Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 290: Linh thể ngưng lại




Đám người nghe lão già nói nếu có Kiến Mộc, thì còn có biện pháp nhất định để giải trừ cổ trong quan tài đá, đều lộn xộn tới gần lão già, muốn nghe phương pháp cụ thể của ông ta.
Lão già kia vô cùng cảnh giác ôm chặt hai khúc Kiến Mộc, nói với chúng tôi: “Chuyện này phải về thôn nói!”
Tôi thấy ông ta như vậy, có thể khẳng định không phải phương pháp kia cần vào thôn mới có thể nói, mà là sợ chúng tôi lại cướp đi Kiến Mộc, lập tức cảm thấy hơi buồn cười với sự cẩn thận của lão già nhìn qua trung thực, nho nhã này.
“Được!” Sư công cũng không phải người lắm lời, hai tay ra hiệu đồng ý yêu cầu đi vào thôn mà ông già kia nói với lão Miêu bên cạnh.
Đoàn người lại từ từ đi về phía trong làng, tôi nhìn con đường ven hồ nhỏ, nghĩ đến chuyện chúng tôi đi qua hai ngọn núi, nhưng lại về tới bên hồ, hỏi ông già kia.
Kết quả ông ta giật mình nhìn chúng tôi, lại nhanh chóng chuyển thành thần sắc đắc ý: “Đường ra khỏi thôn này đã xây hơn ngàn năm, nghe nói là đường xây từ lúc tổ tiên của chúng tôi chuyển vào, đường này nhìn qua cũng rất bình thường chứ, mấy người có thể leo qua hai ngọn núi cũng không tệ rồi, có thôn dân ngay cả một ngọn núi cũng không leo ra được thì đã quay lại bên hồ.”
“Vì sao? Không cho người ta ra ngoài à?” trong lòng lão Miêu vẫn còn đắn đo chuyện ông ta khoác lác ban ngày, nói tỏ vẻ không đồng ý.
“Chỉ sợ không phải vì không cho người ta ra ngoài!” Sư công ghé trên lưng lão Miêu, nói rất khẳng định: “Mà là vì phòng ngừa vật gì khác ra ngoài!”
“Vị tiên sinh này nói đúng!” Ông già nhìn sư công, trong mắt có một chút kính ý nhỏ bé, chỉ vào hồ đằng sau nói: “Hồ này chính là đài Vọng Hồn, phía dưới nối liền với đường Hoàng Tuyền. người bình thường từ bên ngoài vào thôn không thể tiến vào, chỉ có quỷ có thể đi vào, sau khi đi vào thì không ra được!”
“Tà môn như vậy!” Lão Miêu nói thầm một tiếng, la hét nói: “Vậy các người muốn bán cá thì phải làm sao?”
“Chúng tôi đương nhiên có biện pháp ra ngoài!” Ông già nhìn lão Miêu một chút rồi không nói chuyện nữa.
Lúc này, đường thôn duy nhất trong làng xuất hiện trước mắt chúng tôi, giống như hôm qua nhìn thấy, cả thôn đều im ắng, cũng không có một ngọn đèn nào.
Nếu như không phải chúng tôi nhìn thấy trong thôn này có nhiều người như vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tin trong thôn này còn có người ở.
Ông già quan sát sắc trời một chút, nhỏ giọng nói với chúng tôi: “Lát nữa dù thấy ai cũng không cần để ý tới, cho dù có người chào hỏi mấy người cũng tuyệt đối không được đáp lời, cứ đi theo tôi là được!”
“Biết rồi! Nơi này là đài Vọng Hồn, chung quanh chắc chắn có rất nhiều quỷ đúng không? Tói hôm qua chúng tôi đã đi qua trong làng, yên tâm, không có gì!” Tiểu Bạch nói đến đây, tự nhiên lè lưỡi li3m bờ môi của mình, không có sợ hãi, ngược lại là một loại hưng phấn.
Ánh mắt ông già thì hơi trầm xuống, lại lặp lại một lần với chúng tôi, rồi mới dẫn theo chúng tôi đi về phía trước!
Tôi vội vàng giữ chặt Tiểu Bạch lui ra phía sau, ra hiệu ông già đi trước dẫn đường.
