Tôi Là Jemima

Chương 9:




“Em không ngại phải đi bộ chứ?” Ben Williams hỏi khi cửa trước đóng lại đằng sau lưng họ. “Anh nghĩ chúng ta sẽ đến quán bar trên đường chính.”
“Không, em đi được mà,” tôi nói nhanh vì đang vất vả theo kịp những sải bước dài của Ben, và do đó phải cố để không hụt hơi.
“Em có những người bạn cùng nhà lạ thật đấy.” Ben chủ động lên tiếng sau một quãng im lặng. “Anh đoán bọn họ không thường xuyên cư xử như thế.”
“Hoặc trông như thế,” anh thêm vào, như một lời bổ sung.
“Không. Bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài. Đó là lúc họ đẹp nhất đấy.”
Ben cười. “Bọn họ là người thế nào?” Không phải anh quan tâm, anh chỉ đang cố bắt chuyện mà thôi.
“Cũng được,” tôi nói, rồi cầu cho anh không quan tâm, cầu cho anh không thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ, và những chiếc lô mềm dựng đứng trên đầu họ. “Họ là những người dễ chịu, nhưng em sẽ không nói rằng bọn em là bạn.”
“Họ làm gì vậy?”
“Lễ tân ở hãng quảng cáo Đường cong.”
“Gì cơ, cùng nhau á?”
Tôi gật đầu.
“Họ đã bao giờ hoàn thành việc gì chưa?”
“Em không nghĩ công việc của họ căng thẳng gì lắm đâu.” Tôi lặng lẽ nghĩ về những cuộc trò chuyện của Sophie và Lisa, luôn luôn về đàn ông.
“Thật ra,” tôi nói suy nghĩ ấy thành lời, “em nghĩ là bọn họ chưa từng nói chuyện về ‘công việc’.”
“Anh cá họ là kiểu phụ nữ hẹn hò với những gã đàn ông giàu có, đi những con xe tốc độ, kiểu người có những mối quan hệ chóng vánh.”
Tôi nhìn Ben, cười hoài nghi. “Khá đấy. Sao anh biết được nhỉ?”
Ben cười. “Anh biết mà.”
Ben biết vì Ben đã từng diễn cảnh đó rồi. Không phải trong vai một gã đàn ông giàu có, đi một con xe tốc độ, mà là chính bản thân anh, vì Ben có thể thâm nhập vào bất cứ môi trường xã hội nào nhờ vẻ bề ngoài của mình.
Hồi đó, Ben mới rời Đại học Durham, nơi anh rất được yêu mến, cả với tư cách bạn trai lẫn vai trò một người bạn. Anh là chàng trai vàng của trường, còn Richard, bạn thân của anh, đã sống hai năm ở London và len lỏi vào thế giới của những người trẻ giàu có tại quận Chelsea, Richard chào đón Ben về nhà với vòng tay rộng mở và những bữa tiệc xa hoa.
Ben gặp những nữ thừa kế, nhà quý tộc nhỏ, bọn châu Âu kệch cỡm, và những ngôi sao be bé. Anh đến dự tiệc với những người mà anh chỉ thấy trên báo chí khi thi thoảng vớ lấy một tờ tạp chí của bạn gái, và anh ngồi cạnh họ, nói chuyện với họ như một người ngang hàng.
Phần lớn mọi người không muốn bước vào thế giới này. Và dù muốn thì nhiều người cũng không biết cách đặt chân vào đó. Ben đã có cơ hội hàn huyên cả tối với ngôi sao của một trong những phim truyền hình dài tập được yêu thích nhất nước, một cô gái với nước da ôliu, mái tóc đen dài, và đôi môi hờn dỗi, cô gái được hâm mộ nhất nước Anh vào thời điểm đó.
Khi Ben bước vào phòng - một bữa tiệc được tổ chức ở một trong những nhà hàng sang trọng nhất London - anh đã nhận ra cô và tim anh bắt đầu loạn nhịp. Mới sáng hôm đó thôi, anh đã đọc tin về cô trên báo, cô đã chia tay người bạn trai không kém phần nổi tiếng, một ngôi sao của bộ phim truyền hình cạnh tranh như thế nào, và có lúc cô thích ở một mình, có lẽ khoảng năm phút, ra sao.
