Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 371: Bọc mủ




Tôi cực sửng sốt khi nhìn thấy vết thương trên tay của Sơn Thần, vừa nãy khi chạm vào trong Kiến Mộc cũng không cảm giác có thứ gì mà? 
Sao tay của Sơn Thần giống như bị thứ gì cắn vào, bị thương thành như vậy rồi sao? 
“A!” Vương Uyển Nhu cũng há hốc mồm, nhìn Kiến Mộc nói: “Vậy là Kiến Mộc không thể vào nữa, tôi còn tưởng là thân thể quỷ linh chẳng bao giờ bị nuốt chửng, đổi thành cô như bây giờ chẳng phải sớm bị nuốt chửng rồi sao?” “Nhưng mà ông ấy?” Tôi nhìn về phía Sơn Thần, chẳng phải nói ông ấy là cục đá sao? 
Ai có hứng thú mà đi ăn một tên cục đá vậy? 
“Vậy còn Lệ Cổ thì sao?” Tôi hơi phát hoảng một chút, cái tên tiểu tử này bình thường cũng không nghe lời tôi gì mấy nhưng ít nhất cũng giúp tôi không ít chuyện mà? 
Hơn nữa điều quan trọng là nó cũng là cổ bản mệnh của tôi mà? Nếu như nó có chuyện gì, thì tôi cũng sẽ bị thương đó! 
Bị thương? 
Nói đến đây thì đột nhiên tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Vương Uyển Nhu đang nheo mắt tôi lại cười nói: “Lệ Cổ đang ở cùng với cô đúng không?” 
“Ừa!” Vương Uyển Nhu xòe lòng bàn tay ra, bên trên đó là một con bướm đang nheo mắt đang nhìn xung quanh. 
Vừa mới nhìn thấy tôi thì vẫy cánh vẫy chân lung tung, một lúc sau thì lại bay lên người tôi, sau đó chẳng động đậy nữa. 
“Chuyện gì thế?” Trong tâm tôi thầm kêu vài tiếng Lệ Cổ, mà dường như nó nhận thấy có một điều gì đó nguy hại, sống chết gì cũng không dám động đậy. 
Vương Uyển Nhu thở một cách nặng nề, hai chân xếp bằng ngồi trên đất mà nói: “Trong người của Kiến Mộc có thứ gì đó!” 
“Cái này chúng tôi đều biết rồi!” Lão Miêu không biết từ đâu ra đến lại cầm thêm một cái bếp lò. Lấy tất cả những món đó lên rồi nấu như nấu lẩu vậy. Bên nóng hổi vừa thổi vừa ăn nói: “Thấy lão nhân nhà ngươi đều bị kéo đến đây gần một nửa, người mù cũng biết được bên trong đây có thứ gì rồi!” 
“Có thể là đại ma thượng cổ hoặc đại thần thượng cổ mà thôi!” Vương Uyển Nhu lại bình thản mà nói ra đó, lại còn thở dài mà nói: “Nhưng mà tôi lại không biết đó là thứ gì, chỉ biết là có thứ gì một lần lại thêm một lần lướt nhẹ qua mặt của tôi. Nhưng mà lại chẳng ăn thịt tôi, ngược lại là Lệ Cổ thông minh lanh lợi đang ở trong tay tôi thì đột nhiên trốn đi.” 
Lão Miêu đang ăn lẩu một cách bình thường thì sặc sụa bởi câu nói của Vương Uyển Nhu, lão Miêu mở to mắt nhìn Vương Uyển Nhu rồi nói: “Đại ma thượng cổ hoặc đại thần thượng cổ sao? Cô cho rằng vị thạch đầu này giống như loại dân thường Sơn Thần sao?” 
Tôi nghe lão Miêu lại bắt đầu nói loạn xạ, chỉ sợ đắc tội đến Sơn Thần, cũng chẳng muốn tranh luận rằng trong người của Kiến Mộc kia rốt cục là thứ gì. Ngược lại tôi chỉ không muốn nó lại xuất hiện nữa thôi. Tôi nói: “Nếu mọi người đã không có chuyện gì thì chúng tôi trở về Hoài Hóa nhé?” 
Vừa nói dứt lời, bên ngoài lại truyền đến giọng của một lão làng đang to giọng nói: “Người thành phố ơi, người thành phố! Xe cảnh sát đón các người đến rồi đây này, là xe cảnh sát đó!” 
