Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 296: Mầm non




Tôi tách tách chụp lại những bức bích họa trên các mặt tường trái phải nhưng lúc này những vết nứt bắt đầu xuất hiện, trên đỉnh đầu đá cứ từng mảng từng mảng lớn rơi xuống, cũng may lúc đầu tôi đã kịp chụp được hai tấm.
“Ầm.”
Còn đang muốn chụp bức tranh thẩm vấn người của bộ tộc Si Vưu phía dưới thì tôi nghe thấy tiếng nổ ầm ầm cực lớn, những tảng đá lớn như chiếc bàn ở trên đỉnh cứ rơi từng miếng một xuống.
Thực sự là từng tảng đá hoàn chỉnh rơi xuống, tôi cũng suýt nữa bị đập trúng, may mà Trường Sinh dùng cành liễu đẩy tôi ra.
“Đi thôi!” Trường Sinh liếc nhìn phòng đá rõ ràng là sắp sụp đổ hoàn toàn đến nơi, cậu thả những dây mây ra ngoài, rồi ôm eo tôi lao ra.
“Thằng nhóc có vợ thì không cần sư công nữa!” Lão Miêu né trái né phải để tránh những tảng đá, lão cũng học sư công làm địa chủ, gọi ra mấy người giấy hộ tống giúp lão mở đường.
“Chị ơi nhanh lên!”
Tôi vừa mới ra đến cửa thì thấy Tiểu Bạch không biết đã đến bên ngoài cửa từ lúc nào, nó duỗi tay muốn kéo tôi ra nhưng cái tay ngắn ngủn mập mạp của nó còn chưa kịp đưa ra thì đã nghe thấy Âm Long xì một tiếng sau đó quấn lấy tôi.
“Xì!” Âm Long đắc ý nhìn Tiểu Bạch, cái gáy mất một miếng vẩy đang gác lên cổ tôi.
Tôi vội nhìn lại phía sau nhưng lại thấy ông lão kia vẫn còn đang ngồi ngây ngẩn trong phòng đá, miệng còn lẩm bẩm gì đó, người cũng không biết đã bị bao nhiêu tảng đá rơi trúng, cả đầu, khắp mặt toàn là máu.
“Để tôi!” Trường Sinh thấy tôi muốn ra tay, đẩy tôi ra sau người sau đó cành liễu vươn ra quấn lấy ông lão kia.
“Đồ không có lương tâm!” Sư công bị những người giấy nâng ra ngoài rồi nhưng cũng bị dọa cho đầu lấm tấm mồ hôi, ông ấy còn không quên chọc ngoáy chúng tôi.
“Không phải nói chỗ này còn an toàn hơn cả tường đồng vách sắt sao?” Dù cho Ngụy Yến vị đá đụng trúng đầu thì cũng không làm sao nhưng cái cảm giác bị đập phải thì chẳng thể nào dễ chịu nỗi, lúc này vị quỷ sai thực tập đại nhân này còn đang kinh hồn bạt vía vỗ ngực.
“Rầm!”
Rốt cuộc thì tảng đá cuối cùng trên đỉnh tầng cũng rơi xuống, vỡ thành từng miếng đá nhỏ rải rác trên mặt đất.
“Hết rồi!” Ông lão ngồi trên nền đất màu vàng còn chưa đông cứng lại của nhà mình, lẩm bẩm: “Thần tích chỉ là như thế thôi sao? Vừa xuất hiện đã sụp đổ rồi!”
“Đá tinh đều đã bị hút vào trong Kiến Mộc, những tảng đá này hoàn toàn không có sức chống đỡ, chắc chắn là sẽ sụp đổ thôi.” Sư công liếc nhìn ông lão, trầm giọng: “Lại thêm gian phòng đá này có một mặt sau này mới được thêm vào, chẳng qua không biết mặt đó ở đâu mà thôi!”
