Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 272: Tỉnh và ngất xỉu




Tôi nhìn thấy gương mặt thật thà này tự nhiên cảm thấy buồn cười, cho tới giờ tôi không hề nghĩ sau lớp mặt nạ là Trường Sinh!
Sao trong sông Âm này lại là cậu chứ? 
Không phải nói trong quan tài đá Thủy Hành là Nguyên Thần Tịch sao? Thế Nguyên Thần Tịch kia đâu rồi?
Chưa kịp nghĩ kỹ đầu tôi đã chìm xuống, những cây mây lập tức nới lỏng tôi ra, thoắt cái cả cơ thể tôi lập tức rơi vào trong sông Âm lạnh buốt.
Trong ánh huỳnh quang chiếu khắp nước sông, tôi lại nhìn thấy xung quanh toàn là nụ cười quỷ dị trên mặt nạ và gương mặt thật thà của Trường Sinh.
“Chị?” Khi tỉnh lại lần nữa, tôi cũng cảm giác toàn thân đau ê ẩm, thêm vào đó còn có cảm giác vừa nóng vừa đau.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Bạch. Tôi vội vàng nhìn xung quanh nhưng tay chà xát trên mặt đất kéo đến một trận đau rát.
Lúc bấy giờ, tôi sực nhớ lại bản thân đã tự cắn nát tay mình  nên vội vàng cầm tay lên hút vài cái.
Nhưng khi tôi nhìn quanh lần nữa mới phát hiện chỉ có mình tôi và Tiểu Bạch ở đây, còn những người khác không biết đã đi đâu rồi.
“Chị đừng nhìn nữa, em cũng không biết họ đi đâu!” Tiểu Bạch bĩu môi chỉ xung quanh nói: “Lúc em tỉnh dậy đã ở đây rồi!”
Tôi nhìn biểu cảm của Tiểu Bạch, tự nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ rồi vươn tay ra đưa đến gần nó hơn.
Đúng như dự đoán, trên ngực của thằng nhóc này có một dấu ấn thật lớn, chỉ hơi rách da chứ không bị thương đến da thịt.
Tôi vội đẩy nó ra quay lưng kéo cổ áo mình xuống, nương theo ánh lửa kiểm tra.
“Chị đừng nhìn nữa!” Dường như Tiểu Bạch lẩm bẩm ở cổ họng, yếu ớt nói: “Lúc em tỉnh dậy cũng kéo quần áo chị kiểm tra rồi, trên cơ thể chị cũng có cái dấu giống vậy!”
“Làm sao thế được?” Suy nghĩ trong đầu tôi càng rõ ràng hơn, nếu là sự thật thì…
Tôi với Tiểu Bạch…
“Hai người các con là chị em ruột!” Lúc này, giọng của sư công truyền từ ngoài vào.
Tôi vội vàng nhìn ra ngoài mới phát hiện chúng tôi đang ở trong một cái hang, sư công đi vào hang, sau lưng còn có lão Miêu, Ngụy Yến, Âm Long và Hắc Xà.
Nhưng hang động này quá nhỏ, người, quỷ sai và rắn bước vào quá nhiều lập tực khiến tôi và Tiểu Bạch cảm giác không có cơ hội thở.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dù tôi không hít thở được vẫn cuống quít kéo sư công hỏi: “Con lớn thế này rồi, người mới nói con biết con có một người em sinh đôi… Ặc! Là em trai sao? Mà thằng bé còn nhỏ như thế á?”
“Haiz!” Sư công thở dài sâu sắc, chỉ ra ngoài hang nói: “Có lẽ chuyện này cả mẹ con cũng không biết đâu.”
Mẹ tôi cũng không biết?
Tôi cảm giác chuyện như thế này chẳng ai tin nổi.
Chính bà ấy có bao nhiêu đứa con, bà ấy cũng không biết sao?
“Này nhóc! Đợi ra ngoài rồi cô sẽ biết thôi!” Lão Miêu hít vài hơi thuốc lá khô làm cái hang nhỏ càng khó thở hơn, nhưng không ai thể hiện sự khó chịu nào.
