Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 413: Chuyển hướng tai họa




Nghĩ đến hai chị em nhà họ Sư đúng thật là phiền phức, cũng không biết chiếm thân xác của Sư Tuỵ kia là Yểm gì, ở dưới đống hoang tàn nhà họ Lư tên Sư Tuỵ tỉnh lại cũng nói tôi đừng đi gặp quái vật đầu người thân rắn, bảo tôi cẩn thận chị cô ta, nửa chữ cũng không nhắc đến việc của cô ta, con ma này cũng rất vị tha đúng không?
Làm cho bây giờ tôi phải lo lắng về việc liệu sẽ có một người có khuôn mặt dài như bọn họ thi thoảng xuất hiện hay không!
“Chu Lượng!” Chu Tiêu có chút sợ hãi đẩy Chu Lượng, gọi mấy câu nhìn Chu Lượng không có phản ứng, nghi hoặc nhìn tôi nói: “Chu Lượng bây giờ như vậy xem như là tốt rồi sao? Chỉ cần cái kia như lúc nãy nói để cho Bọ Chét là thuốc bổ của nó ra ngoài, vậy là có thể?” 
Tôi nghe xong có chút ngẩn ra, thật sự không nỡ nói với Chu Tiêu Chu Lượng sợ là càng nghiêm trọng rồi.
Nếu như bị Yểm chiếm giữ cơ thể, không nói đến việc anh ta sau này biến thành nửa người nửa quỷ, không chừng còn là nửa trai nửa gái, làm không tốt còn khắp nơi dụ dỗ trai gái, càng đáng sợ hơn là Yểm hầu như có việc gì sẽ tìm tôi, sau này xuất hiện sẽ luôn luôn tìm rắc rối cho tôi.
Nhìn người khác, tôi buông tay ra, vỗ lên Kiến Mộc được Sư thúc nhét vào bọc vải đỏ trong ngực, thể hiện tôi đã bất lực, chỉ cần bảo vệ tốt Kiến Mộc là được.“ Bố trí một trận pháp đem Yểm nhốt lại, nó ít nhất tạm thời không thể hại người.” vẻ mặt Vương Uyển Nhu rất đau khổ, nhìn Ngụy Yến, dường như lại nghĩ đến sự việc Ngụy Yến ở trên đỉnh Côn Lôn.
Tôi nghĩ có lẽ Vương Uyển Nhu nói cũng không sai, Yểm dường như từ trước giờ chưa làm hại người, cùng lắm chỉ là làm cho một số người cùng lúc gặp mộng xuân mà thôi.
Có điều Yểm không phải oán khí rất nặng, dựa vào oán khí của con người để sống à? Làm sao lần này lại đến ăn Bọ Chét nhỉ?
“Vậy làm sao bày trận?” Nghĩ một chút thì đây cũng là cách duy nhất rồi, chúng tôi tất cả mọi người đều không thể như đại kẻ thù trước mặt 24 giờ đều phòng Yểm, càng khó chịu là chúng tôi có thể không đánh lại được nó!
Vương Uyển Nhu nghĩ một chút, sau đó nặng nề nhìn tôi nói: “ Tôi không có cách để bắt nó, nhưng có một nơi có thể bắt nó, chỉ là…”
“Ài!” Sư thúc nặng nề thở dài một hơi, nhìn Vương Uyển Nhu nói: “ Có nơi nào cô nói nhanh đi, đừng ngập ngừng ấp úng được không? Đây là Yểm đấy, so với ma càng lợi hại hơn, nó bây giờ không hại người, nói không chừng là do nó đang bị thương nên không hại người, lỡ như sau khi ra ngoài tức giận lên, chúng ta những người này đừng nói cô là Quỷ sai cũng không đủ cho nó nhét kẽ răng! Cô nói một Quỷ sai làm sao nói chuyện… Ài…cô làm gì thế?”
Sư Thúc chưa nói hết liền bị Ngụy Yến xách tai kéo sang một bên, xem ra sau này có người quản ông ấy rồi.
Vương Uyển Nhu bị Sư thúc nói cũng là một vẻ bất đắc dĩ cười nói: “ Không phải tôi không muốn nói, mà là cái nơi kia sợ là chúng ta không chắc chắn có thể trở về được!”
