Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 441: Địa ngục không cửa




Cô nàng mập không tin khi nghe Trường Sinh nói đây là một tòa nhà giấy, Mặc dù được sinh ra ở Miêu Trại nhưng dù sao sau này cũng ở thành phố Hoài Hóa mấy năm đèn sách, đối với nhà giấy ít nhiều cũng biết đôi chút.
Thời điểm chúng tôi vừa mới đứng ở ngoài căn nhà, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường bất kể là người đồng hương kia, căn nhà sau lưng anh ta hay là vị trí thôn của anh ta đều chân thật giống như chúng ta đứng dưới chân núi Côn Lôn vậy.
Nhưng ngay sau khi chúng tôi bước một chân vào trong thì giống như có một con đường chắn không cách nào vượt qua ranh giới phía bên trong. Vậy mà lại là một căn nhà giấy.
Căn nhà giấy có lẽ là do con cháu có hiếu đã đốt cho tổ tiên của họ, căn nhà vốn chỉ có thể chứa 1 linh thể, nhưng hiện tại phải có ít nhất 18 linh thể trở lên ở bên trong
“Trương Dương cô xem chỗ này đi!” Trường Sinh một tay nâng tôi lên với lấy chiếc đèn pin trong tay tôi chỉ vào một chỗ trên tường giấy: “Cô và sư phụ đã từng làm qua người giấy, hình dáng này cô hẳn là nhận ra rồi!”
Nơi mà Trường Sinh chiếu sáng là hình ảnh một ngôi nhà, căn nhà giấy được mô phỏng chân thật theo ngôi nhà thịnh hành nhất vào thời điểm đó, nếu như không theo nguyên mẫu hoàng cung sẽ phạm pháp, đoán chừng những người giàu có thời cổ đại đều muốn được vào hoàng cung, cho nên từ xưa đến nay nhà giấy đều phải có trên 3 tầng.
Nhưng giao diện của nó mới là đáng chú ý nhất, căn nhà giấy có 3 lớp được kết nối với nhau: 1 là giao diện, 2 là nơi tiếp đón những linh thể quỷ sai của địa phủ, 3 là tiếp quản nghĩa là con cháu kế thừa những gì tổ tiên để lại.
Bởi vậy, những chuyên gia có tay nghề chính tông về lĩnh vực này đều sẽ tạo lên bên trên hoa văn giống một cây đinh ba, hoa văn cụ thể như thế nào sẽ phụ thuộc vào linh thể chủ phái truyền thừa, nhưng bất kể thay đổi thể nào cũng đều giống như 3 cái dĩa.
Nhưng giao diện mà Trường Sinh chỉ chính là 3 con mắt nhìn về 3 hướng. Nhưng 3 con mắt lại có 6 con ngươi, 1 mắt có 2 con hướng lên trên, 1 mắt có 2 con ngươi hướng xuống dưới nhìn chằm chằm thật sâu như thể có thứ gì đó trong căn nhà linh hồn luôn luôn phải canh giữ.
“Cái này?” Tôi nhìn giao diện này trong lòng có chút run lên, không thể nói thứ này không đáng sợ, giao diện này thật không hiểu kinh khủng đến mức độ nào, bình thường chủ nhân nhà giấy đều sẽ không sử dụng loại giao diện này.
Nhà giấy là nơi dành cho người chết mà con ngươi dùng để khóa hồn. Một căn nhà giấy mỗi giao diện đều có 3 con mắt 6 con ngươi, nếu tính theo giao diện này ngay cả 1 căn nhà giấy 2 tầng cũng có ít nhất 12 giao diện và có 72 con ngươi. Như vậy khiến cho linh thể bên trong không được yên ổn, vĩnh viễn không thoát ra được.
Như vậy thì 1 căn nhà giấy không hẳn là dành cho linh thể ở mà nó cũng có thể là 1 ngục giam linh thể!
“Thật là ác độc!” Cô nàng mập thoáng liếc qua giao diện, vội vàng nhích người lại phía tôi nói:” Cô muốn dùng con ngươi này khóa những lệ quỷ kia lại sao?”
Những lệ quỷ mà cô nàng mập nói chính là những lệ quỷ vừa nãy mới thò tay ra đòi ăn thịt chúng tôi, lúc này tất cả những linh thể đều ngoan ngoãn nằm yên trên bức tường giấy trừ việc thỉnh thoảng nhìn chúng tôi há miệng hay chớp mắt, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào chứ đừng nói đến việc trêu chọc chúng tôi. “ Đừng nhìn chằm chằm bọn chúng, bọn chúng cũng có tình cảm!” Tôi chỉ liếc bọn họ 1 cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Lúc nãy tôi chỉ nhìn thêm vài lần một linh thể toàn thân bị trầy xước và thối rữa, nhưng tên đó trừng mắt nhìn tôi mà không nói gì, thậm chí còn cười nhạo nhổ nước miếng vào mặt tôi! Đúng là một linh thể vô vị! Không có chuyện gì mà tự nhiên nhổ nước miếng!
