Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 16: Kinh hiện sư công




“Tiểu thí chủ đã thấy được gì rồi sao?” Tịnh Trần cười nhẹ hỏi tôi.

Sư phụ vội kéo tôi ra sau lưng, vỗ tôi rất mạnh một cái.

Rồi cười nói với Tịnh Trần: “Con bé này ngoài xem phim hoạt hình ra thì có biết gì nữa đâu, có thể thấy được gì chứ, vẫn là xin pháp sư giảng giải cho!”

Nói đoạn, lại quay đầu lườm tôi một cái, thập phần cảnh cáo.

Tôi vội vàng cúi đầu, lão Tịnh Trần này có vẻ rất quan tâm đ ến tôi, đừng phô trương vẫn hơn.

Ánh mắt Tịnh Trần đầy vẻ sáng tỏ, chỉ vào tấm bia bằng gỗ đào, nói: “Xét trên những chữ Phạn trên tấm bia mộ này, thì hẳn là có tám tấm, trấn ở tám cửa, dù giờ mới chỉ đào ra có một tấm nhưng cả trận thức đã bị phá vỡ rồi, thế nên mới dẫn đến việc chúng tiểu quỷ phân phi.”

“Nhưng hình như chúng nó vốn không định hại người mà?” Tôi quay lại nhìn đám âm linh luồn qua luồn lại trong đống xương, không hiểu lắm hỏi.

Ánh mắt Tịnh Trần chợt lóe, hòa ái cười nói: “Tấm bia mộ này đã được cao tăng khai quang định pháp, có thể an ủi âm linh, mất rất nhiều năm mới trấn được những tiểu quỷ này, chỉ là…”

Tôi vội tiến lên hai bước, muốn nghe xem Tịnh Trần nói gì, nhưng vẻ mặt ông ta lại khổ sở nói: “Chúng tôi chỉ có thể dựa vào pháp khí để xác định phương hướng của âm linh, nhưng xung quanh đây nhiều âm linh như vậy, thật khiến người chẳng thể đề phòng, chỉ đành phái thêm nhân thủ tuần hành tứ phía, miễn cho xảy ra chuyện, nhưng thi cốt nơi đó, lại càng đào càng nhiều.”

Nhìn lại đống xương kia, chỉ thế mà đã cần đến mấy chục hòa thượng ngày đêm không ngừng tụng kinh siêu độ rồi, nếu còn nhiều hơn nữa thì chẳng biết phải mệt chết bao người nữa.

Tôi và sư phụ đều học thuật trừ tà, mặc dù cũng biết siêu độ, nhưng một lúc mà muốn siêu độ nhiều thế này á? Thôi quên đi, giữ lại mạng nhỏ sống thêm vài năm đi.

Con ngươi tôi đảo vài vòng, mắt chợt hồng lên, kéo tay sư phụ nói: “Sư phụ, con sợ!”

Sư thúc liếc tôi một cái, sắc mặt cũng trầm xuống, vội vàng kéo tôi nói: “Bé Dương đừng sợ, chúng ta về ngay đây! Dọa hỏng bé con nhà ta thì bao nhiêu tiền cũng không bù lại được. Nào, sư huynh, ta quay về thôi!”

Thấy sư thúc hiểu ý, tôi cũng nắm chặt tay sư phụ, nửa lôi nửa kéo định đi ra ngoài, trên mặt phối hợp lộ ra vẻ hoảng sợ.

Cái chuyện siêu độ ấy mà, đại đa số mọi người đều cho rằng chỉ cần tụng kinh là đủ, nhưng trên thực tế thì đây là việc tiêu tốn tinh lực nhất, đầu tiên phải hóa giải ân oán của âm linh để chúng yên tâm đi vào cõi quỷ, mặt khác còn phải bày trận tiếp dẫn để tránh hậu họa về sau, cho nên người trừ tà đều lựa chọn đánh tan luôn cho xong, chỉ cần dùng một lá bùa là được việc rồi.

Lúc nghe hiệu trưởng nói, chúng tôi còn cứ tưởng rằng chỉ là mười mấy tiểu quỷ hay đại loại thế, nhưng nếu đã có đến hàng trăm con, mà kẻ huy động rõ ràng không phải là thế lực của một trường học, vậy có nghĩa là họ chỉ lôi chúng tôi ra làm bia đỡ đạn thôi, ngày sau, nói không chừng còn có vô số hậu hoạn ấy chứ.



Sư phụ bình thường hay tốt bụng một cách mù quáng, nhưng lần này cũng thuận theo bậc thang bước xuống, nói với Tịnh Trần: “Bé nhà tôi còn chưa trải sự đời, đã khiến pháp sư chê cười rồi, lão mù tôi đành đưa con bé về trước, chuyện này đã có pháp sư Tịnh Trần lo liệu, chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc gì…”

Tôi vội vàng gật đầu, mắt ngấn lệ long lanh nhìn Tịnh Trần, môi nhỏ mím thật chặt.

Thấy chúng tôi như vậy, Tịnh Trần cúi đầu nhìn chuỗi hạt, mỉm cười không nói. Ông ta cứ để chúng tôi rời đi dễ dàng quá vậy khiến tôi cảm thấy như còn có hậu chiêu ấy.

“Thầy Hắc nếu đã tới rồi, vậy tạm thời đừng có rời đi!”

Quả nhiên, còn chưa tới ngoài cửa phòng, một người đàn ông cao lớn bước chân hùng hổ đã đi vào, vẻ mặt đầy sát khí nói với sư phụ.

Người này mặc quân phục, trên vai có hai sọc ba sao, nhưng trên ống tay áo lại không có quân hiệu, đôi mắt sắc bén tinh anh như diều hâu, nhìn chằm chằm chúng tôi.

