên trong có lẽ còn tệ hơn Vương Uyển Nhu quỷ sai ngàn năm rất nhiều lần. Nhìn bộ dạng của Vương Uyển Nhu bây giờ, chỉ sợ đã không khống chế được nữa rồi.”
“Linh Thể?” Nguyên Thần Tịch hình như còn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nghĩ lại thì Ngụy Yến theo chúng tôi từ sông Âm đi ra, thu Linh Thể ở Hoàng Tuyền Đạo; tính cả Linh Thể cô ấy theo Tiểu Bạch thu ở Thôn thần. Sau đó là trên đỉnh Côn Lôn, Linh Thể trong bụng Tiểu Bạch hầu như toàn bộ đều nôn ra hết, cũng bị quạt xếp của Ngụy Yến thu vào.
Tính như vậy, Linh Thể trong cái quạt xếp của Ngụy Yến thả ra, chỉ sợ nơi này sẽ  thật sự trở thành một Địa Phủ.
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên những phù hiệu kia, giống như chậm rãi có thể nghe hiểu thần chú mà La bà bà niệm, trong đầu cố gắng đem những phù hiệu kia đối chiếu với âm thần chú mà La bà bà niệm, nhưng làm thế nào cũng không đối chiếu được.
Mà trong mười ngón tay của Vương Uyển Nhu đã xuất hiện một ánh sáng màu lam yếu ớt, hai lòng bàn tay rõ ràng không đỡ được nữa, đang cố gắng đem quạt xếp đâm vào ngực, nhìn tôi hét lớn: “Cô mau đi ra ngoài đi, bất luận thế nào cũng không thể để cho bà ta thực hiện được ước nguyện!”
“Xì!” Tôi mở miệng định đáp lại lời của Vương Uyển Nhu, nhưng khi tôi vừa thè lưỡi ra lại giống như một cái lưỡi rắn dài nhỏ.
“Mặt nạ!” La bà bà chăm chú nhìn tôi, thần chú trong miệng ngừng lại, vậy mà lại là một câu nói của con người.
“Bịch!”
Cái mặt nạ trong ngực tôi vẫn chưa từng dùng qua, giờ đây lại giống như mọc chân tự mình nhảy ra, chạy thẳng về phía bà La.
Đột nhiên nghĩ đến Viên Uy trước kia đã từng nói qua, mặt nạ này là tự mình chạy khỏi căn cứ của anh ta. Tôi đã từng nghĩ rằng anh ta đang cố tình lừa tôi, bây giờ nghĩ lại cũng không phải hoàn toàn là lừa tôi, ít nhất mặt nạ có thể chạy là thật sự.
“Mau thu về! Nhanh lên!” Sơn Thần gấp đến mức giậm chân xuống đất, cả người ngồi xổm xuống, tất cả trọng lượng đều dùng lên hai tay, nghiêng người dùng sức kéo La bà bà ra sau nói: “Đây là mặt nạ của Si Vưu, hắn muốn khống chế Kiến Mộc! Thế giới của nhân gian đã kết thúc, các người còn muốn Linh Giới cũng phải gặp nạn theo sao?”
“Ồ!” Nguyên Thần Tịch lúc này cũng lập tức đáp lại một tiếng, vươn tay bắt lấy cái mặt nạ kia.
Nhưng mặt nạ kia so với những tiểu Quỷ mặt xanh trong bụng Trường Sinh còn chạy nhanh hơn rất nhiều, bịch bịch vài cái liền nhảy xuống chân bà La, theo ống quần liền trèo lên trên.
“Cố định!”
Sư phụ ở một bên đang cố gắng giữ chặt lấy Ngụy Yến, nhìn những người chúng tôi đến cả một cái mặt nạ cũng không đối phó được, thu tay muốn kết một cái pháp ấn để đem mặt nạ cố định lại.
Nhưng tay ông ta còn chưa vươn ra,  Ngụy Yến thấy thế thì cơ thể co rụt lại, hung hăng xông về phía Vương Uyển Nhu đang đứng phía sau cô ấy, hai tay liền hóa thành một đôi móng vuốt sắc bén, một tay liền giật lấy quạt xếp từ trong tay Vương Uyển Nhu.
“Đi thôi!”Hai mắt Vương Uyển Nhu mở to ra, nhìn Ngụy Yến đưa tay muốn mở quạt xếp, chỉ quát lên một tiếng, sau đó bay người lên rồi nhanh chóng kéo tôi ra ngoài.
“Hê! Ha ha…Hê! Hì!”
