Tôi Là Một Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 5: Em bé ma




Đường Ninh nhìn chằm chằm vào nụ hôn trên mu bàn chân của Mộ Diệc Kỳ, như thể cậu không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đôi chân mảnh khảnh,yếu ớt rơi vào trong tay Mộ Diệc Kỳ, rõ ràng là Mộ Diệc Kỳ đang quỳ, nhưng hình như anh đang quỳ trên mặt đất nhặt những bông hoa trắng như tuyết, tỉa cành theo ý mình rồi cầm bằng bàn tay của anh ấy để chơi và xem chúng.
“Em đi tắm rửa trước đi.” Mộ Diệc Kỳ ngẩng đầu, giọng điệu ôn nhu, thái độ rất tự nhiên, xem ra cảnh hôn chân Đường Ninh vừa rồi là chuyện bình thường.
Đường Ninh đột nhiên cảm thấy đầu cậu ầm lên một tiếng, cậu còn độc thân, không biết tình yêu giữa những người yêu nhau.
Khi họ vào phòng tắm, Đường Ninh rót một ly nước súc miệng cho Mộ Diệc Kỳ, sau đó cậu bắt đầu đánh răng.
Răng của cậu rất trắng và đẹp, giống như thịt trái cây đầy đặn sắp xếp đều nhau, bọt trắng bám trên môi hồng nhạt, có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ ướŧ áŧ một chút.
Đường Ninh đang đánh răng được nửa đường, nhìn qua gương, cậu thấy Mộ Diệc Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, nhìn cậu chăm chú đánh răng, đôi mắt sau ống kính rất tập trung, dường như anh đang xem một nghiên cứu học thuật nào đó.
Ngừng xuống và nhổ nước súc miệng ra.
Mộ Diệc Kỳ xoay người cầm khăn mặt có nhiệt độ thích hợp, không đợi Đường Ninh từ chối, liền nhẹ nhàng lau hai má cho Đường Ninh.
Với hơi nước trên mặt Đường Ninh, cậu thì thào, “Mộ Diệc Kỳ, anh nên ra ngoài trước.”
“Hả?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Đường Ninh tiếp tục thì thầm, mặc dù cậu không biết tại sao mình lại gặp nhu cầu bình thường vào lúc này. Hãy giữ giọng nói nhẹ nhàng trước mặt Mộ Diệc Kỳ.
“Tối hôm qua Tiểu Ninh đã nói gì với anh là…,” Mộ Diệc Kỳ nói với một chút khó hiểu, “ Chúng ta phải ở bên nhau mà.”
Đường Ninh lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua… Em Bé Ma…
[Hệ thống, ban ngày sẽ xuất hiện ma sơ sao? ]
[Bình thường thì không. 】
Thường thì không, nếu có những trường hợp đặc biệt thì sao?
Đường Ninh vốn là rụt rè, tối hôm qua liên tiếp bị dọa sợ ba lần, hiện tại cậu gần như là một con chim kinh ngạc, “Vậy thì… anh có thể ở lại với tôi.”
Đôi mắt phượng sau mắt kính cong cong, “Được rồi. ”
Đường Ninh xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
Nhìn thấy phòng tắm này, Đường Ninh nhớ lại những dấu tay đẫm máu ảm đạm trên tường đêm qua, dày đặc chồng lên nhau, giống như bị đổ sơn đỏ vậy...
Đôi môi mỏng thì thầm bên tai cậu.
Một cảm giác khó tả tràn ngập óc cậu, nước đổ như thác, hai đùi Đường Ninh run lên vì xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đôi mắt ầng ậng nước, như sắp khóc, "Anh... Anh... ”
Vụng về đến nỗi cậu không biết phải nói gì.
Mộ Diệc Kỳ bóp cằm Đường Ninh, hôn lên đôi môi đang run rẩy, khiến Đường Ninh hoàn toàn choáng váng.
“Nụ hôn chào buổi sáng.” Anh cười.
Đường Ninh không thể cười một chút nào.
Cậu xấu hổ đến mức không thể hòa hợp với Mộ Diệc Kỳ được nữa.
[Hệ thống, tôi chỉ có thể ôm đùi Mộ Diệc Kỳ trong ngục tối này sao? 】
【Lục Hưng Anh, bạn trai cũ của "bạn". 】
Hệ thống trân quý lời nói như đường vàng.
[Anh ta cũng có thể xua đuổi ma trẻ sơ sinh sao? 】
Hệ thống không nói.
Tại bàn ăn tối, khi Mộ Diệc Kỳ đề nghị đưa Đường Ninh đến phim trường, Đường Ninh đã từ chối Mộ Diệc Kỳ.
"Tôi quấy rầy công việc của anh là không tốt. Ban ngày anh có thể đi làm, buổi tối nhớ trở về nhà." Đường Ninh làm ra hình ảnh một người bạn trai chu đáo.
Sau khi cắt thịt bằng dĩa, Mộ Diệc Kỳ cho miếng thịt vào miệng và nhai từ từ, anh ấy nhìn Đường Ninh và khen “Tiểu Ninh ngoan quá.”
