Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 10: Cổ Trạch Kinh Hồn




Tiếng chuông gọi hồn dồn dập, bị con quỷ xinh đẹp kia búng một cái lập tức dừng lại, tôi ngước mắt nhìn cô ta, thì phát hiện ra tướng mạo cô ta giống phu nhân Đinh đang nằm trên giường đến tám phần liền, chỉ có điều là nhiều thêm vài phân tà khí thôi.

Tôi chớp mắt, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn cô ta, hỏi: “Chị ơi, chị là ai thế?”

“Ta là ai hả?” Mỹ nhân cười nhạt một tiếng, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, mang theo hơi lạnh lướt qua mặt tôi, nhìn về phía mà tôi vừa tới, thở dài đáp: “Ta cũng không nhớ rõ ta là ai nữa rồi!”

“Tật!” Tôi tức tốc kết ấn, nhanh như chớp ném một tấm Phược Linh Phù về phía cô ta.

“Ồ! Tiểu quỷ nhanh nhạy đấy!” Mỹ nhân lạnh lùng cười, đôi tay nhẹ nhàng giơ lên, tấm Phược Linh Phù cứ như vậy đã bị dập tắt.

Tôi mở to hai mắt bất lực nhìn cô ta, trong lòng âm thầm hối hận mình đã quá nóng vội, sư phụ và những người khác thế mà vẫn chưa theo kịp.

Từ từ!

Đám người sư phụ đâu mất rồi?

Tôi vội nhìn quanh, vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ra ánh sáng lạnh vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, những đám mây lặng lẽ vẫn bất động nằm nơi đó.

Đây là bên trong kết giới*, lòng tôi yên tâm hơn chút, ít nhất không phải sư phụ chẳng quan tâm gì tôi.

(*Kết giới: Vùng không gian được bao lại bằng pháp thuật, cách biệt với thế giới vật chất bên ngoài)

Chỉ là tôi thực sự không biết phải làm gì mới xong với con hồng y mỹ quỷ có thể tạo ra cả kết giới này.

“Sợ rồi sao?” Trong mắt mỹ nhân ngậm đầy huyết lệ, hé miệng cười tủm tỉm nhìn tôi, nói: “Ta ở chỗ này mấy chục năm rồi, không gì có thể thức tỉnh ta, nhưng ngươi lại khiến ta cảm thấy khao khát.”

Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng của cô ta khoan thai khép mở, trong đầu gấp gáp suy nghĩ biện pháp chạy trốn. Tôi không mang theo pháp khí, nhưng mà thân đang ở trong kết giới của người ta, cho dù có pháp khí cũng chẳng tác dụng gì, chúng cũng sẽ giống Chuông Chiêu Hồn thôi, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

“Chị ơi em sợ lắm!” Nước mắt lã chã rơi, tôi ngoạc mồm, dùng sức khóc to, nói, “Em sợ lắm!”

“Sợ mới đúng chứ. Chỉ có lúc sợ thì máu mới là ngọt nhất.” Mỹ nhân vẫn cười nhàn nhạt, thậm chí đôi mắt phượng ngậm huyết lệ cũng tràn đầy vẻ thèm khát.

Trong lòng tôi thầm mắng, phí công giả vờ đáng thương rồi, chưa thấy qua ai nói đến hút máu lại nhẹ nhàng như vậy.

Ném cái Chuông Chiêu Hồn trong tay xuống đất, đôi tay kết ấn, một lá Dẫn Lôi Phù hùng tráng lao về phía cô ta nổ mạnh.

Nếu muốn uống máu tôi, cũng phải xem thử xem răng mình có tốt không đã!

“Bùm!”

Dẫn Lôi Phù tụ tập chính khí thiên địa, nhưng ở bên trong kết giới này, nó chỉ có thể đẫn thiên lôi giáng xuống kết giới. Dẫn Lôi Phù giáng sấm sét xuống lập lòe bên cạnh cô ta, nhưng lại không mảy may tổn thương đến cô ta.

“Ha ha ha, sợ hãi thêm nữa đi, tim đập nhanh hơn nữa đi!” Mỹ nhân như họa càng tươi cười vô cùng quỷ dị.

Nhân lúc cô ta còn đang cười vui sướng, tôi lập tức móc từ trong ngực ra một tấm giấy vàng trống, vội vàng cắn ngón giữa tay phải, miệng niệm chân ngôn, tay trái nắm phù, tay phải tức tốc bay múa.

