Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 316: Hạt giống




Tôi kéo ngăn kéo bên dưới của tủ đông ra, nhưng bên trong đó cũng không có những cánh tay, cánh chân bị đứt ra hay là đầu người, thân người như tôi đã trong tưởng tượng, mà lại là những con búp bê bằng cỏ nho nhỏ, còn mang  theo cả sương giá mà lặng lẽ nằm ở trong ngăn kéo dưới tủ đông kia!
“Meooo~” Con mèo trắng nằm trong túi của tôi khẽ kêu lên một tiếng, vươn móng vuốt gãi gãi tay tôi!
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ con mèo có ý gì, đã thấy nó gần như liều mạng bò ra khỏi cái túi, vừa lúc rớt đến tủ đông trong ngăn kéo.
“Tiểu Bạch!” Đầu bếp Ngụy đoán rằng, ngoại trừ Đại Hồng đang nằm trong lòng ngực ông ta ra, thì cũng chỉ có con mèo trắng gọi là “Tiểu Bạch” này mới có thể làm ông ta đau lòng đôi chút.
Tôi sợ ông ta lại mắng tôi giống như vừa rồi, vội vàng duỗi tay ra bắt lấy con mèo trắng còn không biết nghe lời hơn so với tôi kia, nhưng tay tôi lại bị siết chặt lại, Xà Tín của Âm Long quấn chặt lấy tôi, quầng thâm mắt Đậu Đinh nhìn chằm chằm thật chặt vào bên trong ngăn tủ đông.
“Meo meo!” Mèo trắng tuy rằng đã thu nhỏ lại, nhưng uy lực của móng vuốt thì lại còn vẫn duy trì bản tính của một con mèo, chỉ trong chốc lát đã xé tất cả các con búp bê bằng cỏ nằm trong tủ đông đến mức nát nhừ, dường như bộ dáng này còn chưa đủ để thỏa mãn dục vọng phá hoại của nó, vậy mà lại còn chạy đến một cái tủ đông khác ở bên cạnh, hướng về phía tôi và khẽ gọi một tiếng.
Từ sau khi bị con mèo chết ở dưới cây liễu thụ cổ trong trường học kia dọa sợ, tôi liền không khơi dậy nổi một chút lòng thương hại nào đối với sinh vật mang tên mèo này, nhưng con mèo trắng này lại không cần sự thương hại, hơn nữa nó còn có một cái chỗ dựa lớn là đầu bếp Ngụy, nên tôi chỉ đành nhận mệnh, tiếp tục kéo một cái ngăn tủ đông phía dưới khác ra.
Tiếp theo lại là một trận hủy diệt đến từ móng vuốt của con mèo, tôi tự hỏi liệu mình có đốt nó, thậm chí thiêu rụi luôn cả những cái tủ đông này của người ta hay không, bất quá nhìn thấy những cái tủ đông chứa đầy máu này, tôi có thể tưởng tượng ra được người sáng lập ra nơi này có lẽ vẫn là vị giám đốc Lư háo sắc đã mất mạng kia.
Cũng chỉ tiếc rằng lúc đó chúng tôi bị vụ tai nạn xe cộ ở học viện Hoài Hóa hút đi sự chú ý, nên đã quên hỏi chị dâu nhà họ Lư xem mấy cái tủ đông mà giám đốc Lư tàng trữ các túi máu ở đâu, nên mới khiến căn phòng này bị cất giấu trong nhà họ Lư nhiều năm như vậy, còn nuôi dưỡng nhiều ăn người chết thịt thất tinh paparazzi, cũng không biết liệu có phải là nuôi để chuẩn bị cho chính mình ăn, hay là chuẩn bị dùng để giữ nhà dưỡng già hóa cương thi?
“Meo!”
Nữ vương mèo trắng của chúng ta vẫn chưa thỏa mãn dục vọng hủy diệt của mình, lại chạy đến một cái tủ đông khác và khẽ gọi tôi, nhưng dường như bốn cái chân nhỏ của nó bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, cứ như thể nếu lại kêu thêm một tiếng nữa thì nó sẽ ngã xuống đất ngay lập tức.
“Em gái Dương, cô nhanh lên đi! Phát ngốc cái gì vậy chứ!” Quả nhiên tôi chỉ mới hơi chần chờ một chút, uy lực từ nguồn hậu thuẫn to lớn của nữ vương mèo trắng liền bắt đầu phát huy tác dụng.