Chẳng tin được người của đội trưởng Triển lại đến nhanh đến như vậy, vội vàng kêu sư thúc dậy thu xếp đồ đạc. Để Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch để Sơn Thần lại chống chọi như bao cát. 
Thế nhưng vừa mới dọn sạch sẽ đồ đạc, chưa kịp bước ra khỏi cửa nhà thì chúng tôi lại bị vài nòng súng chĩa. Đáng thương cho tôi là tôi vẫn đang bị một tên chĩa súng vào, những người mang mặt nạ đen kia chẳng nói một lời nào liền trực tiếp kéo tất cả mọi người lên xe. 
Tôi sợ nhất là Tuyết Nữ và Tiểu Bạch hai đứa nhóc này vẫn chưa biết khống chế bản thân. Lỡ như để lộ khả năng đóng băng người, phun linh thể ra thì hai đứa nhóc này liền chờ bị giải phẫu mất thôi. 
Vừa muốn quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Uyển Nhu một tay kéo Tuyết Nữ, một tay che lại miệng của Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói với tụi nhỏ cái gì đó. 
Tiểu Bạch mấy năm nay đi theo sư thúc bọn họ khắp nơi để đào quan tài, cũng hiểu biết một chút sự việc lúc này, ngược lại là Tuyết Nữ nghiêng đầu biểu hiện chẳng hiểu chuyện gì, chỉ là có Vương Uyển Nhu ở bên cạnh vì người ngoài không nhìn thấy cô ấy. 
Chỉ cần chào hỏi là được rồi. 
Lúc này Sơn Thần đại nhân ngược lại thong thả hơn rồi, Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch hai cái bao tải này đã có người vác giúp ông ấy, trực tiếp quăng lên xe quân sự rồi. Sau đó đến cả sư công, hai chân đều không tiện đi lại cũng bị mang lên xe rồi. 
Sư thúc ỷ vào bản thân cũng có chút tiền, cũng gặp qua một ít sự đời, liên tục dò xem bọn họ định đưa chúng tôi đi đâu, kết quả chỉ nhận được những nòng súng chĩa thẳng vào đầu. 
Tôi thì đã rõ rồi, loại xe như thế này chẳng phải đến đón chúng tôi, mà là đến để bắt chúng tôi đi? 
Là quân đội nào tới bắt chúng tôi? Chẳng lẽ cấp trên của Viên Uy biết được chúng tôi đã thu phục xong quan tài đá, hồi sinh Kiến Mộc sau đó vị cấp trên kia cùng với cục trưởng Cao đã biết được việc chúng tôi đang bảo vệ hòa bình trái đất nên đến đây để tìm chúng tôi sao? 
Hoặc là, chuẩn bị giết chúng tôi? 
Tiểu Bạch giả vờ sợ chết chạy đến ôm tôi, nhưng vẫn không ngừng lè lưỡi vào mặt của đặc nhiệm đang chĩa súng vào cậu ta. 
Tôi thực sự sợ tiểu tử này không khống chế được nữa, trong bụng vẫn còn giữ chút linh thể nếu như không cẩn thận mà phun ra ngoài, vội đem cậu ta ôm vào người. 
Cô nàng mập và Đại Hồng hai người này nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi không ngừng nói chỗ ngồi này quá cứng rồi. Chẳng thoải mái giống như siêu xe của sư thúc. 
Tôi cảm thấy rất kì lạ, bọn họ ngồi xe của sư thúc bao nhiêu lần rồi nhỉ? 
Sư công và lão Miêu càng kỳ lạ, cũng chẳng biết lão Miêu làm thế nào mà bị đưa đến đây rồi vẫn còn bưng một chậu đồ ăn chưa nấu chín ra để cho sư công châm lửa. Hai người đang ăn uống lại bị sư công quát lên trong khi đang nhóm lửa. 
Câu mà sư công quát là: “Nghiêm túc tí đi! Chúng ta đang là tù nhân đó!” 
Tôi chỉ cảm thấy thế giới trong mắt bọn họ dường như chẳng bình thường tí nào cả. Cũng khó trách những cảnh sát đặc nhiệm này hoàn toàn chẳng để ý hành động không bình thường của bọn họ. Chỉ là luôn luôn giữ chặt súng trong tay để tránh mọi người làm loạn. 
