Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 192: Nuốt chửng lẫn nhau




Tôi vội vàng đưa tay ra muốn giữ chặt lấy Trường Sinh lại phát hiện trên mặt đất có một bàn tay đã cụt mất nửa ngón. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão Miêu dùng lòng bàn tay ném những con cổ trùng màu trắng lên đó.
Nhìn kỹ thì những con này rõ ràng là cổ trùng thịt, tôi đứng đây sửng sốt, Trường Sinh sắp bị kéo vào trong. Tôi còn muốn đạp lên đuôi rắn đen thì nghe thấy hai tiếng ‘rắc rắc’, đuôi của con rắn đen nhanh chóng rụt vào, sau đó nắp quan tài đã tự đóng lại.
“Dương muội tử!” Mười ngón tay của sư phụ dính đầy máu, ông ấy hỏi tôi: “Lúc nãy tay con kéo sợi dây, đã làm sai chuyện gì sao?”
“Không có ạ!” Tôi nhìn vào vết thương đã lành trong lòng bàn tay, trả lời thành thật.
“Lão Miêu, ông có ổn không?” Gương mặt sư phụ bình tĩnh hỏi lão Miêu đang đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?” Đột nhiên, sư thúc chạy tới đây, kéo tay lão Miêu rồi nói: “Không có chuyện gì, ai kêu da của ông không dày như Dương muội tử!”
Khi nghe ông ta nói như vậy, trong mắt tôi toàn là sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay. Lúc đầu nó vẫn còn chảy máu, về sau chỉ cảm thấy đau đớn, ngay cả da cũng không rách, thế mà ngón tay của lão Miêu lại bị cắt đứt rơi xuống.
Thật muốn gọi sư thúc, trong đầu tôi chợt nảy lên một suy nghĩ thì đã thấy Viên Sĩ Bình dùng thứ gì đó trói Liễu oa tử ngược lên trời, sau đó ném nó sang một bên.
Còn cô nàng mập giống như phát điên, cô ấy liên tục trét máu lên mặt Điền Đại Thu. Nhưng Điền Đại Thu ngoài việc đang hát ra, một chút phản ứng cũng không có.
“Cô bảo cô gái đó không cần bôi đâu, chút máu này của cô ta cũng vô dụng thôi, còn định làm Điền Đại Thu ghê tởm ư! Đưa dao tới cho tôi!”
Sư thúc duỗi tay đến trước mặt tôi, tiếp tục nói: “Người như tôi cho dù có giết người cũng không phải là chuyện gì lớn, Viên Uy sẽ che chở cho tôi!”
Tôi vội vàng lấy con dao mà tôi đang nhét bên ngoài ba lô đưa cho sư thúc nhưng ông ta chỉ cầm trên tay, cười khẩy rồi không nói gì thêm.
“Mấy người có thời gian đứng đây xem trò vui, sao không giúp tôi cứu mấy tên đồ đệ của mình!” Lão Miêu thổi thổi vào miếng thịt còn lại của cổ trùng trên tay, sau đó mắng chúng tôi.
Trong lòng tôi hốt hoảng, vừa rồi bị sư thúc quấy rầy cho nên tôi đã quên mất chuyện của Trường Sinh. Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn chiếc quan tài kia, nắp quan tài đã đóng kín thật chặt.
“Mau lên! Mở nắp quan tài! Mở nắp quan tài!” Tôi đánh rơi con dao trong tay của sư thúc, kéo ông ấy đến gần chiếc quan tài rồi nói.
Gương mặt của sư thúc trầm xuống, ông ấy lắc đầu với tôi, tôi vội quay đầu nhìn lão Miêu thì thấy lão đang thổi thổi miệng vết thương của mình. Gương mặt của lão Miêu cũng rất trầm, cũng không nói thêm gì nữa.
Tôi dùng sức để đẩy nắp quan tài kia nhưng nó không hề nhúc nhích một chút nào, còn sư phụ thì bình tĩnh hất máu trên tay.
“Sư phụ! Mau cứu Trường Sinh! Sư phụ!” Tôi vừa đẩy nắp quan tài, vừa hét lên với sư phụ.
“Ha ha ha!” Đột nhiên, tiếng cười của Điền Đại Thu vang lên trong sơn động, cô nàng mập thất bại ngồi trên mặt đất, vẻ mặt buồn rầu như tro tàn. Cô ấy cũng không biết máu này vô dụng với Điền Đại Thu, cho nên mới thất vọng như vậy, cuối cùng vẫn là mất máu quá nhiều.