Tôi vội một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm rồi kéo tất cả các ngăn tủ đông ra, để cho con mèo phá hoại này phá cho thỏa mãn luôn.
Còn tôi thì tự mình chậm rãi đi ngắm nghía mấy con búp bê bằng cỏ bị xé toạc ra nằm ở phía dưới của tủ đông, chịu đựng cảm giác ghê tởm mà nhìn một hồi, nhận thấy rằng vẻ ngoài của cái này là màu nâu, cũng không phải màu vàng xương theo như lời đầu bếp Ngụy nói, thế nên tôi lập tức lớn gan cầm một con búp bê cỏ lên nhìn, vừa cầm lên thì thấy một vài hạt cỏ thật xinh đẹp rơi ra từ bên trong lớp gỗ bã màu nâu, từng viên từng viên đều mượt mà tròn trĩnh, mang theo ánh sáng tím nhàn nhạt, bên cạnh hình như còn có những chiếc răng phôi nhỏ vẫn còn đang phát triển, nhìn mềm mềm làm người ta nhịn không được mà muốn duỗi tay ra chạm thử một chút.
“Meo! Meo!”
Tôi đang duỗi tay định cầm lấy cái chồi mầm nhỏ kia lên xem thì nghe được con mèo trắng gấp gáp kêu lên vài tiếng, chỉ đành thở dài một hơi rồi quay đầu nói: “Không phải tao đã kéo ra toàn bộ cho mày rồi sao?”
Chỉ thấy trong miệng mèo trắng ngậm một cái con búp bê cỏ lớn bằng bàn tay, điều đặc biệt là con búp bê cỏ này có khuôn mặt giống mặt tôi đến bảy tám phần, lại còn được mặc cả quần jean nữa.
Trong lòng tôi lập tức quýnh lên, vội vàng nắm một viên hạt cỏ vảo lòng bàn tay, nhanh chóng phóng qua tiếp được con búp bê cỏ trong miệng mèo trắng.
Cái tên quỷ sai chuyên môn bắt quỷ làm con tin – Ngụy Yến này đã bị đông lạnh đến mức ngay cả quỷ sắc cũng không còn nữa, không ngừng run lẩy bẩy trong lòng bàn tay tôi.
“Đặt cô ấy vào huyệt Thiên Trung ở trong ngực cô, để cô ấy hút một chút âm khí từ người cô là được rồi!” Đầu bếp Ngụy nhìn tôi như đang nhìn một đứa ngốc, sau đó ôm Đại Hồng đi ra phía ngoài rồi nói: “Căn nhà này chính là của gia đình mà buổi tối ngày hôm đó cô nhờ tôi hỗ trợ sao?”
“Làm thế nào mà ông biết vậy!” Tôi có chút ngượng ngùng nhìn đầu bếp Ngụy, rồi nhét Ngụy Yến đã biến thành người giấy lớn bằng bàn tay vào trong huyệt Thiên Trung.
Đầu bếp Ngụy duỗi chân đá đá những con chó đen đã chết kia, dường như ông ta cực kỳ không vừa lòng và nói: “Cái hạt tròn trong tay cô kia, cô không biết đó là cái gì sao?”
“Nó là cái gì vậy?” Tôi vội nắm thật chặt hạt cỏ suýt chút nữa đã bị rơi ra từ khe hở của ngón tay lại, cuống quít quay đầu nhìn đầu bếp Ngụy nói: “Cái này mà ông cũng biết được sao?”
“Cô cầm mấy cái thảo hạt này đi cho những người giống như nữ oa oa ngày đó ăn, đây chính là thuốc giải của loại cổ kia!” Đầu bếp Ngụy nửa ôm cái hồng bao lớn, nói với nói: “Cô nhặt tất cả mấy cái này lên đây, rồi phóng hỏa thiêu đốt nơi này đi, nếu không chỉ cần để lại một chút đồ vật thôi đã để tai họa khôn lường rồi!”
“Tê!” Âm Long cũng đồng ý gật gật đầu, sau đó chậm rãi biến nhỏ lại rồi nhảy lên trên người tôi, duỗi Xà Tín liếm liếm mặt tôi.
Tôi nhìn cái túi chỉ có thể đựng con mèo trắng lớn bằng bàn tay kia, cuối cùng cũng chỉ đành nhận mệnh lấy mảnh vải đỏ che trời kia ra.
Cái này ngược lại cũng còn phải cảm ơn Tịnh Trần, cũng không biết anh ta có phải nghe về khôai vải đỏ che trời này từ chỗ của Viên Uy hay không, ít nhất trang đông tây phương liền.
