Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 262: Trương Âm Trường Thọ




Tôi bị Tiểu Bạch đẩy ngã, mấy con trùng nhỏ mềm từ đầu tôi bay xuống, tôi còn chưa kịp nhìn rõ xem nó là thứ gì thì đã cảm nhận được có những chất nhầy nhầy bám lên mặt tôi.
Nghĩ đến trên mặt tôi còn đang dính máu mũi, lại thêm chất dịch không biết là thứ gì kia nữa, tôi cảm thấy trong dạ dày truyền đến cơn buồn nôn, tôi giơ tay đẩy Tiểu Bạch ra, sau đó nghe thấy một giọng nói rất quen tai: “Đây chính là tôi sao?”
Tôi cũng không để ý lắm, đang muốn đứng dậy thì lại nghe thấy âm thanh lưỡi rắn thò ra thụt vào xì xì, sau đó trước mắt có ánh sáng trắng lóe qua, một con rắn trắng nhỏ với đôi mắt đen tròn bò lên cổ tôi.
“Xì!”
Con Âm Long đó vẫn còn rất nhỏ nhưng so với năm sáu tuổi lúc tôi nhìn thấy Âm Long thì nó lớn hơn Âm Long khi ấy nhiều lắm, mà đôi mắt đen này nhìn thì giống nhau y đúc, cũng là hai mắt nhỏ, chớp chớp nhìn tôi, trong mắt vậy mà hiện lên cả sự hiếu kỳ.
Nếu như không phải bởi vì ánh mắt nó quá đỗi xa lạ, mà giá như tôi chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Cổ với Âm Long ở ngoài thì chắc chắn trăm phần trăm tôi sẽ cho rằng đây mới là Âm Long của tôi!
“Âm Long!” Tiểu Bạch nhổm dậy, đột nhiên ngoảnh lại phía sau rồi gọi lớn: “Chị gái nhỏ bé!”
“Cô là Trương Dương!”
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, sau đó có tiếng bước chân về phía trước: “Tôi biết cô!”
Tôi nghe ra được đây là giọng nói của ai rồi, ngoảnh đầu vừa nhìn đã thấy một bé gái khoảng năm tuổi đang đứng sừng sững cách tôi khoảng mười bước chân.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt đều là ý cười, hai mắt tràn ngập hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc nhìn tôi.
Gương mặt ấy tôi không được nhìn thấy nhiều bởi vì trước khi tôi năm tuổi, do mắt của sư công không nhìn thấy, tôi phải giúp ông nấu cơm, giặt quần áo, còn phải luyện tập thuật pháp, căn bản không có thời gian đi ngắm mình trong gương.
Mà tóc đuôi ngựa kia, lúc còn nhỏ tôi chưa buộc tóc như thế bao giờ, trước khi học tiểu học tôi không để tóc dài, mỗi tháng bà Trần cắt tóc của mình đều sẽ gọi tôi qua cắt ngắn cùng luôn, căn bản cũng chẳng phải kiểu tóc nào đáng nói, bà Trần còn bảo đó là kiểu tóc nữ theo hình thức của nam đang thịnh hành, lừa tôi không biết bao nhiêu năm.
Nhưng tôi vẫn nhận ra được gương mặt ấy, chủ yếu là nhờ gương mặt tôi từ nhỏ đến lớn cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Mặc dù mặt cô bé kia có khuôn mặt giống tôi nhưng cái biểu cảm làm người ta chán ghét kia tuyệt đối không phải của tôi.
“Tôi là Trương Âm!” Cô bé đột nhiên giơ tay ra với tôi, cười ha hả: “Mọi người đều nói tôi là mặt trái của cô, tôi vẫn luôn hiếu kỳ cô là người thế nào, nhưng mọi người nói tôi bị chôn vùi ở nơi rất sâu, đợi cơ hội tới sẽ để tôi nuốt cô. Có điều không ngờ tới mấy ngày trước cô lại bị người khác đào lên mất, thế nên tôi đến để nuốt cái khác trước!”
“Các người là người xấu!” Đột nhiên Tiểu Bạch chạy về phía sau, chân còn dẫm mạnh đám dòi bọ trắng mềm kia rồi nói: “Cô không giống chị gái tôi chút nào!”