Tôi chỉ im lặng nhìn sư công.
Chiêu này hồi nhỏ tôi đã dùng mấy lần với sư phụ rồi, mỗi lần như thế thì ông ấy đều đầu hàng.
Quả nhiên không lâu sau sư công chịu không nổi nữa, đã đặt mông ngồi trong động nói: “Chắc con đã biết sau khi mẹ con chết đã sinh ra con trong quan tài rồi nhỉ! Nhưng bên cạnh có còn có một đạo sĩ nữa, con có biết không?”
Tôi nhớ bản thân đã nghe kể về chuyện này rồi, người ta bảo rằng vị đạo sĩ kia nói lệ khí của tôi quá nặng nên không có dũng cảm bế tôi khỏi quan tài.
“Đạo sĩ kia đã bỏ đi ngay trong đêm phải không?” Sư công cướp tẩu thuốc của lão Miêu, gõ mạnh ống nhả khói vài cái: “Chuyện này ta không có gặp nhưng lại nghe ông cụ này kể lại. ta nghĩ thật ra đạo sĩ kia đã biết sau khi mẹ sinh ra con vẫn còn một đứa bé khác trong bụng nữa. Ông ta không bế con lên, bởi vì đã làm pháp thuật gì đó lên cái xác đó tạm thời không cho bà ấy sinh Tiểu Bạch ra!”
“Vì sao chứ? Con là bé trai chắc chắn sẽ được chào đón hơn mà?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch toát lên vẻ không đồng tình, cậu bé bĩu môi nói với sư công: “Nếu người đầu tiên sinh ra là con, thì chắc chắn người bị nhốt trong quan tài đá vài chúc năm đã không phải là chị gái rồi đúng chứ?”
“Chuyện đó…” Trong ánh mắt của sư công hiện lên sự khó xử, ông ấy vừa gõ tẩu thuốc mấy lượt vừa liếc Tiểu Bạch nói: “Bây giờ là lúc lo lắng mấy chuyện đó sao?”
“Này lão bất tử, ông đừng có giật chứ!” Lão Miêu đau lòng vội vàng cướp tẩu thuốc lại rồi nhìn tôi: “Trời nắng mà bị sét đánh chết là đại hung, nếu cô sinh ra sau giờ khai quan, nhà ông cả Trương đã đóng đinh càng chết nữa. Còn chuyện lão đạo sĩ kia rời đi trong đêm, chắc là muốn chuẩn bị chuyện núi Cửu Linh đấy!”
Tôi vừa nhớ đến chuyện núi Cửu Linh đầu đã đau ê ẩm, trong cây quạt của Vương Uyển Nhu có Hổ Trành, còn có linh thể của mẹ tôi.
“Lúc đó, đôi mắt bị thương của tên Hắc kia chưa đến nửa năm, có lẽ cũng chỉ cảm giác được trong quan tài có xác nên không hỏi gì thêm chỉ khuyên ông cả Trương đưa xác của mẹ con vào quan tài đá. Tiểu quỷ này cũng từng nói với ta về chuyện núi Cửu Linh, lúc đó linh thể của mẹ con vẫn chưa chịu siêu thoát nhưng lại không nhớ nổi bản thân đã sinh ra một tên nhóc mập mạp, chắc cũng do bị ảnh hưởng của Hổ Trành!” Sư công trầm trầm nói.
“Thế tại sao bọn họ lại không đưa con đi theo ý bà nội?” Tôi lanh mồm lanh miệng hỏi.
Nếu như tôi đã sinh ra, thêm vào đó lại được sư phụ nhận đi.
Thế sao những người kia không đưa tôi đi luôn chứ?
“Chuyện này cũng là thứ bọn ta không hiểu, vị đạo sĩ kia cũng có thể đã sắp xếp xong trận pháp ở núi Cửu Linh rồi, mọi chuyện đang theo đúng kế hoạch không sai vào đâu được nhưng vì sao lại không bế con đi?” Trong mắt của sư công cũng đầy nghi ngờ.
