Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 357: Quỷ Thái Tuế




Ý thức của tôi bắt đầu mụ mị khi nghe tôi nghe thấy giọng ca, giống như đã trở về sông Âm thật lâu trước đây nhưng trong mơ hồ vậy mà lại nhìn thấy được gương mặt của Đại Hồng ở trong sông Âm cười với tôi.
Nụ cười kia vô cùng thoải mái và tôi chưa từng nhìn thấy nụ cười này trên mặt Đại Hồng.
“Giết!”
Trong lúc tôi đang lơ mơ chợt nghe thấy một giọng nói non nớt khé quát một câu, theo đó đầu lập tức chìm xuống.
Nhưng tiếng ca kia vẫn còn vang lên trong đầu, sau đó hai mắt của tôi dần dần đỏ lên, bên trai ngoại trừ tiếng hát chậm rãi thì còn nghe được vô số giọng nói đang gọi to nhưng tôi đã không thể nghe được nữa.
Hai mắt từ từ bắt đầu sung huyết, tôi chỉ cảm thấy muốn làm cái gì đó nên đưa tay ra nhưng lại đụng phải thứ mềm mềm, trong lòng tôi phiền hà một hồi bởi vậy không lập tức bóp nhưng tay chịu không nổi nên gắng sức vặn vẹo.
Khi tiếng hét chói tai như muốn thủng màng nhĩ vang lên thì tiếng hát cũng lập tức dừng lại.
“Trương Dương!”
Trường Sinh dùng một tay kéo tôi lại rồi dùng sức ôm tôi vào trong ngực, lớn tiếng quát: “Tập trung bình tĩnh! Tập trung bình tĩnh!”
“Điểm!”
Đầu bếp Ngụy cũng bị dọa sợ tới mức hai mắt hoa lên, nhanh chóng điểm một cái lên trán tôi, sau đó lại điểm một cái với mình**.
Lúc này tôi mới nhận ra Tiểu Bạch đang bị đầu bếp Ngụy kẹp giữa hai chân, cậu bé mập mạp này còn không ngừng dùng tay đánh chân đạp với đầu bếp Ngụy, trong mắt có tia máu.
Nhưng tia máu trong mắt kia vậy mà lại giống Đại Hồng có trọng đồng, lại thêm tia máu khiến vô cùng yêu dị.
“Trương Dương!” Trường Sinh ôm tôi lùi ra phía sau vài bước, cẩn thận nhìn vào mắt tôi rồi nói: “Có ổn không?”
Tôi nhìn màu đỏ trong mắt Tiểu Bạch dần rút đi nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng phát hoảng. Vừa rồi trong lúc tôi còn đang lơ mơ, có phải hai mắt cũng đỏ bừng khiến người ta sợ hãi như Tiểu Bạch không, càng kinh khủng hơn là tôi cũng có trọng đồng?
“Ài! Giải quyết nơi này xong thì đi giúp mấy người bên Uyển Nhu đi.” Sư thúc đột nhiên đứng trước mặt tôi, kéo tôi ra khỏi trong ngực của Trường Sinh rồi nói: “Còn chưa kết hôn thì đừng có ôm ôm ấp ấp, một cô gái như con sao lại không có chút rụt rè nào thế.”
Tôi nhìn sư thúc đang ngăn Tiểu Bạch, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề tôi vẫn luôn không hỏi sư phụ?
Lúc trước bao gồm cả chính tôi, tất cả mọi người đều biết tôi bị sư phụ hạ cấm chỉ, hình như là để phong ấn cái gì đó trong tôi.
Lúc tôi bị Tiêu Mỹ Lan cấy cổ thụ vào, sư phụ càng nhẫn tâm làm mắt của tôi bị cận thị chính là vì để phong ấn bí mật trong mắt tôi.
Mãi đến khi vào trong Tàng Âm Địa, Trường Sinh còn nói với sư phụ muốn hạ cấm chế  lên tôi một lần nữa.
Nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa phát hiện có chỗ nào không đúng nhưng bây giờ khi nhìn đôi mắt trọng đồng của Tiểu Bạch có thể là em trai sinh đôi của tôi, tôi đột nhiên cảm thấy có phải mấy người sư phụ để giấu tôi quá vất vả rồi không.
Mục đích sư thúc đứng trước mặt tôi cũng không phải là muốn đi giúp mấy  người bên Vương Uyển Nhu gì cả, mà là để làm rối loạn sự chú ý của tôi, tránh cho tôi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tiểu Bạch lại suy nghĩ linh tinh!
Tôi nặng nề nhìn sư thúc, trong lòng vô cùng chua xót, rốt cuộc sư thúc đã làm bao nhiêu chuyện mà tôi không biết để tôi có thể sống tốt hơn đây?
“Đi thôi!” Sư thúc bị tôi nhìn chằm chằm có hơi ngượng ngùng, dùng tay đẩy tôi rồi nói: “Bài hát kia cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất con đã giải quyết xong tiểu quỷ nghìn tay kia không phải sao?
Điều ông ấy nói tôi không quên, tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy trong phù trận đã không có thể dùng từ không một ngọn cỏ để hình dung nữa, bên trong có những vũng đen đặc** đất đai cũng gần như bị cháy sém.
Còn tiểu quỷ cười nhạo chúng ta kia thì đến nửa cái ngón tay cũng đã không thấy, tôi không biết tôi đã làm gì mà có thể sử dụng một lực sát thương lớn như vậy.
“Vừa rồi máu từ vết thương của cô chảy ra, sau đó tuyết nữ bên cạnh anh ta cũng vô cùng căng thẳng nhìn tôi, trong mắt không còn thần sắc không chút phòng bị nào nữa, ngược lại dáng vẻ có hơi sợ hãi.
“Chị!” Tiểu Bạch thoát khỏi giữa hai chân đầu bếp Ngụy, nhanh chóng chạy tới ôm chân tôi rồi nói: “Vừa rồi chị lợi hại thật đấy!”
Tôi đưa tay sờ đầu cậu bé, trong lòng có hơi thương cảm, có lẽ ngoại trừ sư phụ sư thúc và Trường Sinh ra, những người khác đều sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi.
Mà Tiểu Bạch có quan hệ huyết thống với tôi, trong mắt nó tôi và nó là người giống nhau.
Sư thúc và Trường Sinh cũng nhìn Tiểu Bạch, đưa tay sờ sờ cậu bé, trong mắt hai người đều có chút ấm áp.
Trường Sinh đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch rồi chỉ vào những linh thể đang không ngừng chen chúc ở bên trong, cười khổ nói: “Bây giờ em không nuốt vào được sao?”
Tiểu Bạch vừa nhìn những linh thể kia mặt lập tức sầm xuống, mím môi bất lực lắc đầu nói: “Bọn chúng bị cái mặt nạ kia hấp dẫn, hoàn toàn đã không chịu sự khống chết của em!”
Tôi nhìn linh thể đang quay cuồng bên trong, thật sự không nghĩ ra cái mặt nạ kia làm sao có thể có lực hấp dẫn lớn như thế để có thể hấp dẫn nhiều linh thể vây quanh nó.
Nhưng tôi nhớ rõ lúc quan tài đá ở trường học mở ra, những linh thể kia cũng không có oán khí mà?
Tôi vừa nghĩ đến chỗ này thì tâm trạng lập tức thả lỏng, kéo sư thúc ngồi trên mặt đất rồi nói: “Không có việc gì, có lẽ Đại Hồng chỉ để cái mặt nạ kia hấp thu oán khí trong linh thể thôi.”
Tôi vừa nói như vậy, hai mắt sư thúc lập tức sáng lên, nhìn tôi cười ha ha nói: “Đúng vậy! Sao chúng ta lại không nghĩ tới cái này chứ!”
