Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 284: Sinh hồn quay về




Tôi đứng giữa một làn khói mênh mông, quanh quẩn bên mũi là một mùi thơm lạ, trong đầu lại cảm thấy cực kỳ rõ ràng.
Tôi đưa chân thử đá ra bốn phía, cũng giống như khi tôi vươn tay vậy, không có chút chướng ngại vật nào, tôi lập tức to gan đi vài bước lên phía trước, cũng không va phải cái gì, phía trước vẫn là sương mù dày đặc.
“Lục Cô?” Tôi thử quay đầu về sau gọi một tiếng, nhưng âm thanh vậy mà lại hơi âm vang.
Chuyện này khiến tôi không thể xác định được đây là ảo hay là thật, nếu như không phải thật thì giải thích thế nào về âm thanh lúc này và tình huống tôi gặp phải lúc vươn tay đá chân vừa rồi.
Nhưng nếu như là thật, rõ ràng tôi chỉ bước một bước vào trong vòng tròn mà Lục Cô bố trí, sau đó giống như đi vào một thế giới khác.
“Trương Dương!”
Tôi đang cố gắng nghĩ xem đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, thì nghe thấy tiếng một đứa bé nhỏ giọng gọi từ trong làn sương phía trước.
“Ai vậy?” Tôi vội ngẩng đầu một cái, đã thấy có một bé trai khoảng chín tuổi đi ra từ trong làn sương trước mặt, trong miệng còn ngậm lấy cái gì, nhìn tôi với ánh mắt chua xót.
Hình ảnh mà tôi đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần, dây là dáng vẻ lúc chín tuổi khi tôi nhìn thấy Trường Sinh lần đầu.
“Ăn kẹo!” Trường Sinh này đột nhiên vươn tay về phía tôi, trong lòng bàn tay có một viên kẹo sữa con thỏ lớn.
Tôi cẩn thận đưa tay ra lấy viên kẹo, vừa định ngẩng đầu, đột nhiên cái tay kia tâm liền đã không gặp.
Tiếp đó là Trường Sinh giấu một tay sau lưng, vui vẻ cho tôi xem người giấy cậu ấy mới làm.
Nhưng ngay lúc tôi nhận lấy người giấy kia, lại không thấy Trường Sinh đâu nữa, sau đó là Trường Sinh lớn hơn một chút vặn vẹo đau khổ nằm trên mặt đất, một con rắn đen nhỏ từ từ bò ra từ trong lòng bàn tay cậu ấy. 
Lại sau đó nữa, hai cái đầu của con rắn đen to bằng ngón cái vươn ra từ trong lòng bàn tay của Trường Sinh, li3m láp vết máu trên lòng bàn tay, mà Trường Sinh lại như không cảm nhận được đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào người giấy trong tay, nhìn tôi với ánh mắt chờ mong.
Người giáy kia có một gương mặt giống tôi khi còn bé, nhưng sau khi tôi nhận lấy người giấy thì lại không thấy Trường Sinh đâu nữa.
Sau đó khung cảnh lần lượt biến hóa, Trường Sinh từ từ lớn lên, thần sắc trên mặt cũng càng ngày càng nặng nề, mà dáng vẻ của người giấy trong tay cũng tư từ thay đổi.
Tôi gần như muốn phát điên khi cứ từng lần nhận lấy người giấy giống mình như đúc từ trong tay Trường Sinh,  rồi lại nhìn Tường Sinh lần lượt biến mất trước mặt tôi.
Mãi đến khi Trường Sinh khổ sở lăn lộn trong rừng,rừng, lăn qua lăn lại, hai tay liều mạng móc một vật trong miệng ra, cành liễu lại cuốn chặt hai tay của cậu ấy, ánh mắt nhìn tôi nặng nề.
“Trường Sinh?” Tôi nhìn thứ Trường Sinh móc ra từ trong miệng, vẫn là một người giấy, lại sinh động như thật, Trường Sinh không nhịn được nuốt người giấy đó xuống, nhưng lại dùng tay mình móc ra.
