Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 188: Hoán thai




Nhưng hắc tuyến kia bay xa mang theo sự xói mòn trong cơ thể tôi và lòng chua xót, tôi trơ mắt nhìn hắc tuyến kia tuy nhẹ nhàng bay đi nhưng lập tức đi thật xa.
Chỉ cảm thấy thân thể không còn sức lực, nặng nề ngã xuống đất.
Đó là Tác Hần dẫn! Bà La đã gieo Tác Hồn dẫ lên người tôi, chỉ khi tính mạng của Trường Sinh gặp nguy hiểm mới mượn tuổi thọ trên người tôi, chẳng lẽ bây giờ Trường Sinh sắp chết sao?
Mà những hắc tuyến kia bay lên núi, vậy có nghĩa Trường Sinh đang ở ngay phía trước sao?
Sư phụ bọn họ đều ở đấy chứ?
Vậy sao không cứu Trường Sinh?
“Trương Dương!” Cô nàng mập và Ngụy Yến đồng thanh hét lớn, vội vàng tới đỡ tay phải của tôi lên.
Ngụy Yến vội vang quay qua kéo tay trái của tôi lên nhìn rồi nói với Nguyên Thần Tịch: “Nhanh lên! Lấy dao chặt tay trái của Trương Dương đi!”   
Đầu tôi choáng váng, trong lòng đã loạn thành một đống, sư phụ, Trường Sinh, mẹ tôi, Động Thần kia, còn cả Điền Đại Thu, Nguyên Linh, một đống chuyện, nhưng vừa nghe Ngụy Yến nói muốn chặt tay tôi đi, cố nén cảm giác đau đớn xói mòn trong cơ thể ngước mắt lên nhìn cô ấy, trong lòng thầm nghĩ tuy Ngụy Yến chỉ là quỷ sai thực tập nhưng chắc cũng có thể biết một chút ít thứ chúng tôi không biết, nói không chừng còn có thể giải trừ Tác Hồn dẫn này hoặc cứu được Trường Sinh.
Ngụy Yến thấy tất cả mọi người đều nhìn cô ấy nói, cực kỳ ấm ức bĩu môi nói: “Trên TV không phải luôn diễn như thế sao? Trúng độc phải chặt tay, mà trên tay trái của Trương Dương có con sâu kia nên mới như vậy không phải à?” 
Nhất thời tôi chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn, mắt thấy những hắc tuyến kia đang dần bay xa mà cơ thể cứ lạnh đi, cánh tay trái của tôi bị Ngụy Yến lôi kéo, tay phải lại được cô nàng mập nắm chặt. “Cuối cùng là làm sao vậy?” Cô nàng mập dùng sức cấu vào người tôi một cái, hét lớn với Nguyên Thần Tịch: “Anh làm gì Lệ Cổ thế? Đây là muốn mạng của Trương Dương à?” 
Đầu tôi rất đau, mở miệng muốn nói với cô nàng béo thì lại phát hiện đã không phát ra được tiếng nữa, mà tiếng gọi kia như thể đang kéo về phía tôi theo hắc tuyến kia.
Trong tai từ từ nghe được một giai điệu dân gian quen thuộc, nghe tiếng nói kia cũng rất quen thuộc.
Gương mặt cô nàng béo ở trước tôi bỗng biến đổi, đột nhiên tay năm tay mười tát vào miệng tôi hai cái: “Trương Dương! Cô đừng làm tôi sợ, sao lại hát bài này vậy!”
Trong đầu đột nhiên co lại, thì ra tôi lại bất tri bất giác bắt đầu ngâm nga giai điệu dưới suối vàng.
Sự lạnh lẽo trong cơ thể bị xói mòn rất nhanh, như thể vào ngày trời lạnh hai tay trái phải đồng thời bị hơi lạnh từ từ chảy vào mà nhiệt độ cơ thể của tôi cũng dần dần bị rút đi.
“Cô ấy trúng phải vu thuật Khiên Hồn dẫn, đang bị người ta mượn thọ, ai trong chúng ta đều không thể làm gì!” Nguyên Thần Tịch bình tĩnh nhìn rồi lạnh lùng mở miệng nói.
Tôi híp mắt nhìn anh ta, hình như thấy được trong mắt anh ta hiện lên chút thất vọng.
Tiếng hát trong tai tuy không ngừng nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được cổ họng cử động, tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chết đi như vậy, nhưng mà nghĩ lại nếu có thể cứu Trường Sinh thì cũng không tồi.  
“Rít! Rít!” Âm Long bơi đến trên cổ  dùng sức liếm láp mặt của tôi nhưng cũng bất lực.
Lòng bàn tay trái dần nóng lên, con Lệ Cổ kia hình như đang khẽ nhúc nhích, trong lòng tôi vậy mà còn rảnh cảm thấy đồng tình cho nó, thứ này có thể không chọn chủ nhân nhưng vừa nhận tôi làm chủ lại phải chết cùng tôi.
Đầu dần nặng đi, hình như tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Trường Sinh.
“Trương Dương! Tôi tình nguyện dùng chính bản thân tôi để đối lấy sự bình an cho cô!”
