Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 222: Người lưỡng tính




Tôi nghe Trường Sinh nói bốn chiếc quan tài đá đều ở trong Cổ động, tôi không thể đi tới đó, trong lòng có chút không hiểu rõ. Ngay cả chuyện của Tàng Âm Địa cũng gác sang một bên, trong đầu hỏi ra vì sao bốn chiếc quan tài đá cùng có mặt thì tôi không thể đi.
Trường Sinh nghe được câu hỏi của tôi, gương mắt cậu trầm xuống, đôi mắt đen như mực khẽ liếc qua Nguyên Thần Tịch và Viên Sĩ Bình, dường như rất khó để mở miệng.
“Trường Sinh!” Tôi thấy cậu né tránh câu hỏi, đột nhiên phát hiện chuyện của mẹ tôi còn chưa có kết quả.
Nhưng Trường Sinh không nói một lời nào, lôi kéo tôi đến chiếc xe thương mại của Viên Sĩ Bình, nhét tôi vào ghế sau, sau đó hét lên bảo Nguyên Thần Tịch lái xe.
“Khoan đã! Bần đạo chưa lên xe mà!” Cả người của Viên Sĩ Bình bọc không ít băng gạc, anh ta vội mở cửa xe ngồi chen chúc vào.
Cô nàng mập đẩy anh ta ra ngoài, nói: “Bây giờ anh đã bị thương thành như vậy, hay là trở về Ngọc Hoàng cung dưỡng bệnh đi!”
Sau khi khởi động xe, Nguyên Thần Tịch hỏi chúng tôi đi đâu, lúc này tôi mới nhớ tới ngoại trừ tôi và Trường Sinh ra, những người này chưa từng đi đến Tàng Âm Địa. Vì thế, tôi vội vàng chỉ đường cho Nguyên Thần Tịch.
“Tàng Âm Địa?” Mắt Đại Hồng sáng lên, có vẻ như khá do dự, cô ấy nói: “Những oán hận chất chứa Tàng Âm địa này chính là sở trường của hình thi nhất phái, tại sao năm đó các người không phát hiện ra?”
Vừa nói đến đây, tôi sự nhớ tới một chuyện mà chúng tôi đã quên, năm ấy Âm Long ở Tàng Âm Địa bị người khác lấy nguyên dương ở trong thân rắn, sống vật vờ nửa chết nửa sống. Sau đó, bởi vì có vảy rồng nên sống lại, cho nên tôi đã quên việc này.
Bây giờ nhớ lại, chuyện này và chuyện hình thi nhất phái hình như có liên quan với nhau.
“Hình thi nhất phái thích làm những việc ghê tởm như thế này, đúng là làm cho người khác ăn không vô mà!” Đại Hồng dường như đang cùng cô nàng mập có một cuộc chiến, cô ấy nghĩ rằng ăn không được chính là sai lầm lớn nhất.
Tôi thấy Nguyên Thần Tịch đang lái xe, vội kéo Trường Sinh lại nói: “Vì sao bốn quan tài đá cùng ở một chỗ, tôi sẽ không đi được?”
“Bởi vì mẹ của cô và đứa bé trắng mập đó giống nhau, đều lớn lên ở trong quan tài!” Đại Hồng liếc mắt nhìn tôi, sau đó bĩu môi nói: “Sao cái này mà cô cũng không đoán được, mẹ của cô nói rằng đứa bé trắng mập có thể chính là em trai của cô, bởi vì nó khiến cho bà ấy cảm thấy quen thuộc. Có thể tiếp nhận linh hồn của bà ấy, chắc chắn là có quan hệ huyết thống, nói cách khác mẹ của cô cũng từ trong chiếc quan tài kia mà ra.”
Tôi nghe Đại Hồng phân tích có vẻ như rất hợp lý nhưng tất cả chỉ là cô ấy tưởng tượng ra, đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào Trường Sinh.
