Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 106: Thần đồng




Đây chỉ là một chút tấm lòng của tôi, xin hãy nhận lấy, xin cảm ơn hai thầy.” Vũ Kim lấy từ trong hộp ra một xấp tiền, anh ta mỉm cười rồi đưa số tiền đó cho chúng tôi.
Tôi nhìn thấy độ dày đó cũng phải cỡ mười vạn tệ, vì thế tôi nhận lấy xấp tiền đó rồi nhét vào trong ba lô mà không hề ngại ngùng gì.
Ban đầu, tôi đến đây là vì biết được anh ta có tin tức của nhà họ Nguyên, kết quả đến đây chỉ nhận được những tin tức vô dụng mà thôi, nếu như bây giờ mà không lấy chút tiền thì coi như tôi quá có lỗi với danh xưng bà đồng của tôi rồi!
Vũ Kim cũng không hề khách sáo, anh ta ngượng ngùng cười với chúng tôi: “Mong hai vị hãy tha thứ về chuyện của bố tôi!”
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi biết chắc là anh ta đã bị chúng tôi lừa gạt. Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, nếu anh ta muốn chúng tôi im lặng thì chúng tôi lập tức đồng ý. Ngược lại, tôi thoải mái vẫy tay với anh ta rồi nói: “Tôi còn vài điều muốn hỏi anh, anh có rảnh không?”
“Đi vào bên trong, vào bên trong rồi nói.” Vũ Kim phất tay với vợ của anh ta sau đó đưa tôi và Trường Sinh đi đến phòng sách, vẻ mặt như đã hiểu được điều gì đó, hỏi: “Có phải là chuyện về Nguyên Phó không?”
Tôi liếc nhìn Trường Sinh vẫn đang nghiêm túc vuốt v e con mèo màu trắng, sau đó mới gật đầu với anh ta.
“Hai vị có thể giải quyết chuyện của phòng mẫu vật, tôi biết chuyện này sẽ không giấu diếm được.” Vũ Kim cười với chúng tôi, anh ta chỉ vào chiếc ghế, bảo chúng tôi ngồi xuống rồi tiếp tục nói: “Phòng mẫu vật được bố tôi tiếp quản cũng đã gần hai mươi năm, hai người có biết vì sao mấy năm nay không có chuyện gì xảy ra không?”
Khi nghe thấy anh ta nói những lời này, trong lòng tôi bỗng nổi cơn giận dữ. Bình thường, nhìn tên Vũ mập này giống như không có tâm nhãn, thì ra là anh ta giấu diếm. Nếu lúc nãy hai chúng tôi không sửa lại thì anh ta chắc chắn sẽ không nói ra.
“Nguyên Phó đã làm cái gì phải không?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta rồi hỏi.
Gương mặt Vũ Kim âm trầm, anh ta gật đầu rồi hạ giọng nói: “Theo như lời của bố tôi, hàng năm vào giữa tháng bảy, Nguyên Phó sẽ lái xe, mang theo một chiếc thùng lớn đến tòa nhà thí nghiệm, sau đó ở lại đó cả một đêm. Hơn nữa còn bảo bố tôi không cần làm việc nữa, hắn nói Nguyên Gia có một loại bí pháp có thể chống lại tất cả tà ác, những năm đó bố tôi cũng không xảy ra chuyện gì. Ai ngờ cuối cùng cũng không có kết quả tốt đẹp!”
Nói tới đây, Vũ Kim lại đốt một điếu thuốc, cười bất đắc dĩ với chúng tôi: “Cũng bởi vì lo lắng nên mỗi đêm bố tôi sẽ đi đến tòa nhà thí nghiệm nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy!”
Khi tôi hỏi thêm có phải Nguyên Phó đã đưa cho bố anh ta cái gì đó phải không, hoặc kêu bố anh ta làm gì thì Vũ Kim lại lắc đầu không biết chuyện này.
Tôi gật đầu như đã hiểu, nếu xét từ chuyện của Nguyên Gia từ mấy trăm năm trước thì Nguyên Phó sai Vũ Xuân đi ăn trộm nội tạng, không chỉ đơn giản để làm mẫu vật xét nghiệm đâu!
Hơn nữa những thứ đã xuất hiện trong phòng mẫu vật hình như là oán khí đã tích tụ rất nhiều năm. Tôi cứ tưởng rằng chuyện ăn trộm nội tạng chỉ mới xuất hiện sáu năm nay, không ngờ nó đã có từ hai mươi năm trước, vậy thì những oán khí trước kia đã đi đâu rồi?
Người của Nguyên Gia dường như có một mối quan hệ mật thiết với chiếc quan tài đó, chỉ cần có chiếc quan tài đó thì tất cả oán khí của linh hồn sẽ biến mất. Chẳng lẽ trên đời này vẫn có thứ gì đó ăn oán khí hay sao?
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nhìn Trường Sinh, con mèo trắng trong ngực cậu kêu meo meo một tiếng, lực tay của Trường Sinh quá mạnh đã khiến nó đau đớn.
“Cốc cốc!”
