Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 31: Nguồn suối kì dị




Là cái cảm giác giống như đứng ở chỗ cao thì bạn lại muốn nhảy xuống khoa học từng nói, mà cảm giác của tôi bây giờ là kiểu muốn tiến sâu vào nguồn suối, cho rằng chỉ có ở trong đó thì mới an toàn.

Liếc nhìn những người cầm đèn pin ở bên cạnh, trong đó có một người nhét đèn pin vào tay người bên cạnh rồi nói Tiểu Hoàng còn chưa ra, anh ta muốn xuống dưới xem thử.

Anh ta vừa nói thế, mấy người khác cũng đều nói không yên tâm, tranh nhau xuống. Nói ra vào đôi câu đã bắt đầu cãi nhau, người lên tiếng đầu tiên lại mặc kệ không thèm ngó ngàng, mặc áo bông vào rồi nhảy xuống luôn.

Nước bắn hết cả lên mặt tôi, tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm cảm thấy chuyện này cứ sai sai.

Mà những người bên kia lại bắt đầu động tay động chân chỉ vì muốn tranh nhau đi xuống, người nào người nấy hai mắt long sòng sọc hệt như con gà dựng ngược lông lên.

Tôi vội vàng cắn đầu lưỡi một cái rồi lớn giọng hét lên một câu Thanh Tâm chú.

Những người kia bị câu chú của tôi làm cho tỉnh táo, đôi mắt mơ màng nhìn tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tới cả người nhảy xuống nước kia cũng sửng sốt.

Tôi vội lật đật gọi trưởng thôn kéo mấy người kia đi, dùng ngón trỏ dính nước bọt vẽ một lá Thanh Tâm phù nho nhỏ dính lên trên trán mấy người đó.

Sự phụ nghe thấy động tĩnh nên cũng chạy qua, để Viên Sĩ Bình bày Khu Linh trận trước, ba người chúng tôi canh giữ bên cạnh nguồn suối.

Trưởng thôn không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện nên mắng mấy người cầm đèn pin một trận, lo lắng hỏi chúng tôi phải làm gì.

Tôi cúi đầu nhìn nguồn suối kia, dòng nước trong vắt vẫn tuôn ra ngoài nhưng vừa tuôn ra thì lại bị rút hết, những bờ đá ở xung quanh cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng vừa rồi tôi mới chỉ nhìn có một lát thế mà đã muốn nhảy xuống rồi, khỏi phải nói những người bình thường kia đứng ở ven bờ nhìn tận mấy phút.

“Tiểu Hoàng đâu?” Trưởng thôn định gọi mấy người đó về thôn, lúc này bỗng quay phắt đầu lại nhìn chúng tôi.

Mặt sư phụ cũng trắng bệch, Tiểu Hoàng đi vào được mấy phút rồi, lẽ ra từ khi chúng tôi gọi cậu ta ra thì cũng đã nên bò ra rồi mới phải.

Trưởng thôn sốt ruột tới độ mắt trắng dã, ông ta co cẳng muốn lao tới, Viên Sĩ Bình vội vàng ngăn ông ta lại không cho ông ta lại gần nguồn suối.

Viên Sĩ Bình kéo mạnh sợi dây buộc chặt trên cây ở bên cạnh, thét mấy tiếng về phía bên trong nguồn suối, nhưng vẫn không nghe thấy Tiểu Hoàng trả lời.

Tôi thấy vậy cũng sốt ruột, bên dưới nguồn suối kia vẫn đang phun nước lên, những chỗ rút ra có thể nhìn được không dưới mười mét rồi, dưới đó tối đen như mực không nhìn thấy gì cả.

Vội vàng bước tới dùng sức kéo dây thừng, vừa mới kéo còn có thể lỏng ra, tôi kéo thêm hai cái, vẫn không thấy Tiểu Hoàng có động tĩnh gì, thế là càng dùng sức kéo.

“Bựt!” Sợi dây dù màu xanh quân đội bị tôi kéo lên một đoạn dài.

Hai mắt Viên Sĩ Bình trừng lớn, vội vàng kéo sợi dây quay về cùng với tôi, sợi dây kia dài hơn hai mươi mét, lúc này đã kéo tới phần đầu rồi nhưng Tiểu Hoàng vẫn không có ở đầu dây bên.

Thấy chúng tôi đã kéo cả dây thừng ra, những người trong thôn vốn dĩ tới để hóng chuyện lập tức bùng nổ, người nhà của Tiểu Hoàng hét lớn, đôi khi còn rống to “Chết người rồi!”, người nào người nấy hai mắt sáng rực muốn xông về phía bên này.

