Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 264: Không bằng trời tính




Những dây leo đó gần như lao vút lên khỏi mặt nước cùng lúc như đã giao ước, quay đầu giữa không trung mãnh liệt lao về phía tôi.
Dường như, Vương Uyển Nhu phát ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng kia chỉ là một vật trang trí, tất cả đều đặt mục tiêu là tôi.
Mà tôi vừa nhìn thấy mấy dây leo kia lao xuống, đôi chân vẫn còn đang giẫm dưới nước bị xiết chặt, thân thể chợt rơi xuống dưới.
“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu cũng quýnh lên, đưa tay muốn kéo tôi lên.
Tôi nghĩ, có lẽ sư công, Tiểu Bạch và lão Miêu đã bị mấy dây leo này kéo đi rồi, bây giờ, nếu tôi muốn tìm được bọn họ, chỉ có thể lần theo những dây leo này thôi.
Tôi vội khoát tay áo với Vương Uyển Nhu, đầu chìm xuống nước, nhanh chóng dùng tay che đi hai mắt, để mặc cho đám dây leo này lôi kéo tôi xuống dưới.
Tôi thật sự không muốn bị mấy sợi dây leo này đâm mù, càng cắn chặt răng, vừa rồi tôi đã mượn của Vương Uyển Nhu chút ánh sáng nhẹ nhàng kia nên có thể trông thấy được các loại rêu xanh đậm, trơn nhẵn mọc đầy trên những sợi dây leo kia, còn có một vài đinh ốc gì đó, nếu nuốt phải những thứ này, không tiêu chảy chết thì cũng khiến người ta buồn nôn chết.
Lần này tôi che mắt lại, lòng cũng ổn định hơn, cứ để mặc cho những sợi dây leo này kéo mình xuống bên dưới.
Nhưng vừa bị kéo mạnh một phát, nước bên dưới lạnh đến mức tôi hoàn toàn không thể cắn chặt răng, dường như những chiếc răng sắp bắt đầu một cuộc cách mạng, chúng không ngừng va vào nhau, khiến cho tôi chẳng thể nào che kín mắt được.
Có lẽ cũng vì nước quá lạnh, mấy dây leo kia cũng chầm chậm thả lỏng.
Bởi vì tôi đang che mắt, hàm răng lại run lẩy bẩy, cho nên giác quan đặc biệt mẫn cảm, có thể cảm nhận được những dây leo kia hơi nới lỏng ra.
Nhưng chỉ vừa nới lỏng một chút, cơ thể của tôi cũng từ từ nổi lên trên vì áp suất của nước.
Lòng tôi lập tức cũng được thả lỏng, thử nới lỏng tay một chút, nhưng lại sợ những dây leo kia phát hiện ra, bèn cẩn thận lén nhìn ra ngoài qua kẽ tay.
Đợi đến khi tôi trông thấy những sợi dây leo kia đang chuyển động trước mặt mình, đột nhiên tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc!
Mẹ kiếp!
Mấy thứ này chỉ là dây leo thôi, tôi sợ cái gì chứ!
Tôi lập tức thoải mái thả lỏng tay, mở to mắt nhìn lên mặt nước.
Phía dưới lấp loáng gợn sóng, lại không thể nh́n thấy có bao nhiêu, có điều có thể nhìn thấy một vài tia sáng giao thoa tạo thành những cái bóng mờ từ khe hở của những sợi dây leo.
Vả lại, bây giờ tôi đang nổi lên trên, còn là nhẹ nhàng trôi theo dòng nước nữa.
Tôi thử cử động cơ thể một chút, những sợi dây leo kia lập tức siết chặt, nhanh chóng cuốn lấy tôi.
Lần này, tôi chẳng còn thời gian để che mắt, tôi cảm thấy trên mặt trơn nhẵn, còn có mấy cái ốc vít không kịp buông xuống lướt qua môi tôi, hại tôi rất muốn vươn đầu lưỡi ra li3m một cái, lại nhổ ra một bãi nước miếng!
Nhưng vừa nghĩ nước còn bẩn hơn, tôi vội vàng dùng răng cắn lấy đầu lưỡi.
