Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 205: Người không chết




Đại Hồng vuốt v e bài vị hết lượt này đến lượt khác, vẻ mặt say mê, tôi nhìn thấy mà hơi hoảng, nếu đây là bài vị của chồng cô ấy thì còn có thể hiểu được, nhưng chữ trên bài vị tôi đã từng thấy, là bài vị của tổ tông nhà họ Nguyên từ không biết bao nhiêu năm trước.
“Há há!” Trong rừng cây truyền đến tiếng cười ha ha của Trọng Đồng Tử, chỉ trong chốc lát, tiếng chuông gọi hồn đã vang lên động trời, mùi hương kỳ quái trong rừng cây nồng đậm đến mức như có thể nhìn thấy.
Trong rừng cây vẫn không ngừng vang lên tiếng xì xì, nhưng Lệ Cổ lại không trở về.
Tôi thấy tình huống có chút không đúng, vội vươn tay kéo Đại Hồng.
“Đồ ăn ngon!” Đại Hồng vung mạnh tay tôi ra, ôm bài vị kia rồi vọt vào.
Tôi không ngờ sức của Đại Hồng lớn như vậy, suýt thì bị cô ấy quăng ngã xuống đất, chờ tôi hồi phục tinh thần, cô ấy đã vọt vào rồi.
Vội hét lớn một tiếng với sư thúc: “Con đuổi theo trước, sư thúc trông nhà!”
Dưới chân dùng lực, cũng vọt vào theo, nhưng tôi không dám quá bất cẩn, vừa vào rừng thì lập tức gọi Lệ Cổ ở trong lòng, để cho con hàng này mau trở về hộ giá, tôi cũng không muốn dùng tay đối phó với những hoạt thi quỷ dị này.
Lệ Cổ ở đầu kia chơi vui vẻ, bị tôi gọi trong lòng vài lần, dường như rất mất hứng.
Tôi vừa chờ Lệ Cổ về, vừa từ từ đi vào trong rừng, không dám lớn tiếng gọi cô nàng, chỉ đành lấy la bàn ra cảm ứng chỗ hoạt thi của Trọng Đồng Tử.
Mới đi vào trong vài bước, tôi bỗng cảm thấy toàn thân bắt đầu rét run, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, hơn nữa trong đầu bắt đầu đau đớn, vội vàng nín thở lại, sợ là trong mùi hương ghê tởm kia có gì đó.
Vừa mới nín thở lại cảm thấy đầu càng đau, trong lòng biết không tốt, tôi vốn có Lệ Cổ là cổ bản mệnh hộ thân, theo lý thuyết mà nói thì bách độc bất xâm, nhưng mùi hương kỳ quái này cho dù không có độc cũng có thể xông cho người ta choáng váng đầu óc, nếu có thêm nguyên liệu gì, đoán chừng cũng không phải nguyên liệu bình thường.
Tự mình tĩnh tâm lại, sờ Mạch Môn một chút, tim đập nhanh hơn, có điều tạm thời không có chuyện lớn, cũng có thể là bị xông nến khiến người không thoải mái.
Tiếng xì xì trong rừng không ngừng lại, tôi vốn định chờ Lệ Cổ, nhưng không biết Đại Hồng ôm bài vị đã chạy đi đâu rồi.
Một tay tôi cầm kiếm gỗ đào, tay kia cầm một lá bùa, nâng la bàn, theo phương hướng đi về phía trước, tuy nói những hoạt thi kia không có linh hồn, nhưng hồn bị nhốt trong đồng tử vẫn tồn tại.
Có điều là la bàn này xoay quá nhanh, ngoại trừ phía sau, hầu như chỗ nào cũng quay đến, lòng tôi biết Trọng Đồng Tử tìm đến cửa nhất định là cũng có chuẩn bị.
“Á!” Sâu trong rừng bỗng truyền đến tiếng hét chói tai của Đại Hồng.