Chẳng dễ dàng gì mới qua được đoạn đường gồ ghề, xe cộ gì đều bay lên hết. Tiểu Bạch cứ ôm lấy tôi nhưng chẳng có gì để nói. Cũng có nói chuyện gì đó với Tuyết Nữ nhưng mà đều bị Sơn Thần liếc cho nên cũng chỉ ôm đùi tôi rồi ngủ mà thôi. 
Vì tôi luôn đối diện với cây súng nên tôi cũng chẳng dám làm loạn, nhưng mà tôi không có nói là không ứng phó được, mà là chúng tôi có bao nhiêu người? Chắc được hai chiếc xe nhỉ?
Vả lại đằng sau còn có lượng lớn bộ đội, một người làm loạn thì chúng tôi lại vô duyên vô cớ từ anh hùng bảo vệ hòa bình thế giới lại trở thành tội phạm truy nã. 
Nhưng mà cũng may là sau khi xe xuất phát được một tiếng sau đó thì đột nhiên lại đi qua con đường gồ ghề này, chưa đi được bao lâu thì phải dừng lại. 
Lúc mà tôi bị kéo xuống thì nghe được giọng của Tuyết Nữ nói với Sơn Thần: “Sao chúng ta lại đến núi Côn Lôn nữa rồi ạ?” 
“Không được nói chuyện!” Vị cảnh sát đặc nhiệm lúc nào cũng trong bộ dạng thần bí kia rốt cục cũng bị câu nói của Tuyết Nữ làm cho kích động rồi. Lại cầm súng chĩa thẳng vào chiếc đầu màu bạch kim của Tuyết Nữ. 
Tôi thật sự cạn lời luôn, mấy người này đưa chúng tôi đi một vòng xong, sau đó lại đưa chúng tôi trở về núi Côn Lôn, có phải để tránh sự nghi ngờ hoặc là đang làm cho chúng tôi rối não không? 
Lẽ nào bọn họ không biết hiện tại đội hình chúng tôi rất đầy đủ sao? 
Ở thần giới, chúng tôi có một sự kết hợp giữa Tuyết Nữ, Sơn Thần. Địa phủ, chúng tôi có Uyên Nhu tỷ, một đặc vụ cao cấp nghìn tuổi. Còn chưa tính đến một con quỷ vô dụng thời vụ Ngụy Yến. Ở linh giới chúng tôi có Đại Hồng, vị thần này đến làm khách. Ở giới yêu ma, chúng tôi có đầu bếp Ngụy, vị yêu ma này là linh hồn của cây thông nghìn tuổi. Ở Miêu Cổ, chúng tôi có lão Miêu và cô nàng mập với tư cách là bác sĩ của lão Miêu. Còn đạo giáo thì chúng tôi có bậc thầy với kinh nghiệm nhiều năm là sư công……
Ơ kìa, cơ mà hình như đạo thuật của sư công cũng chẳng ra làm sao, nhưng mà kỹ thuật nuôi dưỡng tiểu quỷ của ông ấy thì đỡ hơn một tí. 
Nhưng mà tôi tính đi tính lại thì sự phối hợp này cũng khá là được nhỉ, chỉ là từ lớn đến bé thì lực chiến cũng không hề tồi à nha. 
Sau khi mấy viên cảnh sát đặc nhiệm kia đưa chúng tôi đi vòng vòng ở núi Côn Lôn thì lại đưa chúng tôi đến cái nơi mà quỷ Thái Tuế bị nổ tung đầu, nơi chúng tôi rất vinh hạnh. 
Chỉ là lúc này nơi đó đã bị phong tỏa bằng các sợi dây màu đỏ, xung quanh còn có những viên cảnh sát đặc nhiệm canh giữ. Sơn Thần đạo nhân nhận nhiệm vụ khiêng vải bố Trường Sinh cùng Nguyên Thần Tịch mang xuống xe. 
Thấy chúng tôi đến, lập tức có một người chạy đến chỗ chúng tôi. Cùng với đó là một người mặc quân phục chạy ra, vẫy tay về phía chúng tôi: “Đi với tôi!”
“Dựa vào cái gì chứ?” Lúc này Lão Miêu giả vờ hung tợn đập mạnh cái bát đang cầm trên tay xuống đất nói: “Dựa vào cái gì mà anh kêu tôi đi là tôi phải đi!”
