Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 454: Nổ động




Tôi cứng đờ hết cả người nhìn những con bọ trắng chui ra từ trong xương của Trường Sinh.
Năm năm trước, Trọng Đồng Tử vô cớ xuất hiện, tôi lại ngẫm lại ngọn nguồn của những chuyện này, hình như đều là ba năm sau khi sư phụ qua đời. Bỗng nhiên tất cả mọi chuyện đã lắng xuống nay lại bắt đầu trồi lên trên mặt nước, mà manh mối chính là sự xuất hiện của Trọng Đồng Tử đã khởi đầu mọi chuyện.
Nhưng ngoại trừ gã là người của phái hình thi ra thì tôi không tìm được bất kì dấu vết lai lịch nào của gã cả. Hơn nữa sư tổ của phái hình thi là vị nào cũng là vấn đề đáng lưu ý, không ngờ đó lại là mụ phù thuỷ già chết tiệt, La bà bà này!
“Không phải Trương Dương đã nhìn qua thi thể của Nguỵ Yến rồi sao? Không phát hiện ra có gì không ổn à?” La bà bà dốc xương của Trường Sinh mấy lần, ngón tay từ từ bóp nát xương thành từng mảnh, bà ta nhìn tôi nói: “Có phải mày nghĩ rằng trên đời này ngoài Hắc Hạt Tử ra thì mày chỉ tin tưởng Trường Sinh thôi đúng không? Bây giờ mày còn tin được cái gì?”
Tôi nhìn đôi tay đang nổi gân xanh của Trường Sinh đang bẻ mạnh hai bên xương sườn ra, xương bên trong phát ra tiếng răng rắc, ngay lập tức, lồng ngực tôi cảm thấy ngột ngạt như bị chì đè lên.
“Ha! Ha!” Bên kia, La bà bà kiêu ngạo từ từ rải xương cốt của Trường Sinh trong tay xuống đất, bà ta đường hoàng ngồi cạnh bàn trà bằng giấy chờ Trường Sinh đưa Tác Hồn dẫn bên trong qua.
Gần như phải dùng hết sức lực tôi mới đưa ánh mắt dời khỏi ngực của Trường Sinh được, cô nàng mập bên cạnh đã bịt chặt miệng lại không dám phát ra tiếng nào, còn sư phụ vẫn đang vật lộn với Nguỵ Yến.
Nguỵ Yến…
Tôi cố gắng suy nghĩ những việc xảy ra khi Nguỵ Yến chết…
Khi đó sư phụ và sư thúc đang đi theo Viên Uy mở quan tài đá ở Tàng Âm, bỏ lại tôi và Trường Sinh không có việc gì làm ở Hoài Hoá, vì vậy đạo trưởng Diêu đưa chúng tôi đến thôn Đại Tùng. Cuối cùng giữa đường lại gặp phải Nguỵ Yến bị người tài xế đâm chết, do bị ám bởi linh thể theo sau.
Đạo trưởng Diêu…
Tôi bỗng nhìn chằm chằm vào bà La, đạo trưởng Diêu là Nguyên Linh đội lốt, vậy nên cái chết của Nguỵ Yến từ đầu đến cuối đã được kế hoạch sẵn.
Ngay cả linh thể theo sau cũng có khả năng do người lên kế hoạch sẵn!
Nghĩ đến đây, sau lưng tôi gần như đã ướt đẫm.
Vương Uyển Nhu từng đoán rằng mục đích của đưa Nguỵ Yến lên làm quỷ sai thực tập chính là để chúng tôi quen biết chị ấy. Nhưng kết quả nhận được bây giờ lại là ngay cả cái chết của Nguỵ Yến cũng do La bà bà và Nguyên Linh lên kế hoạch sẵn.
Trùng hợp chúng tôi đến thôn Đại Tùng, đạo trưởng Diêu còn không cho chúng tôi chậm trễ nên đành phải dẫn theo Nguỵ Yến, người mới chết chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi có tình cảm, ngay cả chính Nguỵ Yến cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tôi đã nói mà…
Trên đời này, làm sao có một người lại coi nhẹ chuyện sống chết được, đến bản thân chết rồi cũng không có cảm giác gì, lại còn ngố ngố không biết buồn nữa.
Hoá ra, có thể Nguỵ Yến chưa từng được sống.
Chẳng trách sau khi cô ta chết, thi thể ngay lập tức được hoả táng, mà mẹ của cô ta cũng chết không dõ nguyên nhân, chỉ còn một người cha kế tệ bạc.
Thiết lập nhân vật như vậy, tròn trịa đến nỗi chúng tôi muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, đành phải chọn tin tưởng.
“Mụ phù thuỷ già kia!” Cô nàng mập nhìn chằm chằm vào La bà bà chỉ chửi duy nhất câu này, sau đó túm chặt tôi nói: “Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Trường Sinh mổ bụng ra sao?”
“Rắc! Rắc!”
Tay Trường Sinh bẻ mạnh xương ức ra, để lộ toàn bộ tim phổi bên trong, máu đã chảy đầy ra đất.
