Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 110: Nhảy lên đập chết ruồi




Tôi vừa nghe nói chú của Liễu oa tử đã chết, trong lòng tôi đã nghĩ chắc chắn Liễu oa tử đã giết ông ấy. Nhưng sau đó tôi lại nghe nói Liễu oa tử kia mời chú đó lên nhập vào người nói là tự sát, tôi cảm thấy hành động này của cậu ta là thừa thãi. Nếu làm vậy, chẳng phải mọi người sẽ đoán được cậu ta là kẻ giết người hay sao?
“Thật đáng ngạc nhiên, đúng không?” Tào Quốc Khánh nhìn thấy chúng tôi sửng sốt, sau đó hướng về phía tôi rồi nháy mắt nói: “Lúc ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng đều là người trong nhà nên mới giống nhau như vậy. Nhưng sau đó mọi người trong thôn đều chết hết, giọng nói của cậu ta hay cử chỉ đi lại đều giống người chết! Bây giờ tất cả mọi người đều truyền miệng cậu ta là thần đồng, ngay cả người của đạo quán trong thôn cũng đến tìm cậu ta!”
“Khụ khụ.” Đạo trưởng Diêu nghe đến đây thì giả vờ ho một tiếng rồi nói với Tào Quốc Khánh: “Chúng tôi là những người mà đạo quán trong thôn mời đến đây, Tiểu Ngô đâu rồi?”
“Ý ông là đạo sĩ Ngô phải không?” Khi nghe thấy cái tên này, hai mắt của Tào Quốc Khánh lập tức tỏa sáng, ông ta đứng dậy kéo đạo trưởng Diêu rồi nói: “Ngày hôm qua Tiểu Ngô nói buổi tối nay có người sẽ đến đây, bảo tôi ra cổng thôn đợi người đó tới rồi dẫn vào! A! Ông mau đi vào đây! Tôi sẽ đưa ông đi gặp Tiểu Ngô, sau đó ông hãy nói với cậu ấy rằng tôi là người đã đón ông! Nhất định ông phải nói đó!”
Nhìn ông ta như vậy, tôi biết chắc ông ta đã uống quá nhiều rượu nên đã quên mất chuyện này. Ông ta vội vàng lôi kéo đạo trưởng Diêu đi ra từ đường tổ tiên, ngay cả vị thần linh của họ cũng quên phải bái lạy.
Tôi vẫn có cảm giác cây thông già này có vấn đề, khi đứng dưới thân cây thông này, cả người tôi cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng có rất nhiều người bắt đầu đi vào ở cổng của từ đường nên tôi cũng không dễ dàng quan sát thêm, tôi đành phải đi bộ ra ngoài.
Nhân lúc đang đi về phía sau thôn, tôi hỏi Tào Quốc Khánh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở con đường mòn trong thôn.
Ông ta một khi đã nói thì sẽ nói không ngừng nghĩ về chuyện tình yêu và cảm xúc của bản thân. Nhưng dù vậy thì ba người chúng tôi không thể không nhíu mày.
Sau khi ba người của nhà họ Liễu chết lần lượt thì cũng có một lão thợ mộc bị một cái cây to đè chết khi đi lên trên núi đốn củi. Tiếp theo, một đứa bé khoảng tám tuổi rơi xuống một con suối nhỏ phía sau núi và đã chết đuối, lí do là vì muốn bắt một con cá trích. Ngoài ra còn có một ông già nằm ngủ ở nhà không tỉnh dậy, muốn uống nước vào buổi tối nhưng không gọi được ai. Thậm chí
Tất nhiên, nguyên nhân của những cái chết này đều được nói ra từ miệng của thần đồng Liễu oa tử. Người ta nói rằng giọng nói cùng cử chỉ của cậu ta không khác gì những người đã chết đó!
“Con đường mòn đó ở đâu?” Khi nghe những điều này, tôi cũng không tìm ra điểm mấu chốt, chỉ có thể nhìn thấy tận mắt mới biết được.