Quạt xếp của Ngụy Yến vừa được mở ra, bên trong lập tức bay ra các loại Linh Thể, bên trong nhà Linh Hồn trắng tinh khiết đều là âm thanh quỷ khóc quỷ cười, hơn nữa còn biến thành một mảng màu lam nhạt.
Những Linh Thể bị thu vào trong quạt xếp vốn đã không an phận gì, lúc này rời khỏi quạt xếp đoán chừng chỉ cần ngửi thấy mùi người sống liền sẽ nhào tới mà cắn xé.
Cho nên ầm ĩ một lúc, bọn nó vừa tìm đúng phương hướng liền xông tới chỗ Nguyên Thần Tịch và cô nàng mập, ngay cả Tiểu Bạch và Tuyết Nữ, hai người này rõ ràng khác loài không phải là trẻ con mà bọn nó cũng không buông tha.
“Đi thôi!”Tôi vội vàng vươn tay kết pháp ấn đối phó với những Linh Thể này, nhưng bất luận vươn tay thế nào những Linh Thể kia đều có thể xuyên qua bên trong cơ thể tôi.
“Haha! Đều giữ lại hết đi, tôi sẽ không để Linh Thể các người tản hết, tôi sẽ giữ lại các người, cùng các người giảng giải nguyên nhân hậu quả của sự tình, để các người chứng kiến tôi làm sao làm hao mòn hết nhân loại, lại làm sao tạo ra những người hầu thuộc về tôi!” La bà bà nhìn những Linh Thể đang lao ra, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy mặt nạ, nặng nề đeo lên mặt.
“Lên!” Trong tay sư phụ là các loại giấy bùa xông về những Linh Thể kia, nhưng nói thế nào thì ông ấy bây giờ cũng chỉ là một Linh Thể, tác dụng của lá bùa cũng giảm đi rất nhiều, thậm chí còn làm chính bản thân mình bị thương.
Mà Vương Uyển Nhu ngay cả quạt xếp cùng cây trâm cũng không có, chỉ có thể dựa vào chút công phu tu luyện của hơn một nghìn năm làm Quỷ sai tích lũy được để xua đuổi những Linh Thể này.
Một Quỷ sai không có Chiêu Hồn Phiên và Tác Hồn Liên, cùng Lệ Quỷ bình thường không có gì khác nhau.
Cho nên Vương Uyển Nhu và sư phụ vừa ra tay, đều chỉ dẫn đến sự báo thù điên cuồng của những Linh Thể kia.
“Tiếp tục thả ra!” La bà bà hét lớn một tiếng, hung hăng hất tay của Sơn Thần đang nắm ra.
Sơn Thần đáng thương sống nhiều năm như vậy, có lẽ cho tới bây giờ chưa từng bị người khác ném lên như con gà nhỏ như vậy, lần này lại thật sự ngã xuống đất, tôi  cảm thấy dưới chân mình rung lên mấy lần.
“Ông nội, bọn con không tìm được đường ra!” Tuyết Nữ ôm chặt Tiểu Bạch, kéo Trường Sinh ra ngoài, đi một vòng lại quay về phía của Sơn Thần, cô ta oan ức nói.
Nhìn những người này bận rộn, tôi lại không giúp được gì cả, trong lòng chỉ cố gắng nhớ lại xem tôi có thể làm được gì.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, tai tôi tràn ngập những thần chú mà Ngụy Yến đứng một bên ngây người niệm, luôn bất giác niệm theo giọng nói của Ngụy Yến, trong đầu tôi những phù hiệu kia không ngừng chuyển động.
Ngụy Yến mỗi khi niệm một âm tiết, trong đầu tôi sẽ xuất hiện một hoặc mấy phù hiệu,sau đó ngay lập tức biến mất.
“Xì! Xì!”
Trong đầu tôi nghĩ đến những phù hiệu kia, há miệng muốn niệm, nhưng lưỡi rắn chỉ có thể rít lên những tiếng xì xì.
“Con có bệnh sao! Dương Dương! Mau xuống đây!” Đột nhiên âm thanh của sư phụ hét lớn từ phía dưới truyền đến.
Tôi giật mình, cúi đầu nhìn xuống dưới, lại phát hiện những người khác đều ở dưới thân rắn của tôi, mà tôi lại cùng thân rắn đứng thẳng dậy, đem nửa người ngửa lên cao, vốn cái đuôi rắn không thể động đậy được lúc này cũng chậm rãi đong đưa theo.
“Bịch! Bịch!” La bà bà dùng sức quăng Sơn thần vài cái.
Khuôn mặt nhăn nheo hiện lên biểu cảm rất hung ác, nặng nề nhìn tôi chằm chằm, hai tay mạnh mẽ dùng sức cắm vào ngực Sơn Thần, dùng sức kéo mạnh  theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.