Tôi không biết lúc tôi chưa đến, Trường Sinh đã ngậm bao nhiêu đắng cay, mà trong những năm đi theo sư phụ ở Cổ Lâm, cậu ấy đã nhẫn nại thứ gì.
Cuối cùng khi tôi nhận lấy người giấy mà trường Sinh móc ra từ trong miệng, đột nhiên cảm thấy một sợi màu đen hiện lên trước mắt, những Trường Sinh to to nhỏ nhỏ này nhanh chóng bay vào sương mù theo sợi hắc tuyến kia. 
Tôi lập tức hoảng hồn, sương mù mờ mịt không có thực thể, mà trường Sinh từ nhỏ đến lớn bị Tác Hồn dẫn vây trên hồn tôi, lỡ như biến mất không thấy gì nữa, tôi sẽ không còn nơi nào. 
“Trường Sinh!” Tôi cuống quýt gọi lớn với Trường Sinh mười lăm, mười sáu tuổi ở gần, nhưng cậu ấy lại chỉ nở nụ cười chất phác với tôi, rồi biến mất trong sương mù, giống như tôi vừa rồi. 
Người giấy nhận từ cậu ấy ở trong tay tay cũng biến mất.
“Định!”
Tôi đột nhiên thấy trước mắt mình đau nhói, sau đó Lục Cô quát khẽ một tiếng, từng hình thù nhỏ kỳ quái nhanh chóng bay ra từ trong sương khói, dùng sức túm lấy sợi chỉ đen Tác Hồn dẫn bay ra từ trên người tôi, hai ba lần đã bò theo sợi chỉ đen vào trong sương mù, lên tới trên người Trường Sinh.
“Không!” Hai tay tôi liều mạng muốn kết ấn, lại phát hiện tay chân không thể cử động, vội vàng há miệng ngoạm một miếng lớn.
“Phi!” Tôi ngậm lấy một ngụm máu tanh muốn phin tới những con tiểu quỷ kia.
“Đừng lộn xộn!” Còn chưa phun được ngụm máu kia ra, đã có một cánh tay lạnh lẽo duỗi tới bên miệng, chặn miệng của tôi lại.
Tôi ngậm lấy máu tanh vốn muốn phun ra vội ngẩng đầu xem xét phía trước, chỉ thấy Lục Cô đứng bên cạnh tôi, mở miệng không ngừng có tiểu quỷ bà ấy vừa nuốt vào đang leo ra.
Má Tác Hồn dẫn bên người tôi nối với Trường Sinh nằm bên kia, cách tôi không đến một sải tay, các con tiểu quỷ thuận theo sợi dây đen không ngừng bò vào trong thân thể Trường Sinh.
Tôi nhìn Trường Sinh thống khổ giãy dụa, lông mi không ngừng run rẩy, làm thế nào cũng không mở ra được.
“Đi thôi!” Giọng điệu khèn khàn của Lục Cô đột nhiên lạnh lẽo khó hiểu, cũng không biết đang nói với ai.
Lúc này, trong mắt tôi chỉ có Trường Sinh, chỉ dùng khóe mắt liếc qua Lục Cô, phát hiện mái tóc vốn sáng đen nhánh của bà ấy nay đã bạc trắng toàn bộ, trên mặt vô số nếp nhăn, rõ ràng còn đang từ từ trở nên khô cạn.
Lập tức dọa khiến tôi bị dọa đến mềm nhũn, đây cũng quá nhanh nhỉ?
“Trương Dương?” Sau đó nghe thấy Trường Sinh vô cùng khó hiểu gọi tôi.
Tôi vôi quay đầu nhìn Trường Sinh, đã thấy khuôn mặt cậu ấy đỏ ửng, ánh mắt vui mừng nhìn tôi chằm chằm, nói: “Lệ quỷ kia thế nào rồi?”