Giọng nói thật thà của Trường Sinh vô cùng rõ ràng nhưng tôi lại chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của cậu.
Tôi cố gắng muốn mở mắt để nhìn nhưng cảm giác được cơ thể bị cái gì đó đẩy vào rồi nóng ran, hai mắt nóng bỏng, vội vàng ngồi dậy khỏi mặt đất, nhìn bốn phía thì thấy toàn bộ hắc tuyến Tác Hồn dẫn kia đã biết mất.
Vội vàng dùng sức lắc đầu, vừa rồi cặp mắt và giọng nói của Trường Sinh đều vô cùng chân thật, mà tôi còn có thể cảm giác được mình đã bị nhìn thấy.
Đây là sinh hồn mà sư phụ nói, chính là vào trước khi người đó chết đi sẽ có thể đi đến bên người thân nhất.
Nhưng vừa rồi là tôi sinh hồn, hay là Trường Sinh vậy?
“Trương Dương! Trương Dương! Cô sao rồi?” Ngụy Yến nhanh chóng đuổi tới, kéo tay tôi nói: “Trương Dương, vừa rồi có phải con sâu kia hạ độc cô không?”
“Nguyên Thần Tịch!” Tôi quay đầu lại nhìn Nguyên Thần Tịch, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, nói với anh ta: “Nếu Nguyên Linh không thai nuôi thần thì phải có điều kiện gì?”
“Không có vị thần nào không được thai nuôi cả!” Giọng nói của Nguyên Thần Tịch vô cùng không kiên nhẫn, như thể cảm thấy tôi đang không coi trọng vấn đề này. 
Cô nàng mập nhìn tôi một cái, vội nói: “Nhưng không hẳn như vậy, nghe nói hình như còn có thể hoán thai!”
Tôi vừa nghe cả người đều chấn động vội nói: “Hoán thai là như thế nào?”
“Chính là rút hồn, sau đó đổi thành thần thai. Ví dụ như cô và Nguyên Thần Tịch đều là thần thai được bọn họ tạo ra, máu thịt của các cô có ảnh hướng rất lớn với cổ trùng, nếu bọn họ tìm được linh thể thích hợp hơn, vậy sẽ rút hổn hoán thai hoặc là hợp nhất vào!” Cô nàng mập nghĩ nghĩ, lại không dám chắc nói: “Hình như bà ngoại không nói như vậy!”
“Tôi bị bà của Trường Sinh hạ Tác Hồn dẫn lên người, nên nếu Trường Sinh xảy ra chuyện gì thì tuổi thỏ của tôi sẽ chuyển hết lên người Trường Sinh, cô xem thử như vậy có phải thích hợp để hoán thai không!” Trong lòng tôi đột nhiên vô cùng nặng nề, nếu thật sự như vậy thì vị thần mới lúc trước Nguyên Thần Tịch nói, có lẽ chính là Trường Sinh.
Sắc mặt Nguyên Thần Tịch đột nhiên trầm xuống, mạnh mẽ cầm cổ tay của tôi nói: “Có phải La Trường Sinh kia đưa vảy rồng cho cổ bản mệnh của cậu ta đúng không?” 
Tôi gật nhẹ đầu, sau khi Hắc Xà ăn vảy rồng cũng không có chút biến hóa nào, ngay cả Trường Sinh cũng không có, nhưng cái này liên quan tới việc dưỡng thần hoán thai sao?
“Ha! Ha!” Nguyên Thần Tịch cười to, lại kéo tôi nói: “Cô và La Trường Sinh bị Tác Hồn dẫn dắt đúng không?” 
Tôi nhìn vẻ mặt Nguyên Thần Tịch thoáng cái đã trở nên điên cuồng, trong lòng bỗng có một trận khủng hoảng, lần này sau khi anh ta tỉnh lại, trong lời nói đa phần đều tự coi mình là thứ gọi là “Thần” kia, cũng đã không còn là thiếu niên ngây thơ lúc trước luôn có sự nhớ nhung với nhà họ Nguyên nữa.
“Nguyên Thần Tịch, anh buông Trương Dương ra đi!” Cô nàng mập vội vàng nhào tới từ đằng sau nhưng lại bị Nguyên Thần Tịch dùng sức ném sang một bên.
“Rít!” Âm Long vội mở phần vảy sau gáy bổ nhào vào mặt Nguyên Thần Tịch, lưỡi rắn thè ra.
Trên mặt Nguyên Thần Tịch đột nhiên lộ ra vẻ chán ghét, vội đưa tay bắt lấy Âm Long nhưng sau lưng lại có vô số cành liễu vọt về chỗ tôi.
“Nguyên Thần Tịch!” Trong đầu tôi lập tức tỉnh táo, duỗi tay trái ra dùng sức cầm lấy một cành liễu do Nguyên Thần Tịch đưa tới.
Từ sau khi tỉnh lại dưới đất ở nhà họ Nguyên, Nguyên Thần Tịch vẫn luôn nói với tôi về bí mật dưỡng thần, còn dẫn tôi đi cùng anh ta tới nơi này. Nhưng lại không nói nhiều về tình huống gần đây của mình, sau đó còn muốn chúng tôi dẫn đi tìm Nguyên Linh và Điền Đại Thu.