Cô nàng mập không nhịn được, dùng sức đánh Trường Sinh rồi nói: “Ba năm nay, chắc anh cũng biết vài thứ chứ!”
“Ba năm nay, cậu ta toàn lẽo đẽo theo sau Tần tiên sinh, học được không ít tinh hoa của cổ thuật!” Nguyên Thần Tịch đã lái xe vừa nhanh vừa ổn định, còn có thể quay đầu lại nói chuyện với chúng tôi.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, ba năm nay Nguyên Thần Tịch ở trong Cổ động, Trường Sinh thì ở Cổ lâm, chẳng lẽ hai người bọn họ không có gặp mặt nhau sao?
Trường Sinh thấy đôi mắt tôi trông mông nhìn anh, cuối cùng mở miệng nói: “Trương Dương được sinh ra ngay sau khi Điền Đại Thu đào ra quan tài đá, đặt ở Miêu thôn cẩn thận tuyển chọn người biết cổ thuật nuôi dưỡng. Sau đó đưa vào Cổ động, từ từ k1ch thích cô bằng cổ thuật, uống nước suối trên núi, ăn nhành cây lá cây. Điều này khiến cho ngay từ khi còn nhỏ Trương Dương đã có thể dùng cổ thuật rất thuần thục.”
Tôi nghe thế thì ngây người, truyền thuyết về người phụ nữ ở động Lạc Hoa không nhiều lắm, chỉ đơn giản nói đó là một cô gái lớn tuổi chưa gả chồng, đột nhiên bị Thần Động giam giữ, về nuôi dưỡng như mẹ tôi.
Chuyện về Người phụ nữ ở động Lạc Hoa rất ít khi nghe thấy.
“Chờ sau khi mẹ của Trương Dương lớn lên và có thể mang thai, bà ấy được đặt trong chiếc quan tài đá, bên trong là các loại cổ trùng. Sau đó niêm phong quan tài lại, đặt bên trong Cổ động, để cho bà thụ thai!” Ánh mắt của Trường Sinh nhìn tôi, có vẻ có chút xấu hổ.
Tôi vội vàng nắm lấy tay anh, mặc dù cha ruột là ai không hề quan trọng đối với tôi nhưng người này vẫn là một người sống sờ sờ.
“La Trường Sinh! Anh mau nói cho Trương Dương biết cha của cô ấy là ai!” Cô nàng mập nóng nảy đến mức đổ mồ hôi, đôi tay thon dài túm Trường Sinh.
Tôi lại nhìn cậu với một đôi mắt mong đợi, tôi có thể có thêm một người cha trên thế giới này, điều này thực sự rất tuyệt vời!
“La Trường Sinh, cậu lừa cô ấy làm cái gì!” Nguyên Thần Tịch một bên lái xe, một bên quay đầu lại nói chuyện với tôi: “Chuyện Người phụ nữ ở động Lạc Hoa mang thai ở Cổ động là chuyện nhảm nhí, bọn họ chỉ muốn huyết mạch thuần khiết mà thôi!”
“Anh câm miệng!” Trường Sinh nắm lấy tay tôi, cả cơ thể không ngừng run rẩy, có vẻ rất đau khổ.
“Ha ha!” Đại Hồng nhìn hai người cãi nhau thì lấy làm thú vị.
Tôi nhìn vào ba người biết câu trả lời này, đau đầu không chịu nổi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Trương Dương! Cô không có cha!” Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói: “Người dưỡng thần được lựa chọn thật ra cũng không cần thiết là phụ nữ, bọn họ đều chọn người lưỡng tính!”
“Người lưỡng tính?” Tôi sững sờ lặp lại lời nói của Trường Sinh, không rõ chuyện này cùng người lưỡng tính hay người song tính là liên quan gì đến nhau?