Rốt cuộc thì Nguyên Thần Tịch cũng buông cành liễu trong tay ra, anh ta đi đến trước quan tài, ngồi xuống vỗ lên lớp đá ở bên cạnh và nói với tôi: “Bây giờ không thể mở ra được nữa rồi, phải đợi đến lúc xong việc bên trong mới mở ra được!”
“Xong việc gì?” Đầu óc tôi choáng váng, không dám đứng gần Nguyên Thần Tịch, tên này vẫn chưa ra tay, lúc này chỉ còn anh ta là còn đủ sức lực. Nếu như Nguyên Thần Tịch muốn nuốt sống tôi, ngay cả đầu ngón tay cũng không cần nhúc nhích thì sẽ có vô số nhành liễu bò tới người tôi.
Nguyên Thần Tịch ngắm nghía chiếc quan tài đá phía sau, sau chỉ chỉ vào Điền Đại Thu rồi nói: “Nguyên Linh vẫn chưa tới, mà những người đang đứng xem trò vui ở đây đều đang chờ đợi kết quả! Hoặc có thể nói là, bọn họ không biết nắp quan tài này có mở ra hay là không!”
“Ha ha!” Điền Đại Thu cười khà khà, nhẹ nhàng nhích chân đến gần người của Nguyên Thần Tịch: “Cũng chỉ có cậu hiểu được, Nguyên Linh nuôi cậu nhiều năm như vậy, không ngờ tới chính cậu sẽ hại ông ta!”
Gương mặt của Nguyên Thần Tịch thế mà có chút kích động, giật giật, có vẻ như anh ta đang sợ hãi điều gì đó, há miệng nhưng cũng không nói lời nào.
“Trương Dương!” Cô nàng mập liếc mắt nhìn Điền Đại Thu một cái, cô ấy dùng tư thế bò như thằn lằn đến bên tôi rồi mở miệng nói: “Lát nữa nếu như nắp quan tài mở ra, cô không cần quan tâm Điền Đại Thu, hãy dốc hết lực đối phó với Nguyên Thần Tịch!” 
Cô nàng mập nói mấy lời này không e ngại điều gì, Nguyên Thần Tịch nghe thấy nên nhìn thoáng qua, tròng mắt anh ta chuyển động, sau đó cúi đầu xuống.
Trong lòng tôi còn đang lo lắng cho Trường Sinh, cho nên hầu như luôn nhìn chằm chằm vào cái quan tài kia không dám rời mắt. Sư thúc thì đang quấn ngón tay bị thương cho sư phụ. Ở bên kia, Viên Sĩ Bình cũng đang bị thương, thở hổn hển một cách nặng nề. Còn chưa kể đến lão Miêu bị đứt bốn ngón tay nữa.
Nhưng mà nhóm ông lão bà lão đó vẫn chỉ giữ im lặng, vẫn ngồi tại đó, ngay cả mông cũng không hề xê dịch.
“Trương Dương đúng không?” Điền Đại Thu đột nhiên nhìn tôi, có vẻ như gã rất vui vẻ, mở miệng nói: “Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của mẹ cô, cô cũng giống mẹ cô như đúc!”
Lòng tôi đau đớn, định mở miệng hỏi Điền Đại Thu về mẹ của tôi.
“Cậu ngậm miệng lại!” Sư phụ đang băng bó ngón tay, nghe vậy thì hét lớn một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Điền Đại Thu: “Nói thêm một chữ nữa thì tôi giết cậu!”
Dáng vẻ này của sư phụ khiến tôi sợ hãi, tôi chưa bao giờ thấy sư phụ hung dữ như vậy. 
“Đừng có hỏi anh ta!” Cô nàng mập vội giữ tôi lại, nhỏ giọng nói: “Chuyện của mẹ cô vẫn nên chờ thầy Hắc nói cho cô biết. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là chuyện của Trường Sinh!”
Cô nàng mập chỉ vào chiếc quan tài rồi nói với tôi: “Cô có biết trong đó có gì không?”
“Cô biết sao?” Trong lòng tôi buồn bực, liếc cô ấy một cái rồi hỏi.
Cô ấy cũng không tức giận, liếc mắt nhìn những ông lão bà lão, sau đó nhìn Điền Đại Thu một cách khinh bỉ rồi hỏi: “Anh cũng không biết à?”
“Hai bà già chết tiệt kia không chịu nói cho tôi biết!” Trên gương mặt của Điền Đại Thu toàn là máu, vốn dĩ mặt anh ta đã không có mũi đã phẳng lì, bây giờ càng kinh khủng hơn.
