Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 279: Thôn dân kỳ lạ




Tôi nghe Lục Cô ở đằng trước lại bắt đầu ngâm nga giai điệu quen thuộc đó, trong cũng giật mình không thôi, đợi đến khi tôi kịp phản ứng thì Tiểu Bạch đã chạy chân trần rẽ qua khúc cua và biến mất rồi!
“Trương Dương!” Trong giọng nói của Ngụy Yến cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, cô ấy trợn mắt nhìn tôi rồi nói: “Giai điệu này?”
“Đệch mợ, người trong cái thôn này thật mẹ nó kỳ quái!” Từ sau khi nhìn thấy những thôn dân này, lão Miêu chửi tục giống như lúc nước sông được khơi thông, câu nào cũng bắt đầu bằng lời chửi thô tục.
Tôi liếc nhìn sư công đang thâm trầm nhìn dấu chân dưới đất, sau đó kéo Ngụy Yến chạy lên phía trên.
Dù sao thì Lục Cô này cũng nhìn thấy điều khác biệt của chúng tôi thông qua một câu nói của Tiểu Bạch, rõ ràng người ta còn bảo chúng tôi đi theo xem đấy, chúng tôi cần gì phải làm màu chứ!
Tôi rẽ vào khúc ngoặt rồi chạy lên trước, chỉ thấy Tiểu Bạch đã bước chân nhỏ đi nhanh theo sau Lục Cô, cái đầu nhỏ cũng ngẩng lên nhìn bà ấy, trong hai mắt tràn ngập vẻ kích động. Nhưng Lục Cô lại giống như không nhìn thấy cậu bé, vẫn lớn tiếng ngâm nga khúc điệu kia như trước, bước chân lên đằng trước trông có vẻ chậm chạp nhưng lại hết sức vững vàng.
Tôi thấy lúc này bà ấy ngược lại giả vờ thần bí, bèn vươn tay ra dắt Tiểu Bạch, để tránh người này giống như tên nhà quê, ngửa đầu, chỉ thiếu mỗi miệng chảy nước miếng nhìn người ta thôi.
“Chúng ta lại phải cùng quay về lần nữa ư?” Trong giọng nói của Ngụy Yến tràn ngập vẻ cẩn thận.
Tôi nhìn sư công đã được lão Miêu cõng quay về rồi ra sức gật đầu, chuyện của sông Âm này có thể hỏi ra chút gì đó từ chỗ Lục Cô này.
Mấy người chúng tôi vốn đã mệt mỏi một ngày một đêm ở dưới sông Âm, lúc này lại mới thoát hiểm từ đáy sông Âm, chỉ muốn tìm cái giường nằm xuống cho thoải mái mà thôi.
Nhưng bây giờ lại trái ngược, chúng tôi lại phải chạy lại để hóng hớt, hơn nữa drama này không xem thì thật sự không được. Lúc này chúng tôi chỉ hối hận vừa rồi đã đi xuống dưới quá nhanh, sớm biết vậy thì mọi người đã đứng ở trên bờ hồ đợi những người này đến là được rồi.
Dọc đường leo lên trên, tôi nghĩ nếu như để một con rùa gì đó đi theo sau lưng Lục Cô, chỉ cần con rùa có thể di chuyển thì đoán chừng việc vượt qua sẽ có khả năng rất cao.
Ban đầu, Tiểu Bạch còn tràn ngập vẻ tò mò nhìn chăm chú Lục Cô, nhưng nó đi theo một bước lại dừng hai bước ngửa đầu nhìn Lục Cô cũng không nhịn được nữa mà nói với tôi: “Chị ơi, sao Lục Cô đi chậm như thế ạ? Bà ấy muốn em cõng bà ấy sao?”
“Thằng nhãi gây họa nhà cháu im miệng lại cho ông!” Lão Miêu cõng sư công đến đầm đìa mồ hôi, lớn tiếng quát lên.
Tôi cũng chán nản, thời gian mà lúc này chúng tôi quay lại đi lên trên con đường đó đâu chỉ gấp đôi lúc chúng tôi đi xuống, hơn nữa sắc trời đã dần dần tối lại rồi, mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi chân trời, chỉ còn nắng chiều chiếu ra một chút ánh sáng màu xanh từ rừng cây rọi theo chúng tôi.