Ben khao khát được gặp cô, nhưng làm sao ta có thể tiếp cận với một người xinh đẹp và nổi tiếng đến thế? Ngay cả Ben cũng không đủ tự tin để làm việc đó.
“Cậu gặp Laurie chưa?” Richard tình cờ hỏi Ben sau khi hôn cả hai bên má cô và được Laurie dễ thương gửi tặng một cái ôm ấm áp.
“Chúng tôi chưa gặp nhau,” Laurie nói, cô không rời mắt khỏi Ben và cười thật tươi khi chìa tay cho anh bắt, nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt cô và mang lại vẻ ấm áp tuyệt vời nhất trong ánh mắt cô, đó cũng là những gì Ben cảm thấy lúc ấy.
“Tôi là Laurie,” cô bắt tay anh, nói.
Ben suýt nữa thì buột miệng, “Tôi biết,” nhưng thật may là anh đã không làm thế, tỏ ra bạn nhận ra một ai đó không phải là việc nên làm trong giới này, chớ nên, trừ phi bạn nổi tiếng ngang họ.
“Tôi là Ben,” anh nói, nở nụ cười hoàn hảo và cố không để lạc mất mình trong đôi mắt to màu nâu của cô.
Họ dành phần còn lại của buổi tối cười dịu dàng với nhau, và sau một lúc, Ben quên mất cô là Laurie, người phụ nữ được khao khát nhất nước Anh, cô đã trở thành một Laurie xinh đẹp mà anh cùng trò chuyện ở một bữa tiệc.
Anh không hỏi xin cô số điện thoại. Không phải anh không muốn, bởi đó là điều Ben muốn hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng anh cho rằng cô đã quen với việc được tán tỉnh, cô sẽ chẳng bao giờ thích anh. Đúng là họ đã nói chuyện rất hợp, nhưng không, cô sẽ không đời nào thích anh, Ben Williams, một phóng viên tin tức tập sự.
Vậy mà kỳ diệu làm sao, Laurie lại là người gọi điện. Cô xin số từ Richard, gọi cho anh và mời anh tới một bữa tiệc. Một bữa tiệc, nơi họ say nhau như điếu đổ khi sự ham muốn lẫn nhau được đáp lại, sự ham muốn ấy kéo dài trong ba tháng, ba tháng xa hoa và tiệc tùng chóng mặt.
Ben hộ tống Laurie đi khắp nơi. Họ tới những buổi công chiếu phim, lễ khai trương nhà hàng, những câu lạc bộ đêm cao cấp, và thực tế, đó chính là vấn đề. Gần cuối quãng thời gian đó, dù vẫn thích ở bên Laurie, nhưng anh bắt đầu cảm thấy nếu người ta có làm lễ khai trương một cái chuồng gà thì Laurie cũng sẽ tới dự.
Cùng Laurie, anh giao thiệp với những con người đẹp đẽ. Trong những dịp hiếm hoi, anh thậm chí còn đi sượt qua vai Sophie và Lisa, những người chẳng bao giờ thực sự được mời, mà chỉ đi cùng những gã đàn ông quyến rũ mới chài được, nói thế không có nghĩa Ben từng để ý đến họ, anh quá bận rộn với vai trò bạn trai của Laurie.
Và như bạn thấy đấy, đó là khởi đầu cho một dấu chấm hết. “Ra anh là người đàn ông bí mật của Laurie,” người ta thường nói vậy và quên tên anh ngay lập tức. “Ra đây là bạn trai của Laurie,” họ nói, lơ đãng chào đón anh trước khi quay sang ai đó nổi tiếng hơn và do vậy, thú vị hơn, ít nhất là trong mắt họ.
Anh buồn chán, và điều đó lộ rõ trên mặt anh. Thi thoảng anh cố nói chuyện với Laurie, cô lại xoa dịu anh bằng những nụ hôn và bảo anh đừng trẻ con như vậy, rằng anh thật ngốc, rằng không ai trong đám người kia đáng để bận tâm hết.
