Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 361: Nhập vào người




Đại Hồng nhìn tôi rồi nở một nụ cười lạnh lùng, điều này khiến cho cả cơ thể tôi trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt của cô ấy gần đây rất kỳ lạ, cho dù đó là từ khuôn mặt quyến rũ của cô ấy trong giấc mơ của đại đội cảnh sát hình sự, hay là khuôn mặt của cô ấy khi Tuyết Nữ đưa xuống núi. Hoặc là nụ cười mà tôi nhìn thấy trong ảo ảnh của quỷ Thái Tuế đáng yêu và dễ thương đó, tôi cứ cảm thấy từ trong ra ngoài của cô ấy có một chút tà khí.
“Đại Hồng!” Trường Sinh nhanh chóng kéo tôi lùi lại phía sau vài bước, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Đại Hồng cũng không nói lời nào.
Tôi đưa Kiến Mộc cho sư công, sau đó kéo Tuyết Nữ bảo cô bé cố gắng giúp tôi tìm sư thúc và mọi người.
“A!” Đại Hồng vậy mà lại không thèm để ý, cô ấy nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó đẩy đầu bếp Ngụy ra và nhanh chóng lao về phía tấm vải đỏ trong tay của sư công.
“A!”
Vị sư công yếu ớt vốn đang nằm trên lưng của Trường Sinh lập tức giật mình, ông ấy chưởng một pháp ấn về phía Đại Hồng.
Lần này, ngay cả người bị Đại Hồng làm cho mê mẩn như đầu bếp Ngụy cũng đã nhìn ra được, ông ấy duỗi tay ra bắt lấy Đại Hồng.
Nhưng Đại Hồng chỉ cười ha hả, xoay người người tránh được đầu bếp Ngụy, tiếp đó mạnh mẽ xoay người nhào về phía tôi.
“Nhanh!” Tôi biết rõ sức lực của tôi không thể đối phó với những người giống như Đại Hồng được, trong lúc hấp tấp cũng chỉ có thể cắn rách đầu lưỡi rồi phun một ngụm máu ra, hai tay nhanh chóng kết pháp ấn.
Nhưng ngay lúc tôi phun máu ra, trên gương mặt của Đại Hồng lại xuất hiện một nụ cười quen thuộc, sau đó cứ như vậy nhào tới đây.
Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình lạnh lẽo như hầm băng, sau đó giật mình tỉnh táo lại, còn Đại Hồng đã không thấy đâu nữa.
“Nhóc Dương?” Sư công vỗ vào người Trường Sinh vội vã chạy tới đây, ông ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không đúng không?”
Tôi lắc cánh tay phải rồi lại lắc cánh tay trái một chút, cũng không có cảm giác gì khác ngoại trừ lúc cảm giác lạnh một chút vào lúc nãy.
Sư công vẫn nhìn tôi đầy lo lắng, tay trái nhanh chóng chạm vào huyệt Phong Trì sau gáy của tôi, tay phải lại vuốt dọc theo cột sống của tôi.
Sau cái vuốt đó, trong nháy mắt cả người tôi chấn động, giống như toàn bộ cơ thể không có sức lực, sau đó trước mắt tôi đột nhiên đỏ lên, trong lòng dâng lên một cảm giác đắc ý, miệng vậy mà lại muốn nhếch lên cười.
“Bình tĩnh!”
Tôi mở miệng muốn hét lên, trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo, mà Lệ Cổ đang muốn thoát ra từ cơ thể của tôi.
“Mẹ nó!” Sư công nhìn tôi rồi mắng một câu, ông ấy dùng sức vỗ mạnh vào huyệt Phong Trì của tôi, sau đó buông tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thật sự không thể hiểu được bản thân mình bị làm sao vậy? Tôi mơ màng nhìn sư công, lại thấy Vương Uyển Nhu và đầu bếp Ngụy nhìn tôi với một vẻ mặt lo lắng.
