Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 126: Đốt xương gọi hồn




Sau khi nghe những gì bác Dương kể, tôi vẫn không chắc chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đã sống ở một nơi nhỏ bé như vịnh Du Thụ hơn mười năm rồi, ngoại trừ biến cố bố Vương và gia đình bác Hà năm đó, mấy năm gần đây đều trải qua trong yên bình.
Tôi thực sự không nắm chắc được vụ lần này, bác Dương bên cạnh hăng hái kể lể, niệm tình hàng xóm sống trong một con hẻm, nên tôi phải giúp ông ấy.
Tôi còn chưa kịp bắt chuyện thì Trường Sinh đã đồng ý trước rồi.
Cậu giống hệt lão sư phụ, một người tốt từ trong ra ngoài.
Các đứa con của bác Dương đều đi làm ở nơi khác, trong nhà chỉ có hai vợ chồng già nương tựa nhau.
Tôi còn chưa vào nhà đã nhìn thấy âm khí dày đặc trong căn nhà, được lắm, linh thể không đến nơi có tràn đầy âm khí như vậy mới lạ.
Cửa vào là cửa gỗ ba gian kiểu cũ, trong góc phòng đặt một lò củi nhỏ, nghe nói dùng để nấu thuốc.
Thực ra nhà nào cũng có khí ga hết rồi, nhưng hai cụ cho là dùng ga nấu thuốc quá lãng phí, nên đã lấy lò củi đã lâu dùng trong nhà ra để nấu thuốc.
Tôi liếc nhìn những bó củi để bên cạnh lò củi, lập tức sửng sốt.
Không ngờ bác Dương lại mang thứ này về nhà!
“Đồ của anh kìa!” Tôi vội vàng kéo Trường Sinh, chỉ vào bó củi, buồn cười nói: “Có thứ này ở đây, không thu hút mấy “huynh đệ” tới đây mới lạ!”
Chú Dương không biết chúng tôi đang nói về cái gì, nhưng ông ta nghe nói có cách, lập tức nắm lấy tay Trường Sinh và nói: “Trường Sinh à, cháu nhất định phải giúp bác Dương! Bác già rồi, không có thứ gì không buông bỏ được cả, cháu và cháu gái mau đem đi đi! Bọn ta không cần nữa! Không cần nữa đâu!”
Trường Sinh bất đắc dĩ liếc nhìn bác Dương, chỉ vào bó củi nói: “Thứ đó vốn không phải của bác!”
Tôi buồn cười nhìn bó củi bọc trong quần áo rách của Trường Sinh, đó chẳng phải là xương cốt của nhà họ Nguyên chúng tôi đem về từ núi Trung Pha sao!
Hôm đó vừa về đến nhà đã xảy ra chuyện, Trường Sinh tạm thời đặt ở trước cửa, nhưng bị người qua lại đi qua lấy mất, Trường Sinh tìm mãi không thấy, lúc sau cũng nhiều chuyện xảy ra, nên chúng tôi quên mất, không ngờ nó lại ở đây.
Có đống xương người để cạnh cửa tích tụ âm khí, những linh thể kia nhất định hiểu lầm rồi.
Nghe bác Dương kể sau khi nấu thuốc xong, tiếng động trong nhà càng ồn ào hơn, bây giờ nghĩ lại cũng thấy bình thường, đốt xương người chẳng khác nào cầm cái loa đứng ở cửa hô to:” Hoan nghênh các huynh đệ vào nhà! Hơn nữa còn ở lại miễn phí!”
Bọn chúng nghe thấy tiếng gọi nhiệt tình của ông ta như vậy, không đến nhà cũng thấy có lỗi với ông ta.
“Thứ này? Là thứ này ư?” bác Dương chỉ vào bó củi ấp úng một lúc lâu, thở dài nói:” Bà già này thật là, bình thường thấy cái gì cũng mang về nhà, bây giờ có chuyện rồi! Các cháu mau mang đi đi! Mang đi nhanh lên!”
