Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 157: Tự sát vì tình




Tôi đang miên man suy nghĩ thì nghe được bà Trần ở bên ngoài gọi, vội cất đồ đạc rồi đi ra bên ngoài đón bà ấy.
Bà ấy đưa cho tôi một cái túi ni lông, bảo là áo tang của người con mà lần trước tôi nhờ bà xin ở nhà bác Dương, mấy ngày nay cũng không thấy tôi trở về cho nên để ở chỗ bà ấy.
Vừa mở ra, bên trong quả nhiên là một bộ áo tang bằng vải bố, xem ra đã khá cũ, lại hỏi vài câu bác Dương sao rồi, con cái của ông ta có tính toán gì không?
Bà Trần thổn thức một hồi, xua tay nói với tôi: “Anh ta như vậy thì cũng không còn bao lâu nữa! Nghe nói cả người đầy vết thương, hỏi thế nào anh ta không chịu nói, hơn nữa sau khi mẹ chết, hai mắt anh ta lồi ra, lúc người ta khiêng quan tài lên đều nói có gì bên trong làm quan tài rất nặng! Cháu tới nhà anh ta lần đó chắc đã phát hiện rồi?”
Nghĩ lại ông già cũng coi như là gặp xui xẻo, tôi nhớ đến chuyện dây tơ hồng trong trường học thì nói qua loa với bà Trần hai câu rồi đeo cặp ra cửa.
Vừa lúc đang là giờ cao điểm tan ca buổi trưa, mấy căn nhà gỗ ở bên ngoài đã bắt đầu bị phá bỏ, tôi đứng đó rất lâu vẫn không thấy có chiếc xe taxi nào chạy qua, đến cả xe ôm cũng không có mấy cái, trong lòng phiền muộn tới trạm xe buýt.
Thất vất vả mới lên được xe buýt, aiyo~
Người lái xe vẫn như cũ, nặng nề kêu một tiếng: “Bỏ tiền vào!”
Tôi vốn định cẩn thận nhìn kỹ anh ta, nhưng những người sau đi lên đẩy tôi vào bên trong nên đành từ bỏ.
Khi tôi tới trường học là giờ nghỉ trưa, tôi gọi điện cho cô Hà nhờ cô ấy tới đón tôi.
Nhờ có quan hệ Chu Tiêu và giám đốc Đinh, cô ấy cũng không nói tôi giỏi cái gì, chỉ bảo tôi sau này chú ý chút là được.
Tôi tiện thể hỏi luôn gần đây có phải có rất nhiều người xin nghỉ học ở trường không? Tôi cố ý nói ra Chu Tiêu đã đưa tôi đi gặp Chu Lượng, cả cậu ta và Đinh Thiệu Liên đều bị ốm nặng.
Quả nhiên sắc mặt cô giáo trầm xuống, nói thời gian này vừa lúc sắp bước vào mùa thu nên nhiệt độ thay đổi thất thường dẫn tới cảm cúm, bảo chúng tôi phải chú ý mặc quần áo, kẻo bị cảm lạnh!
Như những gì cô ấy nói, đúng là trong trường học có không ít người bị bệnh, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nói lời tạm biệt với cô ấy xong, nhân lúc cô ấy không chú ý tôi liền đi ra khu rừng cây nhỏ phía sau, trong lòng nghĩ Đinh Thiệu Liên nói ở bên cạnh khu rừng cây nhỏ có đàn chị bán mấy thứ này?
Đằng sau chính là trường trung học, với lại trường trung học cũng không cho phép những người không chính quy buôn bán đồ linh tinh.
Có điều chỗ rừng cây nhỏ này thật ra chính là nơi các anh chị ở trường trung học hay tới để chơi đùa, nghe nói nếu ban đêm ở chỗ này hét lớn nhất định sẽ làm vô số cặp uyên ương giật mình. Tôi đã từng nghe Đinh Thiệu Liên nói, chỉ là không ngờ tới cô bé thế mà đã chạy tới nơi này.
Càng đi vào sâu càng âm trầm, toàn thân tôi nổi hết da gà, Âm Long thì càng vui sướng quấn quanh eo tôi, từ trước đến nay gia hỏa này đều rất thích những nơi có âm khí nặng.
Tôi đi đến chỗ bên cạnh rừng cây nhỏ, vừa vặn là giờ nghỉ trưa, bên trong mơ hồ có âm thanh yếu ớt, nhưng xuyên qua tán cây nên không nghe rõ.
Tôi đứng bên lối đi cạnh khu rừng, đánh giá xung quanh, thầm nghĩ nếu tôi có thể bán đồ ở đây không phải giàu to rồi sao.
Tôi đứng đó không lâu thì thấy bên trong một đôi nam nữ chầm chậm bước ra, cô gái kia bị tôi nhìn cái thì đỏ mặt một bước cũng bằng hai bước đi về phía trước.
Người nam mặt cũng hơi đỏ, nhìn tôi nói: “Em là học sinh tiểu học phải không?”
Tôi nhìn đồng phục học sinh trên người rồi gật đầu.