Tôi đã từng thấy sư phụ vẽ bùa vô số lần, lúc vẽ phải chú ý tập trung toàn bộ tinh thần, ngậm thần ngưng khí, cuối cùng chấp bút, vẽ nên trong một nét.

Tôi chưa bao giờ vẽ bùa, nhưng cũng đã âm thầm dùng bút lông lén luyện tập rất nhiều lần, sư phụ nói loại bùa tốt nhất là dùng máu của chính mình để vẽ.

Pháp khí không thể dùng được, bùa mượn ngoại lực cũng không tiến vào được, vậy tôi cũng chỉ có thể dùng bản mệnh tinh huyết mà vẽ lấy một tấm thôi.

Nét cuối cùng vừa dứt, tay trai tôi chấp ấn, lá Dẫn Lôi Thiên Canh Phù ác liệt đánh về phía con quỷ.

“Rầm!” Một luồng sáng trắng từ thiên không giáng xuống, dẫn theo thiên lôi uy nghiêm thế không thể đỡ đánh xuyên qua kết giới.

“A!” Nụ cười của mỹ nhân còn chưa kịp dứt đã thảm thiết hét lên một tiếng, không thể tin nổi nhìn tôi, huyết lệ trong mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

“Xèo xèo…”

Một tràng âm thanh thiêu cháy truyền đến, đầu tôi cực độ choáng váng nhưng vẫn cố nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy lá bùa dẫn đường vẫn đang lơ lửng trong không trung, sư phụ, sư thúc và ông chủ Đinh đang ở phía sau cách tôi có mấy bước.



Ngoài ra còn nhiều thêm một cái hố rộng khoảng mười mét trước mặt tôi, những chuyện ban nãy chỉ như một giấc mộng.

“Bé Dương!” Sư thúc lúc này hoảng hốt vội chạy lên, vừa đỡ lấy đã hỏi tôi bị làm sao vậy.

Tôi vội vàng cất lá Khiên Dẫn Phù đi, kể hết lại chuyện vừa rồi cho sư phụ nghe.

Nhưng tôi mới vừa miêu tả dung mạo của con quỷ xinh đẹp kia, sắc mặt ông chủ Đinh đột ngột thay đổi, nhìn tôi, dữ tợn hét lên: “Thật sự là cô ta? Cô ta trở về rồi? Trở về rồi!”

Tôi bị ông ta dọa giật nảy mình, hoảng hốt ôm lấy chân sư phụ.

Băng xong ngón tay cho tôi, khuôn mặt sư phụ nặng trĩu như nước, bảo, chuyện gọi hồn trước cứ để đấy đã, vì tôi đã hao tổn khá nhiều tinh huyết nên phải nghỉ ngơi tử tế.

Tôi biết ông cố ý giấu tôi, giống như năm đó tôi ở vùng đất giấu xác, tại sao đôi mắt vừa phát sáng lại có thể gây tổn thương đến đám yêu ma kia, ông cũng không chịu nói cho tôi biết.

Tôi đẩy ông ra, bĩu môi đi nhặt chiếc Chuông Chiêu Hồn đã bị ném lên.

Nhưng vừa cúi người, một luồng gió lạnh từ trong hố thổi về phía tôi, mang theo cả mùi thối rữa mục nát.

Tôi vội vàng nhìn kỹ hơn, chỉ thấy ở góc hố lộ ra nửa bên cửa hang đen âm âm to bằng cái bàn, dưới ánh trăng lạnh lẽo thổi ra từng trận âm phong.

“Sư phụ!” Tôi cũng không quan tâm đ ến việc giận dỗi nữa, lập tức kéo sư phụ lại nói cho ông hình dạng của cái hang.

Sư thúc vốn đang khoanh tay lạnh lùng nhìn ông chủ Đinh phát cuồng, lúc này nghe tôi nói bên dưới sân sau có một cái hang lớn nên cũng bước nhanh hai bước tới.

Mặt đất bị Dẫn Lôi Thiên Canh Phù vẽ từ bản mạng tinh huyết của tôi đập ra một vùng cháy đen, nếu không phải tôi cúi xuống nhặt chuông thì sẽ không chú ý đến nơi đó lộ ra một cái hang.