“Không phải chứ, tộc của tôi đều bảo về ở đây nghìn năm nay, sao lại có thể có một mặt sau này mới được thêm vào?” Ông lão vốn dĩ còn đang thất thần trong phút chốc đã hăng lên như gà chọi, hai mắt đỏ au nhìn sư công.
Tôi đã quen với sự thay đổi cảm xúc thường xuyên của ông lão này nhưng cũng không rõ sư công nói gian phòng đá này có một bức tường được xây thêm là chuyện thế nào.
Sư công nhìn nơi tảng đá vỡ vụn, ông hận sắt không rèn được thành thép: “Vừa nãy thấy những bức bích họa kia, mọi người đáng ra phải nhìn ra rồi chứ, năm cỗ quan tài đá được đào ra từ tảng đá lớn đó đấy!”
Tôi nhìn nền đất vẫn còn đang chậm rãi nứt ra, hơn nữa những viên đá trắng càng vỡ càng nhỏ, mắt sáng bừng lên.
Vừa rồi tôi nghĩ tới năm cỗ quan tài đá được đào ra từ căn phòng đá này nhưng không chú ý thêm, bây giờ chúng tôi thấy vậy mà sáu mặt của căn phòng đá đều đầy đủ cả.
Nhưng mà nếu là đào quan tài đá ra từ đây ra vậy thì phải có một mặt không thể kết nối với nhau chứ, vì thế sư công mới nói là có một mặt bị người ta cưỡng chế thêm vào.
Còn một điểm kỳ quái là những tảng đá này là mẹ của đá tinh, so với tường đồng vách sắt còn kiên cố hơn, vậy những người kia dùng cái gì để đào quan tài đá ra?
Ông lão nghe xong cũng sửng sốt, vội quay đầu nhìn căn phòng đá đã vỡ thành từng khối đá nhỏ: “Nhưng đá tinh chắc chắn phải là một khối hoàn chỉnh thì mới có thể di chuyển, mọi người cũng nhìn thấy rồi, đá tinh bị hút vào trong Kiến Mộc, cả một căn phòng đá đều sụp đổ, điều này nói nên những tảng đá này đều cùng một thể!”
“Cũng nói không chừng vừa bắt đầu đào quan tài đá họ đã chuẩn bị xây dựng lại một căn phòng đá!” Trường Sinh trầm giọng nói một câu rồi cầm lấy điện thoại trong tay tôi, mở những tấm ảnh bên trong  ra xem: “Cái này ít thế?”
Tôi liếc qua nhìn thử, xác nhận những bức bích họa trên tường được chụp lại đều vô cùng mơ hồ, còn có một tấm mà toàn màn hình đều là ảnh gạch đá rơi xuống, xem ra lúc quay về phải nhờ sư thúc xử lý một lượt mới được.
“Bị đổi rồi?” Ông lão lẩm bẩn nhìn căn phòng đã không thể trở về nguyên trạng nữa, lòng như đã chết: “Hóa ra đây cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi!”
“Những thứ này người bình thường nhìn thấy thôi là được rồi, ít nhất cũng có thể làm chúng ta biết cách xử lý quan tài đá ra sao!” Tôi đỡ ông lão đến dựa vào một bên tường, mặc kệ Trường Sinh kéo tay tôi một bước cũng không rời, nhìn vào mắt ông lão kia: “Bây giờ ông chỉ cần nói cho chúng tôi làm sao giải cổ tính của quan tài đá là được rồi.”
“Cổ tính?” Ông lão bị tôi hỏi, lúc này mới nhớ ra mục đích chúng tôi cùng ông ấy quay lại quan tài đá, thần sắc trong mắt mới dần phục hồi lại.
Sư công với lão Miêu cũng vội vã qua đây, nhìn ông lão: “Lần này ông có thể nói rồi chứ?”
