Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 404: Ai ăn ai




Nghe tôi nói như vậy, quái vật đầu người thân rắn thét chói tai: “Không phải! Tôi mới là Trương Dương! Tôi mới là Trương Dương! Tôi ở trong ao nước này suy nghĩ lâu như vậy, mới nghĩ ra được tôi là Trương Dương!”
“Ngoài việc uống máu người mỗi ngày, tôi chỉ nghĩ đến việc mình là ai, đến từ đâu và tại sao không thể động đậy được! Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cho đến khi thứ tôi uống không phải là máu người, mà là sau khi tôi ăn xác chết trôi, tôi mới nhớ ra rằng mình là Trương Dương!” quái vật đầu người thân rắn nói xong lời này thì như bị điên mà trừng mắt nhìn tôi, nói: “Cô tên là A Lạc, cô chính là A Lạc, cô không phải Trương Dương!”
“Mỗi ngày tôi ở trong ao nước này đều suy nghĩ, ngày ngày ăn xác chết trôi, tôi đều biết mỗi ngày cô làm cái gì, có thể biết rõ ràng cô đang suy nghĩ cái gì, cho nên tôi mới là Trương Dương! chính là tôi!” ả quái vật này cứ như bị điên rồi, cười nhe răng, hai con trước và sau đều đồng thanh gào thét lên.
Tôi nhìn chằm chằm dáng vẻ của ả ta, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trong lòng tôi rất vui vẻ, ả quái vật này biết rất nhiều chuyện của tôi, vì vậy ả ta cho rằng mình là tôi, mà còn biết nhiều thứ hơn tôi. Nếu như để ả ta giữ chặt tôi lại, công khai tiết lộ vạch trần tôi, vậy thì tôi sẽ bị lạc mất phương hướng.
Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn Nguyên Thần Tịch với Trường Sinh vẫn chưa có đối phó với ả, thực sự ngưỡng mộ tấm lòng to lớn của họ, họ không sợ ả ta sẽ nuốt lời sao? Sau đó trong lúc tức giận thì nuốt chửng tôi luôn sao?
Vội vàng xua xua tay nói với ả ta: “Cô là Trương Dương! Cô là Trương Dương! Tôi là A Lạc…”
Từ “A Lạc” vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy lồng ngực càng thêm đau đớn, bên trong trái tim như bị ai đó kéo ra, cảm giác đau đớn như bị bóp nghẹt đó đau đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Quái vật đầu người thân rắn cười ha ha, đem cái chân bị cắn không còn hình dạng của người chết bỏ vào miệng nhai, nói: “Tôi biết ngay cô là kẻ giả mạo mà, từ lúc tôi nhớ ra cô thì liền biết rồi, cho nên khi cô ấy nói cô đến rồi thì tôi rất vui vẻ!”
“Cô ấy là người đi lên kéo tôi xuống sao?” Vừa nghĩ đến “cô ấy” mà ả quái vật nói là yểm, trong lòng tôi lập tức căng thẳng: “Làm sao cô ấy có thể nhận ra tôi?
“Cô ấy? Cô ấy nhận ra A Lạc nhưng lại không nhận ra cô!” ả ta nhìn tôi cười một cách quái dị, sau đó nói: “Cô là A Lạc, nhưng cũng không phải là A Lạc!”
Nói xong, ả ta dường như cảm giác được có cái gì không đúng, lắc đầu mãnh liệt, không ngừng kêu to: “Cô là A Lạc! Không đúng, cô là Trương Dương! Không, tôi mới là Trương Dương! Đúng vậy, mình là Trương Dương!”
Tôi nhìn ả ta điên cuồng giãy giụa, vội vàng gọi ả ta: “Cô có nhớ mình đến đây bằng cách nào không?”
“Tôi nhớ, tất nhiên là tôi nhớ!” Hai ả quái vật cả về phía trước và phía sau đều dồn sức bơi lội, mạnh mẽ vươn đầu về phía tôi.
Tôi sợ ả ta sẽ nhìn ra được hành động mờ ám của Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, nên vội đưa tay lên che lại ánh mắt ả ta, cảm nhận được hơi thở nặng nề của ả ta truyền qua kẽ tay, trong lòng tôi sợ chết khiếp.
Thứ này vừa rồi đã ăn không ít chân người chết, có lẽ đối với một người còn sống như tôi chắc cũng không có ý kiến gì, tôi muốn thu hồi lại nhưng lại sợ ả ta nhìn thấy Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, nên chỉ có thể cố chống đỡ.
“Tôi nhớ là trong Tàng Âm Địa, các người bị Viên Uy đánh cho hôn mê, anh ta liền kéo tôi đến đây, sau đó kéo cô vào trong quan tài, tôi vừa nghĩ về chuyện trước kia, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác của cô khi ngủ ở trong quan tài!” Ả quái vật đầu người thân rắn trừng mắt nhìn tôi qua khe hở của các ngón tay.
Tôi nghe đến đây đầu cũng bắt đầu tê dại, ả ta nói ả ta bị kéo đến đây, tôi ngủ ở trong quan tài mà ả ta cũng có thể cảm nhận được.
