Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 276: Tụ Âm châu




Tôi nghe xong cũng không khỏi muốn hỏi nơi bị thấm nước này liên quan gì đến cá?
“Mấy người chắc chưa từng về vùng quê bao giờ phải không? Cá thích nhất là nước, nơi có nước chảy đến chắc chắn có rất nhiều cá. Nhưng trong dòng sông này hẳn là có một con cá quái, chúng ta châm lửa phía trước, con cá này không đủ không khí để thở sẽ bơi đến nơi có nước chảy, vậy thì chúng ta sẽ có hi vọng!”  Lão Miêu nửa ngồi trên thân Hắc Xà, giảng giải vô cùng đắc ý.
Mắt tôi bị khói hun suýt thì chảy nước mắt, không thể nhắc bọn họ rằng trong động sông này có mùi xương bị đốt tanh tưởi. Đừng bảo là con cá, đến bản thân tôi cũng sắp bị ngạt chết rồi.
Nhưng mà thà vậy còn hơn là chết đuối ở đây. Cũng phải cảm ơn Liễu oa tử đã hút sạch mớ đầu cá đó, không thì chỗ xương thối rữa đó có lẽ sẽ không nổi lên.
Con cá quái kia bị lão Miêu nắm trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn như chó nuôi trong nhà đưa chúng tôi đến hạ nguồn, chỉ chốc lát đã đến thác nước.
Nhưng lúc này thay vì chìm xuống nước, nó lại không ngừng ngoi lên trên.
Con cá quái xoay đầu nhìn lão Miêu một cái rồi bay thẳng xuống thác nước cuồn cuộn.
Tôi nhìn dòng nước chảy xiết, một cục đá rơi xuống chắc cũng bị dội ngược lên. Tôi ngồi trên lưng Âm Long nhìn ngó khắp nơi.
Bờ cát nơi con trùng tử thần từng nằm đã bị nước nhấn chìm hoàn toàn, cả mấy tảng đá lớn cũng khó mà nhìn thấy, nếu chúng tôi xuống đó có lẽ sẽ đập vào đá.
“Nhảy xuống mau!” Sư công nhìn chúng tôi một cái, ngón tay chĩa xuống khiến bốn linh thể nâng ông ấy chìm vào trong nước.
“Rào! Rào!”
Tôi đang nghĩ làm sao để giữ chặt lấy Âm Long thì nghe thấy vài tiếng động ngắt quãng. Mấy cành liễu trên thân Hắc Xà nhanh chóng cột chặt tôi và Tiểu Bạch vào thân Âm Long.
“Rít!”
Chuyện này hẳn là độc quyền với Lệ Cổ, nó rít một tiếng kéo căng người, cuốn lấy tôi và Tiểu Bạch chặt hơn nữa.
Hắc Xà ở đằng trước vung hai cái đầu to đầy quyền lực, nhảy vào làn nước, vào giây cuối cùng còn không quên nhìn Âm Long bằng ánh mắt khiêu khích.
Âm Long làm sao nhịn nổi, nó vung cái đuôi rắn đuổi theo xuống dưới, Nguỵ Yến cuống cuồng gọi tôi.
Tôi nhìn linh thể bay lơ lửng của cô ấy, vội phong ấn cô ấy vào trong vảy Âm Long.
Thứ này hình như từ khi thành quỷ sai chưa từng vào trong vảy Âm Long. Hồi cô ấy mới chết, tôi nghĩ nhất định phải đi theo tôi. Ban ngày, tôi không còn cách nào ngoài phong ấn cô ấy vào vảy Âm Long.
Tôi nhìn ngũ quỷ kéo Trường Sinh chìm xuống, vẻ mặt cậu vẫn không hề thay đổi.
“Ầm!”
Cô đang suy nghĩ thì cơ thể vốn đã lạnh căm của cô lại run lên, tấm vải trắng che mặt gặp nước lập tức bị cuốn lên.
Mái tóc năm năm không cắt của tôi khi ra khỏi quan tài bị kéo đau cả đầu, thịt trên mặt bị nước cuốn cho biến dạng.
Chỉ nháy mắt tôi đã cảm thấy cơ thể mình lại buông thõng, Âm Long bơi một thời gian thì ngoi lên khỏi mặt nước.
Lúc này tôi mới phát hiện ra chúng tôi đã đến bên dưới thác nước, tình hình lại chẳng khác mấy so với bên trên, nước sắp ngập cả động sông.
“Theo ta!” Lão Miêu ở đằng trước hét to, nghe có vẻ cực kỳ vội vàng.
Âm Long vung đuôi bay thật nhanh.
Tôi lập tức bơi theo, vượt qua khỏi hành lang dài thì thấy lão Miêu sắp vọt vào một cái động.
