Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 378: Thịt nướng




Tôi nhìn ánh mắt cười vô cùng giống sư phụ của Đại Hồng, thậm chí còn có ảo giác Sư Tụy đã thoát ra khỏi người tôi bám vào cô ta.
Nhưng rõ ràng tôi không hề cảm thấy sâu ăn xác có một chút động tĩnh nào cả? Như vậy xem ra Sư Tụy vẫn luôn bị nhốt trong cơ thể của tôi?
Vào lúc tôi đang suy nghĩ, ống mực đã dính nọc độc của Âm Long và máu của tôi với Đại Hồng lại chợt đè xuống hệt như cắt đậu phụ.
“Ục!”
Quỷ Thái Tuế ục lớn một tiếng, tiếng thét chói tai ban đầu lại biến thành tiếng cười to.
Tôi chỉ cảm thấy bàn tay vốn đang bị hút chặt của mình được thả lỏng, sau đó bèn thấy quỷ Thái Tuế bị rạch thành hai giọt nước, tiếp theo hóa thành hai bọc mủ vàng đen trong suốt.
“Mau đốt đi! Mau đốt!”
Người mặc quân trang kia vô cùng sốt ruột, đứng ven hố hét lớn với chúng tôi: “Các người mau cắt đi, bằng không đợi nó kết vỏ ngoài rồi, sẽ hóa thành hai con quỷ Thái Tuế, đến lúc sẽ càng phiền hơn nữa!”
Tôi vội nhìn Đại Hồng một cái, sau khi xác định vẻ mặt của cô ta không hề thay đổi, vội vàng dùng sức kéo đường ống mực một cái, hét to với sư thúc và đầu bếp Ngụy: “Mọi người chuẩn bị phun lửa vào nó đi!” 
Tiếp theo cũng mặc kệ Vương Uyển Nhu có theo kịp hay không, tôi lập tức dùng sức ép con quỷ Thái Tuế ở bên cạnh xuống.
“Uồm!”
Quỷ Thái Tuế đã từng nếm hai lần thiệt thòi vì ống mực này rồi, bỗng vươn ra hết vô số cái tay nhỏ dưới thân ra ngoài, vội vã vượt ngang về phía ống mực.
Tôi trông thấy thì lòng cũng vui mừng, chỉ sợ tôi không có sức để đè ống mực xuống, quỷ Thái Tuế này tự đưa thân đến cửa là một chuyện tốt, vì không biết tôi sẽ tiết kiệm được bao nhiêu sức lực nữa.
Quả nhiên trí thông minh của cây nấm lớn này không cách nào có thể so sánh được với người, bên tai tôi lập tức truyền đến một tràn tiếng xì xì.
Những cái tay nhỏ này vừa vươn xuống đất, lập tức tan thành một giọt nước đen, sư thúc với Miêu trông thấy cũng vô cùng sốt ruột, không ngừng vươn súng phun lửa bắn vào trong hố.
“Bắn về bên kia! Bên kia có một con bắt đầu bò lên rồi!”
Người mặc quân trang đứng nhìn từ xa xa, mắt thấy một con quỷ Thái Tuế vừa rơi ra lớn hệt như một con người chạy loạn, sốt ruột đến mức đứng từ xa vung tay múa chân.
“Để tôi kéo, cô mau cầm súng phun lửa đi đốt đi! Giải quyết nhanh một chút!” Đại Hồng nhìn những con quỷ Thái Tuế nhỏ đầy hố cũng quýnh rồi, vội vàng đẩy tôi sang bên cạnh.
Tôi đang sốt ruột nhìn mấy bàn tay nhỏ kia rơi xuống đất, lập tức giống như tia lửa phát ra từ ngọn lửa, lớn lên thành cá thể, chạy thoát thân khỏi hố hệt như một tổ ong.
Cơ thể chính của Thái Tuế này quá lớn, người mặc quân trang nói bọn họ từng đốt quỷ Thái Tuế, thật sự không khác gì với việc đốt một khối huyền thiết nghìn năm, đốt đến mức đầu súng phun lửa đều xì xì rung động nhưng da của quỷ Thái Tuế chẳng hề cháy dù chỉ một chút.