“Là nơi nào thế?” Chu Tiêu cẩn thận nhìn Vương Uyển Nhu, cực kỳ cẩn thận nói: “Chỉ cần là nơi có thể dùng tiền để giải quyết, cần bao nhiêu tiền tôi đều có thể!”
“Đúng vậy, nếu mà không dùng tiền để giải quyết được thì cũng có cách khác mà?” Tôi nhìn Vương Uyển Nhu nhưng đang cố gắng nghĩ là nơi nào có thể bắt được Yểm. 
“Thôn Thần!” Vương Uyển Nhu hai mắt nhìn thẳng vào tôi, bình tĩnh nói: “Thôn Thần có mê trận chuyên bắt linh thể, không có cách nào thoát ra đến Lệ quỷ bị nhốt ở đài Vọng Hồn rất lâu rồi cũng không thoát ra được, hơn nữa những Lệ quỷ đó ở trong Thôn Thần nhiều năm rồi cũng không làm điều ác làm hại đến người dân trong thôn, đây có liên quan đến bố cục của Thôn Thần, cho nên đem Yểm đến Thôn Thần, đợi chúng ta tìm được cách thu phục sau đó đi Thôn Thần thu phục nó, mọi người thấy thế nào?”
Đây là? Đem đi nơi khác để làm hại người khác à?
Tôi nhìn Vương Uyển Nhu, thật không ngờ cô ấy đưa ra biện pháp rất là … ừm… ý nghĩ viễn vông.
“Tốt!” Sư thúc vỗ đùi, nhìn Vương Uyển Nhu: “Dù sao sông Âm này chúng ta không thể không đi xuống, Thôn Thần kia chúng ta cũng nên đi xem, bức tranh hai ông lão trong phòng đá kia vẫn chưa giải ra được, nói không chừng các phù hiệu kia đến ông lão của Miêu tộc cũng không nhận ra nhưng những người Thôn Thần kia có thể nhận ra!”
Tôi đau đớn nhìn đang nằm trên giường bệnh** Tiểu Bạch 4 người ôm bình sữa lớn đang uống sữa, chúng tôi bây giờ những người này đi dường như sức mạnh của tổ đội cũng không đủ?
“Thôn Thần?” Nguyên Thần Tịch lúc này quay đầu lại nặng nề nhìn chúng tôi, mặt đầy nghi ngờ hỏi: “ Đài Vọng Hồn?” 
Tôi lúc này mới nhớ ra Nguyên Thần Tịch chưa lộ mặt, mà mấy người chúng tôi quá phô trương rồi, đúng là chúng tôi đi vào ban đêm, nhưng mỗi lần lộ mặt người trong thôn lại chết đi một người.
Tiểu Bạch thậm chí sau này còn đi đến thôn nhà người ta đặc biệt tìm thôn Trưởng mới lấy mấy giọt máu, việc lần này đi đến sẽ không được hoan nghênh. “Không còn biện pháp khác sao?” Tôi thực sự không muốn đi Thôn Thần, không nói đến người nơi đó kỳ lạ, mà nơi đó còn có một cảm giác bị đè nén, nơi đó dường như là sự bắt đầu cho tất cả sự việc, nhưng lại không phải là nơi kết thúc, tôi cũng không muốn đi phá hoại cuộc sống yên bình của người dân trong thôn.
Vương Uyển Nhu nhìn tôi lắc đầu, nghiêm trọng nói: “ Tôi có thể dùng xích Tác Hồn để giam giữ Yểm trong cơ thể Chu Lượng một thời gian, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được ba hai ngày, tôi nghĩ chúng ta trong vòng ba hai ngày này chắc chắn không tìm ra được phương pháp giải quyết.”
Nghĩ đến đi tới Thôn Thần khó chịu một tí dù sao cũng tốt hơn so với không biết đến lúc nào mới tìm được phương pháp** Đột nhiên nhiều thêm một người gọi tôi “A Lạc”, tôi chỉ có thể bất lực gật đầu.