Nhưng rõ ràng nơi đây cũng là linh phòng, có thể thấy sàn nhà phía dưới được làm bằng giấy, nhưng vết máu lại khác với chỗ của Yểm, tất cả đều đọng lại trên mặt đất.
Không thấm xuống dưới.
“Tác Hồn dẫn… nhanh lên, mau đem Tác Hồn dẫn cho ta!” La bà bà nhìn cuộn sợi đen đang cuồn cuộn trong lồng ngực mở toang của Trường Sinh, bà ta hiền từ đưa tay về phía cậu nói: “Ngoan!”
“La Trường Sinh, cái đồ chết tiệt nhà cậu!” Cô nàng mập la lớn, dậm chân định xông đến.
“Cút sang một bên!” La bà bà khẽ vung tay về phía cô nàng mập, liền thấy linh phủ ngoài nơi chúng tôi đứng ra, vốn đang đen sì bỗng bừng sáng, theo sau vô số linh thể xoàn xoạt bay ra từ trên tất cả những bức tường màu trắng, rồi bà ta đưa tay xông tới chỗ cô nàng mập.
Chúng tôi không còn xa lạ với những linh thể này, trên vách tường của mỗi một tầng trong linh phòng đều có, hơn nữa toàn là lệ quỷ. Đừng nói mười mấy hai mươi con, năm con trở lên chúng tôi cũng không đấu lại được.
“Á! Trương Dương!” Cô nàng mập không ngờ La bà bà lại ra chiêu này, há miệng gào to với tôi, muốn kéo tôi đi cứu cô ấy.
“Cứu Trường Sinh trước!” Sư phụ dùng thanh kiếm gỗ đào đâm về phía trước khiến cô ấy phải lùi lại, sau đó nhân cơ hội hét lên với tôi.
Nhìn lồng ngực bị mổ tung như gà vịt của Trường Sinh, lại nhìn qua cô nàng mập đang bị linh thể vây quanh, tôi lo lắng đến mức vung đuôi rắn, quăng những linh thể đó ra thật xa. Sau đó lợi dụng lực của chiếc đuôi quất ra sau, tôi bỗng lao về phía trước ôm lấy Trường Sinh.
“Tác Hồn dẫn!” La bà bà không ngờ tôi lại nghĩ ra chiêu này, nhưng cũng bình tĩnh ngồi đó trầm giọng quát.
“Bùm!”
Tôi đang định vươn tay ôm chặt Trường Sinh, tránh cho xương cốt của cậu ấy rơi ra hết thì bỗng cảm thấy ngực đau nhói. Sau đó, tôi thấy một cánh tay săn chắc áp sát vào ngực tôi, giữa năm ngón tay trên mu bàn tay chảy ra máu tươi.
“Ha ha!” La bà bà đắc ý cười to.
“Nhóc Dương, mau đứng lên, Trường Sinh bây giờ không khác gì Hoạt thi, ngay cả linh thể cũng bị điều khiển, con nhìn Nguỵ Yến là biết. Bây giờ con phải định hồn, sau đó định thân!” Sư phụ không ngờ tôi lại dùng cách lấy thịt đè người, tức đến nỗi thanh kiếm trong tay ông suýt nữa bị Nguỵ Yến đánh bay.
Tôi buông Trường Sinh, giật mạnh bàn tay của cậu đang cắm trước ngực tôi ra, vươn tay chạm vào chút máu rỉ ra trên ngực, tôi từ từ niệm Định Hồn chú, vẽ phù văn trên khuôn mặt đang dính máu của cả hai của cậu.
“Vô dụng thôi!” La bà bà hoàn toàn mặc kệ cho tôi làm, với giọng nói tràn đầy sự đồng cảm, bà ta nói: “Chung quy con người vẫn là loài động vật thích tình cảm, luôn cho rằng tình cảm có thể chiến thắng tất cả, thật ra có tác dụng gì đâu?”
“La Trường Sinh đối xử tốt với mày như vậy, ngay cả chính nó cũng không rõ, ngay từ đầu nó đã không có chút tự do nào, huống chi là tình cảm của con người!” La bà bà nói, sự đồng cảm ban đầu từ từ tăng lên thành đắc ý.
Tôi liếc Trường Sinh có đôi mắt vừa đờ đẫn vừa trong veo bên dưới mà thấy choáng váng hết cả người.
Những Hoạt thi đó…
Từ lần đầu tiên nhìn thấy những Hoạt thi đó, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của chúng rất giống với mắt của Trường Sinh nhưng chưa bao giờ đi truy tìm nguồn gốc cho câu hỏi tại sao.
Trường Sinh vốn giống như bọn chúng, cho nên mới có đôi mắt sáng ngời.