Tôi nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch rồi lại liếc qua sắc mặt của cô bé Trương Âm kia, đột nhiên phát hiện ra hai đứa này mới gọi là chị em chân chính nhỉ?
Không đúng!
Có lẽ tính toán theo ngày tháng năm sinh thực sự thì Tiểu Bạch còn có khả năng sinh ra sớm hơn cả Trương Âm, vậy thì phải là anh em rồi!
“Âm Long!” Trương Dương kia đột nhiên trợn mắt, vậy mà chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng thôi, con Âm Long kia đã trườn từ cổ tôi xuống, rồi thè lưỡi rắn về phía cô bé kia.
“Ha!” Tiểu Bạch gào lên, duỗi tay muốn bắt con Âm Long nhỏ đó.
Nhưng Âm Long vừa rơi vào tay Tiểu Bạch đã lại trở nên to lớn, trong chốc lát nó quấn chặt lấy Tiểu Bạch!
“Trương Âm!” Lúc này một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên, sau đó người kia nghiêng đầu nhìn tôi: “Bắt Trương Dương lại cho tôi!”
“Được! Trường Thọ!” Trương Âm kia cười khẽ, hai tay chậm rãi chuyển động.
Tôi nhìn gương mặt của người đàn ông đó xong chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Mặc dù tôi chưa từng thấy Trường Sinh từ năm năm trước nhưng gương mặt thật thà ấy vẫn như xưa, tôi có thể nhìn ra được đây là Trường Sinh.
Lần trước nghe sư thúc với Vương Uyển Nhu nói bọn họ đào lên vô số quan tài đá, trong đó có tôi, Trường Sinh, Nguyên Thần Tịch, nàng mập, Đại Hồng nhưng lúc ấy tôi không để ý lắm.
Có điều lúc này đối mặt với một bản thân khác và Trường Sinh khác, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Nhìn bản thân hồi nhỏ chỉ huy Âm Long đối phó với Tiểu Bạch, loại cảm giác ấy không biết là giải được hận hay là sinh thêm hận nữa.
“Hây!”
Trương Âm kia đột nhiên hét lên rồi một pháp ấn quen thuộc được ném về phía tôi.
“Ầm!”
Tôi vội tránh sang bên cạnh sau đó nghe thấy tiếng nổ, vô số mảnh đá vụn từ dưới đất bắn lên mặt tôi.
“Đi!”
Tôi vừa mới tránh ra thì lại nghe thấy người đàn ông gọi là Trường Thọ kia vung tay về phía tôi, mấy con sâu dòi trắng trắng mập mập bay qua phía tôi.
Lúc này trong tay Trương Âm phía đối diện lại nhanh chóng kết pháp ấn muốn nổ tôi mà một bên của tôi đã bị người đàn ông tên Trường Thọ này cản lại, tôi không biết mình nên lùi về sau hay tiến lên trước nữa!
“Định!”
Vương Uyển Nhu như thần binh từ trên trời giáng xuống, chiếc quạt trước mặt khẽ phẩy, những con sâu dòi kia đều được hất bay trong phút chốc, sau đó quạt mạnh về phía Trương Âm kia.
“Tôi không có hồn, cô không thu được tôi!” Con ngươi trong hai mắt Trương Âm kia trong chốc lát đã tản ra, cô bé cười Vương Uyển Nhu: “Cô chính là quỷ sai sợ chiếc mặt nạ kia nhỉ”
“Cô mới sợ mặt nạ ấy!” Ngụy Yến đang cẩn thận đặt sư công xuống, vừa đúng lúc nghe thấy Trương Âm kia nói câu đó, biểu cảm trở nên hung hăng: “Những người khác đâu?”
“Đều xuống dưới đào quan tài đá rồi!” Nét mặt Trương Âm thả lỏng dần ra, cô bé nhìn sư công: “Ông chính là sư công của Trương Dương nhỉ?”
“Hừ!” Sư công hừ nhẹ một tiếng, không thèm liếc nhìn cô bé, ông ấy vỗ tay Ngụy Yến rồi nói: “Chúng ta xuống Âm hà!”