Nhưng khi quyết định, Nguyên Thần Tịch lại không đi. Anh ta nói đi nghe ngóng một chút về sự việc nhà họ Nguyên, đến khi tôi nhắc anh ta mới ra dường như sự việc nhà họ Nguyên đang có người âm thầm xử lý, anh ta bây giờ là người duy nhất nhà họ Nguyên còn sống, hơn nữa còn là người thừa kế hợp pháp, đại gia đích thực, tài sản và đồ đạc có thể sử dụng là rất nhiều, anh ta tất nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy, dẫu sao có những lúc có đặc quyền vẫn là có tác dụng.
Hơn nữa sự việc nhà họ Nguyên rất nhiều điều không rõ ràng, anh ta trước khi gặp chúng tôi là đang hôn mê, sau đó lại có rất nhiều việc nên không để sự việc của nhà họ Nguyên ở trong lòng, bây giờ nghĩ lại, nhà họ Nguyên ngoài cái tên giả mạo Nguyên Linh ra, còn có rất nhiều sự việc cần xem xét.
Những đôi mắt được vẽ trên cửa sổ kia là để làm gì, còn có nhà họ Nguyên lấy được vảy rồng và kim bạc được hưởng khí rồng vậy mà không có một chút kinh ngạc, rõ ràng bọn họ đối với việc nuôi cổ thần rất là hiểu rõ, càng quan trọng là, Nguyên Thần Tịch lại nghi ngờ nhà họ Nguyên có người giả chết.
Bởi vì lúc tôi và Nguyên Thần Tịch lặn xuống đáy hồ, tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại một đống xương và quần áo không khác biệt, chúng tôi cũng không đếm xem có bao nhiêu người, nếu như chạy thoát 1 vài người thì cũng không biết, Nguyên Thần Tịch trực tiếp nói với chúng tôi anh ta nghi ngờ ông Nguyên Phó chưa chết.
Sự việc nhà họ Nguyên chính là ông ta âm thầm thao túng, hơn nữa ông ta trong bóng tối theo dõi chúng tôi biết Nguyên Thần Tịch trở về rồi không chừng đang lên kế hoạch gì đó.
Nguyên Thần Tịch phân tích rõ ràng mạch lạc, nhưng tôi làm sao cũng không nghĩ đến Nguyên Phó đã già thành bộ dáng kia rồi, người chết ở trong lòng tôi ít nhất mười mấy năm rồi lại sống lại, cái này so với xác chết vùng dậy làm người còn làm cho người ta cảm giác khủng bố hơn!
Có điều có Nguyên Thần Tịch ở lại đây chăm sóc mấy người bị thương, tôi và Trường Sinh mang Chu Tiêu và Chu Lượng đi Thôn Thần cũng cảm thấy yên tâm, Tiểu Bạch và Vương Uyển Nhu bọn họ cũng ở lại đây, tránh cho Nguỵ Yến và nhà họ Lư lại xảy ra chuyện, Sư thúc lại càng không thể đi, ông ấy cũng đang bị thương hơn nữa việc đi Thanh Hải cần ông ấy ra mặt cùng cục trưởng Cao đi bàn bạc.
Kế hoạch quyết định xong, Chu Tiêu lập tức lấy điện thoại gọi người chuẩn bị xe chở chúng tôi, cũng không nói đi đâu, chỉ nói chuẩn bị mười mấy hai mươi vạn để dự phòng.
Tiểu Bạch nghe nói tôi lại phải đi, rất không vui, đặt bình sữa xuống, ôm đùi tôi hồi lâu không nói chuyện.
Tôi sờ đầu nó, thực ra từ góc độ tình người mà nói, Tiểu Bạch nó chỉ là một đứa trẻ, không thể tiếp nhận được nhiều, chạm vào trán của nó, biểu hiện tôi rất nhanh sẽ trở lại, nó là một người đàn ông phải chăm sóc tốt cho những người bị thương.