Tôi thấy ông ta chẳng hề muốn hỏi chi tiết bó củi đã kêu chúng tôi trực tiếp mang đi, chắc vợ ông ta bị bệnh khá nặng rồi, vừa mắc cười vừa an ủi:” Một chút bọn cháu mang đi là được, chúng cháu xem tình hình thím Dương đã!”
“Đúng rồi!” Bác Dương vội vàng vỗ tay, cườ ha ha với tôi rồi dẫn chúng tôi vào trong nhà: “ Cháu gái cũng xem giúp bác một chút, mụ vợ bác dạo này không khỏe, hơn nữa còn không chịu đi bệnh viện.”
“Ừm!” Tôi vội vàng gật đầu với ông ta, đến giờ mới biết bác Dương là người nói nhiều như vậy.
Tôi nháy mắt với Trường Sinh rồi đẩy cửa đi vào, chân phải vừa bước vào đã vội vàng rút lại.
Bất cứ ai từng sống trong một ngôi nhà cũ đều biết bên trong tương đối âm u, mát mẻ. Nhưng nhà của bác Dương không phải mát mẻ nữa rồi, mà phải dùng từ lạnh lẽo để miêu tả.
Tôi mặc một chiếc quần đùi ngắn, vừa giơ chân được nửa chừng đã cảm thấy nguyên cái chân lạnh toát.
“Vào đi! Vào đi…” Chú Dương tưởng tôi xấu hổ, vội vàng đi tới giúp tôi mở cửa, hét vào trong:” Bà nó ơi, cháu gái tới thăm bà này!”
Tôi quay đầu nhìn Trường Sinh, chỉ vào căn phòng tối om bên trong: “Ở trong đây thật kìa!”
“Nhiều không?” Trường Sinh nghe tôi nói, nghiêng người đi đến trước mặt tôi, giơ chân bước qua cánh cửa.
Nhưng vừa tiến vào, cậu không nhịn được hít một hơi, liếc mắt nhìn bác Dương nói: “Nhà này có chút lạnh nhỉ?”
“Căn nhà cũ này mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, ở rất thoải mái!” Bác Dương cười ha ha với chúng tôi, dẫn chúng tôi vào trong phòng.
Tôi ôm chặt cánh tay, bác Dương có thể miêu tả căn nhà này mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ thì thế giới quan của ông ta có chút không bình thường đó!
Thím Dương dựa người vào đầu giường, vừa thấy chúng tôi đi vào, bà ấy không ngừng hỏi bác Dương chúng tôi là ai.
Tôi cười với bà ấy và chăm chú nhìn bà, cả người thiếu dương khí trầm trọng, hơn nữa ba ngọn lửa sinh mệnh đã như ngọn đèn trước gió, hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu nữa.
Tôi vội vàng đến ngồi bên cạnh, nắm tay bà ấy tập trung quan sát, trong lòng chợt nghĩ xong rồi, bà ấy tới số rồi, cho dù không có sự cố bó củi này, bà ấy cũng không qua khỏi năm nay.
“Sao rồi?” Bác Dương vén góc chăn rơi dưới gầm giường lên, nhìn tôi dè dặt hỏi.
Tôi quay lại nhìn Trường Sinh, thấy mặt cậu tối sầm, gật đầu với tôi.
“Không sao, cháu làm lá bùa cho thím là được!” Tôi cười với bác Dương, đặt tay thím Dương về chỗ cũ, tôi lấy tờ giấy màu vàng trong ba lô ra vẽ một lá bùa, sau đó xin bác Dương một chén nước cho  thím Dương uống.
“Ta già rồi! Cháu gái đã lớn vậy rồi, ta còn nhớ hồi nhỏ bế cháu, cháu còn bú sữa con dâu bà đó!” Thím Dương uống nước bùa, kéo tay tôi không chịu buông ra, bà ấy vừa nói đứa cháu bằng tuổi tôi, lại kể về điều kiện sống con cái bây giờ tốt thế nào.
Nhưng bà nói chuyện câu trước không khớp câu sau, bà ấy đã nhắc chuyện tôi uống sữa con dâu bà ấy ba lần rồi.
