Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 266: Sông Xương




Tiểu Bạch vừa hét to với tôi nhưng cái chân nhỏ kia không ngừng lại một chút, chạy cực nhanh, tốc độ gần như không dưới tốc độ bay của Vương Uyển Nhu.
“Soạt!”
Hình như cảm thấy bất an, con bạch tộc kiêu ngọc nổi trên mặt nước chờ Lệ Cổ cho con trùng lớn ăn, mạnh mẽ hất râu lên muốn chìm xuống nước!
“Đi mau!”
Tôi đang muốn thấy rõ đằng sau các cô ấy là cái gì đã bị Vương Uyển Nhu nắm lấy rồi nói: “Còn nhìn cái gì, không muốn sống nữa à!
“Ầm! Ầm!”
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thứ gì đó mạnh mẽ tấn công mặt nước, tôi bị Vương Uyển Nhu kéo làm loạng choạng vẫn quay đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy vô số cành liễu lóe sáng hiện lên kéo con bạch tuộc đang muốn chìm xuống kia.
Con bạch tuộc còn đang ra sức giãy dụa nhưng hoàn toàn công cốc, chỉ trong chốc lát đã bị cành liễu quấn chặt kéo ra khỏi mặt nước.
Tôi phóng tầm mắt nhìn thấy trên mặt nước toàn là cánh liễu, phản chiếu trên sông Âm ánh sáng lấp lánh.
“Chị!” Tiểu Bạch đuổi lên từ đằng sau, đụng vào tôi nói: “Chạy đi!”
“Soạt!”
Tiểu Bạch vừa dứt lời, cành liễu phía sau bỗng hất lên nắm thẳng về phía trước.
“Định!” Thân thể Vương Uyển Nhu nhanh chóng bay lên, quạt gấp cũng không thèm nhìn dùng sức vung ra phía sau rồi hét lên: “Mọi người mau chạy đi!”
“Mẹ ơi!” Ngụy Yến vừa bay vừa hét: “A Công, ông nặng quá!”
“Con tiểu quỷ này kéo có một mình tôi đã kêu nặng, sau này câu hồn thế nào đây!” Sư Công lại vô cùng nhãn nhã mặc Ngụy Yến đang ra sức kéo ông ta giữa không trung, thỉnh thoảng còn đá vào hai ống quần không*** tự giễu nói: “Tôi không có chân nên rất nhẹ!”
Sắc mặt Ngụy Yến cũng thay đổi, nhìn tôi một cái rồi cố gắng lôi kéo Vương Uyển Nhi đi về phía trước.
Tôi nhìn Sư Công như vậy lập tức biết ông ấy đang lười biếng, cái lão địa chủ này hưởng thụ quen rồi, nơi này không có người giấy nâng ghế cho nên có lễ ông ấy đến một bước cũng không muốn xê dịch.
Chỉ là đối với quỷ sai mà nói, thân thể người phàm nặng như ngàn vàng, mỗi mỗi bước kéo đều dùng chân khí.
Đừng nhìn thấy Ngụy Yến đang tự mình kéo sư thúc, thật ra Vương Uyển Nhu ở phía trước mới thật sự phí sức để kéo Ngụy Yến, bằng không với bản lĩnh của Ngụy Yến đến  kéo Sư Công di chuyển một bước trên không trung cũng là điều không thể nào.
“Cô còn nhìn! Con nhóc này không muốn sống nữa rồi mà!” Lạ Miêu thở hồn hển cũng không quản thứ sau là cái gì, dúng sức đẩy tôi về phía trước rồi nói: “Lão Bất Tử biết chạy trốn nhất, chạy theo ông ta chắc chắn không sai!”
“Soạt!”
Nhưng lão Miêu vừa dứt lời, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nước, từng tia sáng huỳnh quang trào ra khỏi mặt nước bắn vào chúng tôi.
“Miệng quạ!” Sư Công quát một tiếng, một tay mạnh mẽ hướng về phía trước rồi hét lớn: “Đi!”