“Chỗ này em cũng dám tới, đây chính là rừng có có ma nổi tiếng ở trường học. Mỗi năm ở nơi này đều có mấy người chết, em chạy tới nơi này chờ bạn trai à?” Nam sinh mang theo ý cười nói với tôi.
Tôi nghe anh ta nói thì biết tám phần là bực mình vì tôi hù dọa thiếu nữ của anh ta chạy mất, cho nên mới muốn dọa tôi. Trên mặt tôi lộ ra vẻ sợ hãi nhìn về rừng cây phía sau, sợ hãi mà nhìn anh ta nói: “Đàn anh, nơi này mỗi năm đều có người chết sao?”
“Đúng vậy! Ít nhất hai người, nhiều hơn thì tùy tình hình!” Nam sinh kia nói rất thản nhiên, lại giống như cảm thấy nói trúng, khoát tay với tôi: “Em mau trở về đi, một bé gái như em không nên tới đây lần nữa!”
“Vâng ạ!” Tôi sảng khoái đáp ứng, trong tay lại cầm một tấm Mê Hồn Phù dán lên trán anh ta, sau đó dẫn anh ra ngoài rừng cây nhỏ giọng hỏi: “Nơi này mỗi năm đều sẽ có người chết là như thế nào?”
Ánh mắt anh ta có chút đờ đẫn, sững sờ nói: “Nghe nói ba năm trước có một đôi nam nữ bởi vì gia đình và trường học ngăn cản muốn bọn họ chia tay, nên hẹn nhau tại rừng cây tự sát, kết quả nam sinh kia chết mà nữ sinh cuối cùng lại bỏ chạy. Sau đó thì mỗi năm đều sẽ có người chết ở đây, cả nam lẫn nữ. Nghe nói còn có một nữ quỷ ở chỗ này chuyên bán sợi chỉ đỏ để hút máu người!”
“Anh nghe được ở đâu?” Tôi tính toán trong đầu, trường cấp 3 là trường danh giá trăm năm, nếu thật sự mỗi năm đều có vài người chết, việc này muốn áp xuống cũng không áp được.
Nam sinh cau mày thật chặt, trong mắt liều mạng chuyển động, mấy lần há miệng không nói nên lời.
Tôi thấy anh ta rối rắm như vậy thì biết chính anh ta cũng không chắc đó là sự thật hay truyền thuyết. Những việc này ở trường học phần lớn trước tiên đều là sự kiện có thật, sau đó thì được học sinh truyền miệng, tới cuối cùng nghe được thì tính chân thật cũng không quá cao.
Tôi vội dẫn nam sinh trở về, sau đó thu lại Mê Hồn Phù, miệng niệm hai câu Thanh Tâm Chú, lập tức giả bộ sợ hãi nhìn nam sinh nói: “Đàn anh, nếu là có ma quỷ thì em đi về trước đây!”
“Mà…” Nam sinh nghi hoặc gọi tôi một tiếng, lại không nói gì thêm.
Tôi chạy nhanh ra ngoài, trong đầu xoay chuyển, bây giờ có hai việc cần xác định, một là tra tài liệu chuyện đôi nam nữ tự sát kia, thứ hai là tìm người đưa tôi đi mua tơ hồng, chỉ khi gặp được người bán tơ hồng mới có thể biết những dây tơ hồng này có nguồn gốc từ đâu.
Tôi nghĩ việc tra tài liệu về chuyện tự sát kia vẫn là giao cho giám đốc Đinh hỗ trợ đi, nhưng khi nghe tôi nói muốn tra cái này ông ta không đồng ý, miệng thì nói mấy lời ra giảng đạo lý bảo tôi chỉ cần chăm chỉ học tập, chuyện ở rừng cây nhỏ kia ông ta cũng đã nghe nói qua, chẳng qua là con nít nói giỡn mà thôi.
Tôi thấy ông ta không quan tâm thì vội vàng kể về Chu Lượng và Đinh Thiệu Liên, bảo ông ta đi hỏi Chu Tiêu hoặc cha mẹ Đinh là biết.
Ông ta ngừng một lúc, một lúc lâu sau ông ta mới bảo tôi đừng làm loạn, trước vào lớp chờ điện thoại của ông ta.
Lão già này từ trước đến nay luôn giữ lời, tôi nghĩ ông ta muốn đi tìm người để hỏi nên tôi đi về lớp học.
Trong lớp còn vài chỗ trống, nữ sinh chiếm đa số, tôi đi đến chỗ của mình ngồi xuống, từ trong cặp lấy ra hai sợi dây tơ hồng ngắm nhìn, hết nhìn trái lại nhìn phải muốn nhìn xem có bạn học nào cũng đeo không.
Tình cờ là lớp của cô Hà, cô ấy thấy tôi nhìn tới nhìn lui chỉ lườm tôi một cái, không mắng mỏ gì, tôi bị cô ấy lườm vội thu mắt lại, đúng lúc nhìn thấy cách chỗ tôi hai ghế, một cô bé với mái tóc dài được buộc lên, tay trái đeo một sợi dây tơ hồng đỏ tươi như máu.
