Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 116: Điền Đại Thu




“Cái tên nhóc này, cuộc sống bình thường tốt đẹp thì không chịu, lại đi học gã ta điều này!” Tôi trừng Liễu Oa Tử một cái, một tay rút ra hai tấm Định Hồn phù ra muốn dán lên trán của nó.
Liễu Oa Tử nhìn tôi rồi cười khẩy, kiểu cười âm hiểm kia xuất hiện trên người của một nhóc con chỉ mới bảy tuổi, tôi trông thấy không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
“Lên!” Liễu Oa Tử chợt hét lớn một tiếng, vô số dây leo màu đỏ tươi dưới chân lập tức phóng lên tận trời, cuốn về phía tôi.
Tôi vội rút Thần Hoả phù đẩy về những sợi dây leo kia, nhưng Thần Hoả phù chạm vào da thịt của những dây leo kia lại bị dập tắt hoàn toàn.
Mắt thấy những dây leo kia sắp cuốn đến người tôi, tôi sốt ruột đến mức muốn nổ Dẫn Lôi phù.
“Meo!”
Một tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên bên tai tôi, ngay sau đó là một cái bóng trắng thoáng nhào lên bả vai tôi, kêu to vài tiếng với Liễu Oa Tử ở phía đối diện.
Tôi đang thở phào nhẹ nhỏm khi trói Liễu Oa Tử, lại nghe thấy người đàn ông không có mũi kia phì cười một tiếng.
Lòng không nhịn được mà liếc mắt, chú à, ông cũng đâu có lỗ mũi, chúng ta đừng cười thâm hiểm doạ người như vậy có được hay không?
Tay tôi vẫn không dừng lại, vẫy tay một cái với lão đạo Diêu ở bên cạnh để cho ông ta nhìn Liễu Oa Tử, còn tôi thì nhanh chóng chạy về phía Trường Sinh ở bên cạnh.
Vừa chạy vừa nhìn tình hình chiến đấu bên này, Hắc Xà đang vây quanh Trường Sinh, hai cái đầu rắn ngẩng lên theo dõi gã đàn ông không có mũi.
Còn Trường Sinh thì không ngừng thổi tẩu thuốc lá ở trong tay, người đàn ông không có mũi ở đối diện cậu đang rung chuông vang ngời.
Mấy con người giấy kia đã nhào vào đánh nhau với đám cương thi, đám người giấy đang kéo một con cương thi quần áo rách nát, mà thỉnh thoảng lại có vài trang giấy trắng bệch bay ra giữa đám cương thi.
Tôi nhìn một hồi, bởi vì có người giấy, chắc chắn không thể nào sử dụng Thần Hoả phù được, cũng chỉ có một cách duy nhất là dùng mực để đối phó với đám cương thi.
Một tay tôi lấy ống mực giật ra, trước giờ tôi làm việc đều không để ý nhiều ít, bèn khẽ đảo toàn bộ ống mực, trực tiếp hắt về phía đám cương thi.
“Xèo! Xèo!”
Một tràn tiếng xèo xèo không ngừng vang lên bên tai tôi, ống mực bị tôi giội rỗng, tôi vội bước hai bước lớn đi đến trước mặt Trường Sinh, căng thẳng nhìn cậu.
Cái tên đối diện kết hợp giữa hai thuật pháp cổ thuật và nuôi thi, tôi rất chướng mắt với tiểu nhân. Cho nên bản thân người đó mới tự tìm đến Trường Sinh trước, muốn chế khống chế cậu, cho nên hai người bọn họ chiến đấu với nhau là chuyện rất công bằng.
“Con bé này cũng không tệ nha, nuôi linh miêu à!” Người đàn ông không có mũi nhìn tôi cười khẩy một cái, thoắt cái vung hai tay về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp đáp lời đã cảm thấy phía trước tối sầm, một đám thiêu thân màu vàng sẫm cũng đập vào mặt tôi, tôi còn chưa kịp hành động đã nghe thấy một tiếng ‘khè’.
Hắc Xà hai đầu đột nhiên thè lưỡi rắn về phía trước, thân rắn cũng uốn éo theo, một đám thiêu thân vàng xám tiến vào trong miệng rắn của nó.
Không ngờ, vào thời điểm mấu chốt con Hắc Xà này cũng có tác dụng đấy, tôi đang nghĩ ngợi, dưới chân chợt đau xót, cúi đầu quan sát, trông thấy có thứ gì đó đang trồi lên từ bên dưới đám cỏ đẫm sương sớm dưới đất.
Tôi chỉ mang một đôi giày vải mỏng, có một con nhện đen lông dài ở mắt cá chân tôi, nó đã cắm cái càng vào trong da thịt tôi.
“Đi chết đi!” Thực ra tôi cũng không được tốt tính, dùng cái chân còn lại dẫm mạnh lên con nhện kia, rút một tấm Thần Hoả phù ném vào đám cỏ.
Trong dây leo đều là chất lỏng nên không thể nào đốt bằng lá bùa được, trên người con nhện này đều là lông, tôi không tin mình không thể biến nó thành nhện nướng.