Nhưng bạn thấy đấy, chuyện này đáng phải bận tâm chứ. Đáng bận tâm ở chỗ Laurie phải là trung tâm chú ý ở bất cứ nơi nào cô đến, và cuối cùng, một đêm, Ben tới căn hộ của cô nói với cô rằng chuyện của họ không đi tới đâu cả. Anh nói anh không hạnh phúc, anh thực sự thích cô, nhưng anh không chịu nổi phong cách sống của cô.
Laurie, vì là một diễn viên, nên đã khóc một lúc, van xin anh ở lại, hứa hẹn rằng mọi thứ rồi sẽ khác, nhưng Ben biết là sẽ chẳng có gì thay đổi cả, anh vòng tay quanh người cô và nhẹ nhàng hôn lên trán cô khi chúc cô may mắn và nói lời tạm biệt.
Ben bước ra khỏi căn hộ của Laurie, ra khỏi cuộc đời cô, ra khỏi vòng xoáy của những bữa tiệc, và thành thật mà nói, dù nhớ Laurie, nhất là vào ban đêm, nhưng trong anh vẫn ngập tràn cảm giác nhẹ nhõm.
Bởi vì Ben không giỏi đóng kịch, và dù cho cố mấy đi chăng nữa, anh vẫn không bao giờ thấy hợp với những người giàu cưỡi máy bay như đi chợ đó, và anh cũng chẳng muốn vậy. Ben không mất nhiều thời gian để nhìn xuyên qua vẻ hào nhoáng quyến rũ tới trái tim bất an, những tham vọng, và những khiếm khuyết mà người ta cố che đậy.
Anh ghét cái thực tế là vào những dịp hiếm hoi, khi người ta hỏi anh sống bằng nghề gì - tôi nói hiếm hoi vì phần lớn những người đó quá quan tâm đến bản thân mình nên chẳng để tâm đến bất kỳ ai khác - sự chán ngấy sẽ phủ đầy mặt họ khi anh nói mình là phóng viên của Kilburn Herald.
Ben không bao giờ giấu giếm công việc của mình bởi anh không cần phải làm vậy. Anh đủ an tâm và tự tin để không quan tâm tới suy nghĩ của kẻ khác, và điều mà anh ghét nhất chính là bị đánh giá bởi nghề nghiệp chứ không phải bản thân mình.
Vì thế, Ben quá quen với những phụ nữ như Sophie và Lisa, với những gã đàn ông họ đi cùng, những bữa tiệc mà họ đến, và chắc chắn anh không muốn dính dáng đến phong cách sống của họ. Nhưng dĩ nhiên Jemima không biết điều này. Cả Sophie và Lisa, những người lúc này đang lượn quanh căn hộ, tháo đám lô cuốn tóc dựng đứng khỏi đầu, rửa sạch lớp mặt nạ và trang điểm thật nghề, cũng vậy.
Lát nữa Sophie và Lisa sẽ đi chơi, nhưng hai ả quyết định dạo qua quán rượu và quầy bar trước đã. Họ thấy Jemima và Ben đi bộ ra đường và biết hai người đó sẽ không đi xa, họ sẽ nhanh chóng lên đường lùng sục thôi.
Ben và Jemima tới quán bar, hơi phi lý khi quán bar này nằm ở Kilburn, bởi trông nó như thể phải ở Soho hay Notting Hill vậy.
Những ô cửa sổ cố định cỡ lớn trông thẳng ra đường, và một bức tượng phụ nữ bán thân, loại tượng thường gắn ở mũi tàu trong các bộ phim về cướp biển, âu yếm nhìn xuống từ trên đầu khung cửa.
Ben giữ cửa cho Jemima khi họ bước vào, và ngay lập tức Jemima ước sao họ đã tới một địa điểm khác, một nơi nào đó kém thời thượng hơn, nơi nàng không cảm thấy mình lạc điệu.
Vì mặc dù ở Kilburn nhưng quán bar này đầy ắp những con người thời trang và đẹp đẽ. Kiểu thời trang khác với Soho hay Notting Hill, bụi bặm hơn, ít đồ hiệu hơn, nhưng không phải là không hợp mốt. Không khí ngập tràn khói thuốc và những tiếng cười nhẹ nhàng, Jemiam theo Ben đi tới quầy bar, gõ giày lộp cộp trên sàn gỗ được lau chùi bóng loáng.