Nhìn khuôn mặt hai mắt tóe sáng của dân làng, mà mục đích của họ lại là xông vào bên trong nguồn suối, bộ dạng nhiệt tình quá mức kia của họ thật sự rất đáng sợ.



Sư phụ bỗng hét lớn một tiếng, sắc mặt những người kia hơi trầm xuống, sắc mặt sư phụ cũng ngưng đọng nói với tôi: “Đốt thêm Thanh Tâm phù cho những người ngày uống.”

Đầu óc tôi mờ mịt, những dân thôn ở xung quanh đều đang liều mạng lao vào bên trong, trong đó có những người còn bế theo con nhỏ nữa.

Lúc bắt đầu không chú ý, bây giờ dọc bờ suối đứng chật cứng người, già trẻ lớn bé, tới cả bà cụ già mắt mũi không nhìn rõ của nhà họ Trương cũng đứng trên bờ giương mắt nhìn, trong miệng lẩm nhẩm những lời mệnh số như hại chết người rồi.

Thế này là thế nào?

Từ tối qua cho tới sáng nay tôi vẫn luôn không thấy những người này có gì bất thường, bây giờ nghĩ tới không có gì bất thường mới là không bình thường.

Người cả thôn đêm nào cũng nằm mơ bị thứ gì đó cắn nhưng họ lại không mảy may để ý. Còn có tâm trạng hóng hớt như thế này, cái kiểu bình thường này giờ đây nghĩ khiến tôi ớn lạnh.

Lúc này trưởng thôn cũng lo lắng muốn lao vào bên trong, hai mắt mở trừng nhìn chằm chằm vào dòng suối đang được rút đi.

Bỗng chốc tôi với sư phụ và Viên Sĩ Bình giống như những con dê bị một đàn sói bao vây, chỉ cần cử động nhẹ chút thôi cũng sẽ bị những người dân này lao vào ẩu đả.

Sắc mặt Viên Sĩ Bình cũng trầm xuống, bảo sư phụ chuẩn bị đốt bùa trước còn anh ta thì ngồi xếp bằng ở hòn đá bên mép nguồn suối, há miệng bắt đầu niệm Thanh Tâm chú của Đạo gia.

Tôi cũng biết chuyện Viên Uy, chắc chắn đạo hạnh của Viên Sĩ Bình không tồi, lúc này anh ta ngồi xếp bằng, chú ngữ tuôn ra liên tục như châu ngọc, tiếng nói liên miên không dứt chảy vào tai như có nguồn suối tươi mát chảy qua.

Sư phụ gọi bảo tôi mau chóng giúp ông đốt bùa hòa nước, những người dân kia lại vẫn hỗn lộn từng bước từ bờ đi về phía nguồn suối.

Viên Sĩ Bình ngồi ngay ngắn tại đó, miệng lẩm nhẩm không dứt, động tác chân của những người này chỉ hơi hơi chậm lại một chút nhưng mắt vẫn còn đang rực lửa.

Trông hệt như đàn sói đàn hổ, tôi nhanh chóng hoà một lá bùa bỏ vào trong cốc nước của sư phụ, vội vàng rót cho trưởng thôn cùng với sư phụ.

Không lâu sau ánh mắt trưởng thôn tỉnh táo lại, nặng nề phì một tiếng. Tôi vội vàng bảo ông ta kéo một người dân khác rồi đổ cả nửa ấm nước vào.

Mấy người tỉnh táo lại nhìn những người đang đứng trên bờ đỏ mắt xông tới bên này, ai cũng thấy ớn lạnh. Sư phụ giao cho trưởng thôn một xấp bùa giấy, bảo ông ta hòa thành bùa nước rồi rót cho tất cả mọi người.

Trưởng thôn vội vàng gọi vài người đi múc nước rồi lại gọi người đi lấy bát, bỗng chốc trên bờ trở nên rộn ràng cực kỳ, còn có không ít người bị dồn vào trong bờ.

Sự việc nhất thời được khống chế, sắc mặt sư phụ thì lại trầm đến mức như có thể bắ n ra nước.

Mắt ông không nhìn thấy được nhưng năm đó cũng từng đoán về nguồn suối này, bây giờ xảy ra chuyện đáng sợ như thế không thoát khỏi liên quan tới ông.

Viên Sĩ Bình nghe thấy bên ngoài cãi nhau om sòm cũng không niệm kinh nữa, hỏi sư phụ phải làm sao.

Tiếp theo chắc chắn sẽ như này, Tiểu Hoàng vẫn ở bên dưới mà không biết sống chết như thế nào, nhưng việc ai đi xuống mới là vấn đề phiền phức, hai mắt sư phụ không nhìn thấy mà tôi thì còn quá nhỏ, mà cái thứ Viên Sĩ Bình này lại hỏi vấn đề này rõ là không muốn chỉ một người đi xuống.