“Bùm!”
Một đạo kim ấn theo lòng bàn tay Sư Công bỗng đẩy về phía trước, đúng lúc chống lại những cành liễu quang tới, chỉ thấy nước sông Âm phía trước hơi chìm xuống.
“Đi!” Sư Công hét lên với Vương Uyển Nhu, vậy mà lại chuyển từ bộ dáng được kéo đi vừa rồi, dưới đùi khẽ động lập tức bay về phía trước.
“Ông biết bay” Ngụy Yến đột nhiên hét lên một tiếng, như thể cảm thấy không đáng vì vừa rồi kéo Sư Công một đoạn xa như vậy.
Đây là phương pháp ký gửi của Ngũ Quỷ!” Vương Uyển Nhu dùng mắt thập phần vô dụng nhìn Ngụy Yến một chút, hình như bắt đầu hơi hối hận khi đã thu nhận tên quỷ sai thực tập này.
Ký gửi Ngũ Quỷ tôi đã từng nghe nói, đó là những đạo sĩ bắt quỷ có đạo hạnh cao đều thích nuôi mấy con.
Tính cách hiền lành, lại chưa bao giờ làm du hồn dã quỷ làm chuyện ác để làm chút chuyện.
Các ký gửi Ngũ Quỷ là cách phổ biết nhất, chỉ là bây giờ người có thể dùng loại pháp thuật này hầu như không còn, ngay cả sư phụ cũng không dám nuôi quỷ.
Dù sao quỷ và người không giống nhau, hơn nữa quỷ thuần âm, ở nhân gian lâu dễ bị lệ khí ăn mòn, tính tình rất khó ổn định, đây cũng là nguyên nhân hủ yếu khiến mọi người biến sắc khi nói về quỷ.
“Đi!” Sư Công mới không thèm quản Ngụy Yến có thành công hay không, thừa kịp mấy cành liễu kia bị đánh trở lại dưới sông Âm kéo mạnh cô ấy đi, lập tức nhanh chóng bay về phía trước.
Tôi lập tức bắt đầu nghi ngờ có phải Ngụy Yến mới là đồ tôn của ông ấy hay không?
Vì sao mỗi lần Ngụy Yến đều có đãi ngộ tốt hơn tôi vậy? 
Lần đầu tiên gặp Ngụy Yến, tôi và sư phụ sư thúc ở dưới Cổ động liều mạng cũng không cứu; Lúc này Ngụy Yến rõ ràng có Vương Uyển Nhu che chở, tôi lại phải dựa vào hai cái chân này chạy, ông ấy còn kéo Ngụy Yến chạy cho nhanh, mặc tôi và lão Miêu đang tức thở như trâu!
“Soạt!”
Sau khi nước sông Âm bị một chưởng của sư công đánh xuống đã trở lại.
Tôi vừa chạy tới nơi đó đã bị nước sông Âm dội vào, cả người tôi dù sao cũng đã ướt đẫm, ngay cả mắt cũng lười chớp.
Nhưng dòng nước kia đổ xuống người lập tức làm mắt tôi nóng rát, sau đó những cành liễu mảnh khảnh xen chút cây mây từng chút vươn ra từ sông Âm.
“Nguyên Thần Tịch!”
Tôi nhìn những cành liễu kia, trong lòng bỗng giật mình rồi hất tay lão Miêu ra chạy trở lại.
“Chúng ta đều đoán được là anh ta!” Tiểu Bạch vội vàng ôm lấy chân tôi, dùng sắc đẩy tôi về phía trước: “Nhưng cho dù hiện tại anh ta không nhận ra chúng ta thì con Hắc Xà cũng đã bị anh ta kéo vào trong quan tài đá rồi!”
“Hắc Xà!”
