Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 418: Ngôi làng bị biến mất




Con quái vật đầu rắn thân người vừa nói xong câu nói không đầu không đuôi xong, sau khi đuôi rắn của nó quấn lấy bắp chân tôi thì lao về phía tôi.
Mà hai chân của tôi vẫn đang cảm thấy ngứa ngáy, chưa kịp tỉnh táo lại, mắt thấy đầu rắn chuẩn bị vọt qua đây, toàn thân tôi giật mình, cơ thể mạnh mẽ nhào tới phía trước.
“Cẩn thận!”
Một bàn tay mảnh khảnh giữ tôi lại, chỉ thấy đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục đang cười với tôi.
Trường Sinh ở bên cạnh lập tức đỡ lấy tôi, sau đó mỉm cười gật đầu với người tiếp viên hàng không kia, rồi qua sang nháy mắt với tôi và lắc đầu, ra hiệu tôi không nên nói chuyện trên máy bay.
Trong lòng tôi trĩu nặng, đồ vật trong tay càng lúc càng nặng, bây giờ con quái vật đầu rắn kia khăng khăng bảo ả ta là Trương Dương, đây là định góp vui hay sao?
Tuy nhiên khi nhìn thấy cô ta, tôi không còn chịu đựng không buồn ngủ nữa, dù sao cũng là chuyến bay buổi tối, chỉ đơn giản là thoải mái ngủ một giấc.
Giấc ngủ này rất thoải mái, chỉ là xương cốt toàn thân ngứa đến không chịu được, tôi cứ cảm thấy có vật nhỏ gì đó đang bò chậm rãi trên cơ thể mình. Tuy nhiên đây cũng chỉ là cảm giác ngứa ngáy  nhẹ nhàng thoáng qua.
Lúc xuống máy bay, tôi cảm thấy cả cơ thể đều sống lại, còn Trường Sinh thì ngược lại, tinh thần của anh không được tốt như trước.
Tôi kể lại chuyện trên máy bay mà tôi thấy cho Trường Sinh nghe, hỏi anh có phát hiện chỗ nào không đúng hay không.
Anh suy nghĩ một lúc lâu cũng chỉ nói nhìn thấy tôi trợn mắt rồi ngẩn người, cũng không làm phiền tôi. Còn tiếp viên hàng không sau khi bảo tôi thắt dây an toàn nhưng mà tôi không nghe thấy, nên mới đến giúp tôi thắt dây.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, chẳng lẽ tôi ngủ mà trợn mắt sao?
“Không phải cô ấy nói rất nhanh cô sẽ biết hay sao?” Trường Sinh kéo tôi lại, an ủi nói: “Dù sao không nghĩ ra được cũng không phải chỉ có chuyện này, đến lúc đó cô biết là được.”
Tôi nghe vậy thì gật đầu rồi chuyên tâm đi về điểm đến, lần này tôi không lợi dụng quan hệ với cục trưởng Cao hay nhà họ Đinh, tôi và Trường Sinh trực tiếp gọi taxi để đưa chúng tôi đến ngôi làng nơi lần trước chúng tôi đánh tiền đồn.
Kết quả là khi tài xế taxi nghe chúng tôi muốn đến đó, ông ta như gặp phải quỷ, xua tay rồi dẫm chân ga chạy đi thật xa.
Tôi tưởng ông ta không biết đường đi, lại ngăn một chiếc xe lại nhưng kết quả là ba bốn chiếc xe liên tiếp đều như vậy, như thể ngôi làng mà chúng tôi tới lần trước là ngôi làng ma quỷ vậy.
“Xem ra hai chúng ta phải tự nghĩ ra biện pháp rồi!” Trường Sinh ngắm nhìn tôi, cẩn thận hỏi: “Cô có cầm bằng lái xe theo không?”
Tôi bị anh hỏi đến đỏ mặt, thành thật lắc đầu.