Sư phụ mang đôi kính râm nên không nhìn thấy nhãn thần ra sao, nhưng sắc mặt bỗng trầm xuống, nói: “Đường ở dưới chân, muốn đi thì đi, cớ gì nói đừng có rời đi chứ.”

Dứt lời, sư phụ không cần tôi kéo nữa, đi thẳng ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy sư phụ cứng rắn như vậy, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, tôi tức giận dùng đôi mắt ngấn lệ của mình trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn mặc quân phục kia, cho rằng mặt quân phục là giỏi lắm hả!

Bước chân càng nhanh hơn, tôi dắt sư phụ sải những bước dài đi ra ngoài.

Sắc mặt người đàn ông cao lớn mặc quân phục kia vẫn không thay đổi, chỉ là trầm giọng nói: “Chuyện này cũng không phải không liên quan gì đến thầy Hắc, chỉ là chúng tôi phát hiện ra dấu vết của Tần lão đã mất tích hai mươi năm về trước ở đây thôi.”

Lời vừa dứt, sư phụ đột ngột dừng bước, nặng nề kéo tôi lại, giọng vô cùng kích động: “Cớ gì nói vậy?”

“Ngoại trừ đào ra được tấm bia mộ bằng gỗ đào, còn có một ít pháp khí mà hẳn thầy Hắc sẽ quen thuộc. Mang lên đi!” Người mặc quân trang vẻ mặt rất chắc chắn.

Một thanh niên mặc cảnh phục nhanh chóng bê ra một cái khay đưa cho sư phụ.

Tôi liếc nhìn thì thấy trên đó là một cái Mặc Đẩu đã mốc xanh cả lên, cùng với một cái Chuông Chiêu Hồn sứt mẻ, và một cái bình tre hồng.

Ba thứ này tôi đều có cả, không thấy gì kỳ lạ hết.

Sư phụ vươn tay ra, chậm rãi sờ vào những thứ trên khay, cẩn thận sờ s0ạng từng đường nét một của chúng, các cơ trên khuôn mặt không kìm được mà run rẩy.



Ngay cả sư thúc ở một bên mặt vốn có đôi phần lưu manh cũng trở nên nghiêm nghị, lập tức tranh lấy những thứ trong tay sư phụ, chửi ầm lên: “Lão già kia rốt cuộc cũng có chút tin tức rồi, trong công trường này không phải cũng sẽ có bộ xương già của lão chứ!”

“Ăn nói vớ vẩn!” Sư phụ quát to, đặt đồ vật xuống, nói với quân nhân kia: “Đào ra được ở đâu ra vậy?”

“Chính tại công trường này, ba thứ này được bày theo vị trí Tam Tài, có lẽ cũng là muốn trấn áp đám âm linh này, nhưng khi chúng tôi đến, Chuông Chiêu Hồn đã bị đào ra rồi.”

Sư phụ trầm trọng gật đầu, nắm chặt cả hai tay lại, nặng nề mà đánh thật mạnh vào mặt người đàn ông mặc quân phục kia.

“Sư phụ!” Đây là lần đầu tiên tôi thấy sư phụ động thủ, bị dọa đến mức trừng lớn hai mắt, hoảng loạn kéo ông ấy lại.

Chuyện có lớn thế nào cũng không cần động thủ chứ, cứ để tôi gọi hai con tiểu quỷ qua đây, khiến hắn ta mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon há chẳng phải tốt hơn sao? Chúng ta đâu cần phải dùng tới vũ lực đâu!

“Đây là đánh thay cho sư phụ ta! Đám người các ngươi, vốn chưa bao giờ đem mạng người đặt trong mắt!” Sư phụ nghiến chặt răng nói.

Sư phụ của sư phụ?

Tôi tức thời ngơ ngẩn cả người, thì ra sư phụ còn có sư phụ, vậy thì đó chính là sư công của tôi rồi… Không phải là Tần lão tiền bối gì đó chứ?

Người đàn ông cao lớn mặc quân phục bị sư phụ đấm ngã cả xuống đất, máu từ nơi khóe miệng chảy ra, nửa khuôn mặt lập tức sưng hết lên. Nhưng ông ta cũng chỉ lau máu đi mà không nói thêm lời nào.

Hóa ra sư phụ dùng tay đánh người cũng không yếu tí nào, bình thường tôi thấy sư phụ luyện quyền trông có vẻ chẳng dùng chút sức lực, ai biết đánh vào mặt người ta cũng ghê gớm thế!

Tôi thầm sảng khoái trong lòng, sau này tôi cũng sẽ cùng sư phụ luyện quyền, đánh vào mặt người ta vẫn là sảng khoái nhất, mà đánh người xong người ta còn không đánh trả được mới hay.

Sư phụ hít sâu vài hơi, lúc này mới định thần lại, đưa ba đồ vật kia cho tôi, nói: “Đây là đồ của sư công con, bé Dương, con hãy cẩn thận giữ lấy, ngày sau nếu ta không dùng được nữa, thì con phải dùng cho tốt.”

Tôi vội vàng cất những thứ đó vào ba lô, mặc dù rất tò mò về vị sư công mà tôi chưa bao giờ nghe nhắc đến, nhưng cũng phải đợi lúc về nhà rồi mới hỏi sư phụ được.

Bởi vì có liên quan đến sư công, sư phụ dường như càng quan tâm hơn những chuyện khác, bảo pháp sư Tịnh Trần dẫn ông ấy đến công trường xem xét.

Các công nhân xây dựng trên công trường đều đã được sơ tán cả rồi, nhưng tiến độ khai quật vẫn chưa dừng lại, mà thay hết vào là quân nhân, tất cả đều mặc quân phục hoặc cảnh phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.