Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 270: Bố trí




“Haha! Haha!” Trọng Đồng Tử vừa thấy thiếu niên đi ra thì gã đột nhiên ngửa đầu cười lớn và xông đến những cành liễu đó. 
Ánh mắt của sư công sửng sốt, vội vàng hét lớn với tôi: “Mau giữ chặt gã lại, lão phu phải tự mình kích phát thứ này!”
Mặc dù tôi nghe không hiểu, nhưng lúc này tôi vẫn biết mình nhất định phải nghe lời sư công, cho nên tôi gấp gáp không màng tất cả, theo bản năng nhanh chóng kết ấn pháp, hai chân cũng lội nước chạy về phía Trọng Đồng Tử.
“Bùm! Bùm!”
Lão Miêu bị nhục đằng quấn lấy, liên tục lấy người giấy trong áo ra để chúng ôm chặt lấy Trọng Đồng Tử.
Sư công tiếp tục thi triển Ngũ quỷ thác vận chi pháp mà mình đã dày công tu luyện, chỉ thấy âm khí xung quanh Trọng Đồng Tử quay cuồng, những tên quỷ nhỏ kia hiện nửa thân mình và kéo Trọng Đồng Tử trở lại.
“Haha! Haha!”
Trọng Đồng Tử đột nhiên nhìn chúng tôi rồi cười khà khà, gã bất ngờ buông lỏng cây mây quấn lấy lão Miêu và lao về phía thiếu niên đang đeo mặt nạ.
“Đi!”
Lúc này, tôi cũng không quan tâm phía sau cây mây có gì, vội vàng lao về phía trước ôm chặt lấy hai cây mây vào lòng, chỉ cần sống chết ôm lấy, bám trụ trong chốc lát.
Cái ôm mạnh này khiến tôi và cây mây lập tức ngã xuống sông Âm, làn nước mát lạnh đến thấu tim, tôi ôm cây mây run lẩy bẩy. 
“Nhanh lên!” Không biết lão Miêu chạy đến cạnh tôi từ lúc nào, lão vươn tay nói: “Mau đưa cho tôi!”
Tôi bị sặc nước nên theo bản năng muốn nổi lên, nếu có người giúp tôi thì tôi nhất định sẽ không để lãng phí cơ hội, tôi buông lỏng cây mây trong tay và muốn đưa nó qua.
“Dương Dương ngoan!” Lão Miêu vươn tay chuẩn bị nhận lấy.
Trong đầu tôi đột nhiên tỉnh táo lại, tôi vội vàng ôm cây mây vào lồ ng ngực, mười ngón tay bấu chặt vào cây mây, hai chân ở dưới nước đạp thật mạnh hai chân của lão Miêu ở phía trước.
Không nói không rằng, lão Miêu đứng thẳng ở trong nước, khen một câu cũng chẳng sai, lão Miêu gọi tôi là “Dương Dương” chứ không phải “Nhóc con” hay “Nhóc con phá của”!
“A…” Lão Miêu hét lên một tiếng, sau khi bọt nước văng lên thì lão biến thành Liễu oa tử đã bị Vương Uyển Nhu thu hồn.
Lúc này tôi mới nhận ra cây mây đó chỉ bị mất phần giữa, đầu và đuôi chưa từng xuất hiện, có lẽ đầu và đuôi được kết nối với Liễu oa tử và Trọng Đồng Tử.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, rõ ràng hồn phách của Liễu oa tử đã bị Vương Uyển Nhu thu đi, sao cậu ta có thể dùng mê hồn thuật để mê hoặc tôi?
Linh thể nào ở bên trong cậu ta?
Nhưng khi vừa nghĩ đến Trọng Đồng Tử ở đầu bên kia thì tôi lập tức hiểu rõ, không ai trong Hình Thi Nhất Phái bình thường cả!
“Trương Dương!” Đang nghĩ ngợi thì Liễu oa tử đột nhiên cười ha ha, cậu ta bất ngờ vươn tay đến chỗ tôi.
