Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 393: Dấu vết




Nhìn vẻ mặt khó chịu hiếm thấy của Trường Sinh, trong lòng tôi cảm thấy hơi bất thường, lúc này nghe thấy tiếng chuông bên ngoài vang lên, biết xe cứu hộ đã đến rồi, tôi vội để cục trưởng Cao nhường đường sau đó dẫn xe cứu hộ vào nâng đám người sư công lên.
Giám đốc Đinh bị Trường Sinh gọi tới, thấy ở ngay trong nhà ông ấy, mà chúng tôi đều bị thương nặng đến vậy thì tức giận vỗ mấy phát vào cửa gỗ cổ, sau đó thở dài nói: “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”
Tôi yếu ớt liếc nhìn giám đốc Đinh, thực sự không có gan đi an ủi ông ấy vào lúc này, chỉ sợ vừa mở lời sẽ bị dạy dỗ một trận nên tôi cũng trốn ra ngoài.
Chân vừa bước ra đã thấy bà Đinh mặc bộ sườn xám đỏ tươi đứng ngoài cửa, bộ sườn xám làm nền cho mái tóc hoa râm càng thêm thê lương, thấy tôi bước ra ngoài, bà ấy chỉ cười nhẹ: “Dương Dương, cháu ăn cơm xong đã rồi đến bệnh viện chăm sóc họ sau!”
“Vâng!” Mắt tôi đau xót, vội vàng nắm chặt lấy lòng bàn tay rồi gật đầu với bà ấy: “Đợi lát nữa cháu mới quay về ăn cơm, bà giúp bọn họ hầm chút canh nhé!”
“Bà đi hầm chút canh gà cho bọn họ bồi bổ, cháu cũng uống đã rồi hẵng đi!” Bà Đinh cười nhẹ, phủi vạt sườn xám đỏ: “Dương Dương còn nhớ chị gái của bà không? Chị ấy giống bà đến bảy phần đấy?”
Tôi bị câu hỏi của bà Đinh làm sửng sốt, thấy chiếc sườn xám đỏ trên người bà ấy, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy từ gót chân lên đến đầu, nếu như không phải sắc mặt của bà Đinh đã già, tóc cũng đã muối tiêu, nếu chỉ nhìn qua thôi thì thực sự hơi giống mỹ quỷ trong bức tranh, sao bà Đinh lại đột nhiên nói tới chuyện của mười mấy năm trước nhỉ? Hơn nữa còn mặc bộ quần áo giống nhau nữa?
“Không sao! Bà chỉ nghĩ là bà cũng già rồi, cũng chẳng còn mấy người thân, chỉ có mỗi một đứa con là Đinh Lương thì còn chưa kết hôn, bà xem cháu như cháu gái ruột, thấy cháu lại đi theo con đường cũ của sư phụ cháu. Dương Dương, cháu là cô gái đang tuổi thiếu niên, vốn dĩ bà muốn nuôi cháu lớn lên như nàng công chúa, không ngờ tới…” Bà Đinh nói đến phần sau, thấy trên đầu tôi trống trơn không có tóc, bà ấy thở dài một hơi, xua tay rồi đi về phía sau.
Thấy bóng vạt sườn xám đỏ tươi kia đã khuất sau sân, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, hình như bà Đinh muốn mang theo một thân đỏ như máu đó rồi biến mất trong sân sau sâu thẳm của nhà họ Đinh, hơn nữa trong nhà cũ còn có ngôi mộ cổ khiến người ta không thể không nói đến.
“Đi thôi, dù sao cũng phải có một người giúp chúng tôi trả viện phí.” Sư thúc bị người ta khiêng lên cáng, nhìn bà Đinh, các cơ trên mặt cũng giật giật, sau đó vội vàng quay đầu đi: “Có tuổi rồi còn ăn mặc như vậy!”
