Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 391: Xương nhập xương




Vừa cướp được mặt nạ của Đại Hồng, trên mặt tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn, từ trên hai hốc mắt của chiếc mặt nạ, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của chính bản thân mình.
Tay tôi bắt đầu chậm rãi quay ngược lại, giống như chỉ cần đậy chiếc mặt nạ kia lên mặt tôi, tất cả mọi chuyện sẽ không liên quan gì nữa.
Giọng nói trong đầu tôi đã trở nên vô cùng rõ ràng, đó là cái gọi là thần chú mà lúc đầu Đại Hồng niệm nhưng mà bây giờ là tôi niệm.
Sau khi thần chú ấy phát ra từ miệng tôi, cả người tôi đều trở nên nhẹ nhàng giống như gánh nặng mà tôi đã chờ đợi đằng đẵng mấy ngàn năm nay cuối cùng cũng được thả ra.
Sau đó tôi vung tay lên, chiếc mặt nạ nặng nề phủ lên khuôn mặt của tôi.
Âm Long trên thắt lưng bắt đầu liều mạng vùng vẫy, muốn chạy trốn khỏi người tôi, đuôi rắn không ngừng đập tôi, đến cả đầu rắn cũng đập vào vùng eo mềm mại của tôi nhưng đó chỉ là vô ích, Âm Long vẫn ở trên thắt lưng tôi như cũ.
Có điều trong đầu óc tôi giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng, giống như cả thế giới chỉ còn lại những câu thần chú cổ xưa đó.
Mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, tôi có thể nhìn thấy mấy người sư công đang đứng im tại chỗ bất động bằng đôi mắt đỏ ngầu của mình, mà Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch đã bắt đầu run rẩy, một vài ánh sáng từ trên người hai bọn họ xuyên ra, chậm rãi hòa nhập vào cơ thể tôi.
Còn Âm Long trên eo càng vùng vẫy dữ dội hơn, đuôi rắn không rừng đập vào lưng tôi nhưng hình như nó không thể rời khỏi cơ thể tôi cho dù có cố gắng vặn vẹo như thế nào.
“Bịch!”
Tôi không biết bản thân đã niệm cái gọi là thần chú kia được bao lâu, việc niệm thần chú ấy khiến tôi có một cảm giác thân thiết đến lạ, mà Đại Hồng lại bịch một tiếng ngã lăn ra đất, sau đó những cục bột người chết mượn từ chỗ lão Miêu bắt đầu phân tán ra với một tiếng xì, sau đó bùng lên ngọn lửa màu xanh lam âm u.
Ánh lửa đó làm đầu tôi choáng váng, trong cổ họng đau đớn, âm thanh niệm thần chú cao vút lên, sau đó cả người tôi lạnh toát, Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch ở dưới đất giống như bị nam châm hút, dán sát lên người tôi.
Mà Lệ cổ với Thực thi trùng trong cơ thể tôi lập tức lao ra ngoài giống như chúng muốn bỏ chạy để tìm một con đường sống sót. Lệ cổ xòe cánh ra bay, Thực thi trùng sau khi uốn éo thì không còn động tĩnh gì nữa.
Mà âm thanh niệm thần chú của tôi lại ngày càng cao lên, máu trong người tôi đều đang trào dâng theo tiếng niệm.
Tiếng hô hào của nhóm người sư thúc và những người bị trúng bùa xen lẫn vào tiếng niệm, khiến tôi cực kỳ khó chịu, chân tay đều ngứa ngáy, thật muốn làm cho bọn họ không thể kêu được nữa.
“Trương Dương!” Cặp mắt đen như sơn xuất hiện trước mắt tôi, mặt tôi hiện lên vẻ kinh ngạc, sau gáy tôi cảm thấy đau nhói, sau đó tôi từ từ tỉnh táo lại.