Ở bên ngoài đang im lặng thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa, người vợ của Vũ Kim đẩy cửa đi vào phòng sách rồi nói: “Ở bên ngoài có người đang tìm hai vị!”
Có người đến đây tìm tôi?
Tôi bối rối bước ra ngoài thì thấy đạo sĩ Diêu và giám đốc Đinh đang đứng ở trước cửa phòng khách.
Đạo trưởng Diêu ăn mặc một bộ áo quần của đạo sĩ, giám đốc Đinh lại mang một bộ áo quần Tôn Trung Sơn rất nho nhã.
Mà Vũ Kim và vợ anh ta thì nhìn hai người họ một cách nhu nhược, chẳng có thể diện gì, đôi mắt cứ ngó nghiêng xung quanh nhà như thể phòng khách này không chứa được hai người.
Dáng vẻ này của hai người mới đến tôi cũng đã từng được chứng kiến, người bình thường khi nhìn thấy như vậy sẽ cảm thấy hơi xấu hổ, tôi vội gật đầu với Vũ Kim rồi cùng Trường Sinh đi ra bên ngoài.
“Meo meo!” Con mèo trắng khi nhìn thấy đạo trưởng Diêu thì kêu lên một tiếng, trong mắt nó tràn đầy sự bất mãn.
“Đi thôi.” Vừa nhìn thấy hai người này đến đây, tôi đã biết là vì cái gì nên đi thẳng ra ngoài.
Sau khi lên xe của  giám đốc Đinh, hai người họ mới bày tỏ ý định của mình.
Cấp trên đã nói ra chuyện xảy ra trong nhà của nhà tôi, ý của ông ta là cấp trên không cho phép điều tra thêm nữa nên yêu cầu những người khác cũng không cần quan tâm đ ến chuyện này.
Mặc dù giám đốc Đinh là một người có thế lực ở Hoài Hóa nhưng cũng không cần thiết phải vì mấy người đó mà đắc tội với bên trên. Mà Ngọc Hoàng cung làm việc vì cấp trên, cho nên cũng sẽ không làm khó Cao Cục. Sư phụ cũng là một người tốt cho nên sẽ không quá ganh đua.
Vì vậy, nếu có ai phải đi điều tra chuyện này thì chắc chắn người đó là tôi rồi – một người được xem là bốc đồng.
Đầu tiên, giám đốc Đinh an ủi tôi, sau đó bảo tôi tới sống trong nhà của ông ta một khoảng thời gian, chờ sư phụ sắp xếp sau.
Đạo trưởng Diêu ngồi ở một bên nheo mắt cười, xua xua tay rồi nói với sống chết có số, đây là đạo lý của nhân quả rồi, ông còn nói về vấn đề thiện ác, dù sao ý của ông là không muốn tôi làm việc bậy bạ mà thôi.
Trường Sinh ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn tôi, ngay cả con mèo trong lồ ng ngực cậu cũng nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Thấy mọi người đều như vậy, tôi mệt mỏi tỏ ra khinh bỉ, dù có muốn điều tra việc này cũng không có chỗ để ra tay hành động.
Tôi không biết dùng cổ thuật, quan trọng hơn là đến cả cọng tóc của người làm việc đó cũng không có.
Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn có một mục tiêu chính, chỉ là tôi không muốn đoán nó.
Hai người đó thấy tôi hiểu chuyện như vậy nên đã thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi nghĩ thầm, tôi chỉ là một đứa trẻ con, có cần phải cử hai nhân vật có chức vị to lớn như vậy đến thuyết phục tôi không?
“Có phải Dương Dương đã đến Nguyên Gia không?” Giám đốc Đinh vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì ngẩng đầu hỏi tôi.
Tôi cũng không do dự nhìn vào mắt ông ta rồi nói ra từng chữ một: “Đi rồi, Nguyên Gia không còn ai hết!”
“Cái gì?” Lần này, người ngạc nhiên không phải  giám đốc Đinh mà là đạo trưởng Diêu ngồi bên cạnh.
Cây phất trần trong tay đạo trưởng Diêu lung lay, ông ta nhìn tôi  chằm chằm rồi hỏi: “Ý cô nói Nguyên Gia không có ai là sao?”
“Mọi người đã chết rồi!” Tôi đưa tay sờ đầu con mèo trắng, nói một cách bình thản: “Sao giám đốc Đinh biết Nguyên Gia có một bộ ngân châm cổ vậy?”
Tay tôi vẫn vuốt v e bộ lông của con mèo nhưng đôi mắt thì nhìn về phía giám đốc Đinh, tôi thấy gương mặt của ông ta đã thay đổi một chút.
“Người đi đường đã nói rồi! Nghề này của chúng ta dựa vào môn đạo.” Giám đốc Đinh chỉ nhẹ nhàng cười, gương mặt ông ta trầm xuống nói: “Dương Dương, chuyện của của Ninh Gia vẫn là không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, nhà bọn họ rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nhưng cứ hễ xuất hiện là liên quan đến một số chuyện kì quái!”
“Cho nên mười mấy năm nay tôi không hề nghe đến chuyện của người Nguyên Gia!” Tôi bỏ tay ra, cười nói với giám đốc Đinh: “Cảm ơn ông về chuyện lần này!”