Trong lòng tôi biết không thể chờ thêm nữa, nếu như Trường Sinh hoặc lão Miêu trở về, biết Đại Hồng ở cạnh tôi lại gặp chuyện không may, có lẽ hai người bao che khuyết điểm này cả đời cũng sẽ không để ý tới tôi nữa.
Vội xách kiếm gỗ đào lên, nhanh chóng chạy về phía tiếng hét.
Trong lòng không ngừng thúc giục Lệ Cổ mau trở về, con hàng này chậm rãi lắc lư, trên đường đến còn không quên những hoạt thi gặp phải, sau đó lại truyền đến cảm xúc cực kỳ hưng phấn, tôi lập tức biết không đáng tin cậy!
Bên trong, tiếng kêu của Đại Hồng ngày càng lớn, càng thảm thiết, tôi nghe rồi trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh Đại Hồng bị người ta cắt đứt đầu, sau đó lại cắt đứt chân tay, dùng chỉ khâu lại, thì trong lòng lập tức hoảng loạn.
Nhưng vừa chạy về phía trước không lâu, tôi bỗng cảm thấy trên thắt lưng đau nhức, sau đó các khớp xương trên tay chân bắt đầu đau đớn.
Vội ngừng lại, đưa tay sờ thử, toàn là máu!
Lại nhanh chóng sờ vết thương, cảm thấy được có một sợi dây nhỏ đang dần dần ngấm vào trong thịt, siết chặt đến mức đau đớn, hơn nữa máu cũng nhỏ từng chút từng chút xuống mặt đất.
Cmn!
Trong lòng tôi thầm mắng một tiếng, Trọng Đồng Tử này quả nhiên hiểm độc, vội dẫn ba tấm Thần Hỏa phù ra xung quanh, bản thân thì dùng tay kéo những Hồn Ti kia.
Nhưng nắm lấy một đầu, một đầu kia dường như còn đang cố gắng chui vào trong, tôi cắn răng niệm Đại Lực Kim Cương chú ở trong lòng, giật mạnh ra, quả nhiên đầu kia của Hồn Ti là một con nhện nhỏ màu trắng tinh to bằng nốt ruồi, đầu kia của Hồn Ti buộc vào mông con nhện này. Đúng là bảo vệ môi trường đấy, vừa phun vừa dùng, tinh khiết từ thiên nhiên!
Tôi thả Hồn Ti kia vào Thần Hỏa phù thiêu “lép bép” hai cái, sau đó lại bắt một cái khác.
‘Há há!” Tiếng cười của Trọng Đồng Tử xuất hiện ở phía trước, giống như rất vui vẻ mà nói với tôi: “Lệ Cổ bị hoạt thi quấn lấy, Âm Long lại bị A Sơn giữ chân, sư thúc và tên Miêu y đoán chừng còn ở bên ngoài đối phó với hoạt thi. Trương Dương, cô nói xem, tôi để Hồn Ti dừng lại không chui vào nữa, ngày mai tôi tự khâu? Hay là bây giờ để Hồn Ti chặt đứt toàn bộ khớp xương của cô xong, tôi chỉ cần khóa hồn là được?”
Một phát rút Hồn Ti ở khớp gối ra, tôi quát về phía Trọng Đồng Tử: “Anh muốn thế nào thì thế, tôi không có ý kiến, có điều, tôi không muốn làm hoạt thi!”
Nói xong động tác tay nhanh hơn, mặc kệ cho ngón tay đã bị bóp nát, hai tay trái phải đồng thời dùng lực, nhanh chóng kéo những con nhện nhỏ màu trắng kia ra, nghĩ thầm tất cả mọi người đều cho rằng Hồn Ti là những sợi tơ màu đen này, nhưng có lẽ Hồn Ti mà người ta nói chính là những con nhện nhỏ màu trắng.
“Vô dụng thôi, Hồn Ti vào trong thịt sẽ lập tức đẻ trứng, nếu Lệ Cổ ở trong cơ thể cô thì sẽ bị cắn nuốt, nhưng bây giờ Lệ Cổ không ở đây, Hồn Ti vào máu là nở, trong cơ thể cô lập tức sẽ có thêm nhiều Hồn Ti. Tôi bắt cô làm cái gì thì phải làm cái đó, cô biết cái gì tôi cũng sẽ biết cái đó!” Hai mắt Trọng Đồng Tử mở to, trong con ngươi toàn là vẻ điên cuồng, cười ha ha với tôi.
