Có vẻ lão Miêu rất kiềm chế, khi mở miệng là không thể ngừng nói được, nhưng tất cả lời nói đều là phàn nàn về việc dạo gần đây phải chịu khổ như thế nào.
Trong đầu tôi còn muốn hỏi bọn họ vì sao chạy tới đây mở nắp quan tài, nhưng lại đột nhiên cảm thấy chỗ vết thương ngứa ngáy, sau đó là cảm giác tê dại lan ra toàn thân.
Sư thúc buông bàn tay đang che mắt Tôi ra, lườm lão Miêu một cái nói: “Ngươi không có việc gì làm thì có thể đi giúp bọn Viên Sĩ Bình thu thập linh thể.”
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với vẻ mặt khó coi của Viên Sĩ Bình đang nhìn về phía này, mà bên cạnh hắn đang có vô số linh thể đang bay tản ra các các phía.
lão Miêu nhẫn nhịn thở dài, chống tay định đứng dậy, đột nhiên mở trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: “Tiểu tử thối, con còn không mau đi thu thập những linh thể này đi, còn muốn sư phụ tự mình ra tay sao!”
Trường Sinh bỏ tay tôi xuống, liêc nhìn lão Miêu nói: “Cũng không cần con ra tay!”
Chưa kịp giải thích lời này, chỉ thấy một vật màu đen chui vào ra từ Trường Sinh, chính là Hắc Xà bị Thủy Hầu kéo xuống vừa nãy.
“Xì!” Hắc Xà quay về hướng Trường Sinh rít lên một tiếng, hai đầu rắn xòe rộng ra, mạnh mẽ hít lấy linh thể trên không trung.
Viên Sĩ Bình suýt chút nữa không cầm chắc được phất trần trong tay, vội vàng cất phất trần đi, mở to mắt nhìn Hắc Xà.
“Đây là?” lão Miêu cũng ngạc nhiên, đưa tay chỉ vào Trường Sinh nói: “Hắc xà này bị sao vậy? Con trộm tiên đan sao?”
Trong lòng Tôi biết có thể đây chính là tác dụng của Long Lân, mở miệng định nói gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Trường Sinh, hai mắt đỏ hoe đau đớn trở lên lạnh lẽo, từ trong ánh mắt của Trường Sinh tối thấy dường như cậu ấy không muốn tôi nói ra chuyện này, miệng đã mở nhưng không thể nói ra.
“Trương Dương!”
May mắn thay, ngay lúc đó Viên Sĩ Bình thở hổn hển chạy đến bên cạnh chúng ta, vung phất trần và nói: “May mà Trương Dương ngươi đã ở đây, nếu không thì bần đạo cũng phải xuống âm phủ!”
“Một mình trở về đi!” lão Miêu tức giận trừng mắt lườm anh Tôi một cái, quay đầu nhìn về phía Trường Sinh cười nói: “Hiện tại sư phụ sẽ không hỏi ngươi, về nhà rồi nói sau, hiện tại để cho Hắc Xà ăn hết những con trùng lớn bên trong đi.”
Tôi vội vàng nghiêng tai lắng nghe, đúng thật là có tiếng súng ở cửa hang động vẫn không ngừng vang lên. Vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Viên Uy đang tức giận kêu to: “Lão Miêu, ông còn không mau tới đây, Tôi sắp không thể chịu được nữa rồi.”
Trường Sinh vung tay về phía Hắc Xà, lấy ra túi thuốc mà trưởng thôn đưa cho, đắp lên tay tôi và nói:”Sẽ không để lại sẹo!”
Tôi ngẩn người ra một lúc, sau đó khi phục hồi lại thì đã nhìn thấy Hắc Xà đang rít lên bò về phía cửa hang động, sư thúc ngay lập tức ngã xuống đất nói với tôi: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút!”
“Xì! Xì!”