Sau một phát kéo chặt lần này, dường như đã tăng đến cấp cuối, dòng nước chậm rãi chảy từ chân đến đầu tôi.
Những sợi dây leo kia lại buông lỏng tôi ra, chỉ nhẹ nhàng chuyển động bên cạnh tôi chứ chẳng hề đi xa.
Dựa theo kinh nghiệm đùa nước từ nhỏ cùng sư thúc, tôi có thể phán đoán được mình không ở quá sâu trong nước, tôi cố gắng mở to mắt, muốn tìm được thứ gì đó từ trong kẻ hỡ của những dây leo kia, nhưng ngoại trừ quang ảnh giao thoa và gợn sóng, tôi chẳng thể nào nhìn thấy bất cứ thứ gì khác cả.
Tôi nín thở một chút, thỉnh thoảng phả ra hai cái bong bóng, ḷng vô cùng sốt ruột, thời gian dần qua tôi cũng dần mắc tiểu.
Dưới tình huống căng thẳng này của con người, theo phản ứng bản năng, tuy nói tiểu trong nước cũng chẳng sao, nhưng vừa có suy nghĩ thế này, tôi càng căng thẳng hơn, thậm chí còn hớp phải vài ngụm nước nữa.
Nhìn bọt khí dâng lên giữa khe hở của những sợi dây leo, đột nhiên ánh mắt tôi ngẩn ra, bọt khí chiết xạ ra quang mang mười phần tinh khiết, tất cả đều là ánh sáng màu lấp lánh.
“Ục ục!”
Hơi thở của tôi vừa chênh vênh, miệng tôi tỏa ra vài cái bong bóng sau đó mới dừng lại.
Vừa rồi, khi vào nước, tôi vẫn chưa kịp phát hiện tình huống phía dưới đấy, lúc này mới phát hiện trong cái động này có ánh sáng, hơn nữa còn là ánh huỳnh quang nữa!
Như vậy, rất có khả năng phía dưới này là nơi Long Hồi dùng để nuôi dưỡng Câu Mang Thần kia, hoặc giả vài ánh huỳnh quang này chính là chút diệp thực vật.
“Ục! Ục!”
Nghĩ đến đây, rốt cuộc tôi cũng chịu không nổi, trong miệng không ngừng tỏa ra bong bóng, chân cũng bắt đầu vùng vẫy theo bản năng.
“Xoạt!”
Chỉ với cái vùng vẫy này của tôi, mấy sợi dây leo kia hệt như cá bị điện giật, xoạt một tiếng, toàn bộ cuốn chặt lấy tôi, sau đó bỗng nhiên dùng sức kéo tôi đi thật xa.
Dù sao cũng đă bị cuốn đi, tôi lại hít vào mũi vào ngụm nước, cực kỳ khó chịu, bèn dứt khoát tiện tay dùng sức kéo đứt mấy dây leo, sau đó kéo dây mây mượn sức leo lên, há mồm hít mạnh một hơi.
Tôi cảm thấy hơi thở còn chưa được thông, dưới chân chợt bị xiết chặt, tiếp tục bị kéo đi.
Có điều, lần này những sợi dây leo kia không hề kéo tôi chìm xuống, sau khi kéo tôi xuống nước, liền chậm chạp kéo tôi trôi xuôi theo dòng nước.
Đã hít được một hơi, tôi cũng an tâm hơn rất nhiều, để mặc cho những dây leo này kéo trôi đi.
“Tõm!”
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng thứ gì đó trồi lên khỏi mặt nước, sau đó là tiếng bắn tung tóe do một người ngã mạnh xuống, tôi lại vội hít sâu một hơi, dường như tôi lại bị kéo về cực nhanh.
Tuy nói tôi đang bị kéo dưới mặt nước, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tõm kia, chính là lão Miêu kia.
Người này chỉ xuống trước tôi một lúc, đoán chừng còn hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện trước cả tôi, cũng bơi dọc theo những sợi dây leo này.
Quả nhiên gừng càng già càng cay mà!