Thật ra nếu có Vương Uyển Nhu ở đây, dù quạt gấp của cô ấy không đối phó được với những linh thể này nhưng trong tay cô ấy có Tụ Âm châu, có linh thể nào không thu được chứ?
Cả người tôi vô lực kéo Tiểu Bạch ngồi xuống, ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, không biết đã mấy giờ mà bầu trời đã đen sẫm, đêm nay đúng là xảy ra không ít chuyện mà.
“Chị Trương Dương?” Tuyết nữ đi theo sau Nguyên Thần Tịch nhưng lại không chịu nổi gương mặt lạnh lùng của Nguyên Thần Tịch, đành phải ngồi cạnh tôi nói: “Thứ có rất nhiều tay kia là gì vậy?”
Tôi nhìn mặt đất bị cháy trong phù trận, đột nhiên nghĩ đến một thứ mà chúng tôi không thể nghĩ tới sẽ gặp phải, ngẩng đầu nhìn đầu bếp Ngụy, tên này vừa rồi còn rất vui vẻ lôi kéo tuyết nữ đi giải quyết mà lúc này lại đang không ngừng xoa tay than thở.
Truyền thuyết kể rằng nếu một chỗ có quá nhiều thi thể, khi thi khí quá nặng sẽ dần dần tạo ra một cục thịt chết, cũng chính là quỷ Thái Tuế trong truyền thuyết, khác với Thái Tuế trong dược liệu, loại Thoái Tuế này có độc tính vô cùng mạnh, lấy thịt thối của người làm thức ăn, còn có thể tự do di chuyển. Chuyển từ cơ thể này sang một cơ thể khác, tuổi tác càng lâu càng có linh tính.
Bởi vì nhiều năm lấy thịt người làm thức ăn nên quỷ Thái Tuế trên trăm năm đều sẽ có dáng vẻ của người trưởng thành, cũng có thể đi ra khỏi đất.
Mà ngàn năm trước vẫn chưa có người nào từng thấy, thậm chí còn có truyền thuyết nói rằng quỷ Thái Tuế năm năm rất khó sinh trưởng.
Tuổi đời đến trăm năm là có hình người, nó sẽ có thể rời khỏi đất nên nào còn muốn ở tại chỗ trước kia để ăn thịt người chết chứ, không chừng sẽ chạy ra ngoài ăn thịt người sống, cuối cùng không phải bị hữu đạo chi sĩ thu thì là bị trời phạt, làm sao có thể sống đến ngàn năm được.
Nhưng mà quỷ Thái Tuế trong truyền thuyết có một bí thuật vô cùng lợi hại, đó là thuật Huyễn Tâm.
Thuật này không giống huyễn thuật, nó có thể khiến những thú ăn thịt người có thể hiểu người đó hơn cả chính họ. Khi quỷ Thái Tuế trong hình dạng con người chỉ cần vừa tiếp xúc với người thật sẽ có thể lập tức cảm nhận được điều đáng sợ nhất hoặc điều quan trọng nhất trong lòng người này, từ đó tìm ra điểm yếu của người đó.
Tôi nghĩ thứ chúng tôi gặp phải có lẽ đã không phải là quỷ Thái Tuế trăm năm nữa, ít nhất cũng phải hơn nghìn năm.
Thật ra lúc đầu con quỷ kia không xuất hiện ở bên ngoài mà là trêu đùa ở dưới chân chúng tôi, những thứ từ đầu đến cuối kia đều do nó làm ra.
Đáng giận hơn là thứ này còn mọc ra rất nhiều tay, hoặc là nói khi nó ăn thịt người thì không ăn tay mà giữ lại rồi dán lên người mình?
Quỷ Thái Tuế biến thành một bãi**,  điều này chưa từng có tiền lệ và cũng không ai có thể nói rõ được.
Tôi nói suy đoán của tôi ra, đầu bếp Ngụy vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi nói: “Sao cô lại biết?”
Tôi buồn cười lắc đầu, trong một năm sư phụ bị bệnh nặng kia, tôi hầu như không làm việc gì khác ngoài việc đọc sách của ông ấy.