Bà ấy bắt đầu lãng trí rồi, bác Dương bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng mắng bà ấy vài câu hồ đồ, thím Dương cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ nói bản thân già rồi, lãng trí cũng phải thôi.
Tôi thấy bà nói chuyện tới câu cuối, mắt bắt đầu đỏ lên rồi, vội vàng bảo cô đi ngủ trước, đồng thời để lại một tấm bùa bình an cho bác Dương dặn bác để dưới gối, lá bùa có thể giúp thím Dương có thể ngủ ngon giấc vài ngày tới.
“Ra tay thôi!”Khi ra khỏi phòng, trời bắt đầu tối rồi, tôi hít sâu một hơi, cười nhẹ với Trường Sinh, nói.
Căn nhà này đúng là có nhiều “huynh đệ tốt” quá, ngay cả trong phòng cũng rất nhiều.
Tôi dùng nước trong ấm trúc đỏ vẽ một vòng, sau đó dùng Dẫn Hồn phù dưới bàn thờ trong nhà đặt một chén Dẫn Hồn Thủy, rồi tôi mới lắc chiếc chuông gọi hồn và bắt đầu gọi hồn.
Một lúc sau, trong nhà bác Dương bắt đầu xuất hiện nhiều tiếng động khác nhau, tôi tập trung nhìn thì thấy một đứa trẻ đi từ trong tủ ra, sau đó một người phụ đi từ trong bếp ra, tiếp đó một số vật thể vô hình đi từ mọi phía trong nhà đi ra tập trung lại một chỗ, tất cả đều ngơ ngác nhìn chén bùa nước trước bàn thờ.
Bọn chúng không có ác ý, chỉ là lang thang một thời gian dài rồi, thậm chí còn quên mất bản thân là ai và hành động với chút ý thức còn sót lại mà thôi.
Bác Dương nghe trong nhà lại bắt đầu phát ra tiếng động, sợ tới nỗi mặt tái hết cả lên, tay thì kéo Trường Sinh:” Cháu nghe kìa! Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!”
Con người thật thà như Trường Sinh vốn không biết cách an ủi người khác, cậu đành để bác Dương kéo tay liên tục hét lên, đồng thời nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
Tôi vội vàng tăng tốc độ rung chuông gọi hồn trong tay, gian phòng nhìn giống như đang mở lễ hội linh thể vậy, các loại linh thể từ hình thể rõ ràng tới không rõ ràng toàn độ đều ngơ ngác nhìn chén nước ở bàn thờ, tôi vội vàng nhìn Trường Sinh, bĩu môi:” Anh cần không?”
“Cần!” Trường SInh vội vàng vỗ về bác Dương, bất đắc dĩ nói:” Bác đứng bên cạnh chờ chút, cháu phải ra giúp Trương Dương rồi!”
Bác Dương vội vàng gật đầu, lui về bên cạnh hai bước, vừa ngay khúc đi ngang con tiểu quỷ vừa đi từ trong tủ ra, tiểu quỷ tò mò vươn tay vỗ vỗ ông ta, cả người lẫn quỷ đều không có cảm giác gì.
Tôi định bảo ông ta chú ý đừng đi xuyên qua linh thể, nhưng chợt nghĩ lại, nếu ông ta biết bây giờ trong phòng toàn là linh thể, có khi ông ta bỏ căn này luôn ấy chứ?
Trường Sinh nhìn tôi gật đầu, cậu lấy ra một đống người giấy được cắt từ trước, lấy một tẩu thuốc thổi vào người giấy, đột nhiên linh thể như đàn kiến vỡ tổ, bọn chúng lao tới những con người giấy trên tay Trường Sinh.
“Xoạt! Xoạt!”
Người giấy trong tay Trường Sinh không ngừng phát ra tiếng xoạt xoạt, bác Dương sợ tới mức ôm chặt khung cửa, khóe môi liên tục run rẩy.
Tôi thấy Trường Sinh ra tay thì cất chuông gọi hồn và nhìn cậu, một lúc sau, tất cả linh thể trong nhà đều chui vào trong người giấy của Trường Sinh.
