Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 199: Người chết




Tôi nghe Trường Sinh vừa đau khổ vừa do dự tuyên bố, trong lòng vẫn có một chút quặn thắt, hóa ra sư phụ đề phòng Trường Sinh là vì điều này à!
“Tôi bị buộc chặt với nó, mặc dù nói là hôn mê nhưng thông qua những dây mây ấy, tôi cũng có thể biết được tình huống bên trong và bên ngoài quan tài đá! Thầy Hắc dùng tơ đen quấn quanh quan tài, mỗi một vòng quấn xong tôi đều có thể cảm nhận được dây mây vui mừng vì hấp thụ được một vài thứ gì đó trên người ông.” Trường Sinh không để ý đến tôi, chậm rãi nói tiếp: “Trong lòng tôi rất khẩn trương, tôi muốn nhắc nhở ông nhưng không mở được miệng, cho đến tận khi cô đến, khát vọng muốn hút máu cô của tôi lại mạnh mẽ hơn!”
“Không sao, không phải bây giờ đã tốt hơn rồi sao?” Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười với Trường Sinh, hẳn là tất cả mọi người đều biết chuyện này rồi.
“Bây giờ là do ăn no rồi nên mới không còn khát vọng đó nữa!” Trường Sinh tự giễu sau đó nói: “Từ trước đến nay tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, cho đến tận khi tôi bị kéo vào trong quan tài đá, tôi mới có thể thở phào một hơi, tôi nghĩ cuối cùng thì cũng có thể không cần lo lắng một giây sau sẽ bổ nhào vào nuốt lấy cô nữa!”
“Nhưng vừa mới vào trong đó, tôi chẳng nhìn thấy gì hết, những dây mây kia đưa vào trong cơ thể tôi không ít đồ vật kỳ quái, tôi có thể cảm nhận được Nguyên Linh cũng đang sợ hãi giống như ông ta không có được thứ mong muốn.” Trên mặt Trường Sinh vô cùng mâu thuẫn, cậu thuận tay ngắt một ngọn cỏ rồi đặt lên tay: “Tôi nghĩ nếu như tôi nuốt Nguyên Linh rồi thì phải chăng tôi có thể không cần phải sợ hãi đến vậy, phải chăng tôi có thể không cần chết đi, có thể ngày ngày nhìn thấy mọi người. Thế nên tôi…”
“Cậu nuốt Nguyên Linh trong quan tài đá rồi? Nhưng sau đó không phải ông ta với cậu ôm nhau nhảy ra khỏi quan tài đó sao?” Tôi vội nhìn Trường Sinh nhưng cậu đã bóp nát ngọn cỏ kia rồi.
“Trương Dương, quan tài đó là do bản thân Nguyên Linh mở ra, là ông ta biết nếu như còn ở trong đó nữa, tôi có thể sẽ nuốt trọn ông ta từng chút, từng chút một.” Trường Sinh ngước mắt lên nhìn rồi lại khôi phục vẻ trầm lặng: “Đến cả vết thương của thầy Hắc cũng là do tôi! Sau khi tôi ra ngoài mới hiểu thực ra những thứ dây mây kia hấp thu trên người thầy Hắc đều là thứ mà tôi muốn nuốt, vì thế chúng mới hấp thu từ người thầy Hắc đang đứng ngay cạnh quan tài đá.”
Trong lòng tôi lạnh lẽo, Trường Sinh đã hấp thu Câu Mang, nếu như trong quan tài đá lại dùng dây mây để nuốt Nguyên Linh, vậy cậu bây giờ?
Đột nhiên tôi cảm thấy hình như mình sắp gặp nguy hiểm rồi?
Nhưng mở miệng hít sâu một hơi sau đó tôi mới phát hiện ra bản thân mình cũng không hề sợ hãi, nếu như nói trên thế giới này có ai đó sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi thì ngoại trừ sư phụ và sư thúc ra cũng chỉ còn lại mỗi Trường Sinh, dù cho chính miệng cậu nói sẽ nuốt tôi, tôi cũng có thể lý trí phân tích ra được bản thân mình đang trong nguy hiểm, nhưng thân thể lại chẳng có chút sợ hãi nào?
Là vì gần đây do tôi gặp được quá nhiều chuyện nên tê liệt rồi sao?
Nghĩ một hồi, thấy dường như Trường Sinh sắp vò nát hết đám cỏ quanh đó, lại thêm trong lòng đang lo lắng cho vết thương của sư phụ, tôi chỉ có thể mở lời: “Vậy vết thương của sư phụ tôi?”