Sư phụ lấy Cửu Chuyển La Bàn ra đưa cho tôi, tôi quay nó hai lần, lại thấy kim chỉ quay càng lúc càng nhanh, lúc hướng Nam, lúc hướng Bắc, ở đây âm khí rất nhiều, ban nãy bùa dẫn lôi lại khiến dương khí quá thịnh, thành ra tạm thời không xác định được hơi thở.

Tôi ngừng lại, nói với sư phụ là không dùng nổi, phải đến ngày mai mới thăm dò ra được.

Sư thúc cầm đèn pin soi thử vào trong, mặt đen sì nhìn ông chủ Đinh đang thất hồn lạc phách bên cạnh, cười lạnh nói: “Gia tài của lão bất tử không ít nhỉ? Trong nhà còn giấu cả mộ cổ cơ đấy!”

Ông chủ Đinh lúc này cứ như người mất hồn, chỉ không ngừng lẩm bẩm rằng cô ta về rồi, về rồi…

Tôi đoạt lại ba lô từ tay sư thúc, rót một cốc nước trong bình giữ nhiệt, hóa một tấm Định Thần Phù cho ông chủ Đinh uống.

Một lúc sau, ông ta đã không còn lẩm nhẩm lầm nhầm nữa, nhưng đôi mắt lại trở nên đờ đẫn.

Ông ta dặn chúng tôi đi nghỉ ngơi trước đã, ông ta sẽ sai người đào cái hố ngay trong đêm, mọi chuyện đợi ngày mai lại giải quyết.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi phát hiện ra trong mắt ông ta có một tia cuồng nhiệt.

Trở lại phòng, phu nhân Đinh vẫn nằm đó bất động, không những không gọi được hồn về mà còn chọc ra một ngôi mộ cổ nữa.

Với cả lại nhiều thêm một con diễm quỷ trông giống bà ấy đến tám phần, tu vi còn lợi hại vô cùng.

Sau khi uống chút nước nóng, tôi mới định thần lại, theo lời sư thúc kể thì họ đã đi theo tôi suốt quãng đường tới hậu viện, nhưng đi được nửa đường thì tôi bỗng khựng lại, không thấy động đậy gì nữa, Chuông Chiêu Hồn của tôi lại không ngừng rung.

Nhưng họ gọi thế nào tôi cũng không đáp lại, chỉ ch ảy nước mắt giàn giụa nói sợ, khiến cả sư phụ tôi cũng mềm lòng.

Nhưng tôi chỉ cực kỳ tò mò về danh tính của con quỷ xinh đẹp đó, nửa nằm trên đùi sư phụ, đáng thương vô cùng xin sư phụ hỏi ông chủ Đinh giúp tôi.

Nhưng nhìn vẻ mặt hồn phách trên mây của ông chủ Đinh, tôi đã biết mình hết đất diễn rồi.

Đêm, tôi nằm trên chiếc giường lớn êm ái, nghe tiếng khoan đục ở hậu viện, sư phụ và sư thúc bảo phải đến chỗ cổ mộ để bài trận, dặn tôi đi ngủ sớm đi.

Nhưng nghĩ đến mỹ nhân vừa gặp ban nãy, tôi vẫn không nén được tiếng thở dài, một con quỷ xinh đẹp lại còn lợi hai như vậy, ngay cả âm long cũng không muốn ngóc dậy kháng cự nữa…

Nhớ tới âm long, lúc này tôi mới thấy không đúng, âm long rất thích tầm âm thám huyệt, nhưng tại sao lúc gặp mỹ quỷ kia, tên này lại không có chút phản ứng nào vậy?



Tôi thô lỗ kéo âm long ra khỏi eo như rút thắt lưng, nhưng tên này chỉ gục đầu xuống, bộ dạng mê man bất tỉnh.

Định mệnh!

Kể từ lúc cái tên không biết từ đâu tới này cắn nuốt quỷ đói xong, hình như vẫn luôn ngủ say không tỉnh thì phải.

Đó là một cái gương, là một cái gương đồng khắc hoa, hai người phụ nữ trông gần giống nhau đang cười đùa trước gương, giúp nhau chải chuốt trang điểm, quần áo tương tự, trang dung tương tự, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn tương tự.

Tôi thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác như mình chính là tấm gương trước mặt họ, quan sát họ vui vẻ.

Nhưng trước mắt vừa chuyển, hai người phụ nữ lại không ngừng tranh cãi trong phòng, một người bật khóc tát cho người kia một cái.

