Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 329: Ngọc Hoàng Tam Thanh




Tôi thấy trên người Âm Long toát ra mấy sợi tơ màu đen, đang nghĩ sao Lệ Cổ bỗng chốc hóa kén rồi, thì thấy một con thiêu thân trắng muốt phát sáng từ từ bay lên, khẽ đậu trên đỉnh của Kiến Mộc.
“Xì!”
Kiến Mộc bị cành liễu của Trường Sinh quấn kín, chậm rãi toát ra từng đốm sáng, rồi đều bị thu vào bên trong Kiến Mộc cùng với toàn bộ cành liễu và dây đằng trên người Trường Sinh.
Tôi còn muốn mở miệng gọi Trường Sinh, bông cảm thấy trong người khẽ chấn động, như thể có thứ ấm áp gì đó dung hòa vào trong cơ thể tôi cùng với chồi non kia, từng tia sáng màu vàng lóe lên trước mắt.
“Chị ơi!” Tiểu Bạch khẽ gọi.
Ngay cả cô nàng mập ở ngay bên cạnh cũng ngạc nhiên kêu lên, như thể cô ấy cũng có cảm giác tương tự.
Nhưng cảm giác ấy nháy mắt đã lướt qua, đến khi tôi hoàn hồn lại, Trường Sinh đã mờ mịt nhìn tôi, mà trong tay anh lại một đoạn nhánh tay thô nhỏ cỡ ngón tay.
Nhìn chiếc lá đó như thể được ngắt xuống từ trên một cái cây dại bất kỳ trong núi, bên trên còn có một con thiêu thân trắng muốt đang đậu, trông cực kỳ nguyên thủy.
“Đây là Kiến Mộc hả?” Lão Miêu thấy chúng tôi thu phục thành công, vô cùng ngạc nhiên đi tới, nhìn thoáng qua rồi nói: “Sao lại thế này?”
“Phì!” Đầu bếp Ngụy nhổ toẹt một ngụm nước bọt, trừng mắt với Trường Sinh: “Thằng nhãi này nhặt được của hời rồi!”
“Kiến Mộc nhận chủ mới mọc ra, cổ lực trên người Trường Sinh mạnh nhất, còn cả vảy rồng và Hắc Xà, cho nên Kiến Mộc ở trên người cậu ấy cũng là vì loại bỏ cổ lực trên đó.”
Vương Uyển Nhu dường như hiểu rất rõ, còn gật đầu với tôi: “Nhưng Kiến Mộc đã thúc đẩy Lệ Cổ hóa hình, bây giờ có lẽ đều là bướm đêm rồi!”
“Phạch!”
Lệ Cổ vốn đứng im trên Kiến Mộc lập tức bay đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen như hạt đậu như trước, rõ ràng mắt rất nhỏ lại lộ vẻ đắc ý.
Tôi nhìn con thiêu thân nhỏ này, thật lòng không thể hiểu nổi tại sao lại biến thành như vậy, chỉ đành đuổi nó tới đậu trên người Âm Long, dù sao hai đứa này thân thiết lắm.
Quả nhiên tôi vừa đuổi nó ra ngoài, Lệ Cổ đã lập tức chơi đùa cùng Âm Long, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của người chủ tôi đây.
Đầu bếp Ngụy còn đưa Lệ Cổ và Âm Long rời đi, mặt phẫn uất nói: “Mẹ kiếp! Tao dốc sức để chúng mày chiếm hời!”
Lão Miêu lập tức hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng phải Kiến Mộc mọc mầm cần chôn dưới gốc tùng cổ tám đến mười năm à? Sao dáng vẻ mọc mầm bây giờ lại thu nhỏ rồi?
Đầu bếp Ngụy liếc chúng tôi đầy khinh bỉ rồi nói: “Cái kẻ ở thôn thần kia cũng vô dụng quá, thật ra bản thân đã vốn là kẻ lừa đảo rồi!”
“Nói như thế nào?” Vương Uyển Nhu nghe xong cũng nhíu mày, bước tới nói: “Đây là các cụ của thôn thần nói đấy!”