“Chuyện đó…” Đột nhiên Tiểu Bạch kéo nhẹ tay tôi, cẩn thận nhìn sư công hỏi: “Thế thì chị ấy đúng là chị ruột của con rồi?”
“Tên nhóc béo này có năng lực mạnh như thế, nhưng không cảm giác được huyết mạch tương thông giữa cháu với con bé sao?” Lão Miêu cầm tẩu thuốc gõ lên đầu Tiểu Bạch một cái rồi quát “Cháu nói xem cháu vừa ra khỏi quan tài đá đã chạy đi đâu hả?”
“Nhưng cháu cảm thấy linh lực tam động của linh giới mà!” Tiểu Bạch có chút đau lòng.
Tôi cũng rất choáng váng, nhìn sao cũng không thể tin được Tiểu Bạch là em trai của mình.
Em trai ruột sao?
Cả mẹ cũng không biết bà ấy sinh ra một đứa con trai, vì sao chỉ cần vài suy đoán mà sư công đã biết Tiểu Bạch là em trai của tôi rồi?
Trong đáy lòng tôi có cảm giác rất buồn bực, có lẽ bởi không nhận được lời giải thích thuyết phục nhưng tôi lại không tìm được lý do để cãi lại.
Chỉ nhìn sư công nói: “Chỗ này là đâu? Sư công có châm con cái gì không đấy?”
“Trương Dương! Cô không biết cô dọa người ta sợ thế nào đâu!” Ngụy Yến nhìn tôi, mặt có chút tái xanh.
Sau khi tôi rạch miệng vết thương ra để lấy máu đã thu hút tất cả đám cây mây và cành liễu, tiếp đến lại bắt đầu ca hát cộng vào đó là giọng hát càng ngày càng cao.
Nước sông Âm theo tiếng ca càng chảy nhanh hơn, những cây mây cành liễu trên người Trường Sinh như bị tiếng ca thu hút mà bao quanh người quấn tôi vào Trường Sinh vào nhau.
Mà lúc đó hai mắt tôi đỏ dần lên, vươn tay ra muốn tháo mặt nạ kia xuống, ngay cả sư công và lão Miêu gọi tôi mấy lần cũng không đánh thức tôi tỉnh nổi.
Bọn họ muốn bước đến kéo tôi về, nhưng những cành liễu và cây mây kia bao xung quanh tôi rất chặt chẽ, Âm Long với Hắc Xà cũng không thể đến gần được. Cuối cùng Ngụy Yến hết cách đành cắn răng tháo mặt nạ xuống thu vào trong quạt.
Sư công lập tức nhân cơ hội cành liễu và cây mây không kiểm soát được lập tức b ắn ra một cây châm bạc.
“Yết hầu của ông đây muốn rách mà nhỏ phá sản nhà cô lại chẳng thèm đói hoài gì đến tôi hết!” Lão Miêu tức giận trừng tôi rồi quay đầu rút ra một cái túi nhựa nhỏ không biết từ đâu, cuộn tròn nhét vào trong ống đựng thuốc.
Tôi cố gắng nhớ lại rồi liếc lão Miêu nói: “Có phải khoảng cách của ông quá xa không? Chứ tôi nghe được Tiểu Bạch bảo tôi đừng hát nữa mà.”
“Em chưa có tỉnh mà!” Tiểu Bạch cũng thốt lên, hai mắt mở lớn nhìn tôi: “Em cũng chỉ mới tỉnh thôi, ngay cả lúc chị tháo mặt nạ ra em cũng không nhìn thấy  nhưng mà khi em nghe giọng chị hát rất khó chịu!”
Trong đầu tôi nổ một tiếng ầm dại ra, rõ ràng trước đó đã nghe tiếng Tiểu Bạch bảo tôi đừng hát nữa, sau đó cơn đau ở sau ót truyền đến!
Nếu Tiểu Bạch không tỉnh dậy, thì giọng nói mà tôi nghe chẳng lẽ do cảm nhận tâm linh giữa các cặp sinh đôi với nhau sao?