Nực cười là chúng tôi vẫn đang đoán xem Trọng Đồng Tử đào đâu ra nhiều thi thể mới để làm Hoạt thi, hơn nữa không có báo án, hoá ra là…
Những Hoạt thi này vẫn luôn do họ tạo ra, nhưng những sản phẩm thất bại cấp thấp cho Trọng Đồng Tử điều khiển, có lẽ ngay cả Trọng Đồng Tử được đánh số kia cũng là sản phẩm thất bại, chỉ có Trường Sinh và Nguỵ Yến mới làm La bà bà vừa lòng.
“Bùm!”
Tôi vừa gỡ bàn tay của Trường Sinh cắm vào ngực tôi ra, bàn tay còn lại của cậu ấy lại cắm vào, theo đó ngực lại nhói lên lần nữa.
Một ngụm máu tang ngọt phun lên khuôn mặt của Trường Sinh, khiến cho mặt cậu trở nên vô cùng ghê gớm, chỉ còn lại đôi mắt đen như điểm mực vẫn cứ nhìn tôi với ánh mắt vừa thâm trầm vừa đờ đẫn.
“Xoẹt!”
Tôi đang ngắm nhìn đôi mắt làm tôi mê muội của Trường Sinh thì bỗng một âm thanh xuyên qua không khí vang lên, sau đó là một thanh kiếm gỗ đào đâm vào ngực của cậu ấy, khiến luồng Tác Hồn dẫn màu đen đang dâng trào cắm vào trong cơ thể của Trường Sinh.
“Nhóc Dương, cậu ta đã không còn là Trường Sinh mà con biết nữa!” Hoá ra là sư phụ quýnh lên ném thanh kiếm gỗ đào trong tay ra, lại vừa lúc nó cắm vào ngực của Trường Sinh.
“Ông Hắc, cẩn thận!” Cô nàng mập cũng hét lên.
Tôi vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tụ Âm châu trong tay của Nguỵ Yến đã chạm đến trên đầu sư phụ, bên trong lập loè ánh sáng trắng nhạt.
“Sư phụ!” Tôi vung đuôi rắn về phía Nguỵ Yến.
Trong lòng tôi có một âm thanh đang mắng to, quá bất cẩn, không kịp rồi!
Trước đó sư phụ đã vì tôi mà đã chết một lần rồi, nếu lần này lại vì tôi mà hồn bay phách lạc, có lẽ tôi sẽ thật sự bị sét đánh đấy chứ?
“Trương Dương!” La bà bà nhìn Trường Sinh đã bị đóng đinh trên mặt đất, bà ta vươn tay định chộp lấy đuôi rắn tôi vung qua trước mặt.
Tôi nhìn bà ta vươn tay thì cười lạnh, eo vung mạnh quăng đuôi rắn qua.
Đối với tôi bà ta là ảo ảnh, mà tôi cũng là ảo ảnh đối với bà ta. Vậy nên bà ta muốn bắt được đuôi của tôi thì chẳng khác gì kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao cả.
Nhưng vừa mới dùng chút sức, tôi đã thấy eo đau nhói, theo đó nửa người trên bị hất mạnh lên, sau đó va phải vật nào đó cực kì cứng.
“Hừ! Mày nghĩ tao không túm được sao?” Đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, tôi đã nghe thấy La bà bà đắc ý cười to.
Tôi cố gắng chống tay dậy, ngay lập tức thấy La bà bà dùng bộ móng vuốt đen nhánh túm chặt lấy đuôi rắn của tôi, ngón tay đều cắm vào trong vảy, thậm chí có vài miếng vảy trắng tinh bị móc ra, để lộ phần thịt đỏ bên trong.
Cả người đau điếng, tôi mặc cho La bà bà cười lên ha hả, nhìn chằm chằm vào Tụ Âm châu đang ụp xuống đầu của sư phụ.
Trong lòng vốn đã tự nhắc nhở bản thân phải nhắm mắt lại, chỉ cần Tụ Âm châu ụp xuống là sư phụ thật sự không còn tồn tại nữa, không còn chút dấu vết nào, giống như ông ấy chưa từng xuất hiện trên thế gian này vậy.
“Trương Dương!” Cô nàng mập đang bị những linh thể vây quanh, không có A Hồng, không có cổ trùng, máu không có tác dụng, cô ấy chỉ là một cô gái đang độ hai mươi bình thường.
Vậy là kết thúc rồi ư?
Tất cả những gì tôi nhìn thấy là dấu vết của hạt châu đang hạ xuống trong tay của Nguỵ Yến, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy, tôi thậm chí không kịp chuẩn bị chút nào cho kết cục này!
“Ha! Ha!”
La bà bà giật mạnh đuôi rắn, nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói: “Hắc Hạt Tử chết đi sẽ không có ai có thể bảo vệ mày nữa. Chỉ cần Trường Sinh giao Tác Hồn dẫn cho tao thì tất cả tuổi thọ của mày đều là của tao, chắc chắn tao có thể sống để tạo ra người của mình!”
“Bùm!”
Tôi đang muốn nhắm mắt lại thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó là tiếng linh phòng nhốn nháo, có mùi kali nitrat bay vào, tiếp đó là làn khói dày đặc bao trùm tất cả chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.