“Rất nặng!” Trường Sinh dùng hai từ trực tiếp ngắt lời tôi, sau đó dường như cậu cảm thấy không quá nghiêm trọng đến vậy nên đành sửa lại lời: “Nếu như không phải sư phụ vẫn luôn dùng Cổ Điếu, có lẽ thầy Hắc cũng sẽ không phun ra được Cổ Lâm.”
“Thật sao?” Lòng tôi trầm xuống, giống như nói được hai từ đó xong thì cả người đã mất hết sức lực.
Trường Sinh lặng lẽ nhìn tôi không nói thêm nữa, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Cổ Lâm kia: “Sương mù ở đây đều tan đi hết rồi, thứ tinh chế nó chính là Lệ Cổ trên người cô sao?”
“Ừm!” Đây cũng là điều tôi nghĩ không thông,  Nguyên Thần Tịch hao tâm phí sức tinh chế Lệ Cổ nhưng anh ta lại cố tình đưa tôi!
Mẹ kiếp! 
Chuyện này không phải là cần tự nguyện sao? Anh ta lại không còn cách nào khác mà trực tiếp kéo tay tôi rạch ra lấy mấy giọt máu sau đó ép bán cho tôi một cái ân tình, lại còn nói cố ý luyện cổ cho tôi, chuyện này xảy ra trên người ai đi chăng nữa thì người đó cũng chẳng tin được.
“Nguyên Thần Tịch thực sự luyện nó cho cô đấy.” Trường Sinh thấy mặt tôi hiện lên vẻ không tin tưởng, khuôn mặt cau có khó có dịp thả lỏng: “Anh ta cũng muốn nuốt cô nhưng cô vẫn luôn không nuôi cổ, có lẽ là như vậy, anh ta mới không có chỗ nào để ra tay.”
“Vậy nên anh ta cho tôi vảy rồng cũng là do đã tính toán xong từ trước, chỉ là anh ta không nghĩ tới giữa đường Âm Long lại phá bĩnh khiến anh ta phải thất vọng!” Tôi nghĩ xong lại muốn cười, đây là điều Nguyên Thần Tịch vẫn luôn lên kế hoạch.
Đặc biệt là trước khi vào Cổ Lâm, lúc anh ta giúp tôi lấy ba lô, trong lòng tôi còn cảm động kìa, kết quả anh ta lại dùng cái ba lô đó để khiến tôi đi tìm anh ta.
Thực sự là đồ xấu xa mà!
“Có điều cô cũng không phát hiện ra Lệ Cổ này có điểm nào đó không đúng sao?” Trường Sinh lại rứt một nhánh cỏ rồi nói tiếp: “Cổ phải dựa vào cổ chủ nuôi dưỡng, Lệ Cổ của cô hoàn toàn chẳng có gì khác biệt với đồ được nhặt về, cũng có thể nói là nó bị máu của cô lừa nên mới đến.”
Trường Sinh nói lời này là thật nhưng tôi nghe lại chẳng vui vẻ gì.
Có lẽ âm huyết trên người tôi có thể lừa được không ít đại cổ, đến cả Âm Long cũng bị tôi lừa đến, phỏng chừng Lệ Cổ cũng là như thế nhưng không nghĩ tới tôi là người có dòng máu vô cùng tốt nhưng còn cổ thuật thì tôi hoàn toàn là một tờ giấy trắng nên máu này cũng chỉ để hoài phí thôi.
“Cũng không có chuyện gì, sau này chỉ cần mỗi ngày dành ra hai thời điểm tưa và tối, nhỏ máu đút cho Lệ Cổ, lại thả nó ra ngoài săn mồi nhiều hơn là được.” Trường Sinh an ủi tôi rồi nói tiếp: “Chỉ là sau này Cổ Lâm sẽ không còn tồn tại nữa rồi.”
Tôi nghe Trường Sinh nói xong lại thấy hơi lạ, nghe thấy trong hàng rào, sư thúc với lão Miêu gọi tên tôi như phát điên.
“Tôi vào trước nhé, có lẽ bọn họ đang lo lắng!” Trường Sinh cười khổ với tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên nặng nề, định gọi Trường Sinh cùng tôi đi vào nhưng lại thấy cậu lắc đầu thật mạnh: “Tôi không ngu ngốc thế đâu, đi vào với cô có lẽ sẽ bị Đinh tiên sinh đánh cho một trận.”
Trong hàng rào, tiếng sư thúc gọi tôi còn mang theo chút vỡ vụn, tôi sợ tôi mà về chậm thêm một chút, ông ấy thực sự sẽ sụp đổ mất, cũng không để ý đến sự hài hước cuối cùng của Trường Sinh, tôi chỉ bảo cậu quay lại nhanh một chút xong tôi lập tức chạy nhanh vào trong.