“Đùng! Đùng!”
Lục Cô vẫn đang chậm rì rì đi lên phía trên như trước, đột nhiên nghe thấy tiếng pháo nổ trên bờ hồ lớn hơn một chút, nương theo tần số dần dần tăng lên, những tiếng pháo gần như đã song song với nhau, một tiếng vừa vang lên thì ngay sau đó một tiếng khác cũng theo sau.
Một hồi và một hội, chắc chắn sẽ trở thành hai phát, tôi nhìn ánh pháo đỏ đầy trời ở phía bờ hồ, trong lòng lại chùng xuống, cái gọi là nghi lễ “Tiễn thần” này sợ rằng không hay ho cho lắm!
Lục Cô nghe tiếng pháo nổ tăng nhanh, toàn thân bà ấy chấn động mạnh, vậy mà lại quay đầu nhìn chúng tôi, khàn giọng lên tiếng: “Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, các vị cùng đến xem một chút đi!”
Tôi không biết có phải bà ấy biết một vài điều gì đó hay không, lúc nói đến “Tiễn thần”, ánh mắt của Lục Cô liên tục đảo qua đảo lại giữa tôi và Tiểu Bạch.
Điều này khiến trong lòng người vẫn luôn mang danh nghĩa nuôi Cổ Thần vô ích như tôi đây cảm thấy hết sức bất an, tôi thật sự chưa từng nghe nói đến “Tiễn thần” này, trước kia lão Miêu cũng không hề nhắc đến cho dù chỉ là cái bóng.
Ngụy Yến cũng vội vàng túm chặt lấy tôi, sau đó chỉ về phía bờ hồ cho tôi xem: “Nơi đó có hơi kỳ lạ thì phải?”
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, cũng không phát hiện điều kỳ lạ gì mà?
Chỉ là sắc trời tối xuống, bên kia cũng tối hơn một chút.
“Ánh sáng…” Ngụy Yến bĩu môi với tôi, rồi chớp mắt nhìn quanh, hai tay còn vội vàng chỉ lên trời cho.
“Ôi!” Sư công cũng ôi một tiếng theo, sau đó liếc nhìn Lục Cô nói: “Lá gan của mấy người thật lớn!”
Tôi vội vàng nhìn trái nhìn phải theo ánh sáng, đột nhiên phát hiện tất cả bóng của chúng tôi đều hướng xuống dưới, mà dư quang chúng tôi vốn tưởng rằng là nắng chiều lộ ra từ trong rừng cây gần như đều chiếu từ trên bờ hồ xuống, mà màu xanh lá cây trong ánh sáng kia hoàn toàn không phải ánh sáng chiếu qua lá cây tạo thành, mà là ánh huỳnh quang của thực vật trong sông Âm!
“Hi! Hi!” Lục Cô cười khúc khích, khúc điệu trong miệng bỗng càng lúc càng tăng nhanh, chân nhỏ bó lại cũng lập tức tăng tốc bước về phía trên bờ hồ.
“Đuổi theo!” Mặt mày sư công sa sầm, vỗ mạnh một phát vào lão Miêu rồi hét lớn: “Hey!”
“Con bà nó! Lão bất tử kia!” Lão Miêu không ngờ sư công hoàn toàn coi lão là vật để cưỡi, nhưng mắng xong một câu cũng đành phải nhận lệnh nhanh chóng chạy lên trên theo Lục Cô.
“Trương Dương, ánh sáng này là?” Lúc này, ngay cả mặt mũi của Ngụy Yến cũng trắng bệch, lo lắng kéo tôi qua bên kia rồi lên tiếng: “Đợi lát nữa xảy ra chuyện gì thì cô phải quan tâm đ ến tôi trước đấy, vì Uyển Nhu vẫn còn trong cây quạt của tôi đó!”
“Đợi chút nữa bất kể như thế nào thì cũng đừng lấy ra Tụ Âm châu kia của cô!” Tôi nhìn dáng vẻ căng thẳng của Ngụy Yến, mặc dù trong lòng không biết tại sao Quỷ sai nhỏ này ra khỏi sông Âm xong thì luôn lo lắng Vương Uyển Nhu sẽ giết cô ấy, nhưng tôi cũng có thể chắc chắn rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Tụ Âm châu.
