Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 399: Tiếp cận h?? Thi thủy




Tôi nhìn thoáng qua cái Iphone3 trong tay, còn chưa kịp hỏi Nguyên Thần Tịch đây là cái gì thì dưới chân lại bị xiết chặt, một con âm rận đang quấn lấy chân của tôi.
Thưởng luôn cho nó một đạo Chưởng Tâm Lôi, tôi nhét điện thoại vào trong balo rồi nói: “Vừa rồi có người dùng điện thoại niệm chú sao?”
“Còn có hai cái loa nữa, có lẽ có người biết chúng ta muốn tới nơi đó!” Nguyên Thần Tịch dùng cành liễu kéo những cái chân kia xuống, sau đó dậm mạnh chân, nào còn dáng vẻ của một thiếu niên lạnh lùng nữa.
Tôi vốn muốn cười bộ dáng của anh ta nhưng vừa nghĩ đến đã có người cao cấp đến mức có thể dùng cách gọi điện thoại để niệm chú điều khiển những thứ này, thật sự khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. 
Tôi vẫn luôn cho rằng những người biết đạo thuật đều sẽ lạc hậu giống như sư công và lão Miêu, nhưng lúc này lại đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Người đó cũng có tư tưởng tiến bộ cùng thời đại giống tôi và sư thúc?
Nhưng tôi cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc lại không nhớ ra là ai?
“Rít!” Cơ thể của Âm Long bỗng nhiên phình ra, há miệng cắn trên đỉnh đầu của tôi một cái, sau đó lại mở miệng phun ra mấy ngụm nước bọt, có lẽ là biết âm rận không phải thứ tốt lạnh gì nên trong đôi mắt đậu đinh tràn đầy sự ghê tởm.
“Bịch!”
Một con âm rận to rời từ trên đỉnh đầu của tôi xuống, sau đó lại có một thứ nước trắng tôi đã quá quen rơi xuống như mưa.
“Rít! Rít!”
Âm Long hình như rất lo lắng cho cái thứ trong tưởng kia nên cứ cố chấp kéo tôi đi vào trong đó.
“Anh có nhìn rõ thứ vừa rồi kéo tôi xuống là cái gì không?” Tôi ở bên cạnh dẫn bùa còn Trường Sinh dùng chân của tiểu hắc xà hai đầu cắn âm rận trên người rơi đầy đất.
Thần Hỏa phù vẫn luôn không dừng lại, nhất định phải làm cháy những con âm rận này đến mức khô nhỏ lại, bằng không những con âm rận này sẽ bò vào trong cái động ở bức tường kia.
Nguyên Thần Tịch nghe tôi hỏi, vung cành liễu sang hai bên,, kéo mấy cái chân cuối cùng xuống rồi nói: “Lúc tôi đi vào chỉ thấy cái điện thoại đang lóe sáng, bên cạnh còn đặt hai cái loa lớn. Còn chưa kịp trong đó có nhiều chân như vậy đã cảm giác được mấy con âm rạn kia bò lên người tôi, chẳng qua tôi là nam mà bọn chúng đều là mẫu cổ nên không có chút hứng thú nào với tôi, chỉ bò tới bò lui trên người tôi một lúc rồi bò về nhưng những tử cổ kia lại không dừng thể dừng lại trên người tôi. Tôi còn muốn ra tay với những con âm rận kia nhưng bọn chúng lại bò về và không động thủ!”
“Nhưng theo chú ngữ vốn đang đọc lại đổi thành tiếng chuông, tôi lập tức biết có điều không ổn nên đưa tay cúp điện thoại, sau đó cô bị thứ kia kéo xuống, hơn nữa tôi còn không biết thứ kia kéo cô đi lúc nào, hai cái loa lớn kia cũng bị kéo đi, mà khi ánh sáng của cái điện thoại kia chiếu vào tôi thì những con âm rận kia lập tức bò tới chỗ tôi, cho nên tôi mới bảo cô đừng dùng Thần Hỏa phù đó! Cô nhìn đi, Thần Hỏa phù của cô vừa ra là tất cả âm rận cũng ra theo, nếu như không có cô là nữ thì tôi và La Trường Sinh còn có thể án binh bất động để đi xuống đấy!”
Tôi vừa nghe xong lập tức nổi giận, nể tình người này vẫn luôn không coi tôi là nữ còn chưa tính, xảy ra chuyện còn trách tôi là nữ à?
Nhưng vừa nghĩ lại đã không đúng, bên ngoài có bao nhiêu người là nữ sao thứ kia lại không kéo xuống dưới đó, mà lại chỉ kéo mỗi tôi? Hơn nữa khi tôi vừa bị ném xuống đã bị kéo đi, mà Nguyên Thần Tịch lúc đi xuống lại không cảm nhận được có thứ đó ở dưới cái hố kia?
Đang nghĩ ngợi, những cái chân của âm rận bị Nguyên Thần Tịch kéo xuống đang trượt về phía tôi.
“Cô đừng có thất thần nữa, có gì thì về rồi nghĩ lại, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước!” Trường Sinh đấm mạnh một cái vào âm rận. Đánh xẹp xuống rồi kéo tôi vào trong ngực của cậu, sau đó bỗng mở tay ra, một luồng khói đen xông ra từ trong tay cậu.