Ông ấy vừa dứt lời thì thấy Âm Long chậm rãi ngẩng đầu lên, trên người vẫn tràn ngập hắc khí, chậm rãi đi theo Hắc Xà đi về phía cửa động.
Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy âm Long, vừa rồi nó đã phải hứng chịu cái miệng của Đầu Quỷ Vương, nếu lúc này lại đi theo lần nữa thì chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.
“Rắc!” Vừa mới vươn tay ra đã bị lão Miêu vỗ cái, quái: “Để nó đi ăn mới có thể hồi phục.”
“A?” Tôi đang suy nghĩ thì đã thấy Hắc Xà bơi vào trong động, ngay lập tức cuộn thân mình lại. vảy rắn của Âm Long hiện ra, phi như bay lao vào.
Dường như Viên Uy thở phào nhẹ nhõm, cầm súng đi chậm rãi đến bên cạnh chúng tôi sau đó đặt mông ngồi xuống nói: “Tôi mệt chết rồi!”
“Hừ!” Sư thức hừ lạnh một cái, liếc mắt nhìn Viên Uy nói: “Mỗi ngày cậu chỉ vào thời điểm này mới bắn mấy phát, mẹ nó, cậu thử đổi cho chúng tôi xem!”
“Đúng vậy!” lão Miêu cũng lườm Viên Uy một cái, sau đó liếc sang bên cạnh: “Thầy Hắc cũng nên tỉnh rồi chứ?”
“Ông ấy không phải là nửa đêm mới tỉnh sao?” Viên Uy khó hiểu hỏi.
Sư thúc vội vàng chỉ vào tôi, nhặt bộ xương trên mặt đất ném nên người anh Tôi nói: “Cậu không thấy Dương Dương nhà tôi tiêu Đầu Quỷ Vương này sao? Những linh thể này cũng đã biến mất, còn muốn cái trận pháp gì? Sư huynh Tôi cảm nhận được thì sẽ tỉnh lại ngay.”
“Ồ!” Viên Uy chỉ ngẳng lên liếc nhìn tôi một cái, sau đó ngồi xuống đất: “Vậy một lúc nữa mọi người gọi tôi!”
Sau đó không đợi bất cứ ai nói gì, ngay lập tức nhắm mắt lại, trong nháy mắt hô hấp ổn định chìm vào giấc ngủ.
“Cái thằng này!” Sư thúc duỗi chân đá Viên Uy một cái, nhìn thoáng qua bàn tay đang băng bó của tôi nói: “Trường Sinh cũng coi như là có tâm, giúp con dùng cổ trùng trị thương, chờ lát nữa sau khi lên trên thì cũng dùng cổ trùng trị thương giúp tôi đi!”
“Tôi cho ông một con xà cổ về nuôi!” lão Miêu trừng mắt nhìn ông ấy một cái sau đó nói với tôi:” Trong động kia đều là cổ trùng do tên Điền Đại Thu nuôi, Âm Long cùng với Hắc Xà vào đó chính là ăn tiệc. Cô cùng Trường Sinh canh trừng sư phụ cô, trong động tạm thời không có vấn đề gì, chờ sư phụ cô tỉnh lại thì báo cho chúng tôi!”
Sau khi ông ấy nói điều này xong thì dịch mông hai cái, đá hai phát vào Viên Uy cùng với sư thúc của cô đang nhắm chặt đôi mắt, nằm sấp một bên.
Ai đó có thể cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không?
Tôi và Trường Sinh mạo hiểm tính mạng, bọn họ không nói lời nào, từng người lần lượt đi ngủ?
“Đinh Lương?”
Đột nhiên phía trước có âm thanh vang lên, ngay lập tức tôi cảm thấy vui mừng, nhào về phía trước nói: “Sư phụ!”
“Trương Dương?” Giọng nói của sư phụ cứng đờ, khé quát: “Con xuống đây làm gì?Đinh Lương đâu?”