Tôi đột nhiên nghĩ tới trong mấy người đang chạy trốn không có Hắc Xà, trong lòng đột nhiên buồn bực, Trường Sinh với Hắc xà là bản mạng tương liên, nếu Hắc Xà sảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến Trường Sinh. Chân vừa nhấc lên, hét lớn với Tiểu Bạch đang ôm chân: “Thế mà mấy người lại không cứu Hắc Xà!”
Chạy tới chỗ những cành liễu tụ tập lại ở đằng sau, trong lòng nghĩ Nguyên Thần Tịch dù thế nào cũng đã giúp tôi không ít việc, cho dù anh ta muốn nuốt tôi thì tôi cũng phải đổi được Hắc Xà, không thể để Trường Sinh xảy ra chuyện.
“Nhóc Dương!”
Sư Công ở phía tước tức giận hét lớn, theo đó là tiếng sốt ruột của Ngụy Yến và Vương Uyển Nhu nhưng giờ trong lòng tôi chỉ còn lại Trường Sinh và Hắc Xà.
“Ào”
Những cành liễu kia ào một tiếng trồi lên khỏi mặt nước, vung những cái lá có huỳnh quang về phía tôi.
“Đi!” Sư công hét lớn một tiếng ép những cành liễu kia lui xuống, kéo tôi quay về đúng đường: “Hắc Xà dù có chết cũng không liên quan gì đến con!”
“Không được, nó sẽ làm Trường Sinh bị thương!” Tôi bị sư công kẹp dưới nách, trong đầu bỗng hiện lên bộ dáng Trọng Đồng Tử kia bị Nguyên Thần Tịch hút đến chỉ còn mỗi khung xương.
“Trương Dương, cô đừng có gấp! Chúng tôi đều biết Hắc Xà là cổ bản mạng của Trường Sinh, vừa rồi khi chúng ta chạy dẫn Nguyên Thần Tịch ra, sau đó đó Tiểu Bạch ở đằng sau đằng sau đó đã niêm phong chết quan tài đá lại rồi!” Vương Uyển Nhu vội vàng giải thích với tôi.
Tôi lúc này mới nhớ ra, trước khi các nàng ấy chạy tới hình như có nghe được tiếng cửa đá bị đẩy ra.
Nhưng khi đó lão Miêu hình như đã đoán được phía trước đã xảy ra chuyện gì đó nên nhanh chóng chạy về phía trước, sau đó thì đụng phải con bạch tuộc kia bị thu hút bởi con côn trùng do Lệ Cổ ném ra, tiếp theo thì nhìn thấy mấy người Vương Uyển Nhu chạy về phía trước.
Những chuyện này đều phát sinh trong nháy mắt, tôi gần như không có thời gian để ý tới nguyên nhân hậu quả gì đã chạy loạn theo.
Nghe Vương Uyển Nhu nói như vậy, đột nhiên cảm thấy buồn người rồi nghĩ đến, Sư Công cũng sẽ không để cho cổ bản mệnh của Trường Sinh là Hắc Xà bị nuốt mà.
Vừa nghĩ rõ, trong lòng lập tức thả lỏng, lại nghe được tiếng cành liễu đập trên mặt nước ở đằng sau, vội vàng thoát khỏi dưới nách Sư Công, ngường ngùng kéo Tiểu Bạch muốn đi về phía trước.
“Rít!” Con Âm Long này cũng nhanh chóng mở vảy rắn quấn quanh cổ tôi, đầu rắn chĩa về phía trước ý bảo tôi chạy mau.
“Đợi chút nữa!” Tiểu Bạch đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ vào phía trước nói: “Không thấy lão hán nữa rồi!”
Bỗng ngẩng đầu lên, lúc này tôi mới phát hiện lão Miêu vốn phải ở phía trước mặt tôi đã không biết đi đâu nữa.
“Cái lão Miêu này!” Sư công đi theo cũng gấp gáp, nhìn ra đằng sau rồi nói: “Lão thật đúng là coi trọng đồ đệ nhỏ của mình mà!”