“Chíp! Chíp!”
Trong nháy mắt, dưới lớp cỏ biến đổi lớn, tôi ở bên cạnh bận bịu đánh lá bùa xuống bên dưới chẳng để ý bao nhiêu, vừa cẩn thận trộm quan sát Trường Sinh, lỡ như cậu có chuyện gì tôi còn có thể chi viện một chút.
Nhưng tôi vừa ngẩng cao đầu lại bị doạ đến mức suýt nữa chân cũng nhũn đi, con Hắc Xà kia đã biến thành một con rắn vàng, có vô số thiêu thân đang bao chặt lấy nó.
Vừa bắt đầu, thỉnh thoảng Hắc Xà còn thè lưỡi ăn mấy con thiêu thân, nhưng càng về sau nó chỉ có thể liên tục ngoe nguẩy cái đuôi, hai mắt vốn đỏ bừng mở to.
Tôi chưa từng nghe về việc rắn bị thiêu thân làm gì đấy cơ mà?
Tôi lại đánh mấy tấm Thần Hoả phù về phía trước, vừa nhanh chóng ném mấy tấm về phía con Hắc Xà kia.
“Phụt!”
Lửa vừa đến, mấy con thiêu thân kia nhanh chóng bay về phía tôi ở bên này, tôi thừa dịp đám thiêu thân tách ra đưa mắt nhìn Hắc Xà một cái, trong nháy mắt tôi trông thấy vô số con rết màu đỏ kích cỡ bằng ngón tay đang dốc sức bò xuống dưới lớp vải rắn.
Rết với rắn vốn là thiên địch, phần mềm dưới lớp vải rắn là càng là chỗ hiểm, nhớ ngày đó lúc lão Miêu đối phó với cha của Hắc Xà, lão cũng dùng một thứ côn trùng nhỏ bé hệt như móng tay.
“Khè! Khè!” Hắc Xà đau khổ giãy dụa dưới đất, đuôi rắn không ngừng quật xuống đất, nhưng chỉ khiến một ít thiêu thân càng vui vẻ lởn vởn vây quanh nó mà thôi.
“Trường Sinh!”
Tôi chỉ nghe sơ qua về cổ lúc học lão Miêu làm người giấy, nhưng tôi thật sự không có mưu kế nào để đối phó với những con rết.
Nhưng thậm chí Trường Sinh còn chẳng ngước mắt lên nhìn tôi, cậu chỉ chuyên chú thổi khí từ tẩu thuốc kia, khiến khói càng lúc càng nhiều, ở phía bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười ha ha của người giấy chen lẫn với tiếng cương thi nhảy về phía trước, nghe vui làm sao!
“Hí! Bịch!”
Càng lúc Hắc Xà càng chuyển động mạnh, tôi gần như cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ của nó, và rõ ràng những con người giấy phía đằng kia kém hơn.
“Tiểu tiên sinh?” Lão đạo Diêu kia lại chạy tới, nói với tôi: “Vậy phải làm sao bây giờ đây? Nhiều cương thi như vậy, La tiểu tiên sinh?”
“Các người đưa Liễu Oa Tử đi trước đi!” Tôi đẩy ông ta sang bên cạnh, nhanh chóng dùng hai tay kết vài Chưởng Tâm Lôi xông về phía Hắc Xà.
“Ầm! Ầm!”
Lôi quang lóe lên, phần lớn những con rết đang bò lên thân rắn đều bị đánh rớt tung.
Tôi nhớ dường như Hắc Xà chẳng hề sợ gì lôi quang cà, lại vội đánh thêm vài tấm Dẫn Lôi Phù về phía nó.
“Quả nhiên đàn bà đều là người phá gia!” Người đàn ông không có mũi vừa lắc chuông, oán hận hét với tôi một câu, miệng lớn tiếng niệm vài câu Miêu Ngữ.
“Xoạt!”
Tôi đang rất nghiêm túc nổ những con rết kia để giải cứu Hắc Xà, đột nhiên trước người tối sầm, tiếp theo trên mặt, trên cổ, trên tay và những phần da thịt lộ ra ngoài đều ngứa ngáy lạ thường.
Đưa tay chộp một cái truyền đến một cảm giác bột và nhờn, tiếp theo là cảm giác ẩm ướt.
Lập tức khiến tôi buồn nôn, bụng cũng đau thắt lại, suy nghĩ muốn rút Thần Hoả phù ra cũng bị vây lại.
Lòng tôi quýnh lên, dựa theo ký ức nhanh chóng rút tấm vải đỏ được cuộn lại ở trong balo, nhanh chóng tháo nút thắt rồi che lên mặt mình.
Tấm vải đỏ này là đồ tốt đấy, tuy nói hiện nay tôi vẫn còn chưa phát huy hết những tác dụng khác của nó, nhưng dùng để bao hoặc che đậy gì đó thì rất hữu ích.