Nhóm ông bà lão này cũng từ từ nhìn cô nàng mập nhưng dường như phát hiện làm thế này không phù hợp với tư cách đứng ngoài quan sát của họ, cho nên bọn họ lại từ từ cúi đầu xuống.
Tôi thấy cô nàng mập hỏi những lời này rất oai phong, tôi vội lôi kéo cô ấy lại rồi hỏi: “Nếu không, cô nói cho một mình tôi biết thôi?”
“Tôi cũng không biết có cái gì!” Gương mặt cô ấy trầm xuống, nhìn những người đó bằng ánh mặt mỉa mai, mỉm cười rồi nói: “Năm cỗ quan tài này vẫn luôn được bàn tán rộng rãi ở Miêu Trại, lúc đầu mọi người cũng không biết bên trong có chứa bảo vật gì, chỉ có Tần tiên sinh biết bên trong là một mối tai họa. Năm ấy, ông ta tìm bà ngoại tôi để mượn một vật trấn áp linh hồn, không ngờ rằng vẫn bị đào lên, hơn nữa ông ta cũng chưa bao giờ mở quan tài ra!”
Cô nàng mập chuẩn bị nói tiếp, vội kéo cô ấy lại: “Tập trung, những chuyện này nói sau đi, tôi chỉ muốn quan tâm đ ến chuyện của Trường Sinh!”
“Cô có biết khi nào anh ta sẽ ra ngoài đâu! Nói không chừng, anh ta sẽ không ra ngoài được!” Cô nàng mập đang nói hăng say, bị tôi lôi kéo như vậy nên có chút tức giận.
Gương mặt tôi trầm xuống, đôi mắt căm giận nhìn cô ấy.
Cô nàng mập tiếp tục câu chuyện: “Bà ngoại tôi từng nói với tôi, cái cổ này không thể động vào, ở bên trong mới là cái cổ chân chính, cho nên quanh năm mới đặt ở chỗ này. Nếu …….., mọi người nghĩ chỉ cần một người đi vào là có thể đi ra được sao? Nếu có gan thì cô thử vào xem!”
Càng nghe cô nàng mập nói tôi càng tức giận nhưng lại hoàn toàn không hiểu gì, hình như cô ấy đang mắng những ông lão bà lão đó!
“Một đứa trẻ ranh như cô thì biết cái gì!” Điền Đại Thu còn chưa mở miệng, một lão bà đang ôm một con mèo đen mắng: “Lúc nãy, cô có biết đứa trẻ đó là ai không?”
“Đứa trẻ nào?” Tôi ngẩn người, không biết lai lịch của Trường Sinh lớn như thế nào?
“Bản mệnh của cậu ta đã chết yểu, sống bằng cách mượn tuổi thọ của người khác, cậu ta còn nuôi một con rắn hai đầu làm cổ bản mệnh. Cậu ta kết hợp cổ thuật với bản thân mình, cũng chỉ có thể xem như là cổ mà thôi. Cậu ta còn nuốt cả vảy rồng nữa, đây vốn là một loài cổ vật nhưng cậu ta lại có thể sử dụng được nó. Nếu có thể nuôi dưỡng một Cổ Thần có thể chất như vậy, dòng dõi Tương Tây của chúng ta nhất định sẽ được hưởng phúc!” Kha bà bà càng nói càng kích động, ôm con mèo đen đứng dậy. 
Bà ta tiếp tục nói: “Năm đó nếu như không phải bà ngoại của cô ngăn cản, không cùng lão Tần kia liều lĩnh đưa cô gái đã tu luyện thành công ra ngoài, có lẽ cô gái đó là sinh ra và làm một vị Cổ Thần từ lâu rồi!”
Nghe đến đó, trong đầu nổ vang một tiếng, mẹ tôi bị bà ngoại của cô nàng mập và thái sư đưa ra ngoài sao? Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Mọi người chỉ biết đến Cổ Thần, vậy mọi người có biết để nuôi dưỡng Cổ Thần có quan hệ gì với mọi người không?” Cô nàng mập căng da mặt, chỉ vào Nguyên Thần Tịch rồi nói tiếp: “Mọi người không tò mò anh ta là ai sao? Mấy trăm năm trước, Nguyên Linh đã giết một đứa con của người phụ nữ lạc hoa động nữ!”