Con quỷ này nhổ nước miếng có dụng ý gì sao?
Truyền thuyết không phải nói quỷ sợ nước miếng sao? Tại sao con quỷ này lại nghĩ chúng tôi sợ nước miếng của nó chứ?
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cô nàng mập vội vàng dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi bỗng giật mình: “Trương Dương tay của cô bị làm sao vậy?”
“Không sao!” Tôi rút tay ra liếc nhìn Trương Sinh đang đánh giá căn nhà giấy này nặng nề nói: “ít nhất nơi này còn dễ chịu hơn 18 tầng địa ngục, không nóng không lạnh còn không phải nhìn những thứ kia bị tra tấn.”
“Không hoàn toàn là vậy!” Trường Sinh đột nhiên thu lại chiếc đèn pin trong tay vội tắt đi rồi nói: “Nơi này còn nguy hiểm hơn 18 tầng địa ngục vừa rồi”
“Chuyện gì vậy!” cô nàng mập sợ hãi nhảy dựng lên, nắm chặt tay tôi nói: “Trương Dương, chúng ta đừng ra ngoài được không? Chỉ cần ở đây đợi Tần tiên sinh và những người khác đến, bọn họ đều là người có bản lĩnh, chỉ cần bọn họ đến là ổn rồi! Bọn họ nhất định sẽ đến tìm người!”
“Có khả năng bọn họ còn chưa ra khỏi tầng 18 địa ngục, cho dù có đi ra cũng chưa chắc đến chỗ này giống chúng ta!” Tôi nhớ Medusa từng nói mỗi một tầng đều có vô số lối ra, nếu như 1 lối ra không dùng được thì những lối ra phía sau sẽ có cách giải thích khác.
Tôi e là sư công bọn họ sẽ khó tụ họp lại với chúng tôi, không có bọn họ chúng tôi sẽ làm gì dưới sông Âm này đây?
Medusa đã bị tôi dung nạp bên trong mặt nạ, mà cái người đã làm người trong thôn phía dưới núi Côn Lôn biến mất vẫn không xuất hiện, bởi vậy chúng tôi vẫn không biết mục đích của anh ta là gì nhưng Kiến Mộc nằm trong tay của sư công chúng tôi cũng không thể xử lý.
“A! Thịt! Thịt!”
Cô nàng mập vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng cười còn hưng phấn hơn cả lần trước, âm thanh cũng lớn hơn rất nhiều.
“Không ổn rồi!” Trường Sinh đột nhiên ôm lấy tôi xoay người muốn đi ra ngoài.
Tôi giật lấy đèn pin của Trường Sinh chiếu xung quanh, chỉ thấy những linh thể biến mất vừa rồi lại xuất hiện, lúc này 2 mắt đỏ rực, thèm thuồng nhìn chúng tôi, không ngừng la hét ầm ĩ.
Nhưng điều khiến tôi không tiếp nhận được nhất là bức tường phía sau hoàn toàn trống rỗng, tất cả linh thế trên đó đều biến mất, như thể những linh thể này thoát ra khỏi bức tranh trên tường giấy vậy, vừa chân thực vừa hư ảo!
“Thịt! Thịt! Ta muốn ăn thịt!”
Một con quỷ trong miệng không còn một cái răng nào, lưỡi cũng không hoàn thiện, ngón tay đưa ra không ngừng rơi xuống, bụng bị mổ ra, không ngừng chảy nước miếng, cái miệng không răng há ra kêu gào không ngừng.
“A!” Cô nàng mập bị dọa sợ hãi hét lên 1 tiếng, lắc lắc chiếc đèn pin trong tay tôi, hét lớn không thôi:”Chúng ta đi thôi! Đi thôi!”
“Đã không ra được nữa rồi!” Tôi nhìn về phía đối diện 1 linh thể bất động,  nặng nề nói
Phía đối diện chúng tôi lẽ ra phải cửa của căn nhà giấy nhưng khi chúng tôi vừa quay người lại đó vẫn là 1 bức tường giấy
Một bên bức tường giấy giống hệt như bức tường mà chúng tôi đã nhìn thấy khi chúng tôi không quay đầu lại, trên đó cũng là một lệ quỷ đã bị tra tấn ở tầng 18 địa ngục, mấp máy môi nhìn chúng tôi, mà ở giao diện cũng sử dụng hoa văn 3 mắt 6 con ngươi, nếu không phải có mấy lệ quỷ phía sau hét lên, tôi nhất định sẽ cho rằng căn bản vừa rồi chúng tôi không quay đầu lại.
“Cửa đâu? Cửa ở đâu? Trương Dương, cửa chúng ta vừa vào đâu? Không phải trong nhà giấy này có cửa sao?” Cô nàng mập cơ hồ phát điên, thiếu chút nữa hất tay tôi rơi ra hỏi 1 cách lo lắng.