Sau đó trước mắt tối sầm lại, thân thể tôi nặng nề rơi xuống, màu máu tươi bao phủ ánh mắt, lạnh băng và tuyệt vọng vây lấy thân thể tôi.

Tiếp theo là bóng tối vô tận, cơ thể tôi vẫn như cũ không ngừng rơi xuống, cảm giác không trọng lượng khủng khiếp, trộn lẫn với cực độ cay đắng tuyệt vọng, khiến tôi không khống chế được mà hét lên thật to.

Nhưng cổ họng có cảm giác bị xé rách, tôi thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

Lòng tôi chợt sáng tỏ, đây là một cơn ác mộng, một trong hai người phụ nữ là phu nhân Đinh, còn người kia là hồn ma xinh đẹp như tranh mà tôi từng gặp.

Nhưng dù cho tôi có nỗ lực vặn vẹo cơ thể thế nào, cũng không thể ngăn được cảm giác đang rơi này, một đôi mắt đẫm huyết lệ từ trên cao nhìn xuống tôi.

“Tật!” Trong lòng tôi vội vàng niệm chú ngữ, lại nhận ra mình không phát ra được âm thanh, hai tay kết ấn cũng không thể được.

Cứ rơi xuống, chỉ còn bi thương vô tận cùng với oán hận vô tận, những loại cảm xúc đó chồng chất lên thân thể tôi, khiến trái tim tôi nháy mắt tràn đầy nỗi căm thù.

Đôi mắt ấy vẫn lạnh lùng nhìn tôi, lại hệt như đang nhìn một món ăn, hai giọt huyết lệ nơi khóe mắt thoạt trông cực kỳ yêu dị.

Không ngừng sa xuống là hiện tượng thất dương, âm khí thăng lên, dương khí hạ xuống mới là âm dương tương đối, nay tôi không ngừng rơi xuống thế này chính là biểu hiện của việc dương khí sa sút.

Tâm trí tôi vô cùng minh mẫn, nhưng toàn thân mềm yếu vô lực, cảm giác không trọng lực khiến tim tôi đập như trống trận.

Tôi lại há miệng ra, bắt đầu có chút hoảng loạn, cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, khạc nước bọt lẫn máu nhổ ra ngoài, miệng quát to một tiếng.

Thế ròi tôi nặng nề lăn xuống giường, ngã đến mức đầu váng mắt hoa, mà bên tai dường như vang lên một tiếng thở dài đầy thất vọng.

Tên âm long quấn bên thắt lưng bất mãn bò lên cổ tôi, giương hai hốc mắt thâm sì lên nhìn tôi đầy vẻ trách móc.

Nghĩ đến cảnh quái dị trong mộng, tôi xách ba lô ở một bên lên, gấp rút chạy ra ngoài, lúc này đi tìm sư phụ mới là an toàn nhất.

Vừa mở cửa, một luồng khí lạnh đã ập vào, ngọn đèn sáng trắng ngoài hành lang trông cũng âm lãnh đến kỳ lạ.

“Sư phụ!” Tôi hoảng sợ há to miệng hô.

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió thu buốt lạnh quét qua tán cây, tôi siết chặt ba lô trong tay, liều mạng chạy về phía hậu viện.

Lúc này sư phụ và sư thúc nhất định đang đào mộ cổ ở đằng đó, mọi người trong cổ trạch cũng đều đã đến đó.

“Khà! Khà!”

Mới chạy được hai bước, bên tai lại vang lên một tràng cười lạnh thấu xương.

Lại là con ma mặc sườn xám đỏ kia, tôi đã quá phiền với cái thứ âm hồn bất tán này rồi, vừa chạy vừa móc trong lòng ra hai lá Dẫn Lôi Phù, đập thẳng về phía phát ra âm thanh.

“Khà! Khà!”

Hai chân vốn đã mềm nhũn ra, mắt thấy cổng vòm của hậu viện ngay trước mặt, tiếng cười sởn gai ốc kia vẫn như bóng với hình bám theo.

Tôi cấp tốc nhảy qua cổng vòm, lại thấy công cụ rơi rải rác đầy đất, trong cái hố bị tôi nổ ra đó lộ ra một cửa hang to tướng tối om, mà ngay bên ngoài cửa hang…

Một mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, tôi nhìn xuống mặt đất dưới chân mình, đỏ tươi như máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.