Cho nên biết được không ít thứ cổ quái từ trong những cuốn sách đã nát đến mức không dám lật, nhưng thứ giống như quỷ Thái Tuế tôi vẫn cho là người khác bịa ra, lại không nghĩ tới ở Côn Lôn, nơi của tiên gia vậy mà lại có thứ có thi khí nặng như vậy.
Tiểu Bạch nghe được thì mím môi, sắc mặt đau khổ nói: “Tay của nó nhỏ như thế là vì nó đều ăn trẻ con sao?”
Đây là điều tôi thật sự không biết, điều kiện y tế ở trong núi kém như vậy, trẻ con rất khó được nuôi lớn nhưng lại không cho phép chôn bừa bãi, nói không chừng mấy trăm năm qua, trẻ con chết yểu ở dưới chân núi đều được chôn trong núi này, quỷ Thái Tuế sau một thời gian đương nhiên sẽ cảm nhận được nơi nào có “đồ ăn”.
“Ài!” Đầu bếp Ngụy sau khi nghe được lời tôi nói thì liên tục thở dài, nhìn linh thể còn đang lăn lộn ở phía xa rồi nói: “Khó Trách lão Miêu lại mắng cô là nhóc bại gia, quỷ Thái Tuế kia đối với các cô là kịch độc nhưng đối với tôi lại là đồ đại bổ đấy, giờ đã bị hai người biến thành một vũng nước đen rồi.”
Tôi nói mà, trách không được tên này sao lại nhiệt tình như vậy, không thèm đi trợ giúp Đại Hồng mà lại chạy tới giúp chúng tôi, về sau lại sợ chết khiếp không dám đối mặt trực diện với quỷ Thái Tuế nhưng lại giúp tôi và sư thúc kéo mấy cái tay nhỏ kia ra, thì ra gặp được đồ tốt lại sợ không bảo vệ chúng tôi thì chúng tôi sẽ không cho ông ấy.
Đầu bếp Ngụy thấy chúng tôi cười phá lên, vội dời tầm mắt rồi chuyển đề tài: “Vừa rồi thứ véo mặt Tiểu Bạch là cái gì vậy”
Đầu bếp Ngụy vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, còn tôi cuống quít kéo Tiểu Bạch ra đằng sau, hai mắt nhanh chóng nhìn xung quanh một chút.
Nhưng ngoại trừ nghe được tiếng linh thể liên tục hét chói tai muốn chén vào trong, hoặc là tiếng linh thể bị ép ra ngoài thì tôi đều không nhìn thấy thứ gì khác.
Sư thúc, Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch còn đứng lên bày trận pháp ở bốn phía nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.
Tôi vội vàng nhìn chằm chằm tuyết nữ, vừa rồi cô bé nhìn thấy thứ bám lên người tôi, lúc này có lẽ có thể nhờ cô bé hỗ trợ nhìn một chút chắc cũng được chứ?
Nhưng tuyết nữ lại gắng sức lắc đầu, chỉ vào Tiểu Bạch rồi nói: “Lúc ở trên người cậu ấy em không nhìn thấy cái gì nhưng khi nó chuyển đến trên người chị thì em mới có thể nhìn thấy!”
Cái này thì kỳ lạ thật, vì sao đến trên người tôi cô bé mới có thể nhìn thấy mà trên người Tiểu Bạch lại không thể?
Tuyết nữ bị chúng tôi hỏi đến có hơi ấm ức, mím môi liên tục xoa xoa vết máu trên quần áo, chỉ luôn nói cô bé nhìn thấy như vậy.
Tôi nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn mình, nếu là những người khác thì tôi còn có thể nói là do máu, nhưng nhìn kỹ tất cả dấu hiệu để lại của Tiểu Bạch, lại còn là em trai ruột của tôi thì có thể khác nhau chỗ nào chứ.
“Vải đỏ!” Trường Sinh bỗng nhìn tôi một cái, nặng nề nói: “Là tấm vải đỏ che trời kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.