“Nọc độc của Hắc Xà?” Tôi vừa ngửi thấy mùi của thứ kia có hơi quen thuộc nên vội vàng nín thở lại, rồi vừa dẫn Thần Hỏa phù vừa kéo Trường Sinh đi vào sâu trong động.
“Rít! Rít! Rít!”
Lần này hoàn toàn hợp với ý nghĩ của Âm Long và Hắc Xà, con rắn ba đầu này đang không ngừng phun ra nuốt vào lấy lưỡi rắn quấn lấy âm rận mà hoàn toàn không để ý tới Âm Long còn đang kéo tôi không ngừng chạy về phía trước.
“Hai người này!” Nguyên Thần Tịch ở phía sau ném chân đẹp và âm rận quăng ra đằng sau, sau đó nhanh chóng đi lên nói: “Lúc này không cần tôi xung phong lên trước à?”
Phần ở dưới của động chỉ rộng đủ cho hai người, có Nguyên Thần Tịch ngăn cản ở phía sau nên những âm rận kia không thể có cơ hội xông lên phía trước, hơn nữa còn có nhiều Thần Hỏa phù đốt ở phía sau nên tôi và Trường Sinh đi lên trước vô cùng thoải mái.
Chỉ là tôi vừa nghĩ đến cái iphone3 trong ba lô kia lại cảm thấy phiền lòng.
Có người dùng điện thoại niệm chú dẫn yểm nhục ở trong động đi lên đối phó với chúng tôi, mà nghe ý của Nguyên Thần Tịch hình như còn là qua hình thức gọi điện thoại, vậy ai ở bên này nghe điện thoại chứ? Hay là tự động trả lời?
Tôi đang nghĩ thì phía trước bỗng trống không, sau đó còn thiếu chút nữa rơi xuống, may mà có Trường Sinh kéo tôi lại.
Tôi đứng nhìn về phía trước, rốt cuộc cũng biết vì sao Âm Long và Hắc Xà lại tích cực tới nơi này như vậy.
Nơi này có lẽ là giữa cái động ở trên tường kia, từng lỗ đen tối như mực giống như cái kho lạnh trong bệnh viện lộ ra ngoài, nhưng trong cái động tối như mực này lại có nhiều ống nhựa màu trắng dẫn thứ gì đó vào trong hồ xi măng lớn ở giữa.
Mà cái hồ đang tiếp nhận những thứ nhỏ xuống từ cái ống kia, từng giọt màu vàng đậm không phải thi thủy thì là cái gì được đây?
“Rít! Rít!”
Âm Long còn muốn kéo tôi đi đến bên cạnh cái hồ, vừa kéo còn vừa không ngừng thè cái lưỡi rắn với tôi, trong đôi mắt đậu đinh đều là sự gấp gáp giống như thứ trong cái hồ kia vô cùng quan trọng.
“Hừ!” Nguyên Thần Tịch chạy ở đằng lại, nặng nề thở hổn hển một hơi rồi nhìn chúng tôi nói: “Hai người đứng ngẩn người ở đây làm gì? Nhìn xem cái gì ở trong hồ kìa!”
“Không cần!” Tôi hoàn toàn không biết thứ bên trong là cái gì nhưng trong lòng vô cùng hoảng hốt, là loại hoảng hốt muốn chạy trốn, ngay cả Sư Tụy đã trầm tĩnh rất lâu ở dưới đáy lòng cũng bảo tôi mau chạy trốn.
Lệ Cổ lại không có động tĩnh gì nhưng Âm Long lại cứ muốn tôi tiến lên phía trước, vô cùng mâu thuẫn khiến tôi không biết nên nghe theo ai.
“Dùng thi thủy để nuôi cái gì vậy?” Nguyên Thần Tịch cười ha ha, sau đó đưa tay kéo tôi đi, trên mặt còn lộ ra sự tàn nhẫn dọa tôi: “Trương Dương, không phải cô không sợ trời không sợ đất sao? Mau đi xem đi!”
“Nguyên Thần Tịch!” Trường Sinh giữ tay của Nguyên Thần Tịch lại, khẽ quát: “Anh muốn đi thì anh cứ đi, tôi và Trương Dương ở đây nhìn giúp anh là được rồi!”
“Hừ!” Nguyên Thần Tịch hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nặng nền nhìn tôi rồi nói: “Những thứ kia dẫn Trương Dương tới đây, cô ta không nhìn thì làm sao có thể có bất ngờ được.”
“Anh buông ra!” Tôi gắng sức hất tay Nguyên Thần Tịch ra, thấy anh ta không chịu buông tay làm tôi bỗng muốn lấy ngân châm chưa được dùng phù chú trong ba lô ra.
“Cô đừng có động vào ngân châm!” Nguyên Thần Tịch lập tức buông tay ra, sau đó ấn cái tay tôi đang để trong ba lô rồi nói: “Cô muốn chết à? Bây giờ tuyệt đối không được chạm vào thứ này hiểu không!”