Nó cũng không tỏ ra kháng nghị, chỉ là nhếch miệng, hai mắt đen láy trông mong nhìn tôi, làm tôi nghĩ đến con chó nhỏ bên đường không ai cần, nhưng bị Chu Tiêu thúc giục không ngừng, chỉ đành nhẫn tâm, vỗ lên đầu nó một cái, kéo Trường Sinh bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra ngoài, tôi rất là kinh ngạc, người gọi đến rất nhiều, chả trách người ta chỉ dám ở ngoài cổng la mắng và hàng xóm thì đập tường, tổng cộng có 6 người đàn ông to cao cùng nhau đứng ở cổng, ở hàng lang còn đặt năm sáu thùng giấy to đựng đồ của Chu Lượng.
Chu Tiêu vừa gọi, liền có 2 người đàn ông cao lớn nâng Chu Lượng lên, đến dưới bệnh viện Chu Tiêu từ sớm đã chuẩn bị sẵn xe, trực tiếp đưa lên là được.   Chu Tiêu không để cho mấy người đàn ông to lớn đi cùng nhau, nói là sợ đi đông làm người ta lo lắng.
Tôi thật không ngờ Chu mập này cũng có lúc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, quả nhiên người làm ăn là có khác.
Có điều trên đường có tôi và Trường Sinh ngược lại cũng không sao, người Thôn Thần mặc dù nói kỳ lạ nhưng cũng không ra tay, chính là điện thoại cả đường đi reo không ngừng,đều là cục trưởng Cao gọi đến,tôi không dám nhận, chỉ sợ ông ta gấp gáp muốn tôi đi Thanh Hải giúp đỡ.
Có rất nhiều người tài năng trên đời này, chúng tôi chỉ là đúng lúc gặp phải những việc này, hơn nữa việc ở sông Âm cũng không thể nói là không có quan hệ với chúng tôi, lỡ như đi rồi không trở về được lại khó ăn nói.
Nghe Sư thúc và cục trưởng Cao nói chính là muốn nhờ vào thế lực của nhà họ Đinh, cho chúng tôi một chút đảm bảo, đến lúc đó giám đốc Đinh cũng giúp chúng tôi bàn điều kiện không phải sao?
Tắt điện thoại, tôi rất buồn ngủ, rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon, nhưng mà lại không dám ngủ, sợ vừa ngủ lại mơ thấy rắn đầu người thân quái, chỉ có thể không ngừng cùng Chu Tiêu nói chuyện, hỏi anh ta dạo này làm ăn tốt không.
Nhưng thật không ngờ tên này trong mười mấy năm nay làm ăn thuận buồm xuôi gió, liên quan đến không ít ngành nghề, đều là kinh doanh có lãi, có điều đầu tư cũng nhiều, buôn bán chơi chơi.
Như vậy mà chống đỡ được cả Trấn Nguyên Lăng, tôi tìm người hỏi đường, không dễ dàng mới đến được dưới chân núi nơi bọn tôi đi ra ngoài lúc trước.    Nhìn vào những ngọn núi xanh bất tận, tôi vỗ Chu Tiêu, bảo tài xế ở trên Trấn đợi tôi, sau đó gọi Trường Sinh cõng Chu Lượng bắt đầu leo lên trên.
Tìm được Thôn Thần không dễ bởi vì có mê trận, đi vào lại càng khó, bởi vì toàn bộ không có đường đi lên.
Đây chính là vì sao lần trước chúng tôi từ Thôn Thần đi ra,bộ dạng ông cụ chăn bò kia nhìn thấy chúng tôi thì rất kinh ngạc.
Thôn Thần chúng tôi cơ bản không có nghe qua, nhưng ngọn núi không cao này ở vùng này gọi là núi Mê, bởi vì con người chỉ cần vào đến trong núi là không tìm được phương hướng, cho dù bạn tối ngày hôm trước chặt cây mở ra một con đường, thì đến ngày hôm sau tất cả các cây và củi đều mọc lại, vì vậy nhìn thấy chúng tôi đi ra ngoài, ông cụ kia mới kinh ngạc.
Bây giờ tôi sẽ từ trong núi Mê này đi vào, tìm Thôn Thần, chẳng qua chỉ dựa vào trí nhớ lúc đi ra, nhưng lúc tôi đi ra đều là dựa vào bên trái ba bước đi ba bước, bây giờ đi vào chẳng lẽ tôi hướng bên phải ba bước đi ba bước trở về sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.