“Ba người bọn họ đều ngủ rồi, sư phụ cảm thấy như thế nào.” Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ ông một cái, muốn ông đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng sư phụ lại lắc đầu thật mạnh nói: “Không sao! Trường Sinh đang canh trừng Đầu Quỷ Vương sao?”
” Đầu Quỷ Vương đã bị Trương Dương tiêu diệt.” Không biết tại Trường Sinh nhăn mặt lại, chứ “diệt” cuối cùng kia cảm giác giống như rất khó nói ra.
“Trương Dương.” Trên mặt sư phụ phụ mang theo nghi vấn khẽ rên rỉ một tiếng, vội vàng hỏi: “Những linh thể kia đâu?”
“Bị Hắc Xà nuốt chửng rồi! Trường Sinh nắm chặt tay tôi, sau đó nói: “Gần đây đã nâng cao cổ thuật, Hắc Xà này là bản mệnh nên cũng tiến bộ không ít!”
“Thật sao?” Sự phụ mở miệng, sau đó hơi nhếch khóe miệng nói: “Trương Dương, con cảm thấy thế nào?”
Tôi rút lại cánh tay bị Trường Sinh giữ chặt, nhưng lại thấy ánh mắt hắn nhìn tôi nặng nề, tôi thầm nói hai chữ: “Quan tài!”
Trong đầu ngay lập tức hiện lên hình ảnh chiếc quan tài được tắm bằng tử trùng, bên trong còn có Tử Vong Chi Trùng, Tôi nhìn khuôn mặt sự phụ thì cảm thấy có chút không hiểu, khẽ hít một hơi mới nói: “Trong lúc mọi người không có ở đây, Trường Sinh đã rất cố gắng, mỗi đêm đều dẫn con đi Thải Âm!”
“Cậu cố gắng lên!” Sư Phụ trầm giọng nói những lời này, đưa tay về phía tôi nói: “Đỡ sư phụ đứng lên, chúng ta đi lên.”
“Có cái gì trong động đó vậy?” Tôi liếc nhìn cái động kia nói.
Sư phụ cười nhẹ, vỗ vỗ đầu tôi nói: “Sư thúc cùng lão Miêu của con không nói cho con biết sao?”
“Không!” Trong lòng ấm áp, tôi thật thà lắc đầu.
“Vậy thì tốt nhất con đừng nên biết.” Sư phụ cười có chút ý vị, đặt tay lên vai tôi để chống đỡ.
Trường Sinh vội vàng đưa tay đỡ ông dạy nói: “Nhưng Hắc Xà và Âm Long đều đã vào trong.”
“Chúng nó không có việc gì, các con đi đánh thức bọn họ dậy đi, chúng ta cùng đi lên.” Sư phụ có vẻ cũng không muốn nói nhiều về động kia.
Ông đặt bàn tay lên trên vai tôi rồi từ từ đứng dậy.
Thấy sư phụ đã đứng vững, tôi vội vàng tát sư thúc hai cái đánh thức ông ấy dạy, sư thúc không còn chút sức lực nào.
Sau khi sư thúc tỉnh dậy thì hai người kia tất nhiên sẽ được đánh thức.
Những người này ngay lập tức lấy lại tinh thần, sư phụ bảo với Viên Uy thu dọn đồ đạc, sau đó kéo tôi đi thẳng ra ngoài.
Tôi còn muốn quay đầu lại chào Âm Long trong động thì đã thấy Viên Uy đem một chiếc hộp nhỏ kín màu trắng bỏ vào balo, khi sư thúc quay đầu lại thì anh ta lôi kéo tôi đi ra bên ngoài cùng với sư phụ.
Hiện tại, những con phi trùng dường như cũng không còn bay ra nữa, một đường đi thẳng ra đến cạnh hồ nước, tất cả những con Thủy Hầu đều bị độc của Âm Long làm cho nửa sống nửa chết nổi trên mặt nước với bộ xương đen lộ ra.