Tôi nhìn mí mắt không ngừng giật giật của sư thúc, đột nhiên nhớ tới tối đó lão Miêu dẫn mỹ quỷ kia ra tìm tôi, sư thúc với sư công cũng đi ra ngôi mộ cổ phía sau nhưng sau đó tôi bị lão Miêu bắt đi, sau khi hai người họ cứu tôi ra thì không còn nói gì đến chuyện này nữa.
Bây giờ nhìn sắc mặt của sư thúc, hình như ông ấy có một nỗi sợ sâu sắc với bà Đinh mặc một thân toàn màu đỏ tươi thế này.
Có điều nhân viên trong bệnh viện không có thời gian đợi tôi, nếu như không phải có ông lớn là cục trưởng Cao đứng cạnh tôi, có lẽ bọn họ đã mắng tôi làm lỡ thời gian họ cứu người rồi.
Cục trưởng cao thấy từng người chúng tôi được nhấc ra, mấy lần duỗi tay muốn kéo tôi nhưng đều bị Nguyên Thần Tịch lạnh mặt đẩy ra, chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn tôi rồi gào lên nếu tôi không thể đi cũng phải cố nghĩ cách giúp ông ta.
Tôi xua tay với ông ta, tỏ ý tôi thực sự có lòng mà không có sức, sau đó lên xe cùng tới bệnh viện.
Đến bệnh viện rồi phải nộp tiền, có điều không nghĩ tới bệnh viện còn có cổ phần của nhà họ Nguyên.
Nguyên Thần Tịch vậy mà có đặc quyền, giường của bệnh viện ban đầu đông là thế, vậy mà còn có thể điều chỉnh cho năm người chúng tôi ở năm phòng bệnh đơn.
Có lẽ nếu như không phải tầng một quá to, chúng tôi không dễ thảo luận mọi chuyện thì Nguyên Thần Tịch còn có thể dùng đặc quyền của anh ta để lấy tầng một của cả bệnh viện.
Có con nhà giàu như Nguyên Thần Tịch, tôi tiết kiệm được tiền viện phí rồi.
Tôi quên mất nhà họ Nguyên là một gia đình có tiền thực sự, tất cả các ngành nghề thuộc phương diện y dược đều tham gia vào, thậm chí còn đầu tư cả vào trường học.
Nhóm người sư công kiểm tra một lượt xong đều không tìm thấy có vấn đề gì, các bác sĩ trong bệnh viện nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng bị khuôn mặt lạnh lẽo của Nguyên Thần Tịch nhìn chằm chằm, họ lập tức hắng giọng rồi đi ra ngoài.
Trường Sinh, sư thúc với lão Miêu vẫn còn tỉnh táo đã sắp xếp mọi thứ, rồi vẫy tay với tôi và Nguyên Thần Tịch đang đi lại ngoài cửa: “Bên này có người trong bệnh viện với hai người của thầy Đinh chăm sóc rồi, mọi người tranh thủ thời gian còn có hai ngày nữa, mau đến nhà họ Lư xem có thể tìm ra chút tung tích nào của Yểm không.”
Tôi nhìn sư thúc với lão Miêu đáng thương ngồi trong phòng bệnh truyền dịch dinh dưỡng, bất đắc dĩ gật đầu rồi nói: “Có cần tìm Vương Uyển Nhu không?”
Mặc dù năng lực hiện tại của Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch đều không thấp nhưng Yểm cũng không dễ đối phó, hơn nữa ở nhà họ Lư nói không chừng còn có thứ dị thường khác.
Tôi không có bằng lái, cũng không muốn gọi xe nên chỉ đành để Nguyên Thần Tịch dùng bộ mặt một lần nữa đi hỏi cấp trên của bệnh viện để mượn một chiếc xe, vốn dĩ tôi cho rằng họ sẽ để tôi lái, kết quả Nguyên Thần Tịch trực tiếp ngồi vào, vẫy tay nói với tôi: “Nữ tài xế không đáng tin cậy, để tôi lái cho!”
Tôi thực sự không còn đủ sức để trêu chọc anh ta nữa, kéo theo Trường Sinh ngồi phía sau xe.