Có điều nhìn cái cách mà bọn tôi đang thiêu đốt này, thật sự chính là muốn đánh bại từng con một!
Tôi vội vàng đưa tuyến ống mực trong tay cho Đại Hồng, ôm súng phun lửa mạnh mẽ phun về phía quỷ Thái Tuế đang bỏ chạy ở dưới chân.
“Xì! Xì!”
Những cái tay nhỏ hóa thành quỷ Thái Tuế kia xì xì gọi bậy, bị lửa đốt đến mức chạy quanh dưới hố.
Tôi nhìn sư thúc và đầu bếp Ngụy ôm súng phun lửa mỗi người đứng một bên, lão Miêu với sư công thì vội chỉ vào trong hố không ngừng kêu to.
Hai người Tiểu Bạch với Tuyết Nữ thì khỏi phải nói, rõ ràng là hai đứa nhóc này không hề khôn ngoan, ngay cả cô nàng mập cũng đều không ngừng hét to.
“Đùng!”
Tôi đang nổi giận hệt như khẩu súng phun lửa trong tay mình, chợt nghe thấy khắp quanh người vang lên tiếng súng phun lửa, tiếp theo chỉ thấy trước mắt ánh lửa bùng lên mãnh liệt, bên cạnh tôi có tầm mười đài súng phun lửa đang bắn ra lửa lớn.
Dường như vì lửa quá lớn, trong không khí lập tức truyền đến một mùi thơm mê người, cũng không phải là mùi nấm bị đốt cháy kia, mà là một mùi thơm thịt nướng, ngửi rất dễ chịu.
Khiến người ta ngửi được phải thèm nhỏ dãi, ngay cả con sâu tham ăn ở trong dạ dạy cũng đều muốn chạy lên đến cổ họng.
Tôi ngửi được mùi vị kia thì hành động ở tay cũng chậm đi, nghĩ rằng chẳng trách mọi người đều nói quỷ Thái Tuế là linh chi thịt, ăn vào có thể thế này thế kia, bây giờ ngửi được mùi thịt nướng này, cảm giác quả thật không tệ, nếu mà làm một chút rồi nếm thử không biết sẽ như thế nào!
Tôi dừng bắn súng phun lửa trong tay mình lại, đi theo chợt nghe thấy lão Miêu hét lớn: “Không xong rồi! Các người mau lui lại đi!”
Lão vừa dứt lời, tôi lập tức biết có chỗ nào đó không đúng, quỷ Thái Tuế kia có huyễn thuật lớn mạnh hộ thể, làm sao có thể bị chúng tôi cắt dễ dàng như vậy được chứ, cho nên chúng tôi mới có thể sắp xếp hai vị cao nhân là Vương Uyển Nhu và Đại Hồng ra tay đấy.
Tuy nói dùng một chút máu của tôi với Đại Hồng, nhưng chuyện lại thuận lợi nằm ngoài dự đoán, hóa ra là thứ quỷ này đang giở trò quỷ.
Tôi vội vàng đóng súng phun lửa trong tay lại, muốn nhắc nhở mấy người đặc công ở bên cạnh, bảo bọn họ mau lui xuống.
Nhưng khi dừng lại, tôi chợt ngây ngẩn cả người, vừa rồi chúng tôi chỉ chú ý đến việc những con quỷ Thái Tuế nhỏ kia đang nhanh chóng bò ra khỏi hố, cho rằng những đặc công này cũng ôm súng phun lửa liều mạng đốt quỷ Thái Tuế giống chúng tôi, cho nên không để ý nhiều.
Nhưng lúc này, lại phát hiện có hai đặc công miệng đã chảy nước bọt ròng ròng, tay đã luồn vào trong phù trận cầm một con quỷ Thái Tuế nhỏ, cười ha ha đưa vào trong miệng, tôi lập tức đánh một Chưởng Tâm Lôi về phía hai người này, đánh rơi quỷ Thái Tuế trong tay họ xuống, tiếp theo lập tức dùng súng phun lửa thiêu hủy.