Còn cô nàng mập đứng ở một bên thì giống như gặp phải quỷ, hai tròng mắt mở to nhìn tôi nói: “Trương Dương, cô không có cảm giác gì khác thường hay sao?”
“Có hơi lạnh!” Tôi suy nghĩ một chút, ngoại trừ cảm giác này ra, thực sự không có cảm giác khác mà?
“Tên nhóc con bại hoại này, từ nhỏ thể chất đã suy nhược, cho dù có nhập vào người cũng không có cảm giác được.” Lão Miêu ấy vậy mà cười to một trận, sau đó nhận lấy sư công trên lưng của Trường Sinh, cất giọng yếu ớt: “Chỉ là Đại Hồng không phải còn sống hay sao? Sao lại chết rồi?”
Tôi xin!
Đại Hồng? 
Lúc này tôi mới nghĩ đến ‘Đại Hồng’ tại sao lại không thấy đâu, có lẽ nào? 
Nghĩ đến đó, tôi không thể chịu đựng được muốn nhảy cẫng lên, nếu nó thật sự bám vào người tôi, thì tôi phải làm sao bây giờ? 
“Xì!” 
Tên Lệ Cổ này thế mà lại bay ra từ trong cơ thể tôi, nó giương cánh nhỏ nhìn tôi đầy ghét bỏ, sau đó bay tới trên người Trường Sinh, không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi nhìn Trường Sinh, không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra trên người mình, hay là do tôi ngốc nghếch và không có chuẩn bị trước? 
Tôi bị một linh hồn có khuôn mặt giống như Đại Hồng nhập vào trên người, hơn nữa có khả năng linh hồn này là em gái của Đại Hồng, chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây là Sư Tụy?
Sư Tụy đã chết rồi ư? Vậy rốt cuộc là vị đại thần nào đã giở trò khi chúng tôi đi đến núi Côn Lôn?
Cô ta bám trên người tôi là chuẩn bị làm cái gì đây?
Trường Sinh nhìn tôi, rồi lại nhìn lão Miêu, cậu ấy nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Cơ thể này của cô trời sinh đã không giống với những người khác, cô ta nhập vào trên người của cô cũng không biết là vì lý do gì. Trước tiên, tôi sẽ cho cô ăn một con cổ trùng ăn thi thể để tạm thời khống chế cô ta, tránh việc cô ta sẽ kiểm soát cơ thể của cô.”
“Cổ trùng ăn thi thể?” Vương Uyển Nhu nghe vậy thì nhẹ nhàng trừng mắt, cô ấy lập tức nhìn Trường Sinh và hỏi: “Cậu nuôi cổ trùng ăn thi thể sao? Cậu dám nuôi dưỡng những thứ nguy hiểm như vậy ư?”
“Không phải tôi muốn nuôi dưỡng chúng, là chúng nó tự đến ở trong cơ thể của tôi.” Trên gương mặt của Trường Sinh vẫn mang theo sự thành thật, cậu ấy nghiêm túc nói: “Tôi có thói quen nuôi dưỡng cổ trùng, gặp phải những cổ tùng kỳ lạ đều nhìn cả nửa ngày, chưa kể những con cổ trùng này đã chui vào cơ thể của tôi rồi. Tôi đã biết nó phản ứng thế nào trong cơ thể người, làm sao có thể từ bỏ được, hơn nữa nó vẫn là một loại cổ trùng đặc biệt có thể ăn được ác hồn của địa phủ.”
Tôi nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, ngày ấy rõ ràng là Kiến Mộc mài bột gạo nếp, trong thùng tắm kia có vô số cổ trùng ăn thi thể, Trường Sinh bị thương nặng như vậy, thế mà vẫn còn tâm trạng đi quan tâm mấy con cổ trùng đó? Hơn nữa còn cố ý để mấy con trong cơ thể mình, tại sao mấy ngày nay tôi lại không nhận ra?
Trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên hình ảnh những con cổ trùng ăn thi thể đó tàn phá cơ thể của Viên Uy, tôi nhịn không được lùi lại phía sau vài bước, nhìn Trường Sinh rồi nói: “Tôi có thể kiểm soát bản thân mình, ít nhất tôi cũng có thể đối phó với những linh hồn. Những con cổ trùng ăn thi thể kia sẽ không nhân giống chứ?”
“Là Sư Tụy phải không? Là Sư Tụy bám vào người của cô?” Tôi vừa dứt lời, chỉ thấy một khuôn mặt giống như linh hồn đang bám vào trên người tôi đang nhào về phía tôi.
“Cô đừng đến đây!” Tôi nhìn khuôn mặt đó của Đại Hồng thì vô cùng kinh hãi, dùng sức xua tay với Đại Hồng và nói: “Tôi nhìn cô như vậy, có chút sợ hãi.”
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện bám vào người như thế này, tuy nhiên tôi cũng có nghe sư phụ nói không ít lần về cái này.
Ví dụ như bà đồng sẽ xin hồn nhập vào xác để hỏi về cuộc sống của người đã mất, ngoài ra cũng có những linh hồn không cam lòng ra đi như vậy, nhập hồn vào cơ thể con người để làm những điều xấu hại người như trả thù chẳng hạn.
Dù đó là loại nào trong những loại đã kể ở trên, bị linh hồn nhập vào cơ thể, đối với cơ thể mà nói thì cũng không phải là tốt, chưa nói đến việc tổn hại dương khí, nếu bị nhập vào mà không chịu ra ngoài hay không được giải trừ thì sẽ dùng cơ thể này với một linh hồn khác, nghĩ đi nghĩ lại đều không thấy tự nhiên.
Thấy đầu ngón tay của Trường Sinh từ từ mọc ra hai xúc tu nhỏ, tôi lập tức sợ hãi đến mức giật mình, cũng không thèm để ý đến Đại Hồng, vội vàng chạy qua bên đó lôi kéo Tuyết Nữ, sau đó nhìn chằm chằm vào sư thúc nói: “Vừa nãy mọi người đi đâu?”
“Trước hết, cô lại đây đã!” Đầu ngón tay của Trường Sinh đã lộ ra nửa thân của con cổ trùng ăn thi thể hướng về phía tôi, cậu ấy nặng nề nói: “Hiện tại mọi người đã bình an vô sự trở lại, vậy thì chuyện này để sau rồi nói, bây giờ linh hồn trong cơ thể của cô mới là vấn đề quan trọng!”
Sư thúc và Tiểu Bạch cùng liếc nhìn nhau, một người nắm tay nhanh chóng kéo Tuyết Nữ ra để ngăn cản tôi mượn Tuyết Nữ chạy trốn, còn vội vàng ôm lấy đùi của tôi.
“Xì! Xì!”
Lệ Cổ thấy cổ trùng ăn thi thể thì chậm rãi bò ra ngoài, nó vô cùng căng thẳng kêu to trong lòng tôi, lúc này nó mới biết nằm trên người Trường Sinh không hề an toàn, cho nên bay từ người Trường Sinh đến người của tôi.
“Xì!”
Tên Âm Long này cũng từ mặt đất ngẩng đầu lên, nó nặng nề nhìn tôi, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập sự uất ức, sau khi nó đi ra từ những cái bình đựng xác, tôi không dám để nó ở trên người tôi, sợ ở trong vảy của nó có dính một ít con rắn nhỏ hay nước của thi thể. Nghĩ lại, điều này sẽ khiến tôi an tâm hơn một chút so với việc gần gũi.
Đại khái là nó tưởng rằng vị khách đã thuê nhà lâu dài như nó bị đuổi ra ngoài, còn tôi lại muốn thu nhận thêm người khác cho nên Âm Long vô cùng khó chịu nhìn chằm chằm vào con cổ trùng ăn thi thể trên đầu ngón tay của Trường Sinh.