Khi tôi nhắc đến con đường mòn thì đạo trưởng Diêu và Trường Sinh đi đến gần hơn để nghe Tào Quốc Khánh trả lời.
Con đường mòn đó thật ra cũng giống như con đường mà chúng tôi đã từng gặp, nếu người ngoài thôn đi tới con đường này vào buổi tối thì mãi cho đến rạng sáng mới có thể ra được.
Tôi thầm nghĩ, khó trách Tào Quốc Khánh bị nhốt ở đây mà ông ta còn có thể ngủ bình an ở đây một đêm, thì ra đã từng bị nên biết sẽ không xảy ra án mạng!
“Nhưng cũng có một số người rất tài giỏi!” Tào Quốc Khánh nhìn thấy tôi nhìn ông ta như đã rõ, không hài lòng nói: “Lão thợ mộc đó là một người rất tài giỏi, đêm đó ông ta đốn củi ở ngoài thôn rồi trở về, nghe nói bị mắc kẹt tại con đường mòn. Nhưng ông ta đã đi ra được vào đêm hôm đó. Tuy nhiên, thật không may là trưa ngày hôm sau ông ta đi chặt củi và bị cây cổ thụ đè chết. Đè chết đó! Chúng tôi còn chưa kịp hỏi làm sao ông ta ra được!”
Nói xong, gương mặt ông ta tỏ ra tiếc nuối: “Tay nghề của lão thợ mộc này không chỉ giỏi mà ông ta còn nói rất nhiều. Đứa bé này xảy ra chuyện gì, trong nhà có chuyện gì không ổn, nếu tìm ông ấy thì lập tức sẽ giải quyết được! Haiz…người tốt thường không sống lâu!”
Những người thợ mộc lão làng đó đã từng vào Nam ra Bắc, họ phải đi đường vào ban đêm hay đại loại vậy. Nghe nói lúc đó đi ra ngoài cùng thầy của mình thì sẽ học được một số phương pháp như vậy. Có vẻ như người thợ mộc đó chính là người của phái thứ nhất.
Trường Sinh khi nghe đến đây thì quay sang liếc nhìn tôi một cái, trên mặt cậu tràn đầy nghi hoặc nhưng không nói nên lời.
Chúng tôi đang nói chuyện thì phía trước vang lên âm thanh cãi nhau, hai bên đã bắt đầu đánh nhau, người lúc nãy khuyên bảo Tào Quốc Khánh đang đứng bên cạnh người kia.
“Thầy Diêu!”
Chúng tôi chưa kịp đến gần thì một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đã chạy ra ngoài, cậu ta đứng từ xa hành lễ với đạo trưởng Diêu rồi chạy tới nói: “Cuối cùng thầy cũng đến đây, thầy mau nhìn xem!”
Tôi không nghĩ người mà đạo trưởng Diêu nói lại là một thanh niên còn trẻ như vậy, tôi không nhịn được liếc nhìn tiểu đạo sĩ đó một cái!
“Này em gái, em nhìn cái gì?” Tên Tiểu Ngô đó đang lôi kéo đạo trưởng Diêu, anh ta thấy tôi nhìn nên lấy tay gõ vào đầu tôi rồi hỏi đạo trưởng Diêu: “Đây là cô cháu gái mà thầy mang theo phải không?”
“Này!” Đạo trưởng Diêu nắm lấy tay rồi nháy mắt với anh ta, bàn tay của anh ta đưa về phía tôi và mỉm cười.
Trường Sinh kéo tôi về phía sau, cậu để cho Tiểu Ngô đi vào bên trong. Nhưng khi cơ thể cậu nghiêng về phía trước, đôi mắt của tôi đau đớn. Tôi nhìn thấy một cậu ta khoảng chừng bảy, tám tuổi đang dựa vào khung cửa gỗ, nở một nụ cười lạnh lùng với tôi.