Lúc này, mùi thơm thịt nướng bên trong không khí càng đậm hơn, còn kèm theo một mùi thơm ngọt ngào như ẹp lấy một cỗ thơm thơm ngọt ngào giống như mùi trứng ống tre vừa ra lò, khiến người ta nhịn không được mà muốn ngửi nhiều thêm một chút, sau đó đưa tay cầm một con bỏ vào trong miệng.
“Thơm quá đi!”
Tiểu Bạch đứng cách tôi không xa, dùng sức hít mạnh một cái rồi bảo: “Cây nấm lớn này nướng lên thơm thật, đói bụng quá!””Tuyết Nữ giữ chặt Tiểu Bạch!” Tôi trông thấy Tiểu Bạch cũng đang không ngừng nuốt nước miếng, liền biết e rằng quỷ Thái Tuế này cũng đang liều mạng, lấy thịt của mình để dụ dỗ người ta, cũng đủ liều đấy.
Tôi quát lớn với Tuyết Nữ, chỉ thấy Đại Hồng đột nhiên nhào về phía tôi, nhanh chóng kéo tuyến ống mực trong tay một phát, kéo thẳng đến tay một tên đặc công đứng ở cạnh tôi.
Lúc này, tên đặc công này đang nắm trong tay một con quỷ Thái Tuế lớn bằng quả đấm, dùng biểu cảm lộ một nụ cười như nạn dân Châu Phi nhìn thấy thịt để nhìn con quỷ Thái Tuế trong tay, đang há to mồm chuẩn bị một ngụm nuốt vào.
“Uống!”
Đại Hồng với Vương Uyển Nhu cùng quát khẽ một tiếng, tuyến ống mực nhanh chóng kéo qua tay người đặc công kia, quỷ Thái Tuế kia xì xì một tiếng, lập tức bị cắt thành hai nửa, biến thành hai con quỷ Thái Tuế lớn bằng nửa nấm đấm rơi xuống đất.
“Phụt!”
Tôi đang nhấc chân đá ngã một đặc công khác ở bên cạnh đang muốn nuốt con quỷ dai, lại vội mở súng phun lửa ra, đốt hai con quỷ Thái Tuế vừa mới rơi xuống đất kia.
“Xì! Xì!”
Vừa đốt, con quỷ Thái Tuế kia phát ra một tiếng xì xì rồi nhanh chóng hóa thành tro, song mùi thơm ấy cũng xộc vào mũi.
Đúng là mùi thơm này khỏi phải nói, thật sự khiến cho người ta không có một chút sức lực nào để kháng cự cả.
Tôi ngửi được mùi hương kia liền biết không ổn, vội nói với Đại Hồng và Vương Uyển Nhu ở bên cạnh: “Trước tiên khoan cắt đã!”
“Không cắt không được!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu cũng có hơi sốt ruột, mặc kệ bọn tôi có đốt được hay không, cùng với Đại Hồng cầm sợi dây nhanh chóng xả về phía con quỷ Thái Tuế ở trong cái hố kia.
Con quỷ Thái Tuế kia cũng không kêu nữa, chỉ không ngừng vươn tay nhỏ ra chặn tuyến mực, nhưng hoàn toàn chỉ phí công, ngay cả tay nhỏ cũng đều sắp bị cắt đứt, tiếp theo trong hố lập tức xuất hiện thêm càng nhiều quỷ Thái Tuế nhỏ hơn.
Vốn dĩ những thứ này không phải xuất hiện từ dưới hố,bây giờ mấy đặc công chi viện ôm súng phun lửa kia ai nấy đều y hệt như quỷ chết đói, liều mạng vươn tay bắt mấy con quỷ Thái Tuế ở trong cái hố kia, mà những con quỷ Thái Tuế kia chỉ cần thấy cái tay nào vươn đến là lập tức nhào đến ôm thật chặt.