Vậy rốt cuộc ả ta có liên quan gì đến tôi?
“Cô tai sao không tin? Hiện tại tôi đều biết hai người bọn họ đang làm chuyện xấu, nhưng cô không biết bọn họ đang làm cái gì, nên cô chỉ có thể ngăn chặn tôi lại!” Quái vật đầu người thân rắn cười ha ha, lưỡi rắn liếm lướt qua mặt tôi: “Cô không cần thử, nơi này ai cũng không thể ra, từ trước đến giờ chưa từng có người đi vào!”
“Có!” Tôi đẩy bốn tay ả ta ra, từ trong ba lô lấy ra chiếc iphone 3 chính hãng Hồng Kông, nhanh chóng chuyển bản ghi âm cuộc trò chuyện bên trong đưa đến trước mặt ả ta, nói: “Cô có thể cảm giác được tôi đang nghĩ gì, vậy cô cũng có thể nhìn thấy điện thoại này vừa này có người điện qua, hơn nữa còn để cho yểm đi ra kéo tôi xuống đây! còn niệm chú và lắc lục lạc!”
“Có người tiến vào rồi? Có người tiến vào rồi?” Quái vật đầu người thân rắn lập tức che mặt lại, nhanh chóng lùi mấy bước, suýt chút nữa đem chính mình chôn ở trong ao, nói: “Bây giờ tôi như vậy thì làm sao có thể gặp người được? Khi tôi biết mình có thân rắn thì tôi đã gần như tuyệt vọng, cho nên khi tôi nghe nói nếu như tôi ăn Kiến Mộc thì tôi có thể có hai chân, có thể chạy ra ngoài như Trương Dương, cho nên tôi nhất định phải ăn Kiếm Mộc!”
Ăn Kiến Mộc sẽ mọc ra hai chân?
Tôi nghe thấy điều này thì thực sự ngơ luôn, việc này còn khó tin hơn cả việc ăn thịt của Đường Tăng thì bạn có thể trường sinh bất lão, ả quái vật đầu người thân rắn này làm sao có thể tin được hay vậy?
Vẫn là nghe nói?
Tôi không quan tâm ả ta có biết bọn Trường Sinh đang làm gì hay không, dù sao thì ả ta cũng biết, hơn nữa hai người Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch còn không thèm quan tâm, hoàn toàn giao ả quái vật điên cuồng này cho tôi.
Tôi dứt khoát từ dưới đất đứng dậy, tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào ả ta nói: “Ai nói với cô là ăn Kiến Mộc xong có thể mọc ra hai chân? Cô là Trương Dương, tại sao lại muốn giống Trương Dương? ”?”
“Đúng vậy! Tôi là Trương Dương, vậy tại sao phải giống với Trương Dương?” Ả quái vật cả kinh, nhìn chằm chằm tôi không nói nên lời.
Thấy đã đến thời cơ, tôi lại lớn tiếng hỏi: “Cô nói cô là Trương Dương, vậy ban đầu cô làm thế nào dùng giọng nói của sư phụ tôi dụ tôi quay đầu, cô nói cô là Trương Dương, tại sao lại không nhớ rõ trước khi mình đến đây thì cũng có hai cái chân, căn bản không hề có đuôi rắn; cô nói cô là Trương Dương, vậy sao cô không nhớ Trương Dương có tính cách như thế nào? “
“Tôi không phải Trương Dương, vậy tôi là ai?” ả quái vật đầu người thân rắn đem hai tay mở ra, nhìn tôi hét lớn: “Tôi có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện của Trương Dương, đến cả việc cô không biết thì tôi cũng biết, vậy tại sao tôi không thể là Trương Dương?”
“Bởi vì cô không phải!” Tôi nhìn ả quái vật, đột nhiên cảm thấy ả ta thật đáng thương.
“Tại sao tôi không phải? Chỉ cần Trương Dương bị thương, tôi cũng sẽ bị thương. Tại sao cô là Trương Dương mà tôi lại không phải! Cô rõ ràng là A Lạc, cô ấy nói với tôi cô là A Lạc mà, tại sao cô vẫn muốn là Trương Dương!” ả quái vật vừa nói ra lời này, trong mắt liền chảy xuống dòng nước mắt, ả ta không ngừng lắc đầu nói: “Tôi muốn là Trương Dương!”
Lúc này trông ả ta rất đáng thương, vẻ cổ quái trên mặt đã hoàn toàn biến mất, ả ta hoàn toàn giống như một bệnh nhân tâm thần không biết mình là ai.
Tôi nhìn ả ta, chợt nghĩ thật buồn cười khi vừa rồi tôi muốn hỏi ả ta “A Lạc” là ai, nhìn dáng vẻ của ả ta, tôi đoán khi ả ta nghe yểm nói có thể đã không nghe hết toàn bộ.