Trong sông Âm, tôi di chuyển rất bất tiện, hơn nữa dòng nước lạnh đến mức tôi vừa kéo chân thôi cũng đã cảm thấy các cơ trên bắp đùi hoàn toàn không nghe theo lệnh của mình.
Nhưng Liễu oa tử có vẻ không giống như đang ở trong nước, hai tay cậu ta nhanh chóng nhào đến chỗ tôi, cây mây không ngừng tuôn ra khỏi tay cậu ta.
Tôi liên tục vùng vẫy trong nước, nhưng tôi không thể nào bơi xa khi trong tay đang nắm chặt hai bó cây mây lớn, tôi chỉ có thể liều mạng thở bọt khí.
Nhìn thấy Liễu oa tử sắp chạy đến trước mặt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cây mây trong tay buông lỏng ra, sau đó ở trước mặt có một tấm lưới lớn màu đen quét đến, lập tức kéo tôi ra khỏi mặt nước.
“Chi! Chi!” Lệ Cổ bơi nhanh đến trước mặt tôi, nó không ngừng gào rú nhìn tôi, hai con mắt nhỏ bằng hạt đậu đen nhìn chằm chằm tôi. 
Vừa rồi có lẽ Lệ Cổ không tính chạy trốn, đoán chừng nó chỉ muốn đi cắn đứt cây mây thôi!
Tôi vội vàng bơi về phía bờ cạn hơn, lúc này tôi mới phát hiện cây mây trong tay đã bị gãy, một đầu cây mà tôi ôm còn kéo cả Liễu oa tử theo.
Nhưng lúc này, cậu ta đã trở thành xác chết trôi lênh đênh trên mặt nước bị tôi kéo đi, khi nghĩ đến động tác vùng dậy vừa rồi của xác chết thì tôi toát mồ hôi khi đang ngâm mình trong dòng nước lạnh như băng này.
Khi đang suy nghĩ, tôi bất chợt nghe thấy tiếng Âm Long gầm lên, thân rắn uốn éo dữ dội, Tiểu Bạch nằm trên người nó lập tức bị đẩy ra xa.
“Chi!” Lệ Cổ nhất thời trở nên nóng nảy, nó luôn thầm thúc giục tôi chạy nhanh lên.
“Nhóc Dương! Mau đưa tiểu mập mạp chạy nhanh!” Sư công đột nhiên đau lòng mắng tôi, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng.
Tôi liếc nhìn ông ấy, phát hiện Trọng Đồng Tử quấn lấy ông ấy đang nhanh chóng xẹp xuống, có thể thấy mạch máu xanh căng phồng trên khuôn mặt đang nhanh chóng tuôn ra.
Nhìn cây mây trong tay bị gãy đôi, tôi đột nhiên cảm thấy không ổn, cây mây vừa đứt này có liên quan đến Liễu oa tử nên Trọng Đồng Tử nhất định đã dẫn một đoạn tốt khác đến chỗ thiếu niên ấy.
Lần này Lệ Cổ làm hại tôi rồi!
“Chi! Chi!” Lệ Cổ cực kỳ nóng lòng, nó nhanh chóng giục tôi chạy mau.
“Ầm!” Âm Long đột ngột vung một cái về phía mặt nước rồi lập tức bơi nhanh qua chỗ tôi, kéo tôi liều mạng bơi về phía lối vào của Cổ động.
“Rào rào!”
Bị Âm Long quấn lấy, tôi vừa quay đầu lại thì thấy lão Miêu và người giấy ôm Trọng Đồng Tử đang hóa thành xác ướp, dưới ngoại lực, chúng nhanh chóng vỡ vụn thành một đống xương mục nát trôi nổi trên dòng sông Âm.
“Lão bất tử, ông còn cmn ngây người làm gì hả!” Lão Miêu đột nhiên gào lớn, kéo Hắc Xà đang quấn lấy mình và Trọng Đồng Tử ra khỏi người, dùng chân kéo sư công của tôi rồi quát to: “Nhóc con phá của, còn không mau mang theo tiểu mập mạp chạy đi!”
Lúc này tôi mới nhớ ra, không biết Tiểu Bạch bị Âm Long quăng đi đâu rồi, tôi vội vàng thúc giục Âm Long mau đi tìm Tiểu Bạch.