Tôi thấy dường như tình hình đã trở nên hỗn loạn, vội vã đi về phía người mặc quân trang kia, bảo hắn ta gọi đám tay chân vô dụng này trở về.
Vừa ngoảnh lại tôi đã biết thiên hạ loạn lạc, quả nhiên cổ nhân có một câu nói: Người chết vì của, chim chết vì ăn.
Mà bây giờ đây, những người chắc chắn phải có ý chí vô cùng kiên định lần lượt chảy nước miếng, hai mắt phát sáng như nạn dân đi xuống hố, xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Thế này phải đổi thành người chết vì ăn hay sao?
Sư công và lão Miêu tôi vốn cho là rảnh rỗi cũng đang bận bịu, nhanh chóng dán phù vào những đặc công kia, cô nàng mập cũng dẫn đủ loại côn trùng nhỏ bò lên trên thân của những người kia, những đặc công bị côn trùng của cô nàng mập bò lên người lập tức đứng yên bất động.
Tôi thấy những đặc công vốn có thể trợ giúp chúng tôi bây giờ lại trở nên phiền phức, thấy nếu chúng tôi cắt đi quỷ Thái Tuế cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng dường như Vương Uyển Nhu với Đại Hồng không hề dừng lại được, quỷ Thái Tuế ăn chắc một chiêu này rồi, bắt đầu kéo đường ống mực về phía mình.
“Trực tiếp đốt đi!” Sư công đứng trên lưng lão Miêu, vừa dán phù lên những người mặc quân trang, vừa nhìn những đặc công đang muốn bò vào trong phù trận mà hét lớn: “Ném thứ họ mang trên người vào đấy đi, đốt trước rồi nói, bọn ta sẽ dập lửa sau!”
“Chiêu!”
Tuy tai tôi nghe, nhưng tay lại hoàn toàn không dừng được, mười mấy đặc công bên cạnh tôi hoàn toàn phát điên nhào về phía quỷ Thái Tuế trong cái hố kia, vừa cầm đến tay liền bất chấp tất cả trực tiếp nhét vào trong miệng, tôi vội vã dùng một pháp ấn với đặc công ở xa kia, sau đó trực tiếp dùng lá bùa cố định hắn.
Tôi không biết sau khi ăn quỷ Thái Tuế sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng tôi biết hậu quả của việc ăn cái xác quỷ Thái Tuế này e rằng không khác với việc ăn thịt người chết bao nhiêu, có lẽ còn thảm hơn cả ăn thịt người chết, bởi vì đây quỷ Thái Tuế từng tiêu hóa thịt người chết, hương vị càng ngon, hiệu quả càng rõ ràng.
Nếu như không ngoài dự liệu, tôi e rằng con quỷ Thái Tuế này bị chúng tôi kéo đến kéo đi từ dưới Âm Hà kéo ra ngoài, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, đúng lúc lại bị đường ống mực của bọn tôi kéo đứt tay nhỏ, nghĩ dù sao mình không trốn thoát được, dứt khoát chia thành tốp nhỏ, còn lợi dụng cái lợi mình từng ăn thịt người chết, dụ mấy đặc công này đưa nó ra khỏi phù trận.
Ngay cả việc đối diện với sư thúc tôi còn chẳng có thời gian, lại đi quản những con quỷ Thái Tuế nhỏ kia, chỉ cần những đặc công này không gây phiền, mấy con quỷ Thái Tuế nhỏ này không thể nào thoát khỏi phù trận được.
Chuyện quan trọng trước mắt là chúng tôi không thể để cho những đặc công này ăn quỷ Thái Tuế, tôi vừa đưa tay kéo những đặc công kia, vừa muốn gọi Tiểu Bạch với cô nàng mập đến giúp đỡ mình.
Nhưng gọi vài tiếng vẫn chẳng thấy ai trả lời, tôi vội nhìn lại, chỉ thấy nhóc Tiểu Bạch miệng đang lẩm bẩm, hai mắt gần như tỏa ra ánh sao, nhìn tôi nói: “Ăn ngon!”
Trong lòng tôi liền ngay đến hai chữ: Tiêu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.