Quả nhiên tôi vừa mới vào thì đã thấy sư thúc từ trong nhà sàn điên cuồng xông ra rồi lại điên cuồng xồng xộc chạy đến nơi khác, tôi vội vàng gọi ông ấy lại.
“Con nhóc này chết dẫm ở đâu thế hả!” Sư thúc bước vài bước lớn sau đó chạy thẳng đến kéo tôi, cốc vào trán tôi mấy cái thật mạnh rồi gào: “Sư phụ con còn đang bị thương kia kìa, con lại dám chạy lung tung, con làm đồ đệ kiểu gì thế hả!”
Tôi đờ người không dám nói gì, lời nói dối cấp thấp giống lão Lưu có thể kéo dài rất lâu nhưng lỡ như bị vạch trần tôi sao có thể đối mặt với sư phụ cùng sư thúc nữa đây?
Hai người đều mặt ủ mày chau đối diện với vết thương nặng của sư phụ hay là ôm lấy sư phụ khóc một trận thật to? Tạm thời tôi thực sự chưa nghĩ xem nên đối mặt kiểu gì mới tốt nên đành dứt khoát trực tiếp giả ngu luôn.
May mà lão Miêu cũng không quan tâm tôi không nấu cơm, tối đến, sư phụ còn chưa tỉnh lại thì nàng mập đã tỉnh dậy rồi, cô ấy gào lên đòi ăn cái này, ăn cái kia, tôi nghĩ cuối cùng có thể đối phó với Nguyên Linh và Điền Đại Thu nhanh như vậy, không thể không kể đến công lao của cô ấy, cô ấy thực sự đã vung máu nóng đó!
Có điều mấy lần hỏi rốt cuộc thì trong máu nàng mập có loại độc gì thì đều bị cô ấy kiếm cớ nói lái đi để không phải trả lời, có lẽ là không muốn nói nên tôi cũng không nhiều lời.
Nhưng cho đến tận tối Trường Sinh vẫn chưa quay lại, lão Miêu ngồi một mình suốt đêm bên đống lửa cạnh hàng rào, lão để lại cho chúng tôi một người giấy nhỏ, trời vừa sáng, người giấy cũng biến mất.
Sáng sớm hôm sau, sư phụ tỉnh lại rồi, không xảy ra chuyện gì cả, gọi tôi phục vụ ông ăn uống xong xuôi rồi thì lại ngủ tiếp.
Tôi với sư thúc đều thỏa mãn ông, thỉnh thoảng lại nói chuyện để làm bầu không khí dịu xuống.
Nhưng mọi người giống như đều hiểu ngầm với nhau, ngậm miệng không hề nhắc đến chuyện Cổ Lâm cũng như chuyện bên dưới suối đá.
Cũng không hỏi xem Trường Sinh với lão Miêu đi đâu, tôi cũng không hỏi về chuyện của mẹ tôi với Cổ Thần, mọi người đều vô cùng ăn ý.
Chỉ có đến tối, lúc nhìn về phía Cổ Lâm yên tĩnh đến chết chóc, trong lòng tôi vô cùng hoang mang, Trường Sinh rời đi vào lúc đó sao?
Sau khi nói chuyện xong với tôi, lần tiếp theo gặp cậu sẽ là bao lâu đây?
Lại là sáu năm giống lần trước sao? Hay là còn lâu hơn hoặc cũng có thể ngắn hơn đôi chút?
Còn Nguyên Thần Tịch thì sao?
Nhưng tất cả đều không có đáp án, có lẽ cuộc sống là như vậy, chuyện mà bạn hy vọng, trong lúc không để ý nó sẽ xảy ra, sau đó bạn mới phát hiện hóa ra chuyện này xảy ra vào khi ấy.
Ngày tiếp theo lúc giám đốc Đinh lái xe đến đón chúng tôi, ông ấy đã trực tiếp tiến lên đấm mạnh hai phát vào người sư thúc, một lời cũng không nói sau đó đỡ sư phụ rồi kéo tôi lên xe.
Nàng mập lấy cái cớ đẹp đẽ là ở ngoài học tập, quay về sẽ mở Miêu Trại nên cũng đi với chúng tôi, sư phụ và sư thúc cũng vui khi có người bầu bạn cùng tôi.
Sau khi quay về Hoài Hóa, vịnh Du Thụ cũng đã bắt đầu bị phá bỏ và rời đi nơi khác, sư phụ cũng không hỏi nhiều, dù sao thì tiền di dời cũng không ít, chỉ là giây phút cánh cửa được đẩy ra, cả người ông đều già đi rất nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà giám đốc Đinh nửa tháng trời, thầy Hà đích thân đến cửa nhà giám đốc Đinh, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng.