“Cái này an toàn sao?” Vương Uyển Nhu cũng rất lo lắng, hai tay bấu chặt chiếc quạt, dường như để chuẩn bị cho trường hợp không đúng, cô ấy sẽ lập tức ra tay.
Sư công thì lại ho nhẹ một tiếng, nặng nề nói: “Cái này bò ra từ trong cơ thể của Viên Uy, rất kỳ lạ. Nếu như nhóc Dương cũng biến thành như vậy, tên tiểu tử Hắc kia có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ta. Nếu không thì chờ sau khi trở về, ta sẽ tìm cách ép nó đi ra ngoài!”
“Không thể ép nó ra ngoài được!” Đại Hồng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, vừa buồn cười lại vừa thương tâm mở miệng nói: “Trương Dương, cô còn nhớ rõ những tấm bài vị làm bằng gỗ kia không?”
Tôi được sư thúc và Tiểu Bạch ôm chặt, mở miệng khóc không ra nước mắt, con sâu này ở trong cơ thể của tôi, hơn nữa trước đây Viên Uy vì con sâu này mà chết ở trước mặt tôi. Bây giờ để cho Trường Sinh lại bỏ vào, có đánh chết tôi cũng không muốn, khi nghe Đại Hồng hỏi như vậy, tôi vội vàng gật đầu nói: “Tôi nhớ rõ!”
“Tôi từng nghe Ngụy Yến nói, tay của cô có thể ra vào bài vị đúng không?” Giọng nói của Đại Hồng lắng xuống, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên.
“Xì!”
Âm Long lập tức đắc ý vùng vẫy cái đuôi nhỏ, đầu rắn và đôi mắt đong đưa để biểu hiện rằng nó cũng có thể làm như vậy. Nhưng không có ai quan tâm đến tên nhỏ bé này, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ngu ngơ gật đầu, chỉ cần Trường Sinh không bỏ con cổ trùng ăn thi thể đó lên người tôi, tôi tình nguyện giống như Âm Long vậy, trốn vào trong tấm bài vị. Lúc này, tôi chỉ hối hận mấy tấm bài vị kia bị Kiến Mộc tập hợp lại một chỗ.
Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục nhìn Kiến Mộc, trong lòng nghĩ đợi lát nữa tôi có thể trốn vào trong Kiến Mộc được hay không.
“Cô không nên nhìn! Sau này, cô sẽ không bao giờ…có thể chạm vào Kiến Mộc nữa!” Đại Hồng đột nhiên hét lớn lên với tôi, chỉ vào tấm vải đỏ trong tay của sư công và nói: “Cô không biết cô là linh hồn trời sinh sao?”
“Cái gì?” Tôi nghe thấy thế thì cả người ngây ngốc, linh hồn trời sinh là cái quái gì vậy?
Không phải tôi được sinh ra từ trong bụng mẹ hay sao? Tại sao lại là linh hồn trời sinh?
Sư công cũng nặng nề thở dài, ông ấy ôm chặt tấm vải đỏ vào trong ngực rồi nói: “Trước hết, Trường Sinh đưa cổ trùng ăn thi thể vào trong người của Trương Dương đi, tránh việc thi thể của nó bị chiếm lấy.”
Tôi không ngờ rằng ngay cả sư công, người vốn không tán thành chuyện này vừa nghe tôi là linh hồn trời sinh thì lại lập tức lui bước, trong lòng tôi hồi hộp, nhìn Trường Sinh từ từ đến gần tôi, lại nhìn Đại Hồng đang xem tôi với đôi mắt nặng trĩu. Trước mắt tôi xuất hiện quỷ đầu Thái Tuế giai điệu bài hát, 
Đại Hồng và Sư Tụy giống nhau như đúc, vậy Sư Tụy có thể nhập vào người tôi, có nghĩa là đã chết hay sao?
Như vậy người nuôi dưỡng Cổ Thần ở dưới sông Âm là ai?
Là Đại Hồng? Hay là Sư Tụy? Vì sao cô ta lại nhập vào cơ thể tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.