“Xoạt! Xì… Xì…”
Vừa bao vải đỏ lên đầu, tôi chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một loạt tiếng xôn xao hỗn loạn, tiếp theo chính là tiếng lửa cháy xì xì.
Còn chưa nghe rõ là gì, đầu tôi chợt đau xót hệt như bị người ta nện mạnh thứ gì vào vậy, vô số âm thanh hỗn loạn không chịu nổi liền cùng nhau tràn vào trong đầu tôi.
Lại là những ngôn ngữ quen thuộc mà không thể giải thích được giống với lúc tôi trông thấy chiếc quan tài đá kia, kèm theo giai điệu kỳ quái lúc cao lúc thấp nhưng lại khiến người ta an tâm, không ngừng xoay tròn trong đầu tôi.
“Ưm!”
Tôi đau đến mức phải khẽ hét một tiếng, vội vã dùng một tay giật tấm vải đỏ ra, có hai luồng sáng chói loà đập vào mắt tôi.
Lúc này, tôi mới nhớ tới tấm vải đỏ kia được dùng gói hai mảnh vảy rồng nhỏ do Nguyên Thần Tịch đưa, tôi vội kéo tấm vải đỏ kia xuống, gói hai mảnh vảy rồng kia xuống.
Xung quanh vải rồng có một tầng bụi thật dày, bụi trên không trung không ngừng rơi xuống dưới.
“Vảy rồng?” Người đàn ông không có mũi bỗng hét lên một tiếng, ngừng lắc chuông mà chạy về phía tôi.
“Khè!” Hắc Xà uốn éo thân rắn trói chặt lấy gã.
“Cô có quan hệ gì với tên họ Nguyên?” Người đàn ông không có mũi rống to vài tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào gói vải đỏ trong tay tôi như cũ.
“Chuyện không liên quan tới anh!” Tôi vội nhét vải đỏ vào trong balo, cười nói với gã: “Bây giờ anh đang bị Hắc Xà quấn lấy, cứ đợi đến khi bị nó nuốt chửng đi!”
“Cô có vảy rồng? Cô đã có vảy rồng?” Người đàn ông không có mũi chợt chỉ lên trời cười the thé vài tiếng, vung mạnh hai tay lên trời vỗ vào Hắc Xà.
“Gào!” Hắc Xà mở bốn mắt trên hai cái đầu, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thân rắn vốn cuộc chặt chợt thả lỏng.
“Đinh! Đinh!” Người đàn ông không có mũi cuống quít lắc mạnh chuông, thúc giục những con cương thi kia.
Vội vàng xoay người nhìn những con cương thi kia, nhưng thấy cương thi càng lúc càng cứng ngắc, hoàn toàn chẳng có vẻ linh hoạt như trước kia, cũng chẳng có phản ứng gì với những cái đá cắn của mấy người giấy kia.
Tôi bị tiếng chuông của gã doạ sợ, vội vàng kéo ra toàn bộ khoá kéo balo, muốn đánh ra hết tất cả những lá bùa ở bên trong rồi lại nghĩ cách.
“Ầm! Ầm!”
Nhưng tiếng chuông của người đàn ông không có mũi kia vừa vang lên, những con cương thi kia lập tức nhảy dựng lên, nhảy hai ba cái đi vào trong rừng cây.
“Anh còn muốn chạy!” Tôi rút lá bùa muốn đuổi theo.
“Đừng đuổi!” Đột nhiên tay bị giữ chặt, Trường Sinh cố sức lắc đầu với tôi.
“Xoạt!”
“A! Tiểu tiên sinh!”
Đang định bảo Trường Sinh không cần lo cho mình, tôi liền nghe Tiểu Ngô rít lên một tiếng, vội vàng xoay người quan sát, chỉ thấy Liễu Oa Tử vốn bị tôi dùng Khổn Tiên thằng trói lại được mấy sợi dây leo xông ra khỏi mặt đất kéo lên, tiếp theo nó được mấy sợi dây leo dùng sức hất vào trong rừng cây.
“Tật!” Tôi vội rút ra một cọng Khổn Tiên thằng khác muốn vung về phía Liễu Oa Tử giữa không trung, nhưng tiếp theo tay tôi bị ghì xuống, một sợi dây leo to bằng ngón tay cái kéo chặt lấy tay tôi.
“Chiêu!” Trường Sinh đột nhiên dùng tay ghì một cái, dây keo kia lập tức đứt lìa.
“Meo!” Sau đó mèo trắng bắt dây leo, đánh tới, nhưng sợi dây leo kia lại chui vào trong đất.
“Chạy nhanh đấy!” Tôi tức giận hất tay Trường Sinh, trừng mắt liếc Tiểu Ngô, nói: “Anh đúng là vô dụng, trông một người bị trói cũng không xong”
Tiểu Ngô đã bị dọa đến mức mất hồn mất vía, há to miệng với tôi, uất ức lắc đầu một cái rồi không để ý đến tôi nữa.
“Đi vào cong đường nhỏ!” Trường Sinh liếc mắt nhìn tôi, quay người muốn đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.