Nghĩ lại thì cô bé kia mấy ngày nay hay chơi đùa với Đinh Thiệu Liên, đến lúc tan học bảo cô bé đưa tôi đi mua tơ hồng.
Lúc chuông giữa giờ vang lên, tôi định đi tìm cô bé kia thì thấy giám đốc Đinh đứng ở cửa phòng học vẫy tay với tôi.
Tôi liếc nhìn cô bé đeo dây tơ hồng, cười với cô bé: “Sau giờ học cậu đợi tớ nhé!”
Cô bé rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát, sau đó thì gật đầu.
“Ông nội Đinh!” Tôi thấy cô bé đồng ý thì lon ton chạy tới chỗ giám đốc Đinh: “Đã hỏi được chưa?”
“Con đi theo ông!” Giám đốc Đinh vẫy tay với tôi, sau đó thì dẫn tôi ra, có một người đàn ông trung niên đang chờ ở ngoài hành lang. Ông ta cười với giám đốc Đinh rồi mang chúng ta tới một văn phòng trống, lúc rời đi còn chu đáo đóng cửa lại.
Quả nhiên thời đại này có tiền vẫn là tốt nhất! Lão già Đinh này đến chỗ nào cũng được đối đãi đặc biệt, làm tôi cũng hưởng không ít hào quang.
“Dương Dương à!” Giám đốc Đinh đầu tiên rút một điếu thuốc ra châm lửa, hút hai hơi rồi mới nói với tôi: “Sự phụ và sự thúc con giao con cho ông, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện cho nên ông và bà Đinh không phải nói nhiều với con.”
Tôi vừa nghe những lời này thì suy nghĩ trên dưới, gần nhất cô cũng không phạm lỗi gì nhỉ?
Giám đốc Đinh mỉm cười vẫy vẫy tay, ra hiệu cho tôi ngồi xuống và nói tiếp: “Ông cũng không phải nói con không tốt, nhân phẩm của thầy Hắc bất kể là ở trên đường hay dân gian đều rất tốt, con còn được thầy Hắc nuôi từ nhỏ, nhất định là đứa bé ngoan. Nhưng vì ông quá mức tốt bụng, có rất nhiều chuyện có thể không cần xen vào mà ông vẫn gánh vác, cho nên năm đó đôi mắt ông mới bị mù.”
Tôi không thích nghe những lời này của ông ta, nhưng ngại vì ông ta là cha của sư thúc nên đành âm thầm nhẫn nhịn.
“Khi con còn nhỏ cũng không quá lo chuyện bao đồng, nhưng bây giờ con nhìn xem, quả nhiên dần dần giống với nết của thầy Hắc!” Giám đốc Đinh đột nhiên cười, hất tàn thuốc: “Sự việc lần này trong trường học con đừng quản, hàng năm cũng không nghe nói có người chết, còn chuyện đôi nam nữ yêu nhau kia tự sát ông cũng hỏi giúp con rồi, người nam cắt cổ tay mất máu quá nhiều nên chết, còn người nữ nghe nói sợ quá chạy về sau đó cũng điên rồi, không lâu sau thì biến mất.”
Tôi đại khái đã hiểu được một nửa những lời ông ta nói, chính là khuyên tôi đừng quản nhiều chuyện.
Nhưng cái tôi để ý là phần sau, tôi lôi kéo tay ông ta cười nói: “Sẽ không chỉ có thế thôi chứ? Ông Đinh, ông xem tôi đã quản chuyện này, hơn nữa thứ kia còn hại không ít người nếu tôi còn không giải quyết nó thì học sinh trong trường này sẽ không được yên ổn!”
“Nếu con xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Giám đốc Đinh sắc mặt trầm xuống, hút mạnh điếu thuốc, thở dài nói: “Sư thúc con năm đó học những thứ này bởi vì không còn lựa chọn nào khác, chỉ là nó không nghe lời, bây giờ thì tốt rồi sống không thấy người chết không thấy xác! Dương Dương, con là một bé gái, ông và bà Đinh đã xem con như cháu gái từ nhỏ, con chỉ cần lớn lên thật tốt, ông Đinh nhất định sẽ để con sống như một công chúa, chúng ta đừng quan tâm đến những việc này được không?”
Tôi nhìn người đàn ông vẫn luôn có phong độ và cực kì cao ngạo nói những lời này có chút cầu xin, trong lòng nhất thời đau xót.Tôi vẫn luôn biết mối quan hệ giữa sư thúc và ông ta không tốt, nhưng không nghĩ tới là vì những chuyện này, lần này bọn họ rời đi thực sự làm ông ta và bà Đinh đau lòng.
“Dương Dương à!” Giám đốc Đinh thấy tôi không nói gì, nặng nề lắc đầu, từ trong áo lấy ra hai tờ giấy đưa cho tôi: “Bây giờ con lại làm người tốt giống Hắc Hạt Tử! Nhưng con không có bản lĩnh như thầy Hắc, lỡ như con xảy ra chuyện gì, ông và bà Đinh biết ăn nói thế nào với sự phụ và sư thúc con đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.