May mà còn có Đinh Thiệu Liên với Chu Lượng không trốn học, tôi với nàng mập phải học bù bài của gần hai tháng trời, tôi mới miễn cưỡng qua được bài thi cuối kỳ, nàng mập thì thảm đến thôi rồi luôn, liều mạng ăn mấy chục cái chân gà.
Chỉ là từ sau cái lần phung phí máu nóng ấy, cô nàng này ăn mấy cũng chẳng mập lại được, như thể ngày trước mập như vậy là do chỗ máu kia.
Sức khỏe của sư phụ cũng ngày càng sa sút, giống như mỗi ngày đều dựa vào uống thuốc Trung để kéo dài hơi tàn, dần dần ông bắt đầu không thích nói chuyện nữa, có lúc từ sáng đến tối đều không mở miệng nhưng lại ôm theo đống sách cũ, thỉnh thoảng lại ném cho tôi một cuốn.
Tối nào tôi cũng điên cuồng lật qua lật lại cuốn “Bí quyết châm cứu” nhưng không tìm thấy một phương pháp nào có thể cứu sư phụ, tôi còn nghĩ đến cả cách nuôi cổ trên người sư phụ nhưng sau lại từ bỏ, nếu như ông đồng ý thì lúc trước lão Miêu đã nuôi cho ông rồi.
Dù cho ngày nào cũng uống thuốc, cuối cùng ông cũng không thể kéo dài được qua mùa đông năm thứ hai, lúc ấy tôi cũng chẳng đau lòng mấy, vợ chồng ông Đinh luôn ôm chặt tôi nói tôi khóc ra đi, khóc rồi sẽ tốt hơn nhưng tôi cứng rắn, không rơi lấy nửa giọt nước mắt, ông cũng không hy vọng điều này!
Ngày đó tôi đi tìm Ngụy Yến sau đó tìm Vương Uyển Nhu, chỉ muốn hỏi xem tình huống của sư phụ dưới đó thế nào rồi, nhưng hai người đều ngậm chặt miệng, tôi cũng chỉ đành từ bỏ.
Chẳng qua là cuộc sống sau này, ngày nào tôi cũng theo thói quen sáng tối chạy tới phòng ông, đến nơi rồi mới nhớ ra ông không còn nữa rồi, hoặc là lúc gặp chỗ không hiểu trong sách, đầu còn chưa ngẩng lên đã gọi “sư phụ” thật to, nhưng chỉ có thể đợi được sư thúc đến.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế.
Lớp chín giúp các bạn gái xinh đẹp xung quanh chuyển vô số tờ giấy cho Chu Lượng, cũng giúp Đinh Thiệu Liên nhận vô số thư tình cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Thành tích của tôi dù cho bình thường nhưng thi vào cấp ba có thể nói là ổn định, Chu Lượng đã có ông ba Chu Tiêu mấy năm nay làm ăn thuận lợi lên như diều gặp gió nên cũng chẳng có gì phải sợ.
Đinh Thiệu Liên thì càng không cần nói đến, người ta chính là học bá.
Chỉ còn nàng mập vì để có thể thi vào cấp ba mà báo danh học lớp đột phá trước kỳ tuyển sinh của trường, tối nào làm xong bài cũng gần mười giờ, tôi chỉ có thể ở lại với cô ấy.
Điều này cũng không thành vấn đề tuy nhiên tối nào cũng phải đợi chuyến xe buýt lúc nửa đêm.
Hôm nay, nàng mập học bổ túc xong cũng đã là mười rưỡi, cô nàng này còn cứng rắn kéo giáo viên vật lý lại hỏi thêm vài câu liên quan đến đề thi về điện, tôi ngồi bên cửa sổ không ngừng nhìn đồng hồ.
Ra đến cổng trường mất mười phút, nàng mập còn phải đến cổng trường ăn một bữa nữa, lúc về thì cũng mười một rưỡi, rồi cô ấy còn phải uống một cốc trà sữa, sau đó đi đến trạm xe buýt phía trước là vừa kịp giờ.
Nhưng hôm đó chúng tôi lên chiếc xe buýt lúc nửa đêm ấy lại phát hiện ra trên chiếc xe vốn dĩ chỉ có hai người chúng tôi lại xuất hiện thêm một người.
Một người mặc váy đỏ, mái tóc đen bóng mượt, thân hình thon thả, ngũ quan rõ ràng không cần trang điểm cũng có thể đè ép tất cả các diễn viên, minh tinh nổi tiếng trong vòng một giây, chỉ là người tài xế thì vẫn đang nhắm mắt lái xe. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.