“Cũng giống như cổ trùng thịt vậy, càng tinh khiết càng tốt! Chúng ta chẳng qua chỉ là sản phẩm tinh khiết của các thí nghiệm khoa học, như vậy thì máu thịt của chúng ta mới gần gũi với thần hơn. Giống như trong truyền thuyết Nữ Oa Phục Hy là anh em một nhà! Cha mẹ của chúng ta là cùng một người!” Nguyên Thần Tịch đã được nghe từ lâu rồi, cho nên nói rất vội vàng.
Không nghe thấy chúng tôi trả lời, anh ta chỉ vào một hướng rồi quay đầu lại nói với tôi: “Cổ trùng thịt trên người tôi cô biết đúng không? Đây đều là dùng thịt của mẹ tôi tạo ra, cho nên mới có thể ở trong cơ thể tôi không hề có tác dụng gì. Nếu có người truyền máu không phù hợp với nhóm máu, bọn họ sẽ chết. Trong cơ thể tôi có rất nhiều cổ trùng, đã sớm bị ăn sạch sẽ!”
Đầu tôi cảm thấy ghê tởm, chẳng lẽ đây là người đã sinh ra tôi?
“Trương Dương!” Trường Sinh nắm chặt tay tôi, tiếp tục nói: “Mẹ của cô chắc chắn là người lưỡng tính, sau đó Điền Đại Thu dùng cổ thuật nuôi dưỡng cả hai giới tính này. Chờ thời cơ chín muồi, bỏ vào bên trong quan tài vật thôi tình rồi đóng chiếc quan tài lại. Tính toán thời gian mở quan tài ra, lúc đó trong bụng bà đã mang thai cô!”
Tôi nghe chuyện này như một trò đùa vậy, chính mình có con với chính mình?
Còn có ý tưởng như vậy sao?
“Điền Đại Thu cũng coi như là một nhân tài, khi nào thì nghĩ đến cái này?” Đại Hồng nghe được cũng ngạc nhiên, cô ấy hỏi Trường Sinh.
“Đây không phải do Điền Đại Thu nghĩ ra, là người của hình thi nhất phái!” Nguyên Thần Tịch chạy vào trạm thu phí của đường cao tốc, nhận thẻ thu phí từ bên trong rồi nói tiếp: “Hình thi nhất phái thích nhất là muốn làm người như thế nào thì làm thế đó!”
“Vậy các người nói về chuyện năm chiếc quan tài đi?” Cô nàng mập cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngồi dậy hỏi.
“Để cho La Trường Sinh nói, cậu ta học được nhiều thứ từ lão Tần bất tử!” Nguyên Thần Tịch đẹp trai lạnh lùng đánh xe sang hướng khác.
Cô nàng mập đành phải đẩy đẩy cánh tay tôi, muốn tôi hỏi Trường Sinh.
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, cả cha cả mẹ của tôi đều là một người. Tôi không có bệnh gì, có được coi là một người bình thường không?
Cũng không đúng! Tôi cũng không được coi như là một người bình thường, đôi mắt tôi, máu thịt của tôi, cả một người như tôi không hề bình thường.
“Chiếc quan tài đá đó có một loại tác dụng kỳ lạ, càng nhiều chiếc quan tài đá tập hợp một chỗ, càng có nhiều ảnh hưởng đến những người liên quan đến nó. Có lúc sẽ nghe được tiếng hát, có lúc lại nghe được tiếng ai gọi, cũng có lúc sẽ đau đầu!” Mỗi lần nói, Trường Sinh sẽ liếc tôi một cái, sau lại nhìn về Nguyên Thần Tịch đang lái xe rồi nói: “Tôi nghe được giọng hát, còn Nguyên Thần Tịch nghe được tiếng kêu gọi, đôi khi cả hai chúng tôi sẽ đau đầu!”
Đầu tôi co giật, cả ba trường hợp này tôi có hết nhưng tôi không muốn nói ra, chỉ cúi đầu xuống.