Tôi nhét tất cả các con búp bê bằng cỏ – kể cả con bị mèo trắng xé đến nát nhừ vào trong túi vải đỏ, dù sao thì cũng hưa biết vô dụng hay hữu dụng, cứ mang về trước rồi tính sau.
“Meoo!” Mèo trắng thấy tôi đang thu thập đồ vật, rất là tự giác mà kêu meo một tiếng với tôi rồi nhảy trở về cái túi kia, lại còn cực kỳ thích ý lắc qua lắc lại cái đuôi còn sót lại bên ngoài.
Tôi đem theo tấm vải che trời túm lại thành cái bao, lôi kéo bao kết rồi lập tức đi theo đầu bếp Ngụy ra phía ngoài.
Điều kỳ lạ chính là vì sao cả giám đốc Lư và chủ tịch Lư lại đều không có ở đó? Hơn nữa vẫn là dưới tình huống nhà của chúng tôi đều bị sao chép.
“Tê!” Âm Long dường như vẫn còn chút luyến tiếc gì đó, vươn một quyển Xà Tín ra với một con chó đen rồi nuốt nó vào bụng.
“Nhổ ra nhanh!” Tôi nhìn rõ ràng, hơn nữa chỉ cảm thấy trên vai nặng hẳn lên, vội vàng bóp cổ Âm Long và hét lớn: “Sao mày lại có thể ăn thứ này chứ! Mau nhổ ra!”
“Nó là rắn, ăn cái kia thì có gì mà không được chứ!” Đầu bếp Ngụy ở bên ngoài tủ lạnh nghe thấy, hét lớn với tôi: “Cô là người không phải cung ăn thịt lợn chết đấy sao!”
Được thôi!
Tôi không thể hiểu được logic của người thực vật này, khi ra khỏi tủ lạnh, một thùng dầu ăn lớn chảy từ trong phòng bếp ra, tôi trực tiếp ném vào, sau đó ngón tay ấn cái bật lửa, rồi sống chết đều phải lôi đầu bếp Ngụy xuống cầu thang.
Những ký hiệu đó nhất định tôi sẽ biết rõ ràng, kể cả lần này đầu bếp Ngụy không biết rõ ràng lắm, có ông ta hỏi Đại Hồng thì nói chung so với việc chúng tôi hỏi người này một chút, người khác một chút còn tốt hơn nhiều.
Nhưng đầu bếp Ngụy nhìn nửa ngày, rồi chỉ là lắc đầu nói: “Người này không đi học nhà trẻ đúng không? Tại sao mà chữ viết lại đến xấu đến như vậy chứ? Còn dùng loạn màu đen và màu đỏ nữa chứ, giáo viên không nói với hắn rằng làm bài tập chỉ được phép dùng bút mực đen thôi sao??”
Tôi nghe mà thật sự thiếu chút nữa là rơi từ trên cầu thang xuống luôn, nhưng cũng may là đầu bếp Ngụy nói đến chuyện này, tôi mới mơ hồ phát hiện ra, dường như chữ màu đen và chữ màu đỏ nhìn qua thì đang báo cáo kết quả công tác ở một chỗ, nhưng nếu tách riêng chữ màu đen ra, tựa hồ vẫn còn có một tầng hàm nghĩa khác, vội xách túi đựng mèo trắng ra ngoài, với lấy cái điện thoại di động nằm ở dưới đáy túi ra, chụp liên tục mấy tấm ảnh về các ký hiệu trên bức tường, mang về cho vị sư công lão bất tử kia xem cũng tốt, dù sao không phải ông ấy còn muốn giải thần thôn hai vách tường họa mê kia sao? Để cho ông ấy chơi chơi cái thứ này, cũng không tốn thêm bao nhiêu cả đâu!
Nếu như vẫn không được thì không phải chúng ta vẫn còn có chị Uyển Nhu – con quỷ sai ngàn năm đây sao!
“Meo meo!” Mèo trắng kháng nghị dơ móng vuốt cào nhẹ tôi hai cái, tôi vội nhét nó lại vào túi xách, không biết rằng cái túi xách nhỏ này có thoải mái đến vậy sao?
Ra khỏi căn nhà của nhà họLư, lúc này tôi mới phát hiện nhà ông ta bốn phía đều bị khóa cửa, một chút sinh khí cũng không có.