“Tôi không nói ông ta lừa cô, mà là tin tức ông ta nghe ngóng không chính xác! Ông ta nghe được từ đâu nói rằng Kiến Mộc trồng dưới cây cổ thụ có linh lực thì sẽ mọc mầm hả?” Đầu bếp Ngụy gần như lườm tôi bằng ánh mắt híp kia, thở dài nói: “Có lẽ đây vốn chỉ là mấy vị tổ tiên của Miêu tộc thiêu dệt nên để lừa các cô thôi!”
“Cây tùng cổ ngàn năm bị chặt rồi, tôi cho rằng muốn khôi phục lại thì trước hết phải mọc dài ra đã. Huống chi bản thân Kiến Mộc chính là ông tổ của vạn cây, sao có thể tùy tiện tìm một cái cây là có thể chôn rồi?” Đầu bếp Ngụy như thể lo lắng thay đám đầu óc không đủ dùng như chúng tôi, chỉ đoạn Kiến Mộc trong tay Trường Sinh rồi nói: “Thật ra đây chỉ là một cành nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người đối phó với đống quan tài đá kia, phá vỡ một cái quan tài đá còn cần tới Tụ Âm Châu, máu hay Thần tộc gì đó!”
“Thế chẳng phải chúng tôi cũng phá được à?” Tôi nhớ tới lần thôn thần mở cửa, vừa rồi trong hành lang nhà họ Lư, chẳng phải chúng tôi vẫn phá được thạch quan sao?”
Anh ta dựa vào đâu mà nói vô dụng?
“Các cô nghĩ lại xem! Ban nãy Kiến Mộc nảy mầm như thế nào?” Đầu bếp Ngụy chỉ vào lòng bàn tay Trường Sinh, hét lên với chúng tôi: “Máu của ba người các cô, Tụ Âm Châu và cổ lực trên cơ thể Trường Sinh, cùng với lực trợ sản của tôi, thực ra các cô kết hợp với nhau vốn đã giống nhau rồi, nếu các cô để Kiến Mộc ở trên trên lâu một chút, thì các cô đã phát hiện như vậy có thể khiến Kiến Mộc nảy mầm từ lâu rồi! Người ta đã nói cho các cô rồi, cô vẫn ngốc nghếch chẳng biết gì!”
Đầu bếp Ngụy mắng cho chúng tôi trợn mắt há hốc miệng, như vậy ư?
“Được rồi!” Trường Sinh cũng bị đầu bếp Ngụy mắng cho thấy vô cùng xấu hổ, xỉu xìu nói: “Vậy những thạch quan khác thì sao?”
“Cậu cầm cành cây này, sau đó đi theo là được!” Đầu bếp Ngụy thấy Trường Sinh vẫn đang ngây ra, bèn đẩy anh ra bên ngoài: “Cậu đi đằng trước!”
“Trương Dương!” Trường Sinh bị đẩy, bèn vươn tay nói với chúng chúng tôi: “Chúng ta đi cùng nhau!”
Tôi nhìn lão Miêu và sư thúc, thấy sắc mặt bọn họ không không thay đổi, hơi lo lắng nhìn Vương Uyển Nhu: “Sư thúc của tôi và Ngụy Yến?”
“Đúng vậy!” Sư thúc vỗ mạnh tay nói: “Con mau đánh thức bọn họ đi!”
Tôi nhìn dáng vẻ sốt ruột của sư thúc, trong đầu bỗng xuất hiện mấy lần ông ấy nhẹ nhàng với Ngụy Yến, nhưng dù nghĩ thế nào cũng thấy không thể.
Không nói tới cái khác, chỉ mỗi việc Ngụy Yến đã chết hơn nữa còn là quỷ sai là đã thấy không thể rồi.
Nhưng nghĩ lại có thể sư thúc đã hẹn trước với Vương Uyển Nhu chuyện sau khi ông ấy chết cũng sẽ đi làm quỷ sai, nếu như vậy thì có thể lâu dài được sao?
Đầu bếp Ngụy liếc nhìn chúng tôi rồi thở dài: “Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ!”