“Các người dám!” Mặt Trương Âm lập tức sầm lại, miệng hô lớn: “Có tôi với Âm Long ở đây, các người hôm nay ai cũng đừng mong xuống được Âm hà!”
“Chị ơi!”
Tiểu Bạch lúc này vẫn đang bị Âm Long quấn chặt, không còn chút sức lực nào mà gọi tôi: “Con Âm Long này lợi hại hơn Âm Long của chị!”
“Đương nhiên rồi!” Mặt Trương Âm hiện lên vẻ đắc ý, cô bé hếch cằm lên với tôi: “Cái gì tôi cũng giỏi hơn Trương Dương hết, Âm Long từ nhỏ đã uống máu của tôi mà lớn lên, lại còn ngây ngốc trong Tụ Âm trì lâu hơn con Âm Long kia nhiều, hơn nữa nó cũng từng trồng vảy rồng.”
“Hây!” Tôi nhìn Âm Long còn đang quằn quại dưới đất, lòng đột nhiên bốc hỏa!
Âm Long chân chính còn đang nằm dưới đất đau khổ kia, con hàng mạo danh này lại còn dám oai phong đứng đây, hai tay tôi mọc ra long trảo.
Hét lên một tiếng, cả người trầm xuống, trong lòng thần niệm Đại Lực Kim Cương chú sau đó tôi túm lấy đuôi Âm Long đang quấn chặt Tiểu Bạch rồi kéo ra.
“Xì!”
Con Âm Long kia bị tôi kéo, thân rắn dù cho không động đậy nhưng cũng bị tôi kéo đến vang lên âm thanh cạch cạch.
Hôm nay chẳng giống hôm qua, sau khi tôi bị vùi trong quan tài đá đến năm năm, bất kể là công phu tu luyện hay là sức mạnh đều được tăng lên nhiều lần.
Lúc này lại thêm trong lòng đang giận muốn chết, tôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau đến nóng bừng nhưng tôi vẫn cố chấp không buông tay ra.
“Trương Dương!” Trương Âm hét lên với tôi, rồi cầm kiếm gỗ đào trong tay xông về phía tôi.
“Nhóc Dương! Nhìn kiếm thuật của người ta đi, lúc năm tuổi khi con vào Cổ Lâm ấy, uy lực của Chưởng Tâm Lôi còn chưa được một nửa của người ta đâu!” Sư công bị Ngụy Yến kéo về chỗ quan tài đá phía trước rồi đặt xuống, cả người trượt xuống hơn một nửa nhưng còn không quên quay đầu lại đả kích tôi.
Tôi đã quá mức quen thuộc với tính tình của ông ấy, nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữa, tôi thả đuôi con Âm Long trong tay ra rồi nghiêng người tránh kiếm của Trương Âm, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cầm kiếm của cô bé, chân dùng sức gạt bên dưới sau đó bàn tay nặng nề giáng xuống mặt cô bé.
“Bốp!”
Bây giờ tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Viên Uy, dáng vẻ sư công cứ từng quyền giáng xuống người anh ta, lúc ấy nhìn thấy thật là hả giận biết bao.
Bây giờ sau khi bản thân đánh ra một quyền thì chỉ cảm thấy trên mặt cũng không đau lắm!
“Không phải nói là đấu pháp sao!” Trương Âm bị tôi đánh cho váng đầu óc, con bé  bất mãn gào lên với tôi: “Tại sao không dựa vào pháp thuật!”
“Ha!” Bây giờ tôi mới hiểu được suy nghĩ của con nhóc từ nhỏ đã được người nuôi dưỡng trong cái lồng nhỏ bé, tôi lợi dụng ưu thế về chiều cao, hai chân quặp chặt lấy con bé, một tay túm chặt lấy hai tay để nó không thể kết ấn, một tay khác mò ra sau theo thói quen lấy ra Khốn Tiên thằng.
Nhưng sau khi vươn tay ra mới nhớ tới sau lưng tôi bây giờ ngoại trừ bình sữa, sữa bột ra thì chỉ còn bỉm thôi, lúc đó đầu tôi nhảy số, dùng sức nhét chiếc bỉm còn chưa dùng kia vào miệng Trương Âm.