“Trương Dương!”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên tai tôi truyền đến tiếng nói khẽ của Vương Uyển Nhu: “Lão Miêu đang ở phía trước cách đó không xa, khắp bốn phía con sông Âm này đều là các loại thực vật tỏa sáng giống hệt với Câu Mang, đóan chừng nơi đây chính chủ yếu được Điền Đại Thu dùng để dưỡng thần, đợi tôi ẩn thân đi theo hướng của các cô xem thử một chút, có tình huống gì còn có thể chuẩn bị trước!”
Tôi không thể há miệng vì miệng đang chìm trong nước, lòng cũng đồng ý với cách làm này của Vương Uyển Nhu.
Trận chiến này, nếu không chuẩn bị trước e rắng sẽ rất khó đánh, chỉ có điều chuyện không dễ chịu ngay bây giờ chính là thử thách khả năng nín thở của tôi.
Qua một lát, tôi lặp lại kế hoạch tương tự, tránh thoát dây leo, nổi lên mặt nước hít một hơi, sau đó lại bị kéo xuống mặt nước.
Tiếp theo, phía trước lại truyền đến tiếng lão Miêu nổi lên mặt nước, sau khi lặp lại mấy lần thế này, thời gian lão Miêu nổi lên mặt nước càng lúc càng ngắn, dần dần lão còn nổi lên mặt nước trước cả tôi, hơn nữa còn có một lần nặng nề ‘a’ một tiếng, lúc này mới bị kéo xuống.
Nhất thời, tôi biết không ổn rồi, tuy nói thân thể của lăo Miêu này b́nh thường trông rất cường tráng, nhưng nghe nói lăo cũng sống chừng trăm tuổi rồi, tuy rằng có cổ thuật bên người, nhưng xương cốt thân thể cũng không tốt gì.
Hiện tại lại không có cổ bản mệnh, e rằng lão sẽ không thể nào chịu nổi.
Tôi nín thở thầm tính toán trong lòng, nhân cơ hội nổi lên mặt nước lấy hơi lần nữa, tôi nhanh chóng quan sát xung quanh một chút.
Thời gian vô cùng cấp bách, nhưng tôi vẫn có thể nh́n thấy được sơ lược, xung quanh sông Âm vẫn có nơi khô ráo, hơn nữa chúng tôi đang trôi xuôi theo ḍng nước, chỉ cần xuôi theo ḍng nước của sông Âm, phỏng chừng sẽ không đi nhầm.
Vừa vào nước, tôi đă kết hai Chưởng Tâm Lôi ở hai tay, đánh một cái vào sợi dây leo đang quấn lấy ḿnh, sau đó cùng sử dụng cả tay và chân nhanh chóng thoát ra khỏi dây leo.
“Xoạt!” Những sợi dây leo kia bị Chưởng Tâm Lôi đánh cho tỏa ra bốn phía, không lâu sau đó, toàn bộ chúng lại điên cuồng lao về phía tôi.
Tôi dùng chân đạp nước, nhanh chóng vung tay một cái, lại đánh nhanh một Chưởng Tâm Lôi xuống.
“A!” Đoán chừng lão Miêu đã nghe thấy động tĩnh ở phía sau, nổi lên mặt nước hét to một tiếng, tiếp theo lại nặng nề rơi xuống.
Tôi thấy sắc mặt của lão Miêu tái nhợt hệt như quỷ, tôi vội vàng dùng cả tay và chân nhanh chóng bơi về phía khô ráo của dòng sông Âm.
Cũng may con sông Âm này không rộng lắm, vào lúc tôi cảm thấy mình sắp tắt thở, chợt một phát bắt được một gốc thực vật tỏa ra ánh huỳnh quang lá lớn ở bên cạnh, cũng bất chấp nó có độc hay không, tay dùng sức một cái nhảy lên bờ sông.
Giẫm lên ḷng sông mềm mềm, đột nhiên tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, có đường không đi, mẹ kiếp, còn học hảo hán giả vờ cao thâm trên ti vi làm gì, chơi giữ bình tĩnh gì đó, kết quả xém chút đã khiến mình ngạt chết rồi!
“Ư!” Lão Miêu lại nổi lên khỏi mặt nước, nhanh chóng vẫy tay một cái với tôi, thổi mấy cái bong bóng rồi lại chìm xuống.