“Có Kiến Mộc là được rồi! Kiến Mộc này vẫn còn sống, các người chỉ cần mỗi ngày nhỏ một giọt máu lên trên Kiến Mộc, hai mươi năm sau, trên Kiến Mộc sẽ mọc ra một mầm non, các người lấy mầm non ấy ngâm vào nước uống là được.” Ông lão có chút không nỡ nhìn về miếng gỗ trong tay sư công, đột nhiên ông ấy cười nhẹ nhõm: “Lúc tôi còn chưa hiểu chuyện, ông nội từng nói nếu như có người có thể mang Kiến Mộc đi, vậy thì trách nhiệm của chúng tôi cũng hoàn thành, không cần phải canh giữ trong thôn này nữa. Nhưng sau này chúng tôi vẫn luôn xem Kiến Mộc như bùa hộ thân trong thôn, dần dần quên đi mất truyền thừa ban đầu. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như vậy…”
Có vẻ Trường Sinh bị lời nói của ông lão làm cho cảm động, cậu đỡ ông ấy ngồi vào một bên rồi đón lấy miếng gỗ trong tay sư công: “Nếu như chúng tôi không đợi được đến hai mươi năm thì liệu còn cách nào nhanh hơn không?”
Tôi nghĩ hai mươi năm thực sự quá dài, nếu vậy thì lúc đào nàng mập lên, nói không chừng tóc cô ấy cũng bạc trắng rồi, có điều cũng may Nguyên Thần Tịch sẽ không già đi, đây đúng là anh ta được của hời rồi.
“Các người có cách cứu người rồi còn chưa biết đủ hả!” Ông lão trầm giọng nhìn chúng tôi nhưng thấy những cành liễu với dây mây trên người Trường Sinh còn chưa thu lại, ông ấy lại nói: “Có điều cũng phải thôi, các người đều còn trẻ vậy mà!”
“Có cách thì ông nói mau đi, cứ úp úp mở mở như thế, ông tưởng mình là lão tổ tông của chúng tôi đấy à!”
Tôi vội nhìn lão Miêu, rồi lại nhìn ông lão kia ý bảo ông ấy mau nói.
Ông lão nghĩ ngợi một hồi mới chậm rãi: “Nếu như muốn nhanh thì cũng không phải không có cách!”
“Cách gì thế?” Tiểu Bạch bám lên đầu gối ông lão, nghiêng đầu hỏi.
Tôi đang muốn duỗi tay kéo thằng nhóc mập càng ngày càng giống đứa trẻ thực sự này ra thì thấy ông lão kia giơ tay véo má Tiểu Bạch: “Các người có thể tìm một cổ mộc có linh hồn, dùng máu để ngâm Kiến Mộc sau đó chôn vào trong gốc cây cổ mộc đó, như vậy có thể dùng cùng một linh khí tính mộc để sinh dưỡng, khiến nó lớn nhanh hơn, chắc chỉ khoảng mấy năm là được, cụ thể là mấy năm thì phải xem linh tính của cổ mộc đó nữa!”
“Thời đại bây giờ những cái cây lớn một chút không phải bị chặt ra làm gia cụ thì cũng là làm củi, ngoại trừ loại thành tinh biết chạy, có lẽ chẳng còn cổ mộc có linh tính nữa!” Lão Miêu nghe đến đây, thở dài: “Xem ra các người vẫn còn phải đợi rồi.”
“Có!” Tôi đột nhiên cười, nhìn Trường Sinh: “Chúng ta có thể tìm cổ mộc có linh tính.”
“Có thật sao?” Lão Miêu không tin tưởng lắm, hỏi vặn lại lần nữa.
Tôi gật mạnh đầu với lão, sau đó nhìn ông lão: “Vậy những mặt nạ kia thì giải quyết thế nào?”
“Cô nói mặt nạ Si Vưu?” Hai mắt ông lão sáng lên, nhìn tôi rồi nói: “Thân xác của Si Vưu dung hòa vào trong quan tài đá, những mặt nạ kia vẫn còn đến bây giờ?”