Những tấm gương cổ và những bức tranh lạc lõng phủ trên tường, và ở một chỗ nho nhỏ cách xa quầy bar là vài chiếc ghế sofa và ghế bành sờn cũ. Đó là nơi Ben mang đồ uống đến - nửa lít bia nhẹ cho anh và một chai bia Beck’s cho Jemima.
Jemima không phải người nghiện rượu, chưa bao giờ đặc biệt thích vị cồn, cũng chưa từng biết rõ phải gọi gì ở quầy bar khi người ta hỏi nàng muốn uống gì. Gọi vodka hay gin pha tonic thì có vẻ quá già dặn, quá giống cha mẹ nàng; Malibu và dứa, đồ uống duy nhất nàng thích thì quá bình dân, nửa lít hay thậm chí một phần tư lít bia lại quá sinh viên.
Tạ ơn Chúa vì những chai bia ngoại, bởi dạo này Jemima không bao giờ phải nghĩ ngợi. Nàng chỉ gọi một chai bia Beck’s, để biết rằng mình sẽ không lạc lõng.
Ben ngồi xuống một chiếc sofa da nâu nứt nẻ ngay dưới cửa sổ, rồi dịch sang bên, dành chỗ cho Jemima đang chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế bành kê sát đó.
Jemima nhét mình vào chỗ ngồi cạnh Ben, cảm thấy khá dè dặt ở khoảng cách quá gần gũi này, rồi nàng rót bia vào cốc, vì cho dù tất cả chúng ta đều biết uống bia ngoại trong chai thì sành điệu hơn nhiều, nhưng Jemima vẫn không thể làm được điều đó.
“Em thấy thế nào?” Ben hỏi, nhìn quanh chỗ họ ngồi. “Chỗ này ổn không?”
“Tuyệt,” tôi suýt sặc khi căng thẳng uống đánh ực món bia ngoại của mình và tự hỏi tại sao những nơi như thế này luôn khiến tôi cảm thấy lúng túng.
“Công việc thế nào rồi?” Ben mở đầu bằng một câu hỏi mẫu mực, câu bạn thường hỏi khi không biết rõ về ai đó, và thành thật mà nói thì tôi không quan tâm. Anh có mặt ở đây là đủ rồi. Với tôi. Tối nay.
“Chán chết đi được,” tôi đáp lại bằng một câu cũ rích. “Em cứ nghĩ mình thực sự nên bắt đầu tìm kiếm một việc khác, nhưng rồi em vẫn giữ cái hy vọng ngớ ngẩn rằng họ sẽ thăng chức cho em.”
“Họ nên thế,” Ben nói. “Anh biết em viết lại phần lớn bản thảo cho Geraldine và em làm rất tốt.”
“Làm sao anh biết?” Tôi không thể tin nổi là anh biết chuyện đó!
“Ôi thôi nào,” Ben mỉm cười, nói. “Geraldine giỏi điều hành nhưng cô ấy không thể kiếm sống bằng việc viết lách. Anh đã nhìn thấy bản thảo em viết cho cô ấy hôm nay, bài về hẹn hò ấy, Geraldine không đời nào viết được một phần mở đầu như vậy. Anh không nghĩ là cô ấy có thể viết bất cứ phần mở đầu nào cả.”
“Nhưng cô ấy rất tốt.” Tôi luôn cảm thấy có phần tội lỗi khi người ta nói điều gì không hay về Geraldine. “Chúng ta không nên nói cô ấy như vậy.”
“Như thế nào cơ? Anh nói rồi đấy, cô ấy rất tài năng, chỉ là không tài năng ở việc viết lách thôi. Đó là vấn đề của em, Jemima, em là một cây bút xuất sắc nhưng em không có tự tin để trở thành một nhà báo giỏi. Làm báo tức là đào bới, điều đó có nghĩa là gọi hàng trăm cuộc điện thoại, đứng trên ngưỡng cửa nhà người ta, nếu cần, để lấy được tin của họ.