Trong đầu tôi trống rỗng một hồi, mới nhớ tới chuyện Trường Sinh hỏi là chuyện gì, vội vàng gật đầu mạnh với cậu ấy.
“Bộp!”
Đột nhiên có âm thanh thứ gì nặng nè đập xuống truyền đến, sau đó sư công hét lớn một tiếng, nói: “Hai đứa còn đang ôn lại chuyện cũ gì đấy, mau tới cứu người!”
Chỉ thấy Lục Cô đã khô cạn toàn thân, ngã trên mặt đất, hai mắt đục ngầu lại lâpj lòe ánh sáng nhìn Trường Sinh, có thể thấy được dấu răng cười toe toét vui vẻ.
“Bà ấy là ai thế?” Trường Sinh tiến lên phía trước một bước, muốn đỡ Lục Cô lên, đột nhiên phát hiện toàn thân mình tr@n truồng, vội giật mình quay đầu lại nói: “Quần áo của tôi đâu?”
Tôi hìn dáng vẻ của Lục Cô, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi bà ấy cười ha ha nói với Tiểu Bạch những tiểu quỷ kia đều dùng máu thịt của bà ấy để nuôi, nhưng mới rồi, những tiểu quỷ kia đi theo sợi dây đen của Dẫn Hồn tác dung nhập hết vào trong cơ thể Trường Sinh, thì vội vàng dùng sức đỡ bà ấy dậy.
“Trường Sinh…” Lạnh lùng và cuồng nhiệt trong mắt Lục Cô đều đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ tay về phía Trường Sinh, lắc lư nói: “Sau này cháu có thể cắt bỏ Tác Hồn dẫn này, cháu vĩnh viễn sẽ không ly hồn!”
“Ly hồn?” Trường sinh nghe vậy thì nghi ngờ dùng tay che phía dưới, trên mặt đỏ đến và cái mông khỉ nhìn Lục Cô.
Tôi nghĩ đến sinh hồn mượn những ký ức đẹp đẽ như bánh kẹo, người giấy để dung nhập vào cơ thể tôi, sau đó lại đi theo Tác Hồn dẫn về lại cơ thể Trường Sinh, lúc này mới nhớ tới cái gọi là hồn này là gì.
Hồn là một vật có trong truyền thuyết ba hồn sáu phách, cũng có sinh hồn, sinh hồn đại biểu cho ký ức của người sống khi còn sống.
Mà trước khi người sống sắp chết, tiềm thức của sinh hồn sẽ đi đến một nơi người ấy muốn đi, ví dụ như bên cạnh người thân yêu nhất, hoặc là một nơi rất muốn đi.
Mà sinh hồn của Trường Sinh, bởi vì Tác Hồn dẫn mà đều đi tới chỗ tôi.
Càng bởi vì có Tác Hồn dẫn hoặc do thể chất của tôi mà dung nhập hết vào trong cơ thể tôi.
Lần này không biết Lục Cô dùng vu thuật gì, dẫn hết tất cả những sinh hồn kia ra ngoài, lại quay về trong cơ thể Trường Sinh.
“Tên nhóc nhà con còn thẹn thùng cái gì, che cái gì mà che, ai trong chúng ta mà chưa xem, nhóc Dương còn sờ rồi, con còn che! Mau tới cảm ơn Lục Cô!” Lão Miêu không nhìn được nữa, hét lớn với Trường Sinh.
“Sư phụ?” Trường Sinh thì lại ngơ ngác, nhìn lão Miêu, giật mình kêu một tiếng.
“Trò chuyện tử tế với Lục Cô đi!” Sư công ngồi trên ghế nặng nề nói với Trường Sinh.
Tôi thấy thần sắc trên mặt Trường Sinh càng thêm mê mang, nhìn Lục Cô nói: “Bà nói tôi ly hồn?”
“Trước kia thì có, sau này thì không!” Lục Cô cố gắng giơ tay lên, vẫy vẫy nói với Trường Sinh: “Cháu thấy ngọn đèn trên bàn kia không? Bên dưới ngọn đèn có đồ, sau này sẽ thuộc về cháu. Sau đó đốt ngôi nhà gỗ này đi, sau này sẽ không còn có ai trông coi đài Vọng Hồn này nữa!”