“Cô không phải Trương Dương!” Tôi chỉ có thể nhìn ả ta, thành thật nói: “Cô biết tất cả về Trương Dương, vậy thì cô nên biết, khi Trương Dương rơi nước mắt thì lá rụng hoa rơi, bởi vì cô ấy là Động Thần do Lạc Hoa Động Nữ sinh ra, 
cho nên nước mắt của cô ấy sẽ không chảy vô ích! “
“Đúng vậy! Rơi nước mắt sẽ có lá rụng…” ả quái vật đầu người thân rắn vươn tay sờ vào nước mắt, đột nhiên chậm rãi trợn mắt ra nhìn tôi, trên mi cũng không có giọt nước mắt nào rơi xuống: “ Bởi vì cô hấp thu linh thể của mẹ cô nên mới có, nếu như tôi ăn cô vậy thì khi tôi rơi lệ thì cũng sẽ lá rụng hoa rơi? Vậy không phải là tôi chính là Trương Dương sao?” 
“Cô... ” Tôi nhìn tròng mắt ả ta chậm rãi xoay chuyển, tiếp đó trong khóe mắt của ả ta có một khối đen kịt nhanh chóng dâng lên, ngay lập tức trong lòng tôi cả kinh, hai tay tôi nhanh chóng chuyển động kết một Kim Cương Phục Ma ấn, quát một tiếng liền trực tiếp ấn ở trên trán ả ta, quay đầu lại hô to: “Tôi chịu không nổi nữa, nhanh lên!”
“Kéo đi! Kéo đi!”
Tay của tôi vừa đặt ở trên trán ả quái vật, liền cảm thấy dưới chân buông lỏng ra, theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết, một đôi tay nhỏ màu xanh từ dưới đất duỗi ra, từng cái từng cái nắm chặt lấy vảy của ả quái vật đầu người thân rắn, dùng sức kéo xuống.
“AAAAAA!” ả quái vật đầu người thân rắn thống khổ hét lên một tiếng, cái đuôi liều mạng đập trên mặt đất, lại nhìn tôi không ngừng gào thét: “Tôi phải ăn cô, tôi mới là Trương Dương, tôi mới chính là Động Thần, đầu người thân rắn mới là Động Thần gần với thần linh nhất! Tôi muốn ăn thịt cô!”
Tôi ấn mạnh  tay của mình xuống, sau đó nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một Dẫn Lôi Thiên Cương phù nhét vào miệng ả quái vật.
Xoay người lùi lại phía sau, vừa chạy vừa kích hoạt Dẫn Lôi Thiên Cương phù, hy vọng lá bùa này có chút tác dụng.
“AAA! Trương Dương, cô không có chỗ nào để chạy đâu!”
Tôi rõ ràng đã kích hoạt lá bùa, nhưng tôi nghe thấy ả quái vật đầu người thân rắn đang cười lớn sau lưng tôi, và lớp vảy khắp người nó bắt đầu rung động lả tả, các đôi mắt từ từ trồi lên từ lớp vảy của ả.
Mà đôi mắt bắt đầu chậm rãi rơi lệ, quái vật đầu người thân rắn uốn éo hai thân thể của nó, nhìn chúng tôi cười to, trong miệng chậm rãi phát ra một tiếng hát kỳ dị.
“Trường Sinh!”
Tôi nhìn những tiểu quỷ màu xanh lục đó đang gỗ gắng dùng sức kéo ả quái vật về phía sau, vội vàng hét với Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch ở phía sau vẫn chưa có ra tay.
Cơn đau đầu ngày càng nhức nhối, mắt tôi bắt đầu đỏ dần lên, tôi biết nguyên nhân chính là từ giọng hát đó.
Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt trên lớp vảy của ả quái vật vậy mà có thể bò được, lướt qua từng chút một đám tiểu quỷ màu xanh lục rồi lao về phía tôi, tôi vậy mà lại không thể động đậy được.
Gọi Trường Sinh hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trường Sinh cùng Nguyên Thần Tịch đều bị che khuất hai mắt, hơn nữa hai người đều đã bị ly hồn rồi.
Trong lòng tôi kêu không ổn, thật sự xong rồi, ả quái vật này là do tôi làm cho loạn, đến thời gian kể chuyện một ngày cũng không cho, hơn nữa còn không muốn ăn Kiến Mộc, mà muốn trực tiếp ăn luôn tôi.
“Xì! Xì!”
Thấy tôi không thể động đậy nữa, quái vật đầu người thân rắn cười to, hai cái đầu người thân rắn nhanh chóng duỗi người lăn về phía tôi, mà tiếng ca quái dị ở trong miệng vẫn không có dừng lại chút nào.
Đầu tôi nặng trĩu, tôi nhìn chằm chằm vào ả quái vật với đôi mắt đỏ hoe, và cổ họng tôi bắt đầu ngứa ngáy, ngay cả xương cũng bắt đầu ngứa ngáy, tôi chỉ muốn hát theo ả ta.
“Ầm!”
Đột nhiên, một đám bụi mù mịt từ đỉnh đầu rơi xuống, sau đó một giọng nói lớn vang lên: “Tam Thanh đạo tổ ở trên, cầu thần hiển linh!”
Sau đó, tôi nhìn thấy một ông già gầy guộc từ đỉnh đầu đi xuống bằng cần cẩu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.