“Nhanh lên!” Đang nghĩ ngợi thì Ngụy Yến đã ôm Tiểu Bạch chạy đến, cô ấy nhét người vào lòng tôi và nói: “Nguyên Thần Tịch đã quên hết chuyện cũ rồi!”
Nguyên Thần Tịch?
Theo bản năng, tôi quay đầu lại nhìn về phía giữa sông, chỉ thấy thiếu niên không mặc quần áo đang dùng cành cây chặt đứt cây mây quấn lấy mình làm đôi.
Thi thể của Liễu oa tử cũng đang được cành liễu quấn vào từ từ, còn Điền Thái Hoa vốn đang mở miệng cười ha ha cũng đã ngừng cười khi cành liễu thò ra khỏi miệng.
“Đi!” Sư công vội vàng ném đồ ra sau, hét lớn với lão Miêu: “Ông còn không nhanh bảo Hắc Xà đi đi!”
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt nạ của Nguyên Thần Tịch, bất chợt cảm thấy lòng nguội lạnh, dường như phía sau lớp mặt nạ ấy không phải là khuôn mặt của Nguyên Thần Tịch?
“Cô đừng nhìn nữa! Chiếc mặt nạ đó rất kỳ lạ!” Lão Miêu đập mạnh vào đầu tôi, đưa cho tôi một đống đồ rồi nói: “Âm khí của cô rất nặng, rảnh rỗi thì lấy ít máu rồi ném mấy thứ này xuống sông đi, ném càng xa càng tốt!”
Tôi thò tay vào túi nhựa, tất cả đều là những mảnh nhỏ màu đen, có vẻ là thứ mà cô gái mập mạp thường dùng để đút cho A Hồng? 
“Lão bất tử, ông cũng nhẫn tâm quá rồi đó?” Lão Miêu nhìn chằm chằm tôi lấy máu, đột nhiên hét lên, chỉ vào sư công và quát lớn: “Tiểu mập mạp cũng bị ông đánh ngất đi, ông còn nhân cơ hội muốn lấy máu của người bất tỉnh?”
“Nó béo, nhiều máu! Nhóc Dương thì gầy!” Sư công bình thản bóp mạnh vết thương trên tay Tiểu Bạch, xen lẫn trong đó là vật thể đen tuyền, sau khi rút mạnh ra thì ông ấy nói: “Hai người còn ngẩn người làm gì, nhanh lấy máu tiểu mập mạp với thi thể đi! Chẳng lẽ các người còn muốn chờ tên đó đuổi kịp sao!”
Tôi bị ông ấy mắng nên vội vàng bắt chước sư công bóp miệng vết thương trên tay Tiểu Bạch và thi thể trong túi nhựa kia, sau đó dùng hết sức ném ra xa.
Ngụy Yến thậm chí còn lấy cả một chiếc túi nhựa và nhẹ nhàng thả xuống sông Âm, ném những thi thể kia ra xa.
Thiếu niên đeo mặt nạ dường như rất thích những thi thể này, vừa ném ra ngoài thì anh ta sẽ lập tức lấy cành liễu và cây mây quấn lấy, sau đó cây mây và cành liễu sẽ nhanh chóng tìm kiếm những cái khác.
“Trong tay chúng ta có nhiều như vậy, tên đó có đuổi kịp không?” Tôi nhìn thấy biện pháp này giống như đang đút ăn vậy, đột nhiên cảm thấy túi nhựa cầm trên tay cực kỳ không an toàn.
Nếu những thi thể đó thực sự có sức ảnh hưởng lớn với thiếu niên đeo mặt nạ kia thì khi nhóm chúng tôi có trong tay nhiều như vậy, chẳng phải sức ảnh hưởng đối với anh ta còn lớn hơn sao?
“Nhóc con, cô đừng nói bậy!” Bình thường lão Miêu cho côn trùng ăn nhiều nhất nên cũng là người có kinh nghiệm ném mấy cái này nhất, tản ra xa nhất, nghe tôi nói vậy thì lão vội vàng quát lớn: “Nếu đuổi kịp thì mấy người chúng ta chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng thôi! Nhưng tôi không muốn…”
“Rào rào!”