Tức thì tôi cắn răng đi xuống với Viên Sĩ Bình, xảy ra chuyện gì thì ít nhất còn có Âm Long có thể lên trên báo tin.



Sư phụ trầm mặt, nhưng chỉ đành phải gật đầu, nhét toàn bộ bùa giấy có trên người vào tay tôi, bảo tôi phải cẩn thận.

Lúc này Viên Sĩ Bình lại cười ha hả, bảo trưởng thôn gọi người buộc dây thừng cho chặt, chuẩn bị đèn pin nữa, thế này thì không xuống dưới là không được rồi.

Toàn bộ nguồn suối nằm trong một núi đá lớn, Viên Sĩ Bình quấn cây phất trần không bao giờ rời người quanh eo, người này bình thường lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề thế mà vẫn còn nhanh nhẹn, anh ta linh hoạt quấn dây thừng vào quanh eo, rồi dẫn dầu đi xuống phía dưới.

Tôi thì không có dũng khí lớn như thế, tìm sư phụ vẽ mấy cái Tị Thủy phù trước, sau đó lại tìm người mượn một cái áo khoác ngoài rồi mới chậm chạp bước xuống phía dưới.

Hang động này quanh năm có nước chảy thông, nhưng lại không mọc rêu gì bên trong, những vách đá bằng phẳng nhẵn nhụi vì bị nước xói mòn quanh năm.

Tôi cẩn thận bước từng bước xuống bên dưới, âm thanh máy bơm nước vang lên rầm rầm, nước suối trào lên từng đợt rồi lại bị máy bơm nước hút đi.

Càng đi xuống bên dưới thì càng tối tăm, ngoài tiếng động của máy bơm nước cũng chỉ còn tiếng nước chảy rào rào.

Soi đèn pin xuống bên dưới, ở chỗ cách đó không xa chính là đầu của cái máy bơm nước bị ném xuống, nhưng lại không nhìn thấy Viên Sĩ Bình đi xuống trước đâu cả.

Tôi nới lỏng tay trượt xuống dưới, cảm giác dưới chân chấn động nên vội vàng dừng sức đạp.

“Ối, Trương Dương.” Viên Sĩ Bình rên lên, bất lực gọi tên tôi.

Cẩn thận di chuyển chân, lúc này tôi mới phát hiện mình đạp lên đầu anh ta, thế là vội vàng dịch sang bên canh. Thầm làu bàu một tiếng, vừa rồi tôi rõ ràng đã soi đèn pin, nhưng chỉ nhìn thấy cái máy bơm nước bên dưới chứ không hề nhìn thấy Viên Sĩ Bình.

Cởi dây thừng ra, cẩn thận đứng ở trong nước rồi bật đèn pin lên, giờ thì nhìn thấy Viên Sĩ Bình rồi.

“Nơi này không ổn, cô bé cẩn thận chút.” Nửa người của Viên Sĩ Bình ngâm trong nước nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tu vi của Đạo gia giỏi thật đấy, nhìn anh ta như thế mà tôi thấy rét run cả lên, may mà mình đã vẽ Tị Thủy phù rồi.

Sọi đèn pin hướng lên trên, trước khi xuống đã nói rõ rồi, nếu nhìn thấy ánh đèn sáng ở bên dưới thì phải mở đèn trả lời.

Viên Sĩ Bình nhìn lên trên rồi chỉ tay xuống phía dưới: “Lúc nãy khi cô bé xuống có nhìn thấy tôi không?”

“Không thấy.” Tôi cáu kỉnh trong lòng, chỉ nhìn thấy cái máy bơm nước ngay trước chân, theo lý thì vừa nãy khi tôi xuống phải nhìn thấy Viên Sĩ Bình mới đúng chứ, nhưng khi tôi xuống thì lại giẫm phải đầu của anh ta mới lạ.

Thế nên chỗ này thứ mà mình nhìn thấy khác với cảm nhận.

“Xuống dưới xem.” Tôi có Tị Thủy phù trên người, cứ thoải mái nhào xuống nước thôi.

Viên Sĩ Bình giữ chặt tôi lại, cốc vào đầu tôi một cái rất mạnh rồi nói: “Không được.”

“Bùng! Ùng ục!” Anh ta vừa dứt lời thì nước suối đang chuyển động trong im ắng đột nhiên vang lên hai tiếng bong bóng nước.

Tôi nhìn anh ta rồi lại nhìn khoảng không thẳng tắp phía trên, sợ hãi nói: “Không phải là Tiểu Hoàng bị chết đuối rồi đó chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.