Sư thúc rút ra một tấm thần hỏa phù, thấy da của Tử Vong Chi Trùng rơi xuống bên cạnh vách đá, hét lên một tiếng nói: “Đây là cái quỷ gì vậy?”
Tôi vội vàng giải thích về Tử Vong Chi Trùng mà mình đã gặp phải, sắc mặt sư phụ bất động không thay đổi, sau khi sư thúc nghe xong thì bắt đầu nghiến răng, tức giận nói: “Nếu như không có mấy con trùng này thì có phải dây thừng chúng tôi cũng không có mà đi lên sao? Tôi đã nói rằng cô béo đó vô dụng, mọi người còn để cho cô ta ở lại trên đó? đi ra từ thôn Điền Gia thì làm sao có thể là một người tốt được?”
“Đinh Lương!” Sư phụ quát một tiếng, nói với ông ấy: “Điền đại sư thúc có thể để nguời cháu gái duy nhất của mình tới đây chính là thành ý rất lớn rồi.”
“Hừ, đồ độc đoán!” Sư thúc hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi nói: “Trương Dương, con đừng nhìn cô ta mập mạp ra vẻ vô hại, loại người này chính là hại người nhất, con một khi tin tường cô ta thì cô ta sẽ lừa con đến chết.”
Câu này đúng, chỉ cần nghĩ đến những sai lầm của cô béo đó thì tôi cảm thấy hoàn toàn đồng ý.
“Cuối cùng cũng thấy được mặt trời!” lão Miêu đột nhiên từ phía sau thò đầu ra, nhưng người này lại trần như nhộng phần thân trên, cầm túi vải ném xuống mặt đất, đưa tay cởi quần áo Trường Sinh ra và nói: “Những thứ này chính là tài sản của Điền Đại Thu mấy năm nay, nếu náo ta biết hang động của mình bị đào hét ra không biết về sau sẽ có cảm nhận gì!”
Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn tôi, cậu giơ tay để cho lão Miêu cởi áo ngoài, đặt túi lớn trên mặt đắt, quay tấm lưng trần lại nói: “Chúng ta đi lên trước đi.”
“Lão Miêu chết tiệt!” Sư thúc mắng to một trận, sau đó dùng sức giật dây thừng ba cái, lại lắc qua lắc lại vài lần rồi nói: “Không biết cô béo kia còn nhớ những gì sư huynh để lại cho cô ta làm ám hiệu không?”
Ông ấy vừa nói xong thì một tảng đá đột nhiên rơi xuống từ phía trên, suýt chút nữa đập vào đầu ông ấy.
“Con mập chết tiệt!” Sư thúc tức giận mắng chửi một tiếng, hai chân dùng sức đạp một cái, cơ thể treo trên dây nói: “Sư thúc lên trước, con cùng Trường Sinh giúp đỡ sư huynh, đồ đạc lão Miêu thì để cho ông ấy tự mình mang lên.”
Tôi còn đang nghĩ về Âm Long thì bị Trường Sinh đẩy: “Âm Long sẽ cùng Hắc Xà đi lên, còn có sư phụ ở phía sau.”
Nghĩ cũng thấy đúng, tôi vội vàng giúp cậu ấy lột da con trùng.
“Trường Sinh, vách đá này sẽ hơi trơn, lát nữa Trương Dương ở sau tôi, cậu lấy tay giữ chặt nó ở phía dưới, đừng để con bé ngã xuống.” Sư phụ dùng sức nắm chặt tấm dây thừng, nhìn về phía Trường sinh nói.
Trường sinh vội vàng trả lời, lấy tay đỡ sư phụ, đang muốn để ông đi lên thì thấy lão Miêu phía sau hét to: “Mau lên, mau lên!”
Phía sau còn có Hắc Xà và Âm Long líu ríu bò về phía Trường Sinh và tôi, lão Miêu ngay lập tức nhảy lên lớp dây thừng, hai chân cố gắng trèo lên thật cao, tránh xa mặt đất.