Đây là lần thứ tư tôi đến nhà họ Lư, hình như lần nào đến đây cũng đều có một vài chuyện kỳ quái xảy ra.
Lần đầu tiên là thi thể của ông chủ Lư đột nhiên biến mất, lần thứ hai là cùng mèo trắng đến tìm Đại Hồng và đầu bếp Ngụy, lần thứ ba là tìm chuyện liên quan đến phù văn, lần này là lần thứ tư, đi tìm Yểm!
Chuyện lần sau lại nghiêm trọng hơn chuyện trước, lúc xe đến cầu Tam Nhãn, tôi không gấp gáp đến nhà họ Lư ngay mà kéo Trường Sinh rồi chỉ học viện đối diện: “Anh còn nhớ tai nạn xe lần trước không?”
“Là cặp tình nhân bị người ta lừa sao?” Trường Sinh nghi hoặc nhìn bên đó rồi nói tiếp: “Lúc đó tôi chỉ thấy nơi đó có hơi quái lạ, bây giờ thì thấy nếu nhìn nhà họ Lư từ góc độ phong thủy thì tất cả lệ khí của học viện đó đều sẽ được dẫn hết vào nhà họ Lư.”
Nguyên Thần Tịch cũng nhìn qua đó, khịt mũi: “Phong thủy có gì đáng xem chứ, kể cả cậu nói như thế thì bây giờ còn có thể thay đổi được gì nữa?”
“Nếu như trước đây phát hiện ra, chúng tôi có thể thay đổi.” Trường Sinh thật thà cười, nắm chặt tay tôi nói: “Ít nhất bây giờ chúng tôi biết tại sao nơi xảy ra mọi chuyện lại là nhà họ Lư rồi!”
“Có tiền không, làm chút chuyện cũng xem như cống hiến cho quốc gia, sung công toàn bộ tài sản cũng được!” Nguyên Thần Tịch cười lạnh, đóng sập cửa xe lại: “Sau khi tôi chết rồi, tài sản nhà họ Nguyên sẽ rơi vào tay ai đây!”
Nhìn Nguyên Thần Tịch, đột nhiên tôi nhớ tới sau khi nhà họ Nguyên xảy ra chuyện, hình như cục trưởng Cao không hỏi tôi về chuyện của Nguyên Thần Tịch nữa, có điều thân phận của Nguyên Thần Tịch còn có thể dùng trong bệnh viện, điều này chứng minh chuyện của nhà họ Nguyên vẫn có người xử lý?
“Sao thế? Biết tôi có tiền sẽ tốt hơn Trường Sinh à?” Nguyên Thần Tịch thấy tôi nhìn anh ta, cười lạnh: “Có suy nghĩ lại việc gả cho tôi không?”
“Nhà họ Nguyên các anh ngoại trừ anh ra còn có người nào khác nữa không?” Tôi không thèm quan tâm đến sự trào phúng của Nguyên Thần Tịch, quay sang kéo cánh tay của Trường Sinh, rồi nhìn anh ta chằm chằm.
Nguyên Thần Tịch bị tôi hỏi xong cũng ngạc nhiên, nhìn tôi đầy khó hiểu: “Sao cô lại nói vậy?”
“Nhà họ Nguyên các anh không có người giải quyết chuyện làm ăn, số cổ phần kia đã bị người ta nuốt mất từ lâu rồi.” Tôi nhìn Nguyên Thần Tịch còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên cảm thấy chuyện nhà họ Nguyên vẫn luôn ẩn sâu sau màn sương mù suốt thời gian quá.
Nguyên Thần Tịch cũng ngẩn người ra, sau một hồi anh ta xua tay với tôi: “Sao lúc nãy cô không nói chuyện này ở bệnh viện? Đợi lát nữa quay về tôi hỏi người trong bệnh viện thử xem!”
Tôi nhìn tàn tích của nhà họ Lư đã gần ngay trước mắt, chỉ đành gật đầu.