“Hừ!” Tôi thấy Nguyên Thần Tịch buông tay ra thì trong lòng cũng thả lỏng, dù sao mục đích của tôi chính là như vậy.
Còn đối với việc tôi không thể chạm vào cái ngân châm có long khí này thì tôi lại không quan tâm lắm, dù sao thứ này thật sự rất tà môn.
Trước đây ngoại trừ tôi thì không ai có thể chạm vào thứ đã ngâm trong máu của Si Vưu, bây giờ ngay cả tôi cũng không thể chạm vào, vậy cái ngân châm này có phải muốn không ai có thể chạm vào nó hay không?
“Rít! Rít!” Âm Long và Hắc Xà thật sự rất sốt ruột cứ luôn kéo tôi đi về phía trước.
Tôi đang nghĩ dù sao cũng đã tới rồi, nhìn cái thứ trong ao được ngâm bằng thu thủy chắc cũng sẽ không có gì to tát chứ? Dưới đáy lòng lại truyền đến giọng nói dịu dàng nói với tôi: “Đừng đi! Đừng qua đó!”
Giọng nói kia vô cùng êm tai, hơn nữa còn mang theo ý lạnh trong veo, trong lòng của tôi vốn đang hoảng loạn nhưng vừa nghe được giọng nói này vậy mà lại dần bình tĩnh lại.
“Cô là Sư Tụy sao?” Khi tôi nghe giọng nói này trong đầu lập tức hiện lên một gương mặt giống như Đại Hồng, một người con gái quyến rũ như vậy thật sự làm người ta không thể không có hảo cảm.
“Đúng vậy!” Giọng nói kia khẽ đáp một tiếng, sau đó nói: “Hiện tại Kiến Mộc và xương cốt của Si Vưu đều đang ở trên người của cô, cô không được đi tới nơi đó, tuy Kiến Mộc chưa được giải phong ấn nhưng các cô cũng chỉ có một ngày hạn chế được Kiến Mộc, hơn nữa trên cái động này đã bị bịt kín, chỉ cần  cô ở chỗ này thêm một lát nữa thì Kiến Mộc sẽ hoàn toàn mất khống chế! Hiện giờ cô chỉ cần nghĩ cách để đi ra ngoài thôi!”
Tôi vừa nghe vậy, đáy lòng lập tức sửng sốt, bây giờ tất cả đều ở trên người tôi, cứ xem như mấy người sư công đều không thích giữ đồ vật nhưng chuyện này với đồ của nhà họ Lư thì có quan hệ gì?
Chẳng lẽ những thứ này hoàn toàn là một sao?
Tôi đang nghĩ ngợi miên man lại nghe được giọng nói Sư Tụy càng ngày càng yếu đi: “Tôi không thể nói thứ trong hồ là cái gì nhưng cô tuyệt đối đừng tới đó nhìn. Và nhớ cẩn thận với chị gái của tôi, chị ấy……”
Sư Tụy nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, sau đó hình như đã bị ngắt kết nối.
Tôi còn muốn hỏi Đại Hồng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi phải cẩn thận về cô ấy?
“Trương Dương? Trương Dương?” Trường Sinh nghi hoặc nhìn tôi, cẩn thận gọi một tiếng.
Tôi lắc đầu với cậu, đang định nói cho cậu nghe chuyện vừa rồi Sư Tụy nói thì nghe được tiếng Sột soạt phát ra từ cái hồ kia, nghe giống như tiếng trẻ con nghiến răng, lại nghe được trong cái động trống rỗng này khiến người ta vô cùng sợ hãi.
“Không tốt rồi!” Nguyên Thần Tịch liếc mắt nhìn cái hồ kia, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tôi vội vàng theo ánh mắt của anh ta nhìn sang bên cạnh thì thấy những đường ống vốn đang nhỏ thi thủy xuống dưới đều đã ngừng lại.
Đây là bởi vì chúng ta đã kéo toàn bộ cái chân đẹp kia ra khiến thi thể trong đường chuyển động nên thi thủy cũng không chảy vào cái ống theo thiết kế ban đầu, cho nên thứ trong hồ bị thi thủy ức chế đang muốn trốn ra sao?
“Sột soạt! Sột soạt!”
Tiếng nghiến răng trong hồ lại vang lên mấy lần, theo đó là Âm Long và Hắc Xà trái với vừa rồi muốn kéo chúng tôi đi về phía trước, giờ lại nhanh chóng kéo chúng tôi lùi ra sau, lúc này đã không còn là tò mò nữa, mà thay vào đó là chạy trối chết!”
Thứ trong hồ là cái gì mà lại khiến hai đứa này sợ hãi đến vậy chứ?
Mà Lệ Cổ vốn đang ở trong Kiến Mộc cũng bị dọa sợ vỡ mật mà hét to theo, ở đáy lòng vội vã thúc giục tôi mau rời đi.
Tôi nhìn cái hồ với vô số đường ống, đột nhiên rất muốn biết thứ trong hồ kia là cái gì?
Mà ngay cả linh thể Sư Tụy bám lên người tôi cũng trái ngược với sự thù địch bình thường mà xuất hiện nhắc nhở tôi đừng qua đó nhìn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.