Rõ ràng ông già kia không ở nhà bên đường thôn, dẫn chúng tôi đi vào trong một lối nhỏ ở cửa thôn.
Vừa vào đường nhỏ kia, đối diện có một trận gió lạnh thổi tới, mái tóc còn dính vào da đầu của tôi đã khô khi ra khỏi sông Âm lập tức bị thổi lên.
Trường Sinh kéo tay tôi một cái, chăm chú dựa vào tôi, đi nhanh hai bước đến cõng sư công lão Mầm phía trước.
Tôi không dám quay đầu, lại dựng thẳng hai tai chăm chú nghe động tĩnh của lão Miêu phía sau.
Sau đó lại là tiếng mắng to của người mặc vest kia, trong lòng tôi biết hai người sư công và lão Miêu nhất định đã quen nhìn thấy loại chuyện này, nhưng hai người phía sau bọn họ thì không chắc.
Tuy Ngụy Yến sống đã lâu nhưng không có bao nhiêu kinh nghiệm, Tiểu Bạch thì càng không cần phải nói, sống như một đứa bé, tuy nói có bản lãnh lớn, nhưng lại không biết dùng như thế nào.
Kỳ quái chính là sau khi đi về phía trước mấy bước, lại nghe thấy tiếng tên mặc vest kia mắng chửi người không có mắt, trong lòng tôi thở phào một hơi, cuối cùng tất cả mọi người an toàn nhảy qua linh thể không biết xuất hiện từ nơi nào này.
Chỉ cảm thấy trong hai lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, tay nắm tay Trường Sinh ướt đẫm, vội vàng bước nhanh hơn, muốn đi kịp ông già trước mặt.
“Ê! Đồ của cô rơi mất rồi!” Đang nhấc chân, đột nhiên nghe thấy người mặc vest phía sau quát to.
Tôi đột nhiên cảm thấy không tốt, sau đó nghe thấy Ngụy Yến nói: “Mất cái gì?”
“A! A!”
Giọng nói kia vừa mới rơi xuống, gió âm trên đường nhỏ lập tức mãnh liệt như gió rét tháng chạp, lướt qua mặt tôi khiến gò má đau nhức.
Vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt lão Miêu và sư công đều tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, mà tay Ngụy Yến còn đang che mồm Tiểu Bạch, mình lại há to mồm nhìn phía sau.
“Đi mau!” Lão Miêu quát lớn một tiếng với Ngụy Yến, hai tay đạp lên trên một cái, ôm sư công muốn chạy về phía trước.
Trên khuôn mặt vốn coi như bình thường của người đàn ông mặc vest kia đột nhiên lộ ra một luồng lệ khí, há to mồm cười với chúng ta.
Gió âm trên đường nhỏ càng thổi càng mạnh, khiến ông già trước mặt cũng vội, quát to với chúng tôi: “Mau lên trên!”
“Để chúng ta trở về! Để chúng ta trở về!”
Ông ta vừa mới nói xong, đã thấy khắp đường nhỏ đều có vật bay bay.
Có các loại linh thể, đưa tay về phía chúng tôi, lớn tiếng la hét.
Tôi nhìn từng linh thể vọt về phía chúng tôi không chút kiêng dè, hết con này đến con khác xuyên qua xuyên lại thân thể chúng tôi, trên mặt đều mang vẻ hung ác.
“Lạnh!”
Tôi trời sinh sợ lạnh nhất, loại cảm giác thổi hơi lạnh từng chút một từ trong ra ngoài này khó chịu nhất, mắt thấy phía trước có một người già mặc áo kẻ sọc cũng sắp đi lướt qua tôi, tôi lập tức không quan tâm được cái gì kính già yêu trẻ, kết hai pháp ấn đánh tới.
Linh thể kia hét lên một tiếng, vút một chút trôi dạt đến trong một căn phòng rìa đường nhỏ.
“Mọi người đi trước đi!” Tôi vội vàng hất tay Trường Sinh lên, né người sang một bên nói với lão Miêu.
Lão già này cõng sư công không dễ ra tay, mà phía trước có Trường Sinh bảo bọc, những linh thể này không thể đả thương bọn họ.