Tôi từng lái xe rất nhiều lần nhưng thực sự thì tôi chưa có bằng lái xe, nguyên nhân chính là khi tôi học lái xe thì chưa đủ tuổi. Lúc ấy, sau khi chạy hai ngày hai đêm trong rừng cổ, tôi thề nhất định mình phải học cách lái xe. Đúng lúc khi trở về, sư phụ bị thương nên chúng tôi rảnh rỗi trong một khoảng thời gian, cho nên tôi đã nhân cơ hội đó để học lái xe.
Sau đó tôi lái xe của nhà họ Đinh ra ngoài, cũng không có người nào kiểm tra bằng lái xe của tôi mà? Cho nên tôi hoàn toàn quên mất chuyện bằng lái này.
Trường Sinh lập tức có chút thất vọng, anh vẫy tay với tôi, chỉ vào bãi đậu xe ở đối diện và nói nhỏ: “Hay chúng ta mượn một chiếc xe nhé?”
Hai chúng tôi đều biết rõ cái cách mượn này là gì, là có mượn mà không trả, hơn nữa còn là hình thức không hỏi mà tự lấy.
Nhưng tình huống hiện tại của chúng tôi là không thể bắt được xe, cũng không thể không đi đến đó, chúng tôi còn đang lo lắng không biết thôn làng kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải đồng ý với ý tưởng của Trường Sinh.
May mắn thay, việc trộm chìa khóa với Trường Sinh và tôi mà nói thì đều là chuyện đơn giản, chúng tôi trực tiếp chọn một chiếc xe địa hình vừa đỗ vào.
Tôi vội vã lái xe ra ngoài ngay lập tức, khi nhập tên của ngôi làng kia trong bảng điều hướng thì không thể tìm thấy đường đi đến đó.
Tôi nghĩ có thể là do thôn làng kia quá nhỏ, lập tức lấy điện thoại ra, mở bản đồ vệ tinh và bắt đầu tải bản đồ địa phương về. Nhưng sau khi tải về, chúng tôi cũng không tìm thấy ngôi làng.
Giống như ngôi làng mà chúng tôi mới rời đi vài ngày đã biến mất khỏi tất cả bản đồ, tôi vừa phải lái xe dựa trên trí nhớ của mình, vừa phải nháy mắt với Trường Sinh để anh gọi điện thoại cho sư thúc nhờ ông ấy hỏi bóng gió về con đường mà cục trưởng Cao đã đi, bởi vì bọn họ đã từng lái xe đến đó.
Nhưng Trường Sinh gọi điện cả nửa ngày, điện thoại của sư thúc, sư phụ và cả cô nàng mập đều tắt máy, xem ra bọn họ cũng đi máy bay đến Thanh Hải.
Bây giờ tôi đang rất nóng nảy, chỉ dựa vào cảm giác của mình rồi lái xe về phía trước, may mắn là trí nhớ của tôi và Trường Sinh đều rất tốt, cuối cùng ngay khi bầu trời chập tối thì chúng tôi đã đến được thị trấn nhỏ.
Hai chúng tôi vội vàng xuống xe để tìm một nhà hàng nhỏ ăn uống, sau đó hỏi bà chủ làm thế nào để đi đến thôn làng kia, tôi phải nói rằng chúng tôi đến đó để đòi nợ, trước đây có một tên côn đồ ở đó mượn tiền chúng tôi.
Kết quả là bà chủ nghe chúng tôi hỏi xong, gương mặt ngay lập tức trầm xuống, xua tay nói với chúng tôi: “Đừng nói nữa!”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi thấy vẻ mặt của bà chủ có điều bất thường, lập tức lớn tiếng nói: “Bà là người thân của người đó hay sao? Tôi cho mượn một số tiền không nhỏ mà bà bảo tôi đừng nói nữa?”
Con người đôi khi sẽ như vậy, nếu bạn hỏi một cách khéo léo, họ có thể sẽ không cho bạn biết. Nếu như bạn đổi một cách hỏi khác thì hiệu quả sẽ khác.
Ví dụ như kích thích một chút, hoặc khiến cho họ không thể xuống nước, nếu không sẽ không chịu nói ra, nếu không sẽ không hỏi được.