“Chị ơi! Đi mau!” Từ trước đến giờ, Tiểu Bạch luôn có mục đích, cho nên sẽ không quan tâm đ ến những việc lặt vặt này, nó kéo tôi, nhanh chóng chạy lên phía trên.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Tiếng pháo nổ trên bờ hồ càng lúc càng lớn hơn, nhưng điều kỳ lạ là khi chúng tôi càng đến gần chỗ bờ hồ, tiếng pháo nổ vốn dĩ phải càng cao hơn lại có vẻ càng lúc càng thấp, trong tay chỉ còn văng vẳng giai điệu mà Lục Cô khàn giọng hát kia.
“Đùng!
Đột nhiên, sau khi một tiếng pháo nổ vang lên một cách nặng nề thì bỗng nhiên giảm xuống, tôi tạm thời còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng thôn dân đồng loạt kêu lên.
Tôi không nghe ra được bất kỳ nghĩa đen nào, chỉ đơn giản là “A! A!”. Nó giống như lúc người nguyên thủy săn bắt trên tivi vậy, bên trong có cả giọng của già trẻ lẫn gái trai.
Sau khi tiếng hô hoán ồn ào vang lên, trong đầu tôi chợt chùng xuống, cổ họng lại hơi thúc giục, không nhịn được muốn lớn tiếng kêu lên với những thôn dân kia.
“A…” Ý nghĩ kia vừa mới nảy ra, tôi lại nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc hét lên phụ họa.
Tôi vội vàng dùng một tay nhanh chóng bịt miệng mình lại, tay kia rút khỏi tay của Tiểu Bạch rồi bịt kín miệng của cậu bé.
“Nhóc Dương, bình tâm tĩnh khí!” Giọng nói trầm trầm của sư công truyền từ đằng trước tới, sau đó ông ấy nói tiếp: “Mau đuổi theo!”
Lúc này, tôi cũng đã biết sợ rằng sự quái lại ở nơi này không thể không liên quan đến Cổ động ở bên dưới sông Âm, bèn vội vàng kéo Tiểu Bạch, nhanh chóng lao về phía trước.
Tôi thở hổn hển chạy đến trên bờ hồ, chỉ thấy ánh huỳnh quang xanh xanh phát ra từ lớp bùn dưới đáy hồ không có nước kia, ánh sáng mạnh hơn những loài thực vật dưới sông Âm không biết bao nhiêu lần, chiếu rọi khiến mặt mũi của các thôn dân cũng lộ ra màu xanh lè.
“A!”
Lục Cô bước đôi chân nhỏ hét lớn một tiếng, chầm chậm đi xuyên qua giữa những thôn dân kia, rồi đi tới trước mặt đám người.
Lão Miêu vội vàng cõng sư công đi theo, mấy người thôn dân lập tức nhìn lão Miêu với vẻ căm tức. Nhưng Lục Cô ở đằng trước lại không hề quay đầu lại mà thốt ra mấy câu tiếng địa phương chúng tôi nghe không hiểu, sau đó trên mặt của những thôn dân kia lại lộ ra vẻ kỳ dị, mắt đảo đi đảo lại nhìn chòng chọc vào chúng tôi.
“Trương Dương ơi?” Mặc dù Ngụy Yến nói người khác không nhìn thấy cô ấy, nhưng con hàng này lại có thể nhìn thấy nét mặt của những thôn dân kia. Ngụy Yến vẫn bị dọa mà kéo tay tôi nhỏ giọng nói: “Cô có phát hiện những người này có chỗ nào khác thường hay không?”
“Khác thường chỗ nào cơ?” Tôi liếc nhìn những người đó, chỉ cảm thấy mặt mũi đủ xanh, hơn nữa từng người còn đứng rời rạc như vậy, cũng không biết có phải là để lát nữa lúc giành thịt lợn có thể thuận lợi xông lên trước nhanh hơn hay không.
“Chị ơi, hình như những người này có vấn đề gì đó thì phải?” Lúc này Tiểu Bạch cũng nhận ra, túm chặt lấy tôi nói: “Chị nhìn cái đó đi!”
Tôi phát hiện, giống như từ sau khi ra khỏi sông Âm, toàn thân tôi cũng trì trệ, vừa đi vừa nhìn theo ánh mắt của Tiểu Bạch về phía bên cạnh.