“Không nên ra tay!”
Sau đó Ngụy Yến hét to với tôi, phi thân lao qua những linh thể còn đang cười ha ha kia, nghĩ đến tay của tôi nói: “Những linh thể này đều ở đài Vọng Hồn, không chịu vào Hoàng Tuyền, nhưng lại không tìm thấy đường ra khỏi thôn, vẫn luôn ở đây, không để ý tới bọn họ là được!”
“Lúc trước có thể không để ý tới! Hiện tại bọn họ đều biết các người có thể nhìn thấy bọn họ, vậy thì khôg thể yên bình nữa!” Lúc này trên mặt ông già rất không vui, nhìn chúng tôi chằm chằm, nói gần như mang theo hận ý.
“Vậy diệt hết đi!” Tôi thấy những linh thể kia có vẻ cũng không có bao nhiêu đạo hạnh, vẫy tay một cái với ông già, nói.
Lão Miêu ở phía trước đột nhiên hét lớn một tiếng: “Con nhóc nhà con nói dễ nhỉ, mau đi với ông đây tìm nơi trốn một chút! Thứ này không phải chúng ta diệt được!”
“Ăn ngon thật!” Một mình Tiểu Bạch ở phía sau, mở rộng miệng nuốt mấy linh thể, ngay cả người mặc vest ban đầu cũng không thấy đâu, đoán chừng chính là bị cậu ấy nuốt rồi.
Tôi thấy những linh thể này bị Tiểu Bạch nuốt không thể phản kháng, đột nhiên cũng nghĩ đến cái gì, quát to Tiểu Bạch: “Đi mau!”
Nhưng lúc này, gió trên đường nhỏ đã càng thổi càng lớn, khiến cho dường như tất cả câu trong làng cũng bắt đầu đong đưa trên phạm vi lớn, phát ra âm thanh xào xào, như một con thú lớn bị nhốt đang rên rỉ đau khổ.
“Ý trời à! Thiên ý!” Lúc này, ông già kia ôm hai khúc Kiến Mộc, nặng nề nói.
Tôi vội liếc sư công một cái, không hiểu nói: “Rốt cuộc là thứ gì?”
“Mẹ nó!” Sư công kêu lão Miêu thả ông ấy xuống, hai tay mở ra, phóng ra tất cả những linh thể ông ấy nuôi, hét lớn với chúng tôi: “Tất cả lệ quỷ ngưng lại ở đài Vọng Hồn không chịu xuống hoàng tuyền đều lao tới chỗ chúng ta rồi!”
“Mụ nội nó! Tới một con để Tiểu Bạch nuốt một con!” Lão Miêu bị gió thổi đến phiền, nhìn Tiểu Bạch há to mồm hút linh thể như hút nước, quát to.
Tôi nhìn linh thể không ngừng bay ra từ hai bên đường nhỏ, sắc mặt con sau âm trầm hơn con trước, còn có con đã mọc ra răng nanh, sâu hơn nữa còn có chút pháp thuật.
Trong lòng biết nếu tiếp tục thì Tiểu Bạch cũng không nuốt hết được, hai tay vội huy động trái phải kết pháp ấn, Trường Sinh phía trước cũng lấy cành liễu đánh nát từng linh thể.
“Muốn tôi dùng quạt xếp thu không?” Thân thể của Ngụy Yến bị gió lớn thổi lay động trái phải, còn cố hết sức hét lớn với chúng tôi.
Lão Miêu thấy tình huống không đúng, cũng lấy ra cán tẩu thuốc kia của ông cụ ra nói: “Cô lấy Tụ Âm châu kia ra đi!”
Ông cụ vừa mới nói xong, tôi lập tức sững sờ, Tụ Âm Châu?
Những linh thể ở lại trong thôn hơn ngàn năm không có động tĩnh gì sao lại lập tức tuôn trào ra? Chỉ sợ do ngửi thấy mùi hương của Tụ Âm châu trên người Ngụy Yến.
Lúc này, trong rừng ở nơi xa trong làng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu thê thảm, mơ hồ rít gào chấn động sơn lâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.