Tôi nhìn thấy bà chủ này có vẻ da mặt khá mỏng, những tên tài xế taxi trong thành phố vừa nghe đến tên của thôn làng này đã vội lái xe bỏ chạy, còn bà chủ ở trong thị trấn này thì chỉ xua tay đừng nói nữa. Có thể thấy bà chủ này là một người dễ nói chuyện, đồng thời cũng sợ chúng ta làm hỏng việc làm ăn của bà ấy.
Đúng như dự đoán, khi bà chủ thấy tôi bắt đầu to tiếng, gương mặt đỏ lên, vội nhìn những vị khách khác trong cửa hàng rồi xua tay nói: “Không có việc gì, hiểu lầm thôi!”
“Sao lại hiểu lầm?” Lần này tôi đè giọng xuống, nặng nề nhìn bà ấy rồi nói:: “Tôi cũng không làm ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của bà, bà cũng là người của thôn làng, bà nên chỉ đường cho chúng tôi, tôi lấy được tiền còn đến chỗ bà ăn cơm!”
Gương mặt của bà chủ trong chốc lát trở nên tái mét, nhìn đôi mắt tôi rồi sững sờ nói: “Đi chỗ đó, hai người sẽ không ra được!”
“Tại sao, chẳng lẽ tên kia không định trả tiền cho chúng tôi hay sao?” Tôi vỗ nhẹ lên bàn, giọng nói lại to thêm một chút.
Trên gương mặt của bà chủ đổ đầy mồ hôi, nhìn nhìn vào phòng bếp nói: “Bà cô của tôi ơi, tôi cũng không phải là người ở đó, cô không thể làm phiền tôi được. Tôi chỉ nghe nói về ngôi làng đó từ những khách hàng đến đây ăn cơm thôi.”
“Vậy thôn làng đó có chuyện gì? Đặc biệt nợ tiền không trả sao?” 
Tôi vừa nghe thấy có chuyện, lập tức vực dậy tinh thần nhưng miệng vẫn không ngừng nhắc đến chuyện nợ tiền.
Bà chủ kia vẫy tay với chúng tôi, kéo một chiếc ghế ở đối diện chúng tôi rồi ngồi xuống nói: “Tôi nghe nói thôn làng kia đã không còn nữa?”
“Không còn nữa là sao?” Trước mắt tôi lập tức hiện lên cảnh xác chết đầy hồ ở thôn Thần, cả người trở nên căng thẳng, nhìn đĩa thịt xào ở trước mặt, cả người cảm thấy có chút buồn nôn.
Sắc mặt của bà chủ có chút trắng bệch, bà ấy nhìn bốn phía xung quanh rồi mới nói: “Người phát hiện ra chuyện này vẫn là một người ở thị trấn chúng tôi xuống nông thôn để bán trái cây. Mỗi ngày ông ấy đều xuống thôn làng kia bán trái cây, sau đó phát hiện ra cả thôn đã biến mất, ngay cả con người hay cây cối, gia súc, cừu, lợn hay chó cũng không có. Chỉ còn lại một mảnh đất trống ở đó, dường như chưa bao giờ có một thôn làng nằm ở đó, ông ấy cũng đã báo cảnh sát vào ngày hôm đó.”
“Bà chị à, bà chị đang dọa chúng tôi sao? Hay là đang nói đùa?” Tôi liếc nhìn bà chủ một cái, trên mặt giả vờ nhưng không có gì xảy ra nhưng trong lòng lại nổi sóng.
Chuyện này có khó hơn so với giết hết người dân trong thôn làng, ngay cả nhà ở và những thứ khác cũng không còn, chuyện này nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Bà chủ thấy chúng tôi không tin bà ấy, gương mặt lập tức sa sầm, suýt chút nữa đã gục đầu xuống mặt bàn đầy dầu mỡ rồi nói: “Cô có thể đi hỏi một chút, đừng nói mọi người ở toàn bộ thị trấn này đã biết, chỉ là chuyện này hình như có người ở bên trên đè xuống cho nên mới không xuất hiện trên tin tức. Ngay cả người bán hoa quả đó sau khi trở về cũng trở nên điên loạn, ngày hôm sau cũng không thấy đâu nữa.”