Nhưng cũng không thể không làm gì, sư công vẫn chỉ là tốn nhiều nguyên khí sau đó ngã sấp xuống, đầu bếp Ngụy đút hai viên thuốc đen xì cho ông ấy là không sao nữa.
Ngụy Yến thì hơi rắc rối, cũng không biết tổng giám đốc Lư dùng thú thật gì với cô ấy, linh thể cũng nhỏ lại.
Tuy Vương Uyển Nhu không hề tỏ ra sốt ruột, thực ra vẫn hy vọng Ngụy Yến có thể sớm tỉnh lại, thấy đầu bếp Ngụy hết cách định thu Ngụy Yến lại bèn nói: “Nếu hết cách rồi thì đợi người kia tới, anh ta chắc chắn có cách cứu Ngụy Yến tỉnh lại!”
Mọi người đều biết người cô ấy nhắc tới là ai, chỉ đành gật đầu.
Sư công tỉnh lại tuy rằng nguyên khí thương nặng, nhưng cũng kiên trì đi cùng với chúng tôi, lão Miêu chỉ đành cam chịu cõng ông ấy, sau đó dặn dò Trường Sinh phải nhìn cho kỹ hướng bay của Kiến Mộc.
Tôi nhớ tới lần trước mình dùng một tờ dắt hồn phù chạy thẳng tới Long Hồi, đáng thương hơn là lôi cả mẹ tôi ra.
Nhưng lần này Trường Sinh vừa đi ra khỏi cửa, Kiến Mộc đã chỉ về phía trước rất rõ ràng.
Chúng tôi nhanh chân đi theo, nhưng Kiến Mộc lại chỉ bay về một phía, mà tôi phía kia là nơi tôi vô cùng quen thuộc… Ngọc Hoàng cung!
Trường Sinh cũng bắt đầu thấy buồn bực, sắc mặt dần âm trầm, sư công sầm mặt nói: “Năm đó ta nhờ một người cấp bậc sư tổ trong Ngọc Hoàng cung chăm sóc thằng nhãi Hắc và thằng nhãi Đinh nhiều hơn, không ngờ Ngọc Hoàng cung lại là chủ mưu chuyện này, là ta nhìn lầm người!”
Tôi nghe thấy ý tự trách trong giọng của sư công, liếc nhìn Kiến Mộc vẫn không chuyển hướng, nhớ tới những gì Viên Sĩ Bình Bình đối xử với tôi trước đây, không khỏi cảm thấy lòng buốt giá.
Lúc học tiểu học bởi vì sức khỏe nên tôi không học pháp thuật nữa, nhưng Viên Sĩ Bình giảng rất nhiều thứ về đạo thuật cho tôi, chỉ là sau này xảy ra càng ngày càng nhiều chuyện, khiến tôi không biết phải làm sao, bây giờ ngẫm lại, ông ta cũng âm thầm dạy cho tôi rất nhiều về cách đối nhân xử thế.
Còn cả lão đạo Diêu, ông ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, lúc đám người sư thúc đi mở quan tài, tôi và Trường Sinh không có việc gì đều đi theo ông ấy, cũng là ông ấy vẫn luôn giúp chúng tôi, nhưng bây giờ Kiến Mộc lại chỉ thẳng về phía Ngọc Hoàng cung.
“Đám nhãi ranh trong Ngọc Hoàng cung đúng là không để ý đạo nghĩa gì cả!” Lão Miêu cõng sư công, phải chịu những ánh mắt khác thường của người khác, trong lòng cực kỳ khó chịu chửi mắng.
Chẳng qua lão không biết, chúng tôi càng khó chịu hơn. Tôi và Trường Sinh cùng sư thúc đều trông có sức lực hơn nhiều so với lão Miêu gầy như que củi. Hơn nữa trông vị địa chủ sư công này mặt mày hồng hào, mà mấy người bọn tôi bị coi là hợp tác với nhau bắt nạt lão Miêu trông giống ông cụ đến từ nông thôn.
Cho nên mọi người nhìn lão Miêu với ánh mắt thương hại, còn nhìn chúng tôi toàn là chỉ trích. Lão Miêu có thể nổi giận nhưng chúng tôi lại chỉ thể yên lặng chịu đựng.