“Vậy có ảnh hưởng gì đến Trương Dương không?” Cô nàng mập đưa tay ôm lấy tôi, vội hỏi.
“Không có ảnh hưởng!” Lần này là Đại Hồng mở miệng, cô ấy duỗi ngón tay nâng cằm tôi lên, nói: “Chỉ là sẽ khiến cho cô rất khó chịu, sau đó bị ảnh hưởng bởi quan tài đá, trở nên không có nhân tính mà thôi!”
Đôi mắt tôi trợn trắng, nhiều lần khi có một giọng nói quen thuộc gọi tôi, trong lòng tôi thầm nghĩ muốn giết tất cả mọi thứ mà mình nhìn thấy.
Chỉ là cảm giác này đã cứu tôi vài lần, tôi không bao giờ tự hỏi tại sao lại nó lại xảy ra, tôi vẫn cho rằng đó là một chuyện tốt!
“Đây là tính chất của cổ!” Giọng của Nguyên Thần Tịch đột nhiên trầm trọng chưa từng có, gần như cắn răng thốt lên: “Khi tôi mới tỉnh lại, mỗi ngày Nguyên Linh sẽ ném cho tôi vài người để tôi cắn chết từng người một. Sau đó cũng không cho tôi đồ ăn, bắt tôi ăn những người đó!”
“Ọe!” Tôi không nghe nổi nữa, mở cửa sổ xe ra rồi nôn ra bên ngoài.
Chuyện cổ thuật thật sự nghe mà rợn cả người, không hề có một chút nhân tính.
“Trương Dương, cô đừng ghê tởm!” Đại Hồng thế nhưng đưa tay giúp tôi thở, sau đó cười ha hả nói: “Nếu không phải từ nhỏ Hắc Phác đã châm cứu cho cô, cô căn bản là không sống được. Cô chẳng lẽ không biết, lúc cô sinh đã có răng sao? Chẳng sợ, từ nhỏ cô đã không uống sữa, phải không?”
“Đừng nói nữa!” Trường Sinh hất tay của Đại Hồng ra, giúp tôi thông khí: “Trương Dương, tuy cô không giống với những người khác nhưng Hắc tiên sinh vì cô mà giải quyết mọi chuyện lắng xuống. Cô chưa từng uống sữa nhưng cô vẫn ăn những thứ bình thường!”
“Đứa trẻ do người phụ nữ ở động Lạc Hoa vừa sinh ra đã uống máu người, sau đó còn muốn ăn thịt người, lớn thêm chút nữa lại muốn ăn gì đó tốt hơn! Ví dụ như sợi linh hồn!” Đại Hồng giống như ảo thuật, mở lòng bàn tay ra, linh hồn bay ra rồi đưa cho tôi và nói: “Sợi linh hồn này ăn thịt người rồi lớn lên, so với việc ăn thịt người trực tiếp thì nó ngon hơn rất nhiều!” 
“Ọe!” Nước mắt tôi tuôn trào, bỗng nhiên tôi cảm thấy những người này thật xa lạ.
Tôi rưng rưng nhìn cô nàng mập thì thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi, há miệng không nói gì nữa.
“Ăn thịt người, uống máu người, đây là bản tính, Trương Dương không cần bàn cãi! Chúng ta khi chưa sinh ra đã khác biệt so với những người khác, cô có thể sống như người bình thường mười mấy năm nay cũng được rồi!” Nguyên Thần Tịch vừa cầm vô lăng, vừa mở miệng nói.
Tôi dùng sức thở hổn hển, nhổ ra toàn là mật đắng. Miệng vô cùng khổ sở hỏi Trường Sinh: “Vậy tôi sinh ra có quan hệ gì với Ngọc Hoàng cung?”
Trong đầu hiện lên vẻ mặt áy náy của Viên Sĩ Bình đối với tôi, dường như việc tôi sinh ra có quan hệ với Ngọc Hoàng cung. Khó trách, Ngọc Hoàng cung vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.