Khi anh ấy đi ra ngoài, Mộ Diệc Kỳ đã mặc một bộ đồ vào. Đường Ninh đi tới giúp anh thu dọn, trước khi đi, Mộ Diệc Kỳ đột nhiên nói: “Tiểu Ninh có thể đi bất cứ nơi nào trong biệt thự này, nhưng đừng xuống tầng hầm.”
Đường Ninh có chút kỳ quái, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Mộ Diệc Kỳ liếc nhìn thời gian và nói rằng đã muộn, sau đó vội vàng rời đi.
Đường Ninh là người duy nhất còn lại trong biệt thự, và có thể có một con búp bê giẻ rách được giấu trong bóng tối.
Nhận thức này khiến Đường Ninh bồn chồn.
Đường Ninh mở điện thoại, mở sổ địa chỉ, tìm thấy tên của Lục Hưng Anh, trước khi bấm gọi, Đường Ninh đã hỏi hệ thống, “Tôi có thể nói cho anh ấy biết về con ma mà tôi đã gặp phải không? ‘’.
[Vâng. 】
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có kết nối, trong điện thoại truyền đến một giọng nam lười biếng, “Đường Ninh, buổi sáng gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì sao?”
Đường Ninh sửng sốt một chút, “... "
Bên kia cuộc gọi. Người trên giường như muốn lăn lộn trên giường bật ra một tiếng cười rõ ràng," Oa, EM thật khách sáo, em có chuyện muốn hỏi anh sao?
’’Tôi đã gặp ma.Tôi không đùa đâu. ”Đường Ninh nghiêm túc nói,“ Anh có thể đến không? ”
”Này, anh rất bận, nếu không đến được thì phải làm sao?” Lục Hưng Anh hỏi.
Đường Ninh không chút do dự nói: “Vậy tôi sẽ tìm Mộ Diệc Kỳ.”
Người ở đầu điện thoại bên kia vừa mắng vừa hung hăng nói: “Địa chỉ!
(Bày đặt làm màu, làm mè:)))
Trong lúc đợi Lục Hưng Anh ra cửa, Đường Ninh ngồi một mình trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và tìm kiếm thông tin về Mộ Diệc Kỳ, sau khi điện thoại được biến thành một phó bản, cậu có thể truy cập Internet ở thế giới này. Đường Ninh đã xem rất nhiều thông tin về Mộ Diệc Kỳ.
Điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là sự tôn vinh của Mộ Diệc Kỳ Trong làng giải trí thế giới, Mộ Diệc Kỳ là một chú ngựa đen xuất thân từ hư không. Anh có ngoại hình đẹp và diễn xuất của một ảnh đế.
Sau khi ra mắt trong nhiều năm, Mộ Diệc Kỳ chưa bao giờ có bất kỳ tài liệu đen nào, và tất cả những người từng làm việc với Mộ Diệc Kỳ đều hết lời khen ngợi anh ấy.
Kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh rất kém, cậu có một sự ngưỡng mộ tự nhiên dành cho những diễn viên thực lực như Mộ Diệc Kỳ, chưa kể tài năng diễn xuất của Mộ Diệc Kỳ thuộc hàng đầu trong làng giải trí.
Có một lúc, Đường Ninh thậm chí còn hối hận vì đã từ chối đến phim trường với Mộ Diệc Kỳ, cậu muốn xem cận cảnh một diễn viên như Mộ Diệc Kỳ làm việc.
“Cộc cộc cộc….” Tiếng gõ cửa từ cửa sổ trần nhà khiến Đường Ninh chú ý trở lại, Đường Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy một chàng trai cao lớn đẹp trai khác thường đang mỉm cười với mình.
Lục Hưng Anh đang mang một chiếc ba lô cồng kềnh và mặc đồ thể thao, dường như anh ấy có thể sẵn sàng đi bộ đường dài bất cứ lúc nào, khi Đường Ninh mở cửa cho Lục Hưng Anh, Lục Hưng Anh nhanh chóng đưa tay ra bóp mặt Đường Ninh.
“Đừng nhìn như vậy, sẽ rất mệt.” Lục Anh Hưng xấu hổ nói, “Được rồi, hãy nói về chuyện em đụng phải ma, sau khi giải quyết xong thì ăn cơm với anh đi.? ”
Đường Ninh cảm thấy Lục Anh Hưng không đáng tin chút nào, nhưng Hệ thống nói rằng cậu có thể tìm Lục Anh Hưng, nhưng Đường Ninh do dự một lúc, rồi kể cho Lục Anh Hưng nghe tất cả những chuyện kỳ
quái mà cậu gặp phải trên xe buýt và trong biệt thự.
Trong lúc nghe, Lục Anh Hưng “sờ” thấy một thanh sôcôla từ trong ba lô, anh bóc ra đưa một miếng cho Đường Ninh, “Nhãn hiệu này ngon, ăn thử đi?”
Đường Ninh cảm thấy Lục Anh Hưng không nghe lời mình chút nào. Khó chịu, cậu gạt tay Lục Anh Hưng ra.