“Trương Dương!” Trường Sinh nghĩ rằng tôi muốn đi cùng Tiểu Ngô nên khẽ quát lên một tiếng. Nhưng khi cậu thấy tôi nhìn vào xa xăm thì cũng quay đầu nhìn theo.
Cậu ta im lặng tựa vào khung cửa, mọi người xung quanh không dám đến gần, vẻ mặt của cậu  nhìn có vẻ nghèo túng nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Chỉ cần liếc nhìn cậu ta một cái là hai mắt tôi bỗng nhiên đau đớn, đôi mắt này của tôi cho dù có tốt hay không, nếu mỗi lần đau do nhìn thấy thứ gì đó thì đó không phải là một thứ tốt.
Mà lúc này, cậu ta không hề có sức sống, cả cơ thể của cậu ta được bao phủ bởi một thứ ánh sáng màu xanh khiến cho cả gương mặt có gì đó không đúng.
“Tiểu Trương?” Đạo trưởng Diêu quay đầu lại nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Đó là Liễu oa tử phải không?”
“Vâng.” Tiểu Ngô rất thích ôm cánh tay của đạo trưởng Diêu, anh ta nhìn Liễu oa tử rồi nói: “Có phải cảm giác cậu ta sẽ làm cho người khác chán ghét đúng không!”
“Cậu mới là người khiến cho người khác chán ghét!” Tôi không nhịn được trừng mắt với anh ta, sau đó đi tới trước mặt Liễu oa tử nói: “Tên tôi là Trương Dương, em là Liễu oa tử phải không?”
“Tôi biết chị là ai!” Liễu oa tử nở một nụ cười với tôi, cậu ta nhìn về phía Trường Sinh rồi nói tiếp: “Tôi cũng biết anh là ai!”
“Vậy nói thử xem, tôi là ai?” Trường Sinh thấy tôi sắp nổi giận nên kéo tôi về phía sau rồi hỏi.
Liễu oa tử mím môi cười, chỉ tay về phía tôi: “Chị là đứa trẻ sinh ra trong quan tài vào giữa tháng bảy, còn anh là đứa trẻ do yêu mượn tuổi thọ sinh ra.”
“Vậy còn em, em là ai?” Nghe đến đó, tôi vội đẩy Trường Sinh ra, hai mắt của tôi đau đớn như thể có cái gì đó dùng lực rất mạnh đập vào. Tuy thế, tôi vẫn trừng mắt nhìn cậu ta và nói.
Liễu oa tử nghiêm mặt, sau đó lắc đầu rồi nói với tôi: “Tôi cũng không biết tôi là cái gì!”
“Hai người đứng đó nói chuyện với tên nhóc đó làm cái gì! Mau vào thôi, tên nhóc đó chuẩn bị gọi hồn tới đấy!” Tiểu Ngô tức giận nắm lấy tay tôi và Trường Sinh đi vào bên trong, trước khi rời đi còn trừng mắt nhìn Liễu oa tử.
Những người xung quanh nhìn thấy Tiểu Ngô và cười chào hỏi anh ta. Nhưng khi nhìn thấy Liễu oa tử đó thì mọi người lại không thèm chào hỏi mà giả vờ như không nhìn thấy cậu ta. Kỳ quái, rõ ràng cậu ta đi sau lưng chúng tôi mà.
Người cha chồng của cô con dâu mới chết này tên là Dương Tiến, là một người có địa vị ở trong thôn và có quan hệ bà con với gia đình của Liễu oa tử. Thím của cậu ta là em gái của Dương Tiến.
Chỉ là cái chết của cô con dâu mới khá kì lạ, khi cô ấy ra ngoài bị đâm vào cửa nên chết, chuyện này chẳng ai có thể tin được. Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng là do khung cửa rất thấp nhưng Tiểu Ngô chỉ ra là do đụng trúng cửa nhà bếp.