Tôi cũng mặc kệ cái gì nở hay không nở, hai tay vẫn kéo những Hồn Ti kia, mặc kệ miệng vết thương chảy máu, tôi sờ s0ạng một phen rời quăng ra bốn phía, một tay chuyển động, kết một pháp ấn, cầm kiếm gỗ đào đâm về phía hai mắt của Trọng Đồng Tử.
Trọng Đồng song hồn, loại người này không phải bị phân liệt thì chính là cực kỳ cố chấp, cho nên mắt mới là nhược điểm.
“Há há!” Trọng Đồng Tử lui về sau, hai bên lập tức có hai hoạt thi đi ra, một thi trong đó lại chính là tài xế xe buýt kia.
Trong lòng tôi thấy cực kỳ áy náy, kiếm gỗ đào từ đâm biến thành gạt, ra tay cực nhanh, đâm thủng mắt tài xế, sau đó kết một cái Khu Linh ấn lên đầu tài xế, để cho linh hồn của ông ta có thể nhanh chóng đi ra, đối với ông ấy cũng là một loại giải thoát.
Sau đó dưới chân dùng sức đá một cái, kiếm gỗ đào chói mắt như Khu Linh, nhanh chóng giải quyết người kia.
Không để ý đến miệng vết thương đau đớn, kiếm gỗ đào vừa chuyển đã đánh về phía Trọng Đồng Tử ở phía trước, toàn bộ thuật Khống Hồn đều dựa vào đôi mắt của gã, tôi không tin sau khi bị mù gã còn có thể khống chế những hoạt thi này.
“Há há! Kiếm đạo tốt đấy, em gái đã bỏ không ít công sức nhỉ?” Trọng Đồng Tử cười ha ha với tôi, duỗi tay về phía trước, vậy mà lại muốn dùng tay bắt lấy kiếm của tôi.
Gỗ đào giòn, không chịu được lực, mà phái cản thi có loại hình cõng thi, sức lớn, vả lại dáng người Trọng Đồng Tử này lại cực kỳ cao lớn, nếu kiếm gỗ đào vào trong tay gã nhất định sẽ bị bẻ gãy.
Tôi lật người sang trái, dưới chân nhanh chóng quét qua gã, quét gã ngã xuống đất.
Trò cười!
Gã dùng tất cả hoạt thi dẫn Âm Long và Lệ Cổ đi, sau đó lại dùng gia sản sẵn có để ngăn cản sư thúc và cô nàng mập, rồi dùng mùi hương kỳ quái kia dẫn Đại Hồng và tôi vào, nghĩ chỉ cần mấy sợi tơ màu đen này là có thể xử lý tôi, đây là coi thường tôi đến mức nào?
Nhưng nếu vào ba năm trước, ngoài nổ phù ra thì đúng là tôi không có cách nào, cũng không uổng công ba năm này tôi luyện kiếm pháp và công phu nhà ngoại, nếu không hôm nay phù này cũng không dùng được.
Trọng Đồng Tử ngã xuống đất, trong lòng tôi niệm Đại Lực Kim Cương chú, một đạp đá ngã gã ta, không để ý mọi việc giơ kiếm gỗ đào muốn đâm vào mắt gã.
“Há há!” Trọng Đồng Tử đột nhiên cười to.
Sau lưng tôi bỗng bị cái gì quất mạnh, sau đó cổ họng cảm nhận được vị ngọt, cả người suýt thì nhào lên người Trọng Đồng Tử.
Nhưng nhờ cái quất này, thân thể tôi nghiêng một cái, kiếm gỗ đào trong tay lại xuyên thẳng qua mắt trái của Trọng Đồng Tử, sau đó chợt nghe Trọng Đồng Tử kêu thảm một tiếng.