Phải có linh cảm, phải theo đuổi manh mối, không dừng lại cho đến khi có được thứ mình muốn. Em không có bản năng đó, nhưng Geraldine có. Anh biết cô ấy không phải là phóng viên tin tức, nhưng cô ấy có thể.” Anh thận trọng nhìn Jemima. “Em, Jemima, là một cây bút tuyệt vời, quá tài năng để bị uổng phí ở bất cứ tờ báo nào, nói gì đến Kilburn Herald.
“Vậy anh nghĩ em có thể làm gì đây?”
“Anh nghĩ em nên tìm việc làm ở một tạp chí dành cho phụ nữ.”
Tôi nhìn xuống chai bia đã vơi một nửa và bắt đầu vơ vẩn bóc lớp giấy bạc quanh miệng chai. Tôi biết Ben hoàn toàn đúng, mặc dù tôi không chắc mình thích nghe những lời đó từ chính miệng anh. Ý tôi muốn nói nhận ra điểm yếu của bạn là một chuyện, nhưng việc người khác có thể nhìn thấy điểm yếu ấy rõ mồn một, đặc biệt khi người đó tình cờ là Ben Williams, thì lại là một chuyện khác. Nhưng dù đã nói tôi khao khát được làm việc cho một trong những tạp chí bóng bẩy mà tôi vô cùng yêu mến, tôi cũng biết kiểu phụ nữ nào làm việc tại đó, và tôi hiểu quá rõ rằng tôi không sẽ chẳng bao giờ thuộc về nơi ấy.
Kiểu phụ nữ làm việc trong những tạp chí bóng bẩy là những người có thân hình mảnh như bút chì. Họ có những dải tóc highlight và mặt trát đầy son phấn. Họ luôn mặc đồ hiệu màu đen, và luôn luôn, như Geraldine, đeo kính trên đầu để ngăn tóc rủ xuống mặt.
Vào giờ ăn trưa, họ ra ngoài uống rượu rõ lâu, và tối nào cũng tụ tập bạn bè ở những quán bar thời thượng nhất trong thành phố. Tôi không bao giờ có được ngoại hình hay cuộc sống như thế, nhưng tất nhiên tôi không thể nói với Ben điều này, vì thế tôi nhún vai. “Em không biết, có thể anh đúng. Thế còn anh, Ben? Anh là nhà văn hay nhà báo?”
“Thật ra,” Ben ngượng nghịu toét miệng cười, “anh nghĩ mình không thuộc cả hai nhóm đó.” Sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt tôi khi Ben cho tay vào túi và lôi ra một mẩu giấy nhàu nát.
“Đây,” anh nói, đưa nó cho tôi. “Em nghĩ sao?”
Tôi đọc lướt qua rồi đọc lại lần nữa, chậm hơn. “Ý anh là gì? Em nghĩ sao á?” Nỗi kinh hoàng đột ngột chảy khắp mạch máu tôi. Không! Đừng đi! Chúa ơi, nếu anh rời toà soạn thì em còn gì để trông chờ nữa đây? Em sẽ hoàn toàn tuyệt vọng và không muốn tiếp tục nữa.
“Em nghĩ thế nào?” Ben nhắc lại, nhấn mạnh câu chữ theo cách khác. “Em có thể thấy anh xuất hiện trên truyền hình không?”
“Đương nhiên rồi!” tôi nói, bởi Ben cần được trấn an, và sự thực là tôi có thể thấy anh trên truyền hình lắm chứ. Hẳn rồi. “Anh sẽ nổi bật trên ti vi, anh sẽ thật hoàn hảo!”
Ben thở phào nhẹ nhõm. “Em nghĩ anh sẽ được nhận chứ?”
“Họ có ngốc mới không nhận anh. Chắc chắn anh sẽ được phỏng vấn, và em tin là anh sẽ có cơ thành công. Anh có nền tảng báo chí và hàm răng trắng miễn chê, anh còn cần gì nữa nào?” Nghe tôi đi. Tôi thực sự đang giỡn Ben! Tôi, Jemima Jones, đang giỡn anh chàng đẹp trai Ben Williams! Ben cười, khoe hàm răng trắng và tôi đoán anh đang ngạc nhiên trước nét tính cách mà anh chưa từng được thấy ở tôi.