“Đèn?” Ánh mắt Trường Sinh mê man nhìn tôi, hỏi lại một câu, tay vừa chạm vào bàn tay Lục Cô đưa lên, đã thấy cánh tay khô cạn như củi kia từ từ rũ xuống.
“Chết rồi?” Lão Miêu nhảy dựng lên từ dưới đất, mắng to: “Bà ta còn chưa nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở sông Âm kia đâu!”
“Sao lại thế này?” Trường Sinh sững sờ nhìn bàn tay khô héo suýt bị cậu nắm lên vừa rồi, một cái tay khác vẫn che chặt phía dưới lưng.
Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện những nén hương kia đã đốt đến cuối, mà tất cả gạo bên trong thăng gạo kia đã mất đi ánh sáng, lộ ra cảm giác tro bụi.
“Xấu hổ! Xấu hổ!”  Tiểu Bạch sờ sờ mặt Trường Sinh, cởi truồng tìm một cái áo choàng ngắn vải hoa ở trong phòng cho Trường Sinh quấn ở bên hông.
Tôi từ từ đánh giá những thứ mà Lục Cô thả thuận theo thăng gạo, những thứ được xâu lại với nhau lại chính là từng đoạn từng đoạn xương ngón tay người, mà tất cả đều là xương đốt thứ hai của ngón trỏ.
Ngón trỏ đại diện bản tính, cho nên mới thèm ăn nhỏ dãi, cho nên xương đốt ngón trỏ thứ hai là vật tỏa hồn lý tưởng nhất ngoại trừ con ngươi, mà từng đoạn xương đốt ngón tay này trơn bóng như ngọc, không biết Lục Cô tìm được nhiều xương đốt ngón tay như vậy từ đâu.
“Trường Sinh tới lấy đồ dưới chiếc đèn này đi!” Sư công cũng không để ý tới những đồ vật rải rác kia, nhìn đèn dầu trên bàn bèn nặng nề nói với Trường Sinh.
Trường sinh buộc lại áo choàng ngắn vải hoa, trên mặt vẫn mê mang, lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng che khuất cái mông, cẩn thận đi đến bên cạnh bàn rồi lập tức ngồi xuống.
Nhìn tôi một cái, vừa nhìn sư công và lão Miêu nói: “Bà ấy nói dưới đèn này có đồ vật, là để lại cho con?”
“Kêu thằng nhóc nhà con nhìn thì nhìn đi, con mẹ nó con nói nhiều như vậy làm cái gì!” Lão Miêu tức giận hét lớn một tiếng với Trường Sinh, ánh mắt nhìn Lục Cô ngã trên mặt đất lại có chút kính ý.
Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tôi, đưa tay nhấc ngọn đèn kia lên.
Nhưng vừa dùng lực lại hoàn toàn không nhấc lên nổi, lại dùng lực, đã nghe thấy cả cái bàn vang lên theo.
“Dùng vu thuật thử một chút!” Sư công nhìn Lục Cô chết rồi vẫn nở nụ cười trên mặt, nói.
Trong mắt tôi đột nhiên sáng lên, quả nhiên Lục Cô vẫn lưu lại một chiêu, tuyệt đối không thể cho người khác kiếm hời, mà ánh mắt Trường Sinh càng mê mang hơn.
Chỉ nghe thấy không biết Trường Sinh đọc cái gì, từng tia Khiên Hồn dẫn tinh tế trong tay bay ra, từ từ cuốn lấy ngọn lửa nhảy nhót trong ngọn đèn kia.
Tôi đột nhiên cảm thấy sàn nhà của cả căn nhà gỗ đều đang nhảy nhót, sau đó bên cạnh như có cái gì ầm ầm rung động.
“Là cây hòe kia!” Ngụy Yến vội lớn tiếng nói với chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.