Vội ngưng thần tĩnh khí, tay tôi cố gắng giữ kiếm gỗ đào trên tay, không quay đầu lại mà đánh một đạo Chường Tâm Lôi về phía sau, sau đó nhanh chóng nhấc kiếm gỗ đào lên, dùng sức đâm một cái vào con mắt còn lại của Trọng Đồng Tử.
Nghe thấy Trọng Đồng Tử lại kêu thảm một tiếng, lúc này tôi mới xoay người lại, chỉ thấy một rễ cây mây quất mạnh về phía tôi, từng đợt tiếng gió, khí thế cực kỳ hung hãn.
Vội lui ra sau, hơi thở trầm xuống, vận khí lên kiếm gỗ đào, hất về phía trước quấn lấy dây mây, tôi dứt khoát dùng sức kéo về phía mình.
Cây mây này chỉ có vài người từng dùng, một là bà lão ngay cả cái tên cũng không lưu lại- sư phụ của Tiêu Mỹ Lan kia, một là Liễu oa tử, ba là Nguyên Thần Tịch sau khi nuốt Nguyên Linh thì có.
Người trước thu phục Lệ Cổ trong khe suối, tôi tận mắt nhìn thấy bà ta hóa thân thành cây mây muốn thu phục Lệ Cổ, cuối cùng lại bị Lệ Cổ biến thành một đống than cốc.
Người sau là Nguyên Thần Tịch, đối phó tôi thì căn bản không cần phải núp ở phía sau, bây giờ anh ta vừa ra tay, thì một ngón tay tôi cũng không đối phó được. 
Nhưng Liễu oa tử thì khác, lúc ở trong Cổ động, tuy nói Viên Sĩ Bình đã nhốt nó lại, nhưng sau đó quá hỗn loạn, hơn nữa lại vội vã ra khỏi động, dĩ nhiên chúng tôi không có ai nhớ rõ nhân vật số một như nó.
Bây giờ nhìn dây mây trong tay, lúc này tôi mới nhớ tới, có thể Liễu oa tử không chết!
“Trương Dương?” Quả nhiên tôi vừa kéo dây mây, trong rừng có một tên nhóc đã mười mấy tuổi nhưng lại không cao bao nhiêu chầm chậm đi ra.
Cho tới nay tôi vẫn luôn đồng tình với Liễu oa tử, dù sao tâm tính của nó biến thành như vậy, là do bị mẹ ruột của nó ngược đãi mà thành. 
Nhưng nó cũng không cần phải vì chuyện này mà một lần g iết chết mấy người trong nhà, lại bởi vì người khác chê cười nó một chút, thì lập tức động sát tâm.
“Liễu oa tử!” Tôi nâng kiếm gỗ đào lên, vận khí vung kiếm, chặt đứt dây mây, nói với nó: “Đã lâu không gặp!”
“Trương Dương mấy năm nay rất cố gắng luyện công đúng không? Tốt hơn nhiều so với trước đây, chỉ biết dùng bùa!” Sắc mặt Liễu oa tử vàng vọt, vậy mà dùng ngữ khí của người trưởng thành, nói với tôi.
“Trọng Đồng Tử này là em dẫn tới?” Lúc này rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao Trọng Đồng Tử lại biết chuyện trong Cổ động.
Nhục Đằng mà Liễu oa tử dẫn theo dưới chân kêu soạt soạt, cười ha ha với tôi: “Tôi đến chỉ muốn nói cho chị biết, tôi chưa chết, hơn nữa tôi vẫn giống như trước kia, muốn hút khô máu thịt của chị!”
Trong lòng tôi bỗng thấy chướng mắt, oa tử này không biết đi theo Điền Đại Thu bao lâu, nhưng tâm tính đã rất âm u, sớm diệt trừ mới là chính đạo.
Vội dẫn kiếm muốn đâm về phía nó, chỉ thấy nó cười quỷ dị với tôi, sau đó một dây mây hất về phía tôi, một người bỗng rơi xuống trước mặt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.