“Ở trong quạt của tôi!” Ngụy Yến cũng nói theo, cô ấy vội đưa cây quạt cho ông lão nhìn xem.
“Mặt nạ Si Vưu hậu họa khôn lường, tôi cũng không nghe thấy cách tiêu hủy nó bao giờ, các người có thể giấu thì cứ giấu đi!” Mặt ông lão hiện lên sự vui vẻ nhưng lại pha thêm một chút sợ hãi.
Lúc này thực sự không còn cách nào khác, Ngụy Yến lại hỏi về chuyện Vương Uyển Nhu hôn mê.
Dù sao thì ông lão này cũng là hậu duệ của thần tộc ngàn năm trước, đại khái cũng hiểu rõ, ông lão bảo chúng tôi tìm Vương Uyển Nhu ra, cũng không biết ông lão ấy niệm chú ngữ gì.
Tôi chỉ nghe tiếng gió từ bên ngoài như tiếng lẩm bẩm thầm thì chậm rãi thổi vào, sau đó hai mắt đang nhắm chặt của Vương Uyển Nhu mở ra, căng thẳng nhìn chúng tôi.
“Lúc mọi người ra khỏi thôn, nhớ lấy bước về phía trước ba bước rồi bước sang trái một bước, trái là cửa sinh, đừng bao giờ bước về bên phải!” Ông lão kia nhìn Vương Uyển Nhu, vẻ mặt trầm xuống, ông ngồi lên chiếc ghế gỗ, không nói thêm nữa.
“Ông ơi?” Tôi còn muốn hỏi ông xem mẹ tôi sinh ra ở gia đình nào, cũng để tôi đi nhận họ hàng cho dễ nhưng tôi vừa gọi một câu đã thấy con người ông lão giãn ra, rõ ràng là ông lão đã chết rồi.
“Đi thôi!” Sư công cất giọng nói khàn khàn lên rồi vẫy tay với tôi, nhìn về ngoài trời đen kịt, ông ấy nói: “Từ lúc ông ấy bỏ lại ba giọt máu lên trên tấm đá thì ông ấy đã không có ý định muốn sống rồi!”
“Ông ấy không sợ chúng ta sao?” Tôi đưa tay vuốt hai mắt ông lão nhắm lại, nghĩ sao cũng không thông, ông lão lúc ở con đê còn sợ chúng tôi cướp Kiến Mộc đi mất tại sao đến phòng mình rồi lại vì chúng tôi không cần cả mạng nữa?
“Chắc chắn ông ấy có giao dịch với Cô Sáu, nếu không thì tại sao trong thôn Cô Sáu lại có uy tín cao như thế. Lúc ông ấy thấy chúng ta vậy mà lại vô ý mở ra tất cả mọi thứ trong phòng đá, khi đó đã biết ông ấy buộc phải chết là điều không có gì đáng phải nghi ngờ!” Sư công vẫy tay với chúng tôi, bảo người giấy nhấc ông ấy lên.
Tôi cảm thấy cảm xúc của sư công hình như trước nay chưa từng xuống thấp đến vậy, giống như trong lời nói của ông lão thần tộc kia có gì đó mà chúng tôi còn chưa hiểu nhưng sư công lại biết thứ đó.
“Bên cạnh là đài Vọng Hồn?” Vương Uyển Nhu cuối cùng cũng hiểu ra từ sự giảng giải của Ngụy Yến, cô ấy ngẩng đầu, lo lắng nhìn chúng tôi: “Đài Vọng Hồn sắp chìm xuống rồi!”
“Cái gì?” Ngụy Yến nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Vương Uyển Nhu: “Sao đài Vọng Hồn lại chìm xuống được?”
“Mọi người nghe thì sẽ biết!” Hai mắt Vương Uyển Nhu tối lại nhìn tôi với Trường Sinh, bồn chồn nói: “Chỉ sợ lần này địa phủ thực sự nhúng tay vào rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.