Toàn bộ căn phòng không còn cảm giác lạnh lẽo nữa, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Xong rồi!” Trường Sinh gấp người giấy lại và cất đi, nhìn tôi gật đầu, nói.
Tôi vừa nghe xong rồi thì lập tức bưng chén nước bùa ra cửa tạt xuống con đường bên cạnh.
Vừa nghe nói không sao, tôi liền bưng bát nước bùa ra cửa hất xuống đường sang một bên.
“Không sao rồi à?” Bác Dương lo lắng di theo ra ngoài, ông ta nhìn vũng nước trên đường, nói:” Thế là xong rồi à? Không cần lập đàn làm lễ gì sao? Có cần mời một vị bồ tát về thờ phụng không?”
Cánh tôi cầm chén nước của tôi khựng lại, vừa nãy bị thím Dương nắm tay làm trong lòng có chút xót xa, tôi quên mất những nghi thức mà sư thúc từng đặc biệt dặn dò qua, đúng là không làm thì không thể khiến họ yên lòng được.
Tôi vội vàng nháy mắt với Trường Sinh, nói:” Cháu sẽ dán bùa khắp nhà của bác, mấy thứ đó sẽ không vào nhà bác được nữa!”
“Đúng! Đúng! Phải dán bùa! Dán bùa!” Bác Dương vừa nghe còn có biện pháp phòng ngừa thì lập tức lấy lại tinh thần, vào nhà nói:” Bác đi chuẩn bị keo liền!”
Trường Sinh cất tẩu thuốc, sau đó cũng nhìn tôi nháy mắt.
Tôi đặt cái chến trở lại trong nhà, sau đó vẽ một lá Trấn Trạch phù đơn giản, tiếp đó lấy keo mà bác Dương sớm đã chuẩn bị dán lên cửa nhà bác Dương.
Bác Dương nhìn tấm bùa được vẽ bằng chu sa dán trên cổng mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, ông ta muốn giữ tôi và Trường Sinh ở lại ăn tối.
Tôi liếc nhìn căn nhà ông ta dùng năm ngọn đèn chiếu sáng căn phòng thì lắc đầu, ông ta cũng vất vả rồi, trong nhà còn có một người nằm trên giường nữa.
Trường Sinh xách “bó củi” đi thẳng sang nhà bên cạnh, đi được vài bước thì quay lại gọi tôi.
Bác Dương bối rối vẫy tay tạm biệt chúng tôi, bảo khi nào rảnh đến nhà bác chơi.
Tôi chỉ gật đầu, trước đây ông ta rất cố chấp, lần nào gặp cũng nhìn tôi chằm chằm, lần này trưng ra bộ mặt vui vẻ với tôi cũng làm khó ông ta rồi.
Vừa nghĩ, tôi vừa đi nhanh hơn đuổi theo Trường Sinh.
Hôm nay không thể đi Long Hồi được, nên tối hôm đó tôi về thẳng nhà nghỉ ngơi một đêm và dùng điện thoại Chu Tiêu gọi điện cho giám đốc Đinh.
Tôi nói rõ chuyện tôi và Trường Sinh ra ngoài xử lý công chuyện một thời gian, cũng không dám nói là đi Long Hồi. Sau đó nhờ ông ta nhờ người nghe ngóng tin tức sư phụ chúng tôi, lão đi mở quan tài đã nửa tháng rồi, một chút tin tức gì cũng không có.
Giám đốc Đinh nghe xong chuyện này, giọng ông ta trầm xuống, con ông ta chỉ có mỗi sư thúc vô lương, tuy quan hệ có chút căng thẳng, nhưng đó chỉ là bề nổi thôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Trường Sinh lên xe đi Long Hồi. Ngày khi lên xe, Trường Sinh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cậu phớt lờ, không nói chuyện với tôi.
Tôi nghĩ cậu sắp về quê nên tâm trạng có hơi thất thường, tôi cũng không dám nói nhiều với cậu.
Nhưng xe vừa chạy, cậu không biết lấy từ đâu ra một gói kẹo như làm ảo thuật vậy, cậu bốc một viên kẹo đưa cho tôi:” Viên kẹo đầu tiên em cho anh cũng là loại kẹo này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.