Nhưng tôi lớn đến nhường này rồi vẫn không có cảm giác mình với Tiểu Bạch có tâm linh liên thông kiểu đó.
Trừ tên nhóc này vẫn muốn lén chạy ra ngoài thôi!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nhìn chăm chú vào sư công.
“Chuyện này cứ để sang một bên đã, trước hết chúng ta phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây đã!” Sư công chịu không được ánh nhìn chằm chằm của mọi người nên khoát tay áo, cương quyết nói: “Nước sông Âm này chạy rất siết, thêm vào đó mực nước ngày càng cao hơn rồi, nếu chúng ta vẫn ở đây thì sẽ bị nhấn chìm mất!”
“Trường Sinh!” Bấy giờ, tôi mới nhớ đến Trường Sinh như một thiên thần trong nước.
Thật sự tôi không thể chấp nhận Trường Sinh chỉ mới chôn trong quan tài đá năm năm mà hoàn toàn không nhận ra chúng tôi, chỉ cần nghĩ đến Trường Sinh muốn kéo mọi người xuống nuốt chửng càng khiến tôi đau lòng hơn là Nguyên Thần Tịch.
Thêm vào đó khi vừa mới bắt đầu, Ngụy Yến lại khẳng định chắc nịch đó là Nguyên Thần Tịch, tôi chả biết cô ấy lấy cái gì chắc chắn như thế.
“Cây thủy sinh, có vẻ như chúng chuyển quan tài đá đi rồi!” Sư công thở dài nhìn ngoài hang: “Trường Sinh vẫn còn ngâm trong nước đấy, dường như cậu ấy chưa tỉnh.”
“Thế tại sao đám cành liễu với cây mây kia chịu sự kiểm soát của mặt nạ?” Tôi vội hỏi.
Lão Miêu chìa thẳng tẩu thuốc ra đằng trước gõ đầu tôi vang lên một tiếng cốc, giải thích: “Cô nhóc nhà cô không biết phân biệt tốt xấu! Trường Sinh bỏ cả mạng vì cô, nếu như cành liễu và cây mây đã chịu kiểm soát của cậu ấy thì cậu ấy cam tâm để mình bị ngâm dưới nước đấy haiz..!”
“A! Ơ!” Tôi lại chẳng cảm giác chút đau nhức gì trên đầu, mà vội vàng nhìn sư công: “Thầy có cách nào cứu Trường Sinh tỉnh dậy không?”
“Con nghĩ rằng ai cũng như con sao?” Sư công liếc Tiểu Bạch rồi lại nhìn tôi: “Con nói con đang ở trong quan tài đá nghe tiếng vang bên ngoài nên mới tỉnh dậy phải không?”
“Đúng thế!” Tôi không không biết cái này có thể đoán được gì, nhưng vẫn không so sánh được cách nào khác.
Tình hình Đại Hồng rất đặc biệt, sư công nói cô ấy muốn cung cấp linh lực cho tất cả quan tài đá cho nên không thể tỉnh, nhưng Trường Sinh bất tỉnh không phải trong quan tài đá, thế tình huống của tôi tính là sao?
“Con có thể tỉnh dậy vì Tiểu Bạch tỉnh!” Sư công liếc Tiểu Bạch, nặng nề nói: “Có phải Tiểu Bạch cũng tỉnh lại trong quan tài đá lúc đó không?”
“Con không nhớ rõ lắm!” Tiểu Bạch gãi gãi đầu, xin lỗi: “Ban đầu con chẳng biết gì hết sau này Viên Uy mới tìm chuyên gia dạy con, con mới biết được.”
“Thế sao con làm sao mới cứu Trường Sinh tỉnh lại đây?” Tôi không quan tâm mấy chuyện trước đó cho lắm, chỉ muốn cứu trường Sinh tỉnh lại, chuyện tiếp theo đó sẽ tốt hơn nhiều!”
“Con gấp gáp cái gì? Không biết rõ chuyện quá khứ làm sao biết chuyện gì đang xảy ra?” Sư công bị tôi thúc giục bức mình quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.