“Anh ta vẫn còn sống, chẳng phải đã chứng minh việc nuôi sống Cổ Thần có thể trường sinh bất lão hay sao?” Ánh mắt của Điền Đại Thu sáng lên, anh ta chỉ vào người Điền Đại Thu rồi nói: “Tôi đã nói rồi, chỉ có nuôi sống thần mới là con đường dựng nước giúp đời, cổ trùng cắn nuốt lẫn nhau, đưa vài người đến đây xem thử có được không! Năm đó, bà ngoại La sống chết không chịu cho chúng tôi nuôi dưỡng Cổ Thần nhưng cuối cùng biết cháu ngoại của mình sắp chết, không phải bà ta đã chủ động mượn tuổi thọ sao! Vậy đó cũng không phải là làm hại người khác hay sao?”
Tôi nghe mỗi người nói mỗi ý, dù sao cũng là chuyện tranh giành chuyện nên nuôi dưỡng Cổ Thần hay không nuôi dưỡng. Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, vì để bản thân có thể trẻ mãi không già mà lại lấy mạng sống một đứa trẻ làm vật thí nghiệm.
“Dương muội tử, ngồi xuống!” Sau khi sư phụ đã băng bó tay xong, ông trầm giọng nói với tôi.
Tôi vội vàng ngồi xuống, liếc mắt nhìn tay ông, trong lòng vẫn có chút cách xa. Vừa nãy, chuyện Trường Sinh phải chết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Có phải đêm nay con đã cảm nhận được Tác Hồn dẫn không?” Sư phụ quay đầu, cầm kính đen nói với tôi.
“Vâng ạ!” Tôi vừa nghĩ đến cái cảm giác sắp mất mạng kia, cùng với câu nói cuối cùng mà Trường Sinh đã nói với tôi, trái tim như bóp nghẹt.
“Linh hồn của Trường Sinh rời đi rồi phải không?” Sư phụ nặng nề mở miệng hỏi một câu, đưa tay vỗ vào chiếc quan tài đá rồi nói: “Không phải là sư phụ không muốn mở nắp quan tài này cho con, lúc nãy một người đã đi vào, chính là Nguyên Linh, chúng ta thử mở từ bên ngoài cũng không mở được! Trường Sinh đã nuốt vảy rồng nhưng cậu ta không nói, cho nên mới bị quan tài hút vào bên trong, Nguyên Linh cũng bị hút vào quan tài này. Cậu ta là một người không có số mệnh, mà cổ này lại nuốt sinh mệnh, cho nên mới k1ch thích Tác Hồn dẫn trong cơ thể của Trường Sinh, nó muốn nuốt sống mạng người!”
Nghe sư phụ nói như vậy, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, dù sao Trường Sinh cũng không tự mình khơi ra Tác Hồn dẫn.
“Đứa trẻ này coi như cũng có tâm, cậu ta biết bản thân mình không thể ra khỏi chiếc quan tài này, cho nên đã rút kiếm gỗ của ta đâm vào ngực và niệm chú để cởi bỏ Tác Hồn dẫn. Sau đó, cậu ta đã tự chặt đứt cổ của Hắc Xà Cổ, trước khi ngất xỉu bảo ta dùng dây mực để quấn chiếc quan tài và cậu ta lại, ngăn Nguyên Linh đi ra ngoài!” Sư phụ nói xong, lấy tay xoa đầu tôi, khẽ cười nói: “Cho dù cậu ta không thể ra được, con cũng phải nhớ kỹ điều này!”
Trong đầu tôi vang lên từng tiếng mạnh mẽ, Trường Sinh tự mình cầm kiếm chặt đứt Tác Hồn dẫn, anh không có ý định sống nữa hay sao?
“Ông vừa nói Nguyên Linh đã ở trong chiếc quan tài này sao?” Nguyên Thần Tịch ngẩng đầu nhanh chóng, nhìn sư phụ nói: “Ông ta muốn nuôi dưỡng bản thân thành Cổ Thần sao?”
Đầu tôi lại chấn động thêm lần nữa, không phải nói chỉ có Trường Sinh mới thích hợp để nuôi dưỡng làm thần hay sao?
“Nhóc con, cậu không đoán được chứ gì! Nguyên Linh lấy thân thử cổ, còn tên nhóc mượn tuổi thọ kia mới là đồ ăn, chờ Nguyên Linh nuốt tên nhóc đó ở bên trong, sau đó lại ăn cậu, ông ta có thể trở thành Cổ Thần thực sự!” Điền Đại Thu cười khà khà, có vẻ như gã rất vui vẻ.
Ăn Trường Sinh?
Đầu óc tôi rối loạn, sau khi Trường Sinh ngất xỉu và bị kéo vào bên trong, Nguyên Linh cũng tự mình đi vào bên trong, ông ta cũng muốn bị nuốt hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.