“Phù! Phù!”
Mặt tôi đau rát, tất cả đều là vết máu để lại do bị những ốc vít trên những dây mây kia xẹt qua, cố gắng phun ra mấy thứ bẩn thỉu ở trong miệng.
Chân thì cố gắng chạy về phía lão Miêu thuận theo nước trong lòng sông, ḷng thầm nghĩ lão này trông thì vô cùng cường tráng, nhưng vừa rơi xuống nước đã không ổn rồi.
Nhưng vừa mới nhấc chân lên đã cảm thấy có chút không đúng, dưới chân dinh dính!
Tôi dồn sức vào chân rất nhiều lần, nhưng đến giày cũng chẳng thể nào nhấc lên được!
Tôi cuống quít nhìn xuống dưới, chỉ thấy gốc thực vật phát ra ánh huỳnh quang ở bên cạnh đang chiếu rọi ánh sáng, từng ánh hào quang bảy màu chiếu rọi lên mặt.
“Chíu!”
Tôi lại dùng sức nhấc chân lên một chút, cảm thấy có một thứ như nhựa cao su cũng được nhấc lên cùng chân, mà chất nhầy phía dưới lại mang một màu trắng nõn nà, hơn nữua khi tôi vừa nhấc chân, một mảng lá cây lớn bên dưới đã nâng lên tạo thành hai cây cột cao lớn.
Tiếp theo, dần dần dưới cây cột kia chậm răi dâng lên một vật nhọn màu hồng, cố gắng duỗi về phía trước.
Tôi nghiêng đầu nhìn trước nhìn sau vài lần, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình vẫn ở trong sông Âm, hoàn toàn không phải bờ sông gì cả.
Mẹ kiếp, thứ này chỉ là một con sâu dính dớp cực lớn mà thôi!
B́nh thường, loại sâu này rất thường thấy trên rau xanh, lúc nhỏ khi mua rau xanh tôi rất thích mua bó có thứ này, nắm vào mềm mềm dinh dính chơi rất vui.
Thân thể của con sâu này rất giống ốc sên, chỉ là nó không có vỏ, ăn rau xanh và lá cây, cũng chẳng gây hại nhiều.
Nhưng ai có thể khẳng định con sâu lớn dính dớp này có thể khiến tôi dẫm lên nó hồi lâu mà vẫn không hề cảm nhận được này không ăn thịt người cơ chứ?
“Xoạt!”
Sau khi tôi nhấc chân mấy lần, đoán chừng con sâu này cũng đã thấy đau, nó chậm rãi vểnh cái đầu nhọn và đuôi nhọn của mình lên, cứ để mặc cho tôi đứng trên lưng nó như vậy, từ từ bò về phía cái cây thực vật cỡ lớn đang phát ra ánh huỳnh quang ở phía trước.
Hai cái râu điểm từng cái về phía trước, sau đó cứ kéo tôi bò về phía trước như thế này.
Tôi nh́n hai cái râu lớn bằng bắp đùi ở trước mắt kia, đột nhiên khóc không ra nước mắt, vừa rồi ở trong nước tốt như thế nào chứ, chỉ hơi ngộp thở một chút mà thôi.
Bây giờ chẳng những không thể cứu được lão Miêu, bản thân mình còn dính vào với một con sên vừa to vừa dài.
Cũng chẳng hề nghe nói loại côn trùng này có thiên địch, cũng chẳng có ai từng nghiên cứu về loại côn trùng này cả!
Dường như bình thường đều bị người ta bóp ch ết trên rau xanh nhỉ?
Cũng có nghe nói nếu rắc lên người bọn nó một ít muối hoặc đường, vì nguyên nhân nồng độ, loại côn trùng này sẽ từ từ hóa thành băi nước đặc.
Nhưng con sâu dính dớp này lại rộng gần hai mét, ít nhất cũng dài khoảng ba mét hơn, đừng bảo là không có muối hoặc đường, cho dù có cũng phải dùng cả tấn hơn nếu muốn hóa nó thành một bãi nước đặc?
Đúng là người tính không bằng trời tính mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.