“Lão ấy trở về cứu Hắc Xà à?” Ngụy Yến lập tức quýnh lên, gần như giậm chân nói: “Sao lại có thể li3m loạn như vậy được chứ! Đều tại cô đấy Trương Dương!”
Tôi oan uổng mà!
Lúc trước mấy người làm xong việc chọc tới Nguyên Thần Tịch trong quan tài đá, còn làm hại Hắc Xà bị kéo vào trong quan tài đá, mấy người cũng không nghĩ luôn biện pháp cứu Hắc Xà ra, ngược lại còn nhốt Hắc Xà vào trong đó, rồi lại dẫn ái thứ không bị khống chế là Nguyên Thần Tịch chạy loạn khắp nơi, hiện tại còn không biết xấu hổ trách tôi li3m loạn à!
“Quay về!” Sư Công quay người nhìn thoáng qua mặt nước đã tĩnh lặng lại ở phía sau, tức giận nói: “Mấy người đúng là đồ hành động bừa bãi mà!”
Tôi không dám chống lại cái miệng của lão địa chủ này, đành phải cúi đầu nhìn dưới chân, rầu rĩ bị Tiểu Bạch 
Vừa chạy trong đầu vừa nhanh chóng hiện ra một số vấn đề.
Cái quan tài đá được chôn dưới nước, mà trong quan tài đá là Nguyên Thần Tịch, nhưng ai là người mở quan tài ra?
Hơn nửa Cổ Động sẽ không thể chỉ để Trương Âm và Trương Thọ canh giữ chứ? Ít nhất cũng phải có một con hổ lợi hại một chút như Vương Uyển Nhu chẳng hạn?
Tôi cũng không cho rằng cấp trên của Viên Uy sẽ ngốc đến nỗi sẽ nghĩ Âm Long kia có thể ngăn cản tất cả chúng tôi?
Mà cái rắc rối hơn là gì? Vì sao sau khi Nguyên Thần Tịch đi ra khỏi quan tài đá thì không thể nhận ra tất cả mọi người? Cành liễu của anh ta cũng bắt đầu có huỳnh quang? Sẽ không phải đã nuốt Trường Sinh đấy chứ?
Nghĩ đến khả năng này, tôi càng sợ đến luống cuống, nếu thật sự gặp phải tình huống như vậy, tôi không biết nên làm sao nữa?
Giết Nguyên Thần Tịch? Nhưng hình như tôi chưa từng giết người?
Không giết Nguyên Thần Tịch?
Vậy tôi thật sự phải xin lỗi Trường Sinh!
Nhưng càng chạy tôi càng phát hiện có gì đó không bình thường, mặt nước sông Âm quá mức bình lặng.
Bởi vì trước đó đã bị cường giả Tiểu Bạch chạy qua một lần nên những con côn trùng kia cũng biến mất, nhưng mặt nước đến một gợn sóng cũng không có.
Ít nhất những cây mây bắt đầu kéo tôi cũng phải thỉnh thoảng vung ra ngoài một cái chứ?
Nếu không thì trước kia ở trong sông Âm tôi cũng từng thấy cá râu dính mà? Đây ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có?
Càng đi xuống tôi càng phát hiện sự không đúng, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức ngột ngạt, kèm theo hơi nước nồng đậm khiến tôi khó thở.
“Két! Két!”
Tiểu Bạch chạy chân trần ở phía trước, hình như giẫm lên một thứ gì đó nhưng cậu bé không hề sợ hãi, cứ chạy thẳng về phía trước.
Tôi đi giày cũng phải cảm thấy không sánh được bằng Tiểu Bạch đi chân trần, vội cúi đầu nhìn.
Nhất thời hồn phi phách tán.
Sông** toàn là xương cốt.
Một số cái có thể nhìn thấy được là xương cá, và từ khung xương có thể nhận ra là những con có râu dính mà tôi từng thấy lúc trước. 
Có cả xương người, còn có ít xương cốt thất xoắn bát vẹo hoàn toàn không thể nhìn ra đó là xương của cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.