Mặc dù bây giờ toàn bộ phòng bếp đã bị niêm phong do có người chết, thậm chí ngay bên cạnh còn dựng lại bàn đậu hũ. Nhưng khi tôi nhìn vào cửa phòng bếp, cái cửa này ít nhất cũng phải cao 1m7? Chẳng lẽ cô con dâu mới này cao hơn 1m7?
“Kỳ lạ lắm phải không?” Tiểu Ngô thấy tôi đang quan sát cánh cửa nên đi đến gần tôi rồi nói: “Cánh cửa này cao hơn nhiều so với cô con dâu của Dương Tiến nhưng Liễu oa tử nói rằng cô ấy thấy một con ruồi đậu trên cửa nên muốn đập nó. Kết quả là đụng trúng cái đinh, bụp, thật là một cái chết đẹp!”
Tôi nhìn Tiểu Ngô rồi nhìn qua Liễu oa tử, cảm thấy tên Tiểu Ngô này tác phong quá kém. Mặc dù những gì mà hồi nãy Liễu oa tử nói khiến tôi rất khó chịu nhưng ít nhất cậu ta cũng không nói nhảm, đúng không?
“Đạo sĩ Ngô! Chúng tôi đang chờ cậu gõ trống!” Vừa bước vào tang lễ, một ông lão hơn sáu mươi tuổi tay cầm một cây đàn nhị bước đến nắm tay Tiểu Ngô đi.
Khi tôi nhìn thấy tang lễ này, tôi cảm thấy nó không hề giống lễ cúng bái một chút nào. Thậm chí không có quan tài đựng xác chết, họ cứ đặt xác chết đó trên một chiếc chiếu ở giữa nhà tang lễ.
“Là bởi vì hôm qua có nghe nói về cái chết kỳ lạ này nên mới mời Trương tiểu tiên sinh đến đây xem sao!” Đạo trưởng Diêu thấy tôi nhìn chằm chằm vào thi thể kia, ông không hề ngại ngùng, ngược lại vẻ mặt đã dự đoán trước nói với tôi: “Làm như vậy thì Tiểu Trương có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, không phải sao?”
Con mẹ nó rõ ràng!
Trong lòng tôi không khỏi chửi thầm, tối hôm qua không hiểu sao mà ông vội vã suốt cả đêm, thì ra là do nơi này xảy ra chuyện!
“Ông nói như vậy thì cũng vô dụng! Ông đi hỏi một người bất kỳ ở trong thôn xem, Dương Tiến tôi có bao giờ làm chuyện gì có lỗi với gia đình chưa? Hả?”
Một giọng nói giận dữ vang lên ở phòng bên cạnh, sau đó là giọng mắng mỏ của một người đàn ông khác: “Dương Tiến, ông là ai, làm như tôi không biết rõ lắm á. Em gái của tôi là một người tốt, thế mà vừa đến nhà ông thì đã thành như vậy! Trời ơi! Nhà họ Dương mấy người!”
“Được, được rồi! Tối hôm qua Liễu oa tử đã gọi hồn vào cơ thể, nếu bây giờ ông không tin thì để nó gọi hồn lần nữa. Cậu ta đang ở bên ngoài, bây giờ tôi sẽ kêu nó vào!” Dương Tiến giận dữ hét lên một tiếng, sau đó cửa phòng mở ra.
Bây giờ tôi mới nhìn thấy Dương Tiến, người mà chỉ mới nghe tên lúc trước. Ông ta là một người đàn ông trung niên, các đường nét trên khuôn mặt vì tức giận mà trở nên méo mó. Lúc này ông ta đang tức giận đi vào phòng tang lễ, khi nhìn thấy Liễu oa tử thì ông ta lao đến nói: “Liễu oa tử, cậu có thể thay ông thông gia chủ trì không. Bây giờ cậu gọi hồn nhập vào cơ thể thêm một lần nữa, để cho những kẻ nói chuyện vô lý này nghe một chút, rốt cuộc em gái của ông ta đã chết như thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.