“Tôi có thứ mà các người thích đấy!” Người đó nhìn cái bát mà lão Miêu vừa mới đập xuống, lại nói thêm một câu nữa: “Người nào đi thì người đó được một con gà nướng, chắc cũng đói sắp hẹo cả rồi đấy!”
“Gà sao?” Tiểu Bạch đang ôm chân tôi giả vờ ngủ đột nhiên buông tay ngồi phắn dậy nhìn viên đặc nhiệm kia nói: “Nhớ là nướng da cho giòn một tí nhé, như thế ăn mới ngon được.” 
Vị mặc quân phục kia kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, vì đối với tình huống này thì vẫn có người dám yêu cầu như thế. Nhưng vị mặc quân phục kia vẫn vẫy tay ra hiệu biết rồi. 
Lúc này Tiểu Bạch tặc lưỡi, kéo kéo chiếc váy chẳng thể biết màu đó là màu gì của Tuyết Nữ rồi bắt đầu nói là trước kia cậu ta ở nhà cũng đã ăn món gà nướng do bà Đinh làm rồi. 
Hơn nữa, mặc dù tiểu Bạch chưa từng đi học, nhưng khả năng miêu tả của cậu ta cũng rất là tốt. Diễn tả con gà mà tôi ăn nhiều hơn cậu ta giống như cậu ta rất thành thục vậy. 
Vị mặc quân phục trước mặt nhịn không được nữa đành xua xua tay nói: “Cậu đừng nói nữa, nếu không thì một lúc nữa cậu nhìn thấy thứ đồ vặt lại thấy khó chịu đấy.” 
Tôi nghe đến đoạn đồ vật sắp được thấy có bộ dạng buồn nôn thì khều tiểu Bạch vài cái để cậu ta đừng nói nữa, nếu không tôi nước miếng chảy ra thì thật khó coi. 
Đến được hơn 10 phút, chúng tôi đến một nơi được bao quanh bởi dây màu xanh của quân đội, ngoài kia người đứng kín hết cả sân. 
Người đàn ông mặc quân phục nuốt nước bọt xong nhìn về phía chúng tôi mà cái rồi nói: “Tôi từ cấp dưới biết được cục trưởng Cao muốn tìm mọi người về đây giúp đỡ, thế nên mới đi tìm mọi người. Đợi một chút nữa khi thấy thứ đồ vật kia, hy vọng mọi người đừng quá bất ngờ, cũng mong rằng mọi người có thể giúp giúp đỡ chúng tôi.” 
“Nói nghe bí ẩn như thế, còn không mau đưa chúng tôi xem đi! Lão Miêu tôi sống lâu đến như vậy, có thứ gì mà chưa từng thấy qua chứ?” Lão Miêu vỗ vỗ vai của sư công rồi cười hì hì. 
Nhưng sư công phủi tay của lão Miêu xuống rồi lớn giọng nói: “Tại sao chúng tôi lại phải giải quyết?” 
“Thấy xong rồi biết ngay!” Người mặc quân phục kia dường như một chút lo lắng cũng chẳng có. Anh ta kéo tấm vải màu xanh ra rồi quay đầu đi vào trong.
Thứ đồ vật phía sau tấm màn kia cũng được bày ra trước mắt của chúng tôi. Giờ thì tôi cũng đã hiểu tại sao nơi khác lại được canh giữ, còn nơi này thì chẳng có ai canh cả. 
Bên trong tấm màn kia là một cái hố rất to, ít nhất cũng tầm 500 mét. Còn những chỗ khác nữa nhưng chúng tôi nhìn không tới. 
Bên trong của cái hố kia có một bọc mủ giống chiếc xe to to đen đen vàng vàng đang di chuyển không ngừng. Còn có thể nhìn thấy thứ trắng bệch bên trong nó đang di chuyển một cách chậm chạp nữa. 
Còn nữa, bên cạnh của bọc mủ trong hố có vô số thi thể đang chồng lên nhau. Dường như còn di chuyển chầm chầm về phía của bọc mủ kia. 
Bên trong đó có các thi thể đang quấn vải liệm, cũng có những đứa trẻ bị quấn quần áo trong bộ dạng rách rưới, còn có một số thi thể mang lông động vật nữa. Mọi thứ đều di chuyển về phía của bọc mủ kia. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.