“Địa ngục không có cửa!” Trong đầu tôi lập tức hiện lên dòng chữ này
Thiên đường có lối, địa ngục không cửa.
Đây không phải là một câu tàn nhẫn mà là một câu mô tả chân thực thiên đường và địa ngục.
Con đường lên thiên đường phải có người dẫn, tín đồ Phật giáo là Phi Thiên dẫn đường, tín đồ Cơ đốc giáo đương nhiên là thiên sứ mà Đạo gia có đủ loại nhân duyên, tất cả thiên đường đều có đường đi nhưng phải xem bạn có nhân duyên hay người dẫn đường không.
Có thể không có cửa địa ngục, ngay cả đơn vị nơi nhỏ nhất – ngôi đền – cũng không có cửa cho những nơi liên quan đến địa ngục huống chi là phía sau đài Vọng Hồn, đường xuống hoàng tuyền hay sông Vong Xuyên…vv, những nơi này tôi đều chưa đi qua, cũng không biết là có cửa không.
“Không sai!” Trường Sinh cũng âm trầm gật đầu, chỉ vào một đống linh thể đang dừng lại nói:” Bọn chúng cách 1 khoảng thời gian sẽ tỉnh lại, nếu chúng ta không tìm được lối ra thì cuối cùng cũng trở thành thức ăn của chúng.”
“Không phải nó chỉ di chuyển trong chốc lát sao?” Cô nàng mập phản đối.
Tôi cũng không hiểu nhìn Trường Sinh, nếu chúng ta bị ăn thịt liệu có thể bình yên đến bây giờ sao?
“Những bức tường này có thể di chuyển, mỗi khi lệ quỷ đi ra, bức tường giấy sẽ di chuyển gần chúng ta thêm một chút!” Trường Sinh chiếu đèn pin xuống đất nói: “Cô có thể nhìn, vừa rồi chúng ta lùi bao nhiêu bước? Mà chúng ta đã tiến bao nhiêu bước khi đi về phía bức tường giấy này từ chỗ chúng ta bước vào và đứng đây?”
Tôi nhìn về phía trước theo hướng đèn pin liền hiểu ý Trường Sinh nói.
Vừa rồi chúng tôi tiến lên vài bước cẩn trọng để xem giao diện và bức tường giấy, nhưng rõ ràng chúng tôi phải lùi lại nhanh hơn, cho nên theo lý mà nói chỗ chúng tôi đang đứng cách xa hơn chỗ chúng tôi vừa đứng nhìn giao diện so với bức tường giấy.
Nhưng thực tế chỗ chúng tôi đang đứng cách bức tường giấy phía sau Trường Sinh không đến hai gang tay mà quay người lại cũng chỉ cách bức tường giấy phía sau một gang tay.
Cho nên khi nãy những linh thể đó tiếp cận chúng tôi bức tường giấy cũng tiến lại gần hay nói cách khác bọn lệ quỷ này đã kéo theo bức tường giấy tới chỗ chúng tôi.
Đó là bởi vì thời điểm chúng đi đi lại lại kéo theo bức tường giấy cho nên chúng ta không nhìn ra bức tường bị xê dịch mới khiến chúng ta tiếp tục lùi về phía sau.
Nói cách khác, nếu như trong lần tấn công tiếp theo, chúng ta không thoát ra kịp hoặc không mau chóng nghĩ cách đối phó thì sẽ chết ở nơi này, bao quanh là lũ lệ quỷ.
“Đốt đi! Đốt đi!” Cô nàng mập 2 mắt đỏ bừng tức giận chỉ vào 2 bức tường giấy, cầm Thần Hỏa phù nhìn chúng tôi lớn tiếng nói;” Không phải chỉ là căn nhà giấy thôi sao? Một tấm Thần Hỏa quét qua liền có bao nhiêu đốt bấy nhiêu!”
“Không được!” Tôi vội vàng đoạt lấy Thần Hỏa phù trong tay cô nàng mập, lắc đầu nói:”Thần Hỏa phù dương khí quá nặng, chỉ cần dùng ở chỗ này 1 chút thôi cả thôn đều sẽ biết chúng ta đang ở đây, như vậy càng rắc rối hơn!”
“Cả thôn…” Tiếng nói vừa dứt, chính tôi cũng bị giật mình.
Khi chúng tôi vừa đến toàn bộ thôn không có gì đáng ngờ, hay chính là nói thôn này trước mắt có thể đều là nhà giấy giống như thế này?
Và trong mỗi căn nhà giấy ít nhất sẽ có 2 bức tường với 18 lệ quỷ bị hành hạ ở tầng thứ 18 địa ngục…
Vậy nơi chúng tôi đang đứng đây có thật sự là địa ngục không? Hơn nữa còn chỉ có thể vào mà không có cửa ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.