Cũng may trước khi ra cửa, Trường Sinh còn sáng suốt đôi chút, đòi sư công một lá bùa ẩn thân dán lên cho Kiến Mộc, bấy giờ mới chịu ra ngoài. Nếu không nhiều người như vậy trông thấy một nhánh cây đi theo chúng tôi, không biết họ còn có ánh mắt gì nữa. 
Cổng Ngọc Hoàng cung vẫn nhiều người như cũ, nhóm người chúng tôi là tổ hợp kỳ dị nhất, nên tất cả mọi người đều tự giác tránh đường, nhưng hầu hết vẫn vô cùng kính nể lão Miêu đang cõng sư công.
Trong lòng tôi đã không còn khó chịu, bỗng tôi trông thấy một tiểu đạo sĩ trong đám đông chạy vội vào bên trong Ngọc Hoàng cung, vừa chạy vừa vung phất trần sang hai bên trái phải, như thể đang hô cái gì đó.
“Chúng ta cứ vào thẳng thôi!” Tôi chợt nhớ ra mấy hôm nay không nghe thấy Ngọc Hoàng cung làm ma chay gì. Nếu Viên Sĩ Bình xảy ra chuyện, thế thì nhất định sẽ có tin tức, nhưng lại không hề nghe thấy gì.
Như vậy, thi thể của Viên Sĩ Bình chắc chắn vẫn còn ở trong Ngọc Hoàng Cung. Lão đạo Diêu trông coi cổng Ngọc Hoàng Cung, dù thế nào cũng không có lý do giấu giếm về cái chết của tiểu sư thúc mình.
Sư công nhìn cánh cổng của Ngọc Hoàng cung rồi nói: “Thật ra, trước kia thế lực của Ngọc Hoàng cung rất lớn, chẳng qua không biết đã xảy ra chuyện gì vào mấy năm trước. Chỉ trong một đêm, các tu sĩ đắc đạo đã biến mất không thấy, khi ấy chỉ để lại tiểu đạo đồng Viên Sĩ Bình cùng với một vị canh giữ có cấp bậc sư tổ.
Tôi đã từng nghe sư công có nhắc tới người nọ hai lần, bèn nói với ông ấy: “Nhưng con nghe nói bây giờ thân phận cao nhất trong Hoàng Ngọc cung chính là Viên Sĩ Bình? Sao lại còn có cả cấp bậc sư tổ thế?”
“Không phải năm nào con cũng tới à? Sao lại có một người con không biết thế?” Sư công âm trầm nhìn tôi rồi quát lớn: “Quả nhiên là đứa lười ăn ham chơi, nếu không chỉ dựa sự nghiêm túc của thằng nhãi Hắc này, sao thuật pháp của con có thể kém đến vậy?”
Tôi bị ông ấy nói đến á khẩu không thốt lên lời, chỉ đành ngơ ngác nhìn Trường Sinh muốn anh giải thích hộ mình. Nhưng Trường Sinh lại nhìn chằm chằm lên đài cao rồi nói: “Kiến Mộc đang chịu một sức hấp dẫn cực lớn, nó rất muốn xông vào trong.”
Tôi cũng trông thấy dường như Kiến Mộc đã không chịu sự kiểm soát của Trường Sinh. Nó dừng ở bên dưới, sau đó liên tục xoay vòng như thể không phải chỉ chịu một chút tác dụng của sức hấp dẫn, mà hệt như một lốc xoáy vô cùng mạnh mẽ. 
Còn Ngọc Hoàng cung lại vẫn nghi ngút hương khói như cũ, rốt cuộc kẻ nào ở đây nhỉ?
Đúng lúc này, tiểu đạo sĩ ban nãy vừa chạy vào lại lần nữa chạy tới, đi theo sau anh ta là lão đạo Diêu trong bộ đạo bào màu tuyết trắng.
“Có thấy không?” Sư công thầm hô một tiếng với tôi, duỗi tay chỉ lên mặt mình rồi đắc ý nói: “Người nọ chính là đạo trưởng Diêu, một trong những Tam Thanh sáng lập ra Ngọc Hoàng Cung, cũng là bạn tốt vào sinh ra tử của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.