“Người phát hiện ra thôn làng mất tích cũng không thấy luôn sao?” Trường Sinh đang ở một bên nghe bà chủ nói thế thì lập tức ngẩng đầu nhìn bà chủ, có vẻ không tin nói: “Là sau khi rời khỏi thôn rồi báo cảnh sát mới không thấy phải không?”
“Đúng vậy!” Bà chủ nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nhìn chúng tôi rồi nói một cách thần bí: “Bây giờ, mọi người ở trong thị trấn đang lan truyền, đây là Diêm Vương đang tuyển chọn người, đã chọn cả thôn làng của bọn họ xuống dưới địa phủ rồi!”
Tôi nhìn sắc mặt nặng nề của Trường Sinh, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng không nói nên lời. Nếu ngay cả thôn làng cũng biến mất như lời nói của bà ta, thì đây cũng không phải là chuyện mà con người hay pháp lực của vị đại tiên nào đó có thể làm trong một đêm.
“Vậy bây giờ đường vào trong thôn có còn không?” Trường Sinh nhìn thời gian trên điện thoại, lập tức gọi điện cho sư thúc, điện thoại vẫn tắt máy, trán của anh chậm rãi chảy ra mồ hôi.
Bà chủ gật đầu, rồi lại cảm thấy không đúng, lắc đầu nói: “Bây giờ dù cho có đường đi, hai người cũng không đi được, xung quanh chỗ đó đã bị quân đội vây quanh rồi, hai người không vào được đâu.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, trong mắt bắt đầu hiện lên sự lo lắng, bây giờ chúng tôi phải làm sao đây?
Bà chủ lầm tưởng rằng tôi đang lo lắng vì không đòi được nợ, lập tức tỏ ra tốt bụng vỗ vỗ bả vai tôi, nói: “Em gái à, chị khuyên em nên làm việc tốt, đừng đòi số tiền này nữa, thôn đó cũng không phải là nơi mà con người có thể tới.”
“Vâng.” Tôi khẽ đáp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trường Sinh, việc này xem ra hai chúng tôi không thể lén lút đi tới đó được, phải có cục trưởng Cao liên lạc với cấp trên, chúng tôi phải biết nguyên nhân hậu quả của nó thì mới đi được.
“Haiz, cô chính là như vậy đấy, chắc cô đang không thể hiểu nỗi vì sao không đòi được nợ! Còn có người mất hết tất cả mà không hiểu được lý do, sau đó trở nên điên khùng.” Bà chủ thở dài nói.
Đột nhiên, bà ta có chút xúc động nói: “Thật ra, có một người ở trong thôn làng đó không có biến mất, nghe nói mấy ngày hôm trước, hắn ta tiếp đón một đám người ngoài, nhận được rất nhiều tiền. Mấy đứa trẻ làm ầm ĩ đòi mua điện thoại cho nên hắn đã mang tiền lên thị trấn để mua điện thoại di động. Kết quả là tiền bị cướp mất, hắn ta không có tiền để bắt taxi trở về làng. Trời lại tối đen nên quyết định ở lại nhà của họ hàng xa, vì vậy mới may mắn sống sót.”
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, khi nghe nói có người còn sống nhưng lại ở trong nhà của họ hàng, tôi lập tức vực dậy tinh thần.
Tôi vội lôi kéo bà chủ hỏi có phải người ngày hay không?
Mặc dù bà chủ này là người ngoài thôn nhưng trong thị trấn cũng chỉ có những người này, lập tức gật đầu và nhìn tôi nói: “Không phải là người này vay tiền sao?”
“Haiz! Người vay tiền không phải anh ta, chỉ là anh ta là người đứng ra bảo lãnh, đây là người thân của tôi!” Tôi vội vàng nói, dù sao cũng không cần chứng minh, tôi muốn nói như thế nào cũng được, chính là muốn bà chủ đưa tôi đi tìm người trong làng kia.
“Nhưng mà hắn ta bị người của quân đội bắt đi rồi mà?” Đôi mắt của bà chủ sửng sốt, nhìn chúng tôi chằm chằm rồi nói: “Hắn ta là người duy nhất còn sống sót ở thôn làng kia, những người trong quân đội sao có thể để hắn ta lêu lỏng ở bên ngoài được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.