Ben bộc lộ vẻ quyến rũ bằng một nụ cười làm hàng tươi rói, và nói, “Tôi là Ben Williams trên London Today.” Tôi bắt đầu cười, trông anh thật lố bịch, còn anh thì nhướng một bên lông mày, hỏi: “Đó, em thấy thế nào?”
“Răng trắng quá,” tôi cười. “Ngay cả đối với anh.”
“Em xem đơn xin việc của anh có được không?” anh nói. “Anh định mai gửi, nhưng em sẽ cho anh biết ý kiến của em chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Nhưng em không được nói với ai hết. Anh biết có thể tin tưởng em, nhưng anh không muốn bất cứ ai ở chỗ làm biết chuyện này cả.”
Tôi nhìn Ben lấy bản phô tô của lá đơn xin việc ra khỏi cặp táp, và khi anh đưa nó cho tôi, tôi cảm thấy vô cùng tự hào vì được anh tin cậy.
“Thưa bà Diana Macpherson,” tôi đọc thầm. “Về việc: Tuyển phóng viên truyền hình đăng tải trên tờ Guardian thứ Hai tuần trước. Hiện tôi là phó ban biên tập tin tức của Kilburn Herald, nhưng có nguyện vọng chuyển đến làm việc tại đài truyền hình…” Mắt tôi đờ ra khi đọc xong những gì chỉ có thể được xem như một lá đơn chuẩn mực, thứ rõ ràng không thể mang lại cho anh một cuộc phỏng vấn, chứ chưa nói gì đến một công việc.
Tôi đặt lá đơn xuống, cố gắng tỏ ra thành thật như tôi vẫn thế, và nói, “Đó là một lá đơn chuẩn. Nó trình bày tất cả những gì anh cần nói, nhưng nếu anh muốn nghe ý kiến chân thành nhất của em thì em không nghĩ là nó sẽ được việc đâu. Theo em, anh cần một cái gì đó sôi nổi và sáng tạo hơn kia.”
“Ôi lạy Chúa, em nghĩ vậy à?” Mặt Ben xịu xuống. “Anh đã cố viết một cái gì đó thú vị, nhưng anh vội quá nên chỉ viết được điều đầu tiên mình nghĩ đến thôi. Em sẽ không…?” Mắt anh sáng lên khi nhìn tôi.
“Tất nhiên là em sẽ làm!” Tôi cười, vì tôi muốn làm việc đó từ lúc đọc câu đầu tiên rồi. Tôi giật cây bút chì ra khỏi túi, lật tờ giấy lại và bắt đầu ngoáy lên mặt sau.
“Sức khoẻ và làm đẹp có thể không phải ưu thế của tôi,” tôi vừa viết vừa đọc to lên để Ben nghe thấy, “mặc dù tủ đồ trong buồng tắm của tôi chất đầy nước hoa dành cho đàn ông (được những nữ nhà báo chuyên đề ở Kilburn Herald tặng miễn phí), cũng như mối quan tâm tới ngành kinh doanh biểu diễn và giải trí của tôi có thể hạn chế - công việc của một phó ban biên tập tin tức giúp tôi có những sở thích lành mạnh, nhưng nếu được cho một tấm vé công chiếu phim thì tôi sẽ chạy mất dép. Tuy nhiên, kiến thức về tin tức và chính trị của tôi thì rất đáng ngưỡng mộ.
Như đã trình bày ở trên, tôi hiện là phó ban biên tập tin tức của Kilburn Herald. Đó không phải là tờ báo uy tín nhất, tôi tin bà cũng đồng ý với ý kiến như vậy, nhưng lại là nơi lý tưởng cho một nền tảng báo chí vững chắc. Tôi khởi nghiệp với vai trò phóng viên tập sự và đã làm việc ở đây được năm năm. Không cần phải nói cũng biết giờ đã đến lúc phải thay đổi, và tôi tin chắc tương lai của tất cả những nhà báo giỏi nằm ở truyền hình.