Cô nàng mập nói cô ấy sẽ dần đường nhưng khi ở bên ngoài Miêu Trại, anh ta ra vẻ săn sóc cầm ba lô giúp tôi, sau đó khi vừa vào Cổ Lâm đã bày Lệ Cổ trước mặt tôi, một đường này
Đều đã được anh ta chuẩn bị sẵn.
“Xèo!” Lệ Cổ vừa đụng vào cành liễu thì cành liễu kia đã bị hóa thành tro bụi ngay lập tức.
Tôi đang muốn đổi tay cầm lại cảm giác được trong lòng bàn tay dính dính, Lệ Cổ mềm nhũn kia đang nhảy lên trong lòng bàn tay, cái thứ luôn vểnh lên đã biến thành một sợi dây dài giống như bồ công anh tung bay trong gió, lập tức bay đến chỗ Nguyên Thần Tịch.
“Xèo! Xèo!”
Âm long cắn chung quanh làm những cành liễu kia hóa thành tro tàn, mà Lệ Cổ cũng không có chút nhượng bộ nào, bay thẳng về phía trước, bất cứ thứ gì chỉ cần đụng vào nó cũng lập tức hóa thành hư không.
“Trương Dương!” Nguyên Thần Tịch biến sắc, bỗng cả người mặc quần áo trắng hóa thành hư vô, cả người tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Âm Long “Rít! Rít!” hai tiếng, lập tức cảm thấy bất an, vội vàng mở vảy sau muốn nhảy về nhưng đã bị ánh sáng trắng kia chiếu vào, sau đó tay của Nguyên Thần Tịch chuẩn xác bắt được.  
Còn Lệ Cổ cũng chưa kịp thu hồi mấy sợi lông nhỏ kia thì đã nằm trong tay Nguyên Thần Tịch. 
Trận đánh nhau hai đấu một này từ lúc bắt đầu đến kết thúc còn chưa đến ba mươi giây, kết thúc với sự thảm bại của hai đứa Âm Long và Lệ Cổ.
“Trương Dương! Chạy mau!” Cô nàng mập đang muốn đưa tay kéo tôi đi đã bị những cành liễu kia của Nguyên Thần Tịch quấn vào chân của cô nàng mập.
A Hồng đến cả cơ hội thi triển đôi cánh mỏng bảy màu cũng không có, đã bị Nguyên Thần Tịch dùng một tay bắt được.
“Đi!” Hai tay tôi cầm hai tấm Dẫn Lôi Thiên Chương phù đánh thẳng vào Nguyên Thần Tịch, thật sự hận mình đã không bóp ch ết anh ta lúc còn là trẻ con nằm trong quan tài đá, chết ngạt, chết đuối, chết cháy, chém chết, các loại chết!
“Ầm! Ầm!”
Màn đêm đã hạ xuống, lôi quang lóe lên nơi xa xa trong Cổ Lâm, mặt đất đã bị đánh đến bốc khói, còn Nguyên Thần Tịch và những cành liễu kia đã bị sét đánh gãy nhưng gương mặt của anh ta vẫn bình tĩnh đến rét run như trước.
Qua hồi lâu, nơi Nguyên Thần Tịch đứng đã lún hơn một mét nhưng Nguyên Thần Tịch vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Cô và tôi nhất mạch tương sinh, vừa sinh ra đã bị sét đánh, cần gì phải dùng tới mấy cái lôi phù này chứ!” Nguyên Thần Tịch lạnh lùng lắc đầu, đồng thời những cành liễu sau lưng đột nhiên vươn về phía tôi.
“Ngụy Yến!” Tôi cuống quít chạy ra sau, vừa chạy vừa gọi Ngụy Yến.
Nhưng cái quạt mạnh mẽ trong tay cô ấy cũng vô dụng, mặt gấp đến mức đỏ bừng.
“Đi gặp La Trường Sinh với tôi đi, không nghĩ tới từ lần gặp mắt trước, ba chúng ta đều đã là thần, sớm biết vậy tôi nên cắn nuốt các cô mới phải!” Nguyên Thần Tịch lạnh lùng nói.
Tôi lấy phật châu ra, niệm chân ngôn Phật gia, đồng thời dùng sức quật những cây liễu xung quanh nhưng một chút tác dụng cũng không có, mắt thấy những cành liễu kia sắp quấn lấy tôi.
Chỉ nghe thấy có một cô bé bên cạnh hét lên: “Đừng bắt tôi! Đừng bắt tôi! Chị ơi chúng ta mau chạy đi!” 
Tôi vội quay đầu ra sau nhìn thì thấy một người mặc trang phục của tộc Miêu hét to với tôi.
Đi theo xa xa hình như có một làn khói trắng ùa tới, mấy cô bé mặc trang phục của tộc Miêu hét to “Chị ơi, chúng ta mau chạy đi!” “Đừng bắt chúng tôi!”
Họ nhanh chóng dễ dàng đỡ tôi đứng lên, kéo tôi chạy trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.