Lão còn chưa nói xong thì chúng tôi nghe thấy âm thanh ào ào dưới nước, theo sau đó là vô số cành liễu quấn lấy thân Âm Long phía dưới tôi, kéo toàn bộ Âm Long xuống nước.
Còn có rất nhiều cây mây sắc bén đâm vào vảy Âm Long, Âm Long không thể xử lý được nên thân rắn ngay lập tức chảy máu.
“Đi!”
Tôi thầm biết mình đoán không sai, đúng là đút chó ăn không thành công mà còn bị chó cắn ngược lại, cho nên vội vàng ném túi nhựa xuống nước, mặc cho những thi thể nhỏ màu đen chìm xuống dòng sông.
Những cây mây và cành liễu ấy lập tức thả Âm Long ra và đuổi theo đống thi thể kia, tôi vội vàng liếc nhìn sư công và nói: “Làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa!” Sư công trừng mắt nhìn tôi và quát lớn: “Con nghĩ ra rồi mà sao không nói sớm, lúc đuổi kịp mới nhớ ra!”
Tôi bị ông ấy mắng rất oan ức, nhưng tôi cũng không muốn bất chấp mà đấu lại làm gì, cho nên tôi gọi Lệ Cổ ra, nhờ nó giúp tôi chống đỡ một lúc.
Nó nhanh chóng nhìn thiếu niên đeo mặt nạ đứng giữa sông Âm, anh ta đang dựa người vào thân cây mây và cành liễu, đứng dưới nước giống như thủy thần vậy.
Người bố trí lần này tính kế rất tốt!
Đầu tiên là thả Viên Uy và Trọng Đồng Tử ra để chúng tôi nghĩ họ muốn giữ chúng tôi lại chỉ vì muốn mở cửa quan tài, sau đó là hai con Âm Long giả sống dai để chúng tôi thêm chắc chắn rằng lần này bọn họ đã dốc hết toàn lực, vội vã nhảy xuống sông Âm.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Họ lợi dụng việc Liễu oa tử ở lại Miêu trại, xây dựng một ngôi nhà sàn để niêm phong lối vào, còn giỏi hơn nữa là không biết Liễu oa tử đã liên kết với các lão già ở Hình Thi Nhất Phái bằng nhục đằng từ khi nào.
Thảo nào đối phó với cậu ta lại dễ đến thế, hóa ra cậu ta định không cần linh thể của mình, như vậy thì Hình Thi Nhất Phái sẽ càng dễ khống chế hơn.
Chuyện càng khiến cho người ta tức giận là không biết Trọng Đồng Tử đã chết bao nhiêu lần trong tay chúng tôi! Bị Vương Uyển Nhu thu hồn xong thì lại rời khỏi quạt xếp, tôi không dám chắc đây có phải là chân thân thật sự mà Vương Uyển Nhu đã nói hay không?
Và tại sao có thể lợi dụng máu của Điền Thái Hoa để dẫn dụ Nguyên Thần Tịch cùng với mặt nạ ra?
Chẳng phải cô ấy sinh ngày âm tháng âm năm âm sao? Sao có thể giống như mẹ của Nguyên Thần Tịch, dùng máu để dẫn mặt nạ ra chứ?
Nhưng mặt nạ đó rõ ràng ở trong tay của Trọng Đồng Tử? Sao cuối cùng nó lại xuấ hiện trên mặt của thiếu niên, hơn nữa Ngụy Yến còn nói thiếu niên đó là Nguyên Thần Tịch?
Nhìn thiếu niên đứng trong nước cùng với Ngụy Yến đang bị bao quanh giữa máu và thi thể của anh ta, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên câu nói của Vương Uyển Nhu trước khi cô ấy hôn mê.
Ngụy Yến không thể khống chế mặt nạ!
Vậy lúc trước Ngụy Yến được chọn làm quỷ sai thực tập, có phải vì cô ấy từng nói mình vô tình với sinh tử hay không?
Rốt cuộc bên trong người bố trí còn có bao nhiêu điều mà chúng tôi không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.