Tôi vốn say mê tin tức và chính trị, và là một khán giả nhiệt thành của những chương trình tương tự như chương trình của bà. Tôi e mình không có một cuốn băng mẫu, nhưng tôi có gửi kèm ảnh của tôi cùng với CV. Mong tin bà.”
“Đây,” tôi nói, đập mạnh bút xuống trong khi Ben lắc đầu ngạc nhiên.
“Chúa ơi, Jemima,” anh nói, đọc lại những gì tôi vừa viết. “Em tuyệt thật đấy.”
“Em biết,” tôi thở dài. “Em chỉ mong người khác cũng nhận ra.”
“Rất tài tình,” anh nói, nụ cười tươi rói lan toả trên khuôn mặt.
“Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ben ạ, người ta có thể thích hoặc không, nhưng dù thế nào thì họ cũng phải để ý đến nó.”
“Em thực sự nghĩ vậy chứ?”
“Em thực sự nghĩ vậy.”
Trong lúc Ben và Jemima ngồi đó chuyện gẫu, chủ yếu là về công việc, thì phải nói rằng, Sophie và Lisa đang sửa soạn quần áo - cả hai đều diện váy đen co dãn gần như giống hệt nhau, bốt cao tới gối (của Sophie là da lộn, của Lisa là da thuộc), và đeo túi Chanel nhỏ màu đen bên vai. Sophie khoác một chiếc áo len mềm, cổ lông, còn Lisa chơi áo choàng không tay. Đó là những bộ đồ à ơi của họ - những thứ họ mặc khi đánh liều đến một câu lạc bộ nào đó để quyến rũ những ông chồng triệu phú tiềm năng.
Trông họ thật tuyệt vời. Vẻ ngoài của họ hoàn toàn lạc lõng với Kilburn. Ngất ngưởng xuống phố trong những bộ cánh thời trang, họ bỏ lại phía sau những kẻ qua đường mồm há hốc trước hai người đẹp khác thường.
Họ vừa ở Queen’s Arms, một sai lầm, họ nhận ra điều đó ngay sau khi bước vào. Hai người đẹp phải khua tay để nhìn qua khói thuốc, đằng sau làn khói là một đống đàn ông đứng dựa vào quầy bar, á khẩu hoàn toàn, có lẽ vì ngưỡng mộ trước sự xuất hiện của Sophie và Lisa.
“Tao sướng tê người rồi,” một gã cơ bắp ôm chặt ngực rên rỉ, trong khi đám bạn của gã cười ồ lên.
“Tìm anh hả em yêu?” một tay nói với Sophie khi ả nhìn quanh quán rượu, tha thiết ước ao mình đang ở một nơi khác.
“Em sẽ lấy anh chứ?” gã khác à ơi Lisa, cô ả vẫn kênh kiệu tiếp tục bước đi.
Hai người đẹp kiêu hãnh phớt lờ tất cả, ngẩng cao đầu bước ra ngoài trong khi lũ đàn ông cười hô hố, vài người còn chạy ra cửa bỡn cợt, nài họ quay lại.
“Lạy Chúa, đúng là ác mộng,” Sophie nói với Lisa khi hai ả gõ giày trên đường. “Cậu có chắc là việc này đáng làm không? Sao chúng ta không nhảy lên một chiếc taxi vào thành phố nhỉ?”
“Cậu điên à?” Lisa kinh hoàng quay sang nhìn ả bạn. “Khi mà lâu lắm rồi chúng ta mới được gặp một anh chàng ngon trai như thế?”
“Anh ta ngon trai,” Sophie đồng ý, “nhưng anh ta làm việc cho Kilburn Herald. Ý tớ là, anh ta gần như không thuộc đẳng cấp của chúng ta phải không?” Sophie, Chúa phù hộ cho ả, đã quên mất rằng ả là lễ tân, bởi trong những giấc mơ của mình, Sophie là vợ một ông chồng giàu có.
“Với ngoại hình như thế thì tớ chẳng buồn tính đến chuyện đó. Tớ không muốn cưới chàng, nhưng tớ muốn cặp với chàng,” Lisa nói, bổ sung thêm một tiếng tặc lưỡi với vẻ xa xăm trong mắt.