Giám đốc Đinh thậm chí không thay đổi sắc mặt, ông ta gật đầu rồi nói: “Bất kể cô nghe thầy Hắc nói hay đứa con trai của tôi nói, Dương Dương, tôi coi cô như là cháu gái của mình!”
Ông coi tôi như là cháu gái mà để tôi đi làm vật hi sinh hả! Tôi thầm mắng ông ta trong lòng.
Nhưng trên mặt tôi vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, nói với giám đốc Đinh: “Nhắc đến sư phụ và sư thúc của tôi, không biết giám đốc Đinh có tin tức gì của hai người không?”
Nói đến hai người này, vẻ mặt của đạo trưởng Diêu cũng trầm xuống, dù sao bây giờ ở Ngọc Hoàng cung chỉ còn mỗi Viên Sĩ Bình có thể gánh vác lực lượng. Nếu như Viên Sĩ Bình xảy ra chuyện gì, Ngọc Hoàng cung chắc sẽ không giữ được quy mô như hiện tại.
“Không biết, cứ chờ tin tức xem sao!” Giám đốc Đinh lắc đầu, nói với tôi: “Tối nay đến nhà tôi ở? Bà nội Đinh sẽ nấu thức ăn ngon cho cô!”
Vừa nhắc đến đồ ăn, bụng của tôi kêu lên hai tiếng, con mèo trắng sắp chết cũng kêu meo meo khiến cho giám đốc Đinh cười thành tiếng.
Nhà cũ của Đinh Gia tôi đã tới vài lần nhưng từ lần đầu tiên đến xảy ra chuyện, tôi chỉ về đây cúng bái hằng năm chứ không bao giờ ở lại ăn cơm.
Nhưng có rất nhiều người đã chết trong nhà tôi, tôi thực sự không muốn trở về, cũng không thể đến khách sạn ở.
Thức ăn rất phong phú, còn đặc biệt chuẩn bị cho đạo trưởng Diêu một phần đồ ăn chay. Vừa ăn xong, đạo trưởng Diêu đã bắt đầu ngồi không yên, ông ta không ngừng nhìn tôi và Trường Sinh, vẻ mặt định nói gì đó nhưng không dám nói.
Tôi thấy ông ta vội vàng, khi ông ta tiếp tục nhìn thì tôi liếc nhìn lại rồi nói: “Ông muốn nói cái gì thì nói đi! Cứ nhìn tới nhìn lui làm cái gì!”
Đạo trưởng Diêu nhìn giám đốc Đinh ở bên cạnh rồi thở dài nói: “Gần đây nhân viên của Ngọc Hoàng cung bị tổn thất khá nhiều, tôi chuẩn bị đi xuống chiêu mộ mấy người lên đây. Không biết hai người có hứng thú đi cùng không?”
Không phải nói về Nguyên Gia sao? Cũng không phải nói đi tìm sư phụ sao?
Điều này khiến cho tôi nhất thời không thể tiếp thu được, tôi cẩn thận nhìn đạo trưởng Diêu từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Ông định đi xuống tuyển người sao? Thế ông định đi nơi nào?”
“Đầu năm nay, những người làm đạo sĩ chắc chắn là những người đến từ vùng núi hẻo lánh! Những đứa trẻ trong thành phố ai thèm làm đạo sĩ cơ chứ!” Đạo trưởng Diêu cười nói với tôi.
Tôi vẫn không tin được nhưng ánh mắt Trường Sinh lại lóe lên, trước khi tôi mở miệng đồng ý thì cậu đã đồng ý trước rồi.
Sau đó, đêm đó tôi còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã bị Trường Sinh kéo lên xe Ngọc Hoàng cung.
Lúc này đã gần nửa đêm rồi, tôi không nghĩ rằng đạo trưởng Diêu gấp gáp như vậy, thế mà vẻ mặt của Trường Sinh lại hiểu rõ nhìn đạo trưởng Diêu.
Cho đến khi cảm thấy ngượng ngùng, ông ta mới chịu nói ra sự thật.
Mặc dù Ngọc Hoàng cung nằm ở Hoài Hóa nhưng vẫn giữ liên hệ với một số đạo quán nhỏ ở phía dưới. Gần đây có một tin tức, trong thôn đột nhiên xuất hiện một thần đồng giống hệt với một người vừa mới mất. Quan trọng hơn là giọng nói và động tác đứa bé này không khác gì người đã mất đó.
Ngay khi biết tin, người dân khắp nơi đã đến hỏi thăm đứa bé thần đồng này.
Nhưng điều kỳ lạ ở đây là, có rất nhiều người đã chết ở vùng lân cận đó, và những người đó đều chết mà không có bệnh tật hay tai nạn gì.
Những người trong đạo quán lập tức nghi ngờ đứa bé thần đồng đó đã giở trò quỷ gì. Khi họ sai người đi kiểm tra lại không phát hiện được cái gì, cho nên mới nhờ Ngọc Hoàng cung tới hỗ trợ
Một giọng nói lớn từ bên ngoài vang lên: “Con mẹ mày không có mắt hả! Đâm chết người rồi! Đâm chết người rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.