Vừa vặn lúc này điện thoại vang lên, vừa mới kết nối một chút đã nghe thấy sư thúc hét lớn: “Con lại chết đi đâu vậy? Gọi điện cho con nhiều cuộc điện thoại như vậy đều không bắt máy, con muốn làm bọn ta lo lắng đến chết đúng không??”
Tôi bị mắng đến sững cả người, vội vàng kể chuyện chúng tôi tới nhà họ Lư cho sư thúc nghe, liền nghe được ông ấy mắng to: “Trách không được con chó này cuối cùng lại trở nên yếu ớt như vậy, con mau trở lại đi, con chó kia bị bọn ta bắt được rồi!”
Tôi vội vàng vẫy tay với đầu bếp Ngụy một cái, rồi lái xe chạy về phía nhà họ Đinh, khi chạy xe đến cầu Thái Bình, vậy mà lại bị hai chiếc xe của đội cảnh sát giao thông bám theo.
Tôi chỉ lo dẫm chân ga suốt cả chặng đường, khi tới địa giới của nhà họ Đinh trên sườn núi, hai chiếc xe cảnh sát kia vậy mà lại tự giác quay trở về.
Khi đến nhà họ Đinh rồi, tôi sờ sờ vào Ngụy Yến đang ở trên huyệt Thiên Trung, trong lòng thoáng yên ổn một chút, lại xách tấm vải che trời trong tay, tính toán một chút thì cả hai ngày vừa qua cũng không tính là tôi không có thu hoạch gì nha!
“Con nhóc nhà con, chết đi đâu vậy! Tất cả mọi người đều sắp phát điên lên rồi!” Sư thúc vừa thấy tôi trở về, liền đánh thật mạnh vào đầu tôi hai phát rồi nói với tôi: “Mau tiến vào…… Tiến vào……”
Nhưng sư thúc vừa dứt lời liền nhìn chằm chằm vào Đại Hồng được đầu bếp Ngụy ôm vào trong ngực liền bắt đầu nói năng lộn xộn, tôi vội nhảy dựng lên che đôi mắt của ông ấy lại và nói: “Cô ấy bị người ta hạ cổ!”
“Loại cổ gì mà lợi hại như vậy chứ, đến loại người ngủ không tỉnh như cô ấy cũng hữu dụng? Chẳng lẽ là cái loại đó… Cái loại đó……” Nói tới đây, hai mắt của sư thúc lập tức đáng khinh mà ngắm bóng dáng của đầu bếp Ngụy, lôi tôi đến một bên trên đường: “Con thành thật nói cho ta nghe, đầu bếp Ngụy có làm Đại Hồng cấp hắc hắc!”
Tôi trừng mắt liếc nhìn ông ấy một cái, quả nhiên là bản tính khó dời mà, mấy năm nay, sau khi sư thúc biến thành một ông chú thật sự, quả nhiên là bắt đầu đáng khinh giống như các ông chú khác vậy. 
Đối với vấn đề của ông ấy tôi làm như không nghe thấy, cất bước chân đi nhanh, theo đầu bếp Ngụy đi vào, nhưng mới vừa đi vào đã khiếp sợ, ở trong phòng của Đinh phu nhân có đầy người đang ngồi, bao gồm sư công, Vương Uyển Nhu, lão Miêu, còn có Tiểu Bạch và Trường Sinh đều ở đây, nhưng sắc mặt mọi người lại đều rất u ám.
Tôi nhìn thế trận mà sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng bất giác nhẹ hẳn lại, cúi thấp thấp đầu rồi hô nhẹ một tiếng: “Sư công!”
“Quỳ xuống!”
Tiếng gọi sư công của tôi vừa cất lên, sự rung động trong dây thanh quản còn chưa hết dứt, đã nghe được sư công trầm giọng quát lên một tiếng.
Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?
Trước kia khi tôi chỉ có tàng âm mới bị sư phụ mắng qua một câu như vậy, mà đó vẫn là bởi vì tôi bị thương, sư phụ là đau lòng tôi nên mới nói thế.
Nhưng lần này chuyện của sư công là như thế nào?
“Trương Dương!” Lúc này đến cả Trường Sinh cũng nhìn tôi đầy nặng nề, hai mắt tràn đầy vẻ không đồng tình mà nhìn chằm chằm tôi, thật giống như tôi đã làm ra chuyện gì mà trời đất đều không dung vậy.
Tôi lại nhìn Vương Uyển Nhu một chút, lại thấy cô ấy đang nghiêng đầu vặn vẹo sang một bên, cũng không để ý tới ánh mắt mà tôi ném sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.