“Khoan đã!” 
Tôi nhìn cái động kia lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy. Tôi nhớ rõ khi mình và Trường Sinh xuống động, Viên Uy đang không ngừng nổ súng vào trong động này, không biết có thứ gì ở đó.
“Xào xạc!” Âm Long không quan tâm, vung đuôi bay vọt vào trong.
Ở trong tối đen như mực, không có thực vật huỳnh quang như bên ngoài, đen mịt như những động sông bình thường.
Nhưng bình thường ở trong động đá không bình thường lại có vẻ bất thường, ít ra cũng cho thấy trong động không có thực vật huỳnh quang.
Tôi sốt ruột nắm tay Tiểu Bạch, cơ thể nó cũng căng cứng, tôi vội đọc chú thả Nguỵ Yến ra.
Cô ấy vừa ra ngoài thấy tối đen lập tức nhẹ nhàng mở quạt xếp ra, không biết rút cái gì ra mà chiếu sáng trong động như đang ban ngày!
“Dạ Minh Châu à? Vương Uyển Nhu làm quỷ sai ngàn năm tài sản cũng không nhỏ!” Sư công đang đi phía trước khoảng trăm mét hừ khẽ, sau đó hét lớn: “Thu lại mau!”
Nhưng đã quá trễ, trong động nổi gió to, vô số linh thể bay vụt đến chỗ Nguỵ Yến.
Nhờ Dạ Minh Châu mà cô ấy vừa rút ra, tôi nhận ra mình hoàn toàn không thể nhìn được mặt nước trong động, bên trên nổi đầy xương cốt lớn bé đủ kiểu như củi khô, chẳng trách sao khi Âm Long vừa bơi vào đã có tiếng vang xào xạc như đụng phải gì đó.
Những xương cốt trên mặt nước đều bay lơ lửng cùng các linh thể, mấy thứ này không biết đã chết bao nhiêu năm rồi mà đến nửa điểm quỷ khí cũng không có, có nhẹ nhàng đứng trên xương cốt.
Bọn chúng vừa bị Dạ Minh Châu chiếu đến thì lập tức như dơi nhìn thấy ánh sáng, lũ lượt bay vọt đến chỗ Nguỵ Yến.
“Thu!” Nguỵ Yến cuống cuồng vung quạt xếp lên, từ chiếc quạt nghe đồn là do chính tay thi tiên Lý Bạch viết lên phát ra một luồng ánh sáng trắng.
Những linh thể đó như bị máy hút khói hút vào, tất cả đều bay vào trong quạt xếp của Nguỵ Yến.
“Làm sợ muốn chết hà!” Cô ấy thu xong những linh thể đó, cầm Dạ Minh Châu, ôm ngực nói: “Sao nhiều linh thể quá vậy chứ? May là tôi dùng quạt của chị Uyển Nhu, không thì thật sự không thu được nhiều như vậy đâu!”
“Dạ Minh Châu cô lấy từ đâu ra?” Sư công lại nhìn viên Dạ Minh Châu trong tay cô ấy đầy u ám, trông có vẻ rất có địa vị.
“Do chị Uyển Nhu đưa đó!” Tôi và Nguỵ Yến đồng thanh đáp.
Đồ của cô ấy không cần nghĩ cũng biết phần lớn đều đến từ Vương Uyển Nhu, con nhóc này mới làm quỷ sai bao lâu đâu, trừ gặp rắc rối thì không hề có thành tựu gì.
“Đồ đào lên từ dưới đất, âm khí quá nặng!” Sư công liếc nhìn viên Dạ Minh Châu, cất giọng nặng nề: “Cô có từng nghe nói đến việc sau khi mộ Từ Hi bị trộm, thì không có cách nào lấy được viên châu bà ta ngậm trong miệng, nếu không nó sẽ hoá thành tro chưa?”
“Biết?” Cô ấy siết chặt viên Dạ Minh Châu trong tay, nhìn Sư công khó hiểu.
Tôi chăm chú nhìn viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay Tiểu Bạch cô ấy đang cầm, bất chợt phát hiện ra có điều bất ổn, bên trong thứ này chầm chậm nổi lên một làn khí trắng nhàn nhạt.
Đây mà là Dạ Minh Châu gì chứ, đây là một viên Tụ Âm châu!
Người không biết sẽ thấy Tụ Âm châu và Dạ Minh Châu không khác gì nhau, nhưng nếu đặt ở nơi âm khí nặng nề, nó có thể hút âm khí, vì thế mà có thể ngăn xác chết thối rữa.
Nhưng thứ này rất hiếm, viên Dạ Minh Châu do trai hứng ánh trăng ngàn năm được người nuôi trai lấy ra, sau đó dùng nước đồng nữ để nuôi dưỡng, rồi lại để vào thi thể nuôi thêm trăm năm nữa, sau khi hút âm khí mới dần biến đổi.