Chỉ thấy mặt Trường Sinh đang đầy mồ hôi nhìn tôi chăm chú, sau đó duỗi tay nhổ cây ngân châm bằng bạc phía sau đầu tôi ra, ném xuống đất, rồi ôm tôi lên, đặt xuống bên bồn hoa, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đã thấy đỡ hơn chưa?”
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn những người khác, sư thúc ôm Tiểu Bạch đang hôn mê, mặt đầy lo lắng nhìn tôi, lão Miêu nhìn như bại liệt ngồi bệt ra đất, cô nàng mập đã hôn mê bất tỉnh bên cạnh lão, mà hai người Đại Hồng với đầu bếp Ngụy ngã xuống ngay dưới chân tôi.
Miệng sư công lúc này cũng đang rỉ máu, ông ấy ngồi bên cạnh tôi, trong tay siết chặt chiếc mặt nạ rồi nói với tôi: “Con nhóc này đã tỉnh táo lại chưa?”
Tôi nhìn mặt nạ trong tay ông ấy, đang muốn gật đầu thì thấy ông ấy ngã ra, sau đó trong miệng phun ra mấy ngụm máu đen rồi cũng bất tỉnh.
Tôi nhìn dáng vẻ bị trọng thương của sư công, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tại sao chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi đó mà tất cả mọi người đều bị thương rồi?
“La Trường Sinh, cậu ôm Trương Dương vào trong đi!” Giọng nói của Nguyên Thần Tịch lạnh lùng vang lên, anh ta rút chiếc mặt nạ trong tay sư công ra, tự nhiên đặt lên ngực Đại Hồng và nói: “Chiếc mặt nạ này vẫn nên đặt ở chỗ Đại Hồng thì hơn!”
Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ thấy hai người sư thúc, Nguyên Thần Tịch ôm tất cả những người bị thương khác vào phòng họ.
Từ đầu tới cuối bọn họ đều không nhìn tôi với Trường Sinh, hình như nhiệm vụ của hai chúng tôi chỉ là ngồi đó nhìn hai người họ di chuyển người bị thương.
Đến cả Trường Sinh cũng chỉ ôm chặt lấy tôi im lặng không nói gì, giống như chúng tôi vừa trải qua chuyện sinh ly tử biệt vậy.
“Xương của anh còn ổn không vậy?” Tôi duỗi tay nhéo cánh tay Trường Sinh, trong lòng có chút vui vẻ nói: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa nghĩ đến vừa nãy, tôi lại vội vàng sờ lên thắt lưng đúng lúc chạm tới Âm Long đang chậm rãi bò ra ngoài, đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm tôi, tròng mắt nhỏ bé toàn bộ đều là nghi hoặc kèm thêm chút sợ hãi.
Tôi nhớ đến vừa rồi hình như Âm Long cực kỳ nóng nảy muốn bò từ trên người tôi xuống nhưng lại bị hút chặt lại, tôi quay đầu nhìn Trường Sinh, mở miệng hỏi: “Vừa rồi tôi bị làm sao thế?”
“Không sao cả!” Trường Sinh dùng tay nhấc Lệ cổ trên đầu Âm Long lên, đặt trên lòng bàn tay tôi: “Thả Lệ cổ vào trong cơ thể cô đi, có nó ở đó thì sẽ an toàn hơn!”
“Nó không thân thiết với tôi!” Tôi nhìn Lệ cổ bị dọa đến nỗi hai cánh cũng run lên, trực tiếp ném nó lên đỉnh đầu Âm Long, sau đó nhìn Trường Sinh: “Đến cả anh cũng không nói cho tôi biết sao?”
Đôi mắt Trường Sinh sửng sốt, nhìn tôi với Âm Long, sau đó đột nhiên kéo tôi đứng dậy rồi nói: “Có rất nhiều chuyện không có liên quan gì đến cô!”
“Nhưng là vì tôi nó mới xảy ra, không phải sao?” Tôi nghe Trường Sinh nói vậy thì biết ngay vừa nãy mấy người sư công nhất định bởi vì tôi nên mới bị thương.