“Trương Dương!” Tôi đang muốn nhấc chân đi theo Nguyên Thần Tịch về phía trước thì lại bị Trường Sinh kéo lại: “Cô còn nhớ lúc ở bệnh viện, chúng ta có làm quen với một người mập mạp họ Vũ không?”
Tôi gật đầu, người kia tên là Vũ gì đó thì tôi không nhớ nhưng lại nhớ dáng vẻ từng thớ thịt trên người rung lên lúc anh ta chạy, không biết Trường Sinh đột nhiên nhắc đến người này làm gì?
“Anh ta từng giúp Nguyên Phó làm vài chuyện, cô nói xem có thể từ chỗ anh ta hỏi ra tình trạng gần đây của nhà họ Nguyên không?” Đôi mắt đen láy của Trường Sinh sáng bừng lên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Người trong trường tai vách mạch rừng, hơn nữa tài nguyên đầy đủ, dù sao thì bình thường cũng có thể làm một vài chuyện không tốt mà.”
Tôi gật đầu, tên mập họ Vũ kia có lẽ còn nhớ chúng tôi, mấy ngày nay chỉ cần tránh khỏi cục trưởng Cao, chúng tôi giải quyết chuyện của Yểm và Kiến Mộc xong sẽ có thể đi hỏi tên mập họ Vũ kia cùng với Nguyên Thần Tịch, chuyện nhà họ Nguyên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đây là một trở ngại.
“Các người qua đây một lát!” Nguyên Thần Tịch ở phía trước thấy chúng tôi không đi theo nên đứng bên đống đổ nát rồi vẫy tay với chúng tôi.
Tôi thấy anh ta đang nhìn chằm chằm một điểm trong đống đổ nát, biết anh ta đã  phát hiện ra điều gì đó rồi nên kéo theo Trường Sinh qua đó.
Chỉ thấy Nguyên Thần Tịch đứng im đờ đẫn, nhìn miếng bê tông đúc sắt rồi lên tiếng: “Hai người nhìn chỗ này đi!”
Tàn tích của nhà họ Lư đã bị nhóm đội trưởng Triển xử lý khi đào thi thể ra một lần, có rất nhiều miếng bê tông ban đầu bị ép bật ra ngoài mà thanh thép Nguyên Thần Tịch chỉ lại không giống như bị cắt đứt hay là bị làm gãy mà giống như bị lửa lớn nung làm chảy ra hơn.
Nhưng một thanh sắt to bằng ngón tay cái như thế nếu không dùng công cụ hàn chuyên dụng thì không thể nào bị nung chảy ra được, mà nhìn theo nơi Nguyên Thần Tịch chỉ, còn không phải chỉ có một thanh như thế.
Nó tình cờ nằm về phía của một cái hố lớn, mà những thanh sắt trên tấm bê tông đúc sẵn kia đều không hướng về một phía mà quay ra bốn phía xung quanh.
Nếu như có người ở bên trên lật nó thì chắc chắn người đó sẽ đứng ở một bên rồi lật về ba phía còn lại, nhưng bốn mặt đều có thì giống như có thứ gì đó từ dưới đáy của miếng bê tông đúc sẵn kia dùng sức đẩy nó lên.
“Có người đã đến nơi này trước chúng ta!” Trường Sinh đặt tay lên trên miếng bê tông kia, lật tay ra làm lộ ra vài con trùng: “Lúc nãy tôi vừa đi vừa thả cổ trùng xuống dưới thăm dò, nhưng những con trùng đó căn bản không thể xuống dưới được.”
“Cao thủ cổ đạo?” Tôi lật con trùng trong tay Trường Sinh ra xem, thứ này tôi nhận ra được, là cổ dưới đất, trước đây lão Miêu dùng loại cổ này ở dưới suối đá.
Chỉ là những con cổ trong tay Trường Sinh không còn dáng vẻ trắng trắng mập mập ban đầu mà đã trở nên cứng ngắc đen xì.
“Thật thú vị!” Nguyên Thần Tịch cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua nhà dân bốn phía không có động tĩnh gì nói: “Đợi đến tối chúng ta cũng xuống dưới xem thử xem, được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.