“Hức!” Trương Âm lập tức gào lên, mắt không ngừng ngoái lại nhìn về phía sau.
Tôi nhân cơ hội tay còn đang lần mò ở sau, lại ngoái đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông tên Trường Thọ kia bị Vương Uyển Nhu giữ đứng nguyên tại chỗ, đến cả mắt cũng không thể di chuyển.
“Hu!”
Trương Âm vẫn còn kêu lên nhưng tôi không quan tâm được nhiều đến thế, lấy thêm một chiếc bỉm nữa quấn chặt hai tay cô bé lại sau đó nhìn quanh tứ phía, lấy một sợi dây mây không biết ở đây ra quấn hai chân nó lại, sau đó lại cốc mạnh vào đầu nó: “Cứ yên tâm đứng im ở đây nha!”
“Chị ơi!”
Tay Tiểu Bạch nhéo chặt lấy đầu Âm Long mà cái chân nhỏ mập mạp còn có thể quẫy đạp vào bụng Âm Long, cả người đều ở trong tư thế chổng ngược lên trời, vừa uy vũ lại vừa bất lực gọi tôi: “Con Âm Long này phải làm thế nào đây?”
“Xì!”
Đầu Âm Long bị Tiểu Bạch ôm chặt, nó chỉ duỗi ra chiếc lưỡi rắn dài vươn về phía Tiểu Bạch, mỗi lần như vậy trong miệng lại chảy ra vô số nước bọt.
Lúc này tôi mới nhớ ra Tiểu Bạch cũng chui ra từ quan tài đá, hơn nữa lai lịch của nó trong quan tài đá còn sâu hơn tôi, vậy thì sức hấp dẫn của máu thằng bé đối với Âm Long có lẽ còn nhiều hơn tôi nhiều.
“Trương Dương, cô có cách nào đối phó với Âm Long không?” Vương Uyển Nhu ném người đàn ông tên Trường Thọ cùng với Trương Âm sang một bên rồi nhìn vào trong động, vội vàng nói với tôi: “Chỉ sợ hai tên kia đang làm màu, thứ thực sự canh cửa là Âm Long này!”
“Xì!”
Lưỡi rắn của Âm Long quấn chặt Tiểu Bạch hơn, cũng may Tiểu Bạch cũng có kinh nghiệm vì từng bị Âm Long nuốt rồi, nếu không tôi thực sự còn lo thằng bé sẽ không chịu được.
Tôi nghĩ năm đó thứ duy nhất có thể khiến Âm Long bị thương là một tờ Dẫn Lôi Thiên Cương phù của sư phụ, tôi đổ hết đồ trong ba lô ra, cuối cùng vẫn khiến tôi thất vọng, một lá bùa trống cũng không còn nữa!
“Vẽ bùa?” Vương Uyển Nhu nhìn qua, rồi lại nhìn Trương Âm, duỗi tay lần mò cả người Trương Âm một lượt, vậy mà thực sự có thể lấy ra được vài lá bùa trống từ người Trương Âm rồi đưa cho tôi: “Có bắt chước cô thì cũng phải làm cho giống chứ!”
“Cảm ơn nha!” Tôi lấy lá bùa vàng rồi đặt trên đất, cắn đầu ngón tay, bình tâm tĩnh khí lướt từ đầu đến cuối lá bùa.
Nhưng càng về cuối, lúc sắp thu khí tôi lại cảm thấy oán khí trong lòng bừng bừng xông lên, chỉ hận không thể xé rách tờ giấy vàng này.
Mà ngón tay cũng bắt đầu tê rần, hai mắt liếc nhìn Trương Âm còn đang nằm trên đất, nhìn làn da trắng trẻo của cô bé, tôi vậy mà lại nghĩ da mềm như thế nếu như cắn một miếng thì sẽ thế nào nhỉ?
“Này!” Vương Uyển Nhu đột nhiên điểm ngón tay vào trán tôi rồi hét: “Thủ thần!”
Trán tôi mát lạnh, tôi đột nhiên cảm thấy mắt đau rát, đầu óc tỉnh táo lại, tôi vội bình tĩnh lại rồi viết ra nốt những nét cuối cùng của Dẫn Lôi Thiên Cương phù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.