Trường Sinh nhìn dáng vẻ ngay thẳng bất khuất của tôi, đột nhiên bật cười: “Tôi biết Trương Dương mà tôi quen làm gì cũng có khí thế hung hăng, căn bản sẽ không vì vô tình làm ai đó bị thương mà ngại ngùng!”
Từ khi tôi nhìn thấy đám người sư thúc bị thương, tôi đã biết chuyện này chắc chắn liên quan đến mình, vội kéo Trường Sinh ngồi xuống, tôi nói: “Bây giờ có thể nói được rồi đấy!”
Trường Sinh nhìn sư thúc và Nguyên Thần Tịch ôm hai người cuối cùng là Đại Hồng với đầu bếp Ngụy vào trong, nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi tỉnh lại chỉ nghe thấy cô đang hát gì đó, mà tôi với Nguyên Thần Tịch dán hết lên người cô, sau đó có một thứ gì đó trăng trắng sang sáng từ người chúng tôi xuyên vào trong cơ thể của cô. Tần lão tiên sinh muốn cướp mặt nạ trên người cô đi, cô chỉ vung tay lên một cái…”
“Ông ấy đã bị thương có phải không?” Tôi nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trường Sinh, rồi lại liên tưởng đến mặt nạ trong tay sư công, mím môi lại: “Vậy còn Đại Hồng với đầu bếp Ngụy thì sao?”
“Hai lần Tần lão tiên sinh ra tay đều bị cô đánh cho lùi lại, đầu bếp Ngụy muốn từ góc bên cạnh ôm lấy tay cô trước mà Đại Hồng cũng muốn dựa vào ảnh hưởng của mặt nạ với cô để cướp chiếc mặt nạ lại nhưng ba người họ đồng thời ra tay đều không địch lại ngọc thủ của Trương tiểu tiên sinh nhà chúng ta!” Trường Sinh có lẽ sợ tôi đau lòng nên sau đó còn bắt đầu thêm câu pha trò, thấy tôi không sao mới nói tiếp: “Sau đó Tần lão tiên sinh nghĩ ra một cách, ông ấy đưa tôi một cây ngân châm để tôi cắm sau đầu cô khiến cô tỉnh táo lại rồi ông ấy lấy mặt nạ xuống.”
“Ồ!” Tôi đưa tay lên sờ bản thân mình, sau khi xác nhận xương cốt vẫn còn cứng, đột nhiên đầu óc tôi sáng lên.
Tôi nhìn Trường Sinh chăm chú: “Vừa nãy anh chỉ kể lại tóm tắt thôi có đúng không?”
Trường Sinh còn muốn lắc đầu, nhưng tôi đã trợn mắt nhìn cậu ấy, rồi nói: “Có phải thứ từ trong thân thể các anh xuyên vào trong người tôi là xương của Si Vưu không?”
Ban đầu Đại Hồng muốn dùng máu dẫn xương của Si Vưu ra, tôi đứng vào trong vòng tròn hoàn toàn vì muốn mang Âm Long vào đó nhưng không nghĩ tới những cái xương kia lại chui hết vào trong người tôi rồi?
Tôi vừa nghĩ tới những cái xương đó bị người ta chặt ra đốt thành tro, trái tim tôi đập lỡ một nhịp, lỡ như oán khí của Si Vưu vẫn còn chưa tan, ám lên thân tôi thì tôi phải làm sao đây?
Hơn nữa tại sao Đại Hồng lại nói cô nàng mập mới là truyền nhân của Si Vưu, từ định luật y học mà nói, không phải nên tìm người thân cận với Si Vưu sao?
Tìm đến một đứa trẻ do kẻ thù ở thôn thần sinh ra để làm gì?
Tôi vỗ mạnh vào cơ thể của mình, không ngừng nhảy nhót, toàn thân đều ngứa ngáy không chịu được, chỉ muốn làm mọi cách để xương Si Vưu từ trong cơ thể bị rơi ra.
Cảm giác ấy thực sự quá kinh tởm, trên người tôi có bột xương của người khác, còn là bột xương của người bị chết thảm nữa.