Tay của Lục Anh Hưng bị đẩy, nhưng đầu của anh ấy lại chụm vào cậu, giống như một con chó bám riết lấy người, "Em nói rằng con ma trườn qua người em, nó thật gầy và mềm, nếu em thực sự chạm vào nó. Liệu nó có để lại dấu vết gì không? ”
Tối hôm qua khi đi tắm, Đường Ninh có nhìn thấy dấu vết do bé ma để lại trên người mình, những vết màu đỏ, một số vết chuyển sang màu xanh lam.
Cậu gật đầu với Lục Anh Hưng.
Lục Anh Hưng nhướng mày, "Thật sao? Tôi không tin, trừ khi..."
"Để tôi xem."
Đường Ninh nhìn chằm chằm vào Lục Anh Hưng một cách thận trọng.
"Oa, em đang nhìn gì vậy? Yêu cầu của em rất hợp lý. Rốt cuộc, những gì em nói đều là thái quá " Lục Anh Hưng ngây thơ nói.
Đường Ninh cũng nghĩ tới, nếu như đặt cậu ở trong tình huống này và nghe người nào đó nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu cũng chính là không tin.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh nghiến răng cởi ba cúc áo sơ mi đầu tiên của cậu, làn da trắng như tuyết, nếu để lại dấu vết sẽ vô cùng chói mắt, lúc này, tầm mắt của Lục Anh Hưng dán chặt lên đó. Những dấu vết vẫn chưa biến mất.
Hai mắt Lục Anh Hưng tối sầm lại.
Thoạt nhìn giống như dấu vết mơ hồ do người người để lại, đặc biệt là quần áo che đi một nửa, càng làm cho người ta suy nghĩ lung tung, Lục Anh Hùng đột nhiên vươn tay chạm vào vết đỏ mềm mại kia...
Đường Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Anh Hưng buông tay ra, nhắm mắt lại, há miệng nuốt một miếng sô cô la, gõ ngón tay gõ lên bàn cà phê, “Em nhớ biển số xe buýt không? ”
Đường Ninh nhàn nhạt lắc đầu.
Lục Anh Hưng nhấc máy gọi cho ai đó, “À, tôi có chuyện… kiểm tra giám sát cho tôi…”
Cúp điện thoại, Lục Anh Hưng nhìn Đường Ninh, “Em giả vờ ở đây có phiền không? Một chiếc máy ảnh? Tôi muốn xem liệu tôi có thể chụp được cái thứ chết tiệt mà em đã nói hay không. "
"Mộ Diệc Kỳ sẽ trở lại sớm..." Đường Ninh trong tiềm thức nghĩ đến Mộ Diệc Kỳ.
“Em đang lo lắng cho Mộ Diệc Kỳ?” Lục Anh Hưng nhấc chân lên, “Tôi sẽ lắp camera để xem em.”
Đường Ninh suy nghĩ một lúc, “Vậy thì anh phải hứa không được‘ tiết lộ ’thông tin của Mộ Diệc Kỳ. ”
Lục Anh Hưng nói vâng.
Đường Ninh: "?"
Lục Anh Hưng nghiêm túc nói, "Em phải đi cùng tôi ăn hai bữa."
Đường Ninh: "... Được rồi."
Lục Anh Hưng tiếp tục bới đồ đạc trong ba lô ra. Anh ta lấy ra hai tờ trăm tệ. và đưa chúng cho Đường Ninh., Dưới ánh mắt hoang mang của Đường Ninh, Lục Anh Hưng cười vui nhộn, "Không phải em nói rằng con ma đó sẽ nằm trên gối của em vào ban đêm sao? Hãy để tiền dưới gối khi em ngủ. Chúng ta sẽ dùng phép thuật để đánh bại ma thuật. ”
[Hệ thống, cái này hữu dụng sao? 】
Hệ thống bỏ qua Đường Ninh.
Đường Ninh lấy hai trăm đô la, cậu thấy Lục Anh Hưng tiếp tục bới đồ đạc vào ba lô, rồi lấy ra một xấp giấy bùa, "Tôi lấy xấp giấy rách nát này từ một người được cho là bậc thầy. Tôi không biết nó có hiệu quả không, nhưng tốt hơn là đốt nó bằng nến thơm. ”
Đường Ninh cầm lấy đống lá bùa.
Lục Anh Hưng đưa cho cậu một miếng sô cô la khác, "Nó rất ngọt. Lần sau nếu sợ hãi, thì hãy ăn nó."
Lần này, Đường Ninh cầm lấy miếng sô cô la, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
‘’ em đã thay đổi. ”Lục Anh Hưng đột nhiên nghiêm nghị nói.
Đường Ninh đang cầm trong tay viên sô cô la không biết mình đã hỏng tính cách ở đâu, có chút hoảng hốt nhìn Lục Anh Hưng.
"Em trước kia trực tiếp nói cảm ơn chồng mình,bây giờ làm sao em cứu được chồng mình?"
Đường Ninh: "?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.