Người nó chỉ chính là người phụ nữ mang thai bị người khác đỡ lên kia, bụng của người này cũng ưỡn lên rất cao rồi, cũng không biết đã đi lên được bao lâu. Cô ta còn đang thở hổn hển, có lẽ cũng mệt quá chừng rồi, lồ ng ngực của cô ta liên tục phập phồng, nhưng tay lại cẩn thận vuốt v e bụng bầu.
Tôi nhìn hồi lâu cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề, nghi ngờ nhìn Tiểu Bạch, vừa liếc sang Ngụy Yến, thật sự không biết những người này bất thường ở chỗ nào!
Nếu bất thường thì tại sao vừa rồi ở trên con đường nhỏ dễ nói chuyện thì không nói, lại cứ nhất quyết nói vào lúc này thế?
“Trương Dương… cô nhìn ra hay chưa? Tôi luôn cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được!” Bấy giờ, Ngụy Yến giống như lúc cô ấy vừa mới trở thành Quỷ sai, nằm ở sau lưng tôi mà nhỏ giọng lên tiếng.
Bọn họ vừa nói điều này, tôi cũng cảm thấy không đúng chỗ nào, có điều nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, vừa cộng thêm việc leo lên rồi leo xuống, bầu không khí xung quanh những thôn dân đang đứng này lại vô cùng nghiêm túc. Việc nhìn chăm chú vào người phụ nữ có thai đang thở hồng hộc kia một hồi lâu, khiến bản thân tôi cũng không nhịn được mà bắt đầu thở hổn hển theo.
Tôi thở hổn hà hổn hển, đột nhiên lồ ng ngực đau nhói, chỉ thấy Tiểu Bạch nhảy lên, vỗ mạnh vào ngực tôi.
Tôi bị cậu bé vỗ một phát thì theo bản năng nhìn xuống lồ ng ngực, nhưng Tiểu Bạch lại nhảy xuống kéo tay tôi lại rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang thai đó.
“Em làm gì thế! Bất thường chỗ nào thì em mau nói ra đi chứ! Sao lại táy máy tay chân!” Tôi vội vàng dán mắt vào người phụ nữ có thai kia theo tầm nhìn của Tiểu Bạch, trong miệng gần như là nghiến răng nói với tên nhóc mê gái này.
Nhưng sau khi nhìn hai lần, tôi bỗng nhiên nhận ra điều bất thường!
Vừa rồi lúc tôi nhìn ngực mình, tầm mắt bị trở ngại, cũng không thể hoàn toàn nhìn thấy chân, đây cũng là lý do tại sao ngay khi tôi vừa tỉnh lại từ trong quan tài đá, lại có thể chắc chắn tôi đã lớn lên bình thường trong năm năm qua.
Lúc nhìn xuống dưới, tầm nhìn của tôi bị phần ngực nhô lên sau quần áo chặn lại, nhưng ngực của người phụ nữ mang thai kia… lại lép!
Tôi có thể hoàn toàn chắc chắn rằng, ngực của người phụ nữ mang bầu kia là bằng phẳng, theo lý mà nói, phụ nữ mang thai phải chuẩn bị nuôi con bằng sữa mẹ, cho nên ngực phải lớn hơn mới đúng, nhưng lồ ng ngực phập phồng thở hổn hể của cô ta lại không hề có cảm giác nhô ra.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn ngực của từng thôn dân một, cái nhìn thoáng qua rất nhanh, nhưng lại khiến toàn thân tôi lạnh toát.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao chúng tôi vẫn luôn cảm thấy sai sai chỗ nào, nhưng vẫn không thể nói ra được rồi.
Bởi vì Tiểu Bạch và Ngụy Yến đều là người không hề có nhận thức về phụ nữ, mà có lẽ suy nghĩ trong đầu của sư công và lão Miêu lúc này cũng chỉ có Lục Cô, hoàn toàn không có thời gian để ý đến những thôn dân này.
Mà trên con đường nhỏ kia, chúng tôi cũng chỉ chú ý đến những người đốt pháo kia, và con cá kỳ lạ bị khiêng trên tấm ván, vốn dĩ không để ý đến ngực của hôn dân, càng không biết suy nghĩ đến phương diện kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.