Người của hoàng gia vì muốn giữ gìn da thịt sau khi chết, vì lấy châu, nuôi châu mà hại không biết bao nhiêu người nuôi trai và đồng nữ. Nhưng bọn họ không biết bước cuối cùng mới là quan trọng nhất, phải dùng thi khí tẩm bổ thì Tụ Âm châu mới có tác dụng chống phân huỷ.
Nếu cho họ biết, sau khi chết miệng mình ngậm thứ đồ được nuôi trong thi thể của tên ăn mày, có lẽ bọn họ đều sẽ bật dậy khỏi quan tài nhổ viên Tụ Âm châu này ra.
Thứ này dùng để chống phân huỷ thì rất tốt, nhưng nó có một tác hại to lớn đó chính là hút âm. Nếu người chết ngậm Tụ Âm châu trong vòng bảy ngày sau khi chết, linh thể sẽ bị Tụ Âm châu hút vào biến thành ánh sáng trắng trong Tụ Âm châu.
Nhưng người ngậm Tụ Âm châu chôn cất từ cổ chí kim cũng không được mấy người. Một là vì quá ít trai ngàn năm tạo ra được Dạ Minh Châu, hai là vì quá khó nuôi.
Nghe nói trong miệng Từ Hi ngậm một viên như thế, chỉ là không biết có phải là viên Nguỵ Yến đang cầm hay không. Nhưng tại sao lúc này Sư công lại hỏi như vậy?
“Bà cô của tôi ơi!” Lão Miêu hé miệng thở dài, chỉ cho Nguỵ Yến thấy dòng sông Âm: “Đang ở chỗ này thì cô cất Tụ Âm châu đi, cô cảm thấy chúng ta an toàn quá hả?”
“Đây không phải Dạ Minh Châu hả? Chị Uyển Nhu nói nếu quạt xếp thu không được linh thể thì có thể dùng nó để thử xem mà?” Nguỵ Yến cầm viên Tụ Âm châu, không biết phải làm sao.
“Không ổn rồi!” Sắc mặt Sư công chợt tối lại, bất chợt quát to với Nguỵ Yến: “Mau cất viên châu đi! Nhanh lên!”
Tôi nghe ông ấy hét to, theo đó là cảm giác tiếng nước chảy của dòng sông Âm lập tức dừng lại, cá quái và Âm Long, Hắc Xà đều không dám bơi nữa, sau đó một luồng khí lạnh dần dần nổi lên từ dưới sông Âm, như thể khiến mọi thứ đông đặc.
Nguỵ Yến bị Sư công quát, không dám hỏi nhiều nữa, nhanh chóng dùng quạt xếp cất Tụ Âm châu vào.
Trong động sông nhỏ hẹp chợt tối đen như mực, tôi cụp mắt, đến thở cũng không dám.
Dưới sông Âm dần có một ánh sáng trắng lờ mờ nổi lên trên, nhưng lại có cảm giác nặng nề dày đặc.

Tôi đang nhìn xuống dưới trong vô vọng thì thấy trong động tối mịt có vài tia sáng hiện lên, mũi miệng bị thứ gì đó ẩm ướt che kín.
Sau đó động sông lập tức sáng lên, một đám linh thể vẻ mặt chết lặng lướt qua trước mặt chúng tôi, trong đó có vài người phải chết cực kỳ khó coi như đụng vào chóp mũi tôi.
Những linh thể đó dường như không có cảm giác gì với chúng tôi, như thể đang tìm kiếm gì đó, xoay vài vòng trong động sông, không tìm được gì thì chầm chậm bay theo hướng sông Âm.
Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, sông Âm quả nhiên nối với Hoàng Tuyền. Bình thường có nước sông Âm nhấn chìm nên không nhìn thấy, nhưng khi nãy Nguỵ Yến lấy một viên Tụ Âm châu cực to ra khiến linh thể gặp ảo giác, đều bay từ Hoàng Tuyền đạo ra.
Nhưng điểm rắc rối chính là Hoàng Tuyền đạo không phải một con đường cố định, cũng có thể xem như sinh ra do các linh thể đi ngang qua.
Nếu người sống đứng trên Hoàng Tuyền đạo bị linh thể phát hiện ra sẽ bị kéo vào, lập tức trở nên như linh thể, không có ý thức mà chỉ biết đi theo những linh thể về phía địa phủ.
Sông Âm chảy ngược khiến những linh thể vốn phải đi theo Hoàng Tuyền đạo xuống địa phủ đều quay đầu, vì thế có lẽ linh thể trong động sông chỉ e rằng nhiều hơn bình thường rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.