“Cô đừng nhảy nữa!” Trường Sinh đưa tay ôm chặt lấy tôi, bất lực thở dài: “Bây giờ biết tại sao tôi không muốn nói cho cô biết vảy rồng là gì chưa? Bình thường cô thấy trong vảy rồng ánh lên ánh sáng, đó đều là xương của Si Vưu, có điều sau khi vào trong cơ thể, huyết khí sẽ phong bế nó lại, không còn phát sáng nữa.”
“Trên vảy rồng còn có linh thể với huyết khí của một vạn đứa trẻ.” Tôi rụt cổ lại, thật sự quá đáng sợ.
Trường Sinh khẽ cười lên một tiếng, ấn Lệ cổ với Âm Long về lại thắt lưng tôi: “Xương của Si Vưu bám trên người cô, con Thực Thi trùng trong người cô có lẽ đã chết rồi đúng không? Tôi lại nuôi một con cho cô nhé, như vậy thì Sư Tụy sẽ không ra ngoài được!”
Tôi vừa nhớ đến mỹ nữ ở nhờ trong cơ thể mình, chỉ đành gật đầu, cam chịu số mệnh đưa lòng bàn tay cho Trường Sinh.
Cậu ấy cười rồi dựng ngón trỏ lên, từ bên trong có một con trùng nhỏ màu đen thuận theo đầu ngón tay cậu bò lên trên lòng bàn tay tôi.
Nhưng vừa chạm đến lòng bàn tay tôi nó đã bất động, tôi nhìn mà sững sờ, duỗi tay muốn chọc nó, Trường Sinh vội kéo tay tôi ra, duỗi tay quệt con Thực Thi trùng kia lên đầu ngón tay rồi nhìn, hiếu kỳ nói: “Chết rồi?”
Tôi nhìn con Thực Thi trùng chết vô cùng hoàn chỉnh kia, có hơi thấy chán ghét nói: “Có phải trong cơ thể tôi cũng có một con chết rồi không? Có thể lấy nó ra giúp tôi không?”
“Không cần lấy ra, Thực Thi trùng sau khi chết sẽ hóa thành nước rồi được thải ra, con trùng này cũng sẽ không tồn tại được trong không khí, kỳ quái là con trùng này sao lại chết được nhỉ?” Trường Sinh miết con Thực Thi trùng, nhìn nó hồi lâu rồi mới nhìn tôi nói: “Cô còn nhớ những con Thực Thi trùng từ trong cơ thể chúng ta bị ép ra ngoài bằng bột gạo nếp không?”
Tôi gật đầu, không biết Trường Sinh đột nhiên hỏi cái này làm gì.
“Những con Thực Thi trùng đó vừa rời khỏi cơ thể chúng ta không lâu đã biến thành một vũng nước màu đen.” Trường Sinh đặt con Thực Thi trùng ở đầu ngón tay kia vào lòng bàn tay tôi, lông mày nhíu chặt: “Từ khi nghe Vương Uyển Nhu nói những con Thực Thi trùng này không thể rời khỏi cơ thể con người, tôi vẫn luôn chú ý, ban đầu cho rằng những con chui ra từ cơ thể chúng ta sẽ không giống vậy nhưng sau này chúng thực sự biến thành nước đen đã chứng minh cho suy nghĩ của cô ấy. Nhưng con này còn chưa chui vào lòng bàn tay cô đã chết rồi, lại còn không hóa thành nước.”
Tôi lắc lắc con Thực Thi trùng trong lòng bàn tay, nhớ đến một con Thực Thi trùng đã chết trong cơ thể Tịnh Trần, đầu óc tôi có chút kinh ngạc.
Còn có một người nữa giống như tôi?
Là một cô gái quan tài được Lạc Hoa Động Nữ sinh ra giống tôi hay là có thể dẫn xương Si Vưu nhập thể giống tôi?
Bất kể là cái nào thì cũng là thứ Tịnh Trần khiến tôi chú ý đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.