“OK,” Sophie nói. “Thử một lần nữa vậy.” Họ đi qua những khung cửa sổ cố định và bước vào quán bar, nhìn ngó những con người đẹp đẽ thời trang và ngay lập tức thấy mình nổi trội hơn hẳn. Xét cho cùng, hai cô ả không chỉ thời trang mà còn chơi đồ hiệu nữa, cả hai cùng cố ý cho chữ C bằng vàng lồng vào nhau trên túi Chanel hướng ra ngoài để ai nhìn vào cũng nhận ra.
“Họ phải ở đây,” Lisa nói, chậm rãi nhìn từng bàn.
“Tớ không thấy họ.” Sophie nói, đi qua quầy bar và bước đến cuối quán. “Không có,” cô ả nói khi quan sát xung quanh. “Họ có thể ở chỗ quái nào kia chứ?”
Có phải khi bạn vui thì thời gian trôi qua rất nhanh không? Hai chiếc cốc đều đã cạn cả, vì thế tôi đứng lên để lấy thêm đồ uống, hy vọng kéo dài buổi tối này càng lâu càng tốt, cầu sao Ben sẽ không đứng dậy nói đã đến lúc phải về. “Đến lượt em.” Tôi nói, cố ra vẻ thờ ơ. “Vẫn như cũ chứ?”
“Em chắc không?” Ben hỏi, anh là một quý ông lịch lãm, tôi nghĩ anh sẵn lòng trả cho tăng hai. Và tăng ba nữa. Nhưng tôi vẫn cương quyết và anh đồng ý lấy đồ uống như cũ.
Nhưng khi tôi đứng lên, một ý nghĩ kinh hoàng chợt chạy qua đầu tôi. Nhìn từ đằng trước, trông tôi cũng không đến nỗi. Tôi có thể giấu kích cỡ của mình và hy vọng người ta sẽ nhìn vào mắt hay tóc tôi, nhưng nhìn từ phía sau, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận rằng mình thật to béo. Tôi có thể đi giật lùi khỏi đây không? Ben có nghĩ là tôi hoàn toàn mất trí không? Tôi có nên liều lĩnh quay lại để Ben thấy mình từ phía sau không?
Và khi tôi lưỡng lự đứng đó, Ben bắt đầu đọc lại đơn xin việc của anh, thế là tôi thở dài nhẹ nhõm, thẳng tiến ra khỏi chỗ ngồi chật hẹp và đi vào quầy bar chính. QUỶ THA MA BẮT! HỌ LÀM TRÒ KHỈ GÌ Ở ĐY VẬY?
Tôi thật không thể tin nổi. Sophie và Lisa không bao giờ, không bao giờ đặt chân đến những nơi như thế này. Uống rượu ở Kilburn á? Điên à? Những con bò non phải gió này, tôi biết đích xác họ đang làm gì. Nhìn họ xem, diện những bộ đồ vía và đứng bên quầy bar tìm kiếm gì đó, đừng tưởng tôi không biết chính xác họ đang tìm gì. Tôi. Hay đúng hơn là Ben. Hai ả lẳng lơ.
Tôi phải làm gì đây? Tôi không thể để họ trông thấy mình, tôi không thể để họ nhập bọn, bởi nhìn họ bây giờ xem, Ben sẽ không nhận ra họ là hai cô gái anh gặp lúc trước, và anh có thể, chỉ có thể thôi, thích họ. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Tôi quay lại và vội vàng chạy về phía Ben.
“Ben,” tôi nói, nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi.
Ben ngẩng đầu lên. “Hừm?”
“Em muốn hỏi anh không thì quên mất. Ý em là anh có băng mẫu không, vì thông báo yêu cầu gửi một cuốn băng mẫu mà.” Chúa ơi, tôi nói như một kẻ đại ngốc vậy, nhưng trong tình thế cấp bách này, đó là giải pháp khả dĩ nhất tôi có thể nghĩ ra.
“Anh định gửi ảnh. Sao, em nghĩ là anh nên gửi một cuốn băng à?” Ben, như tôi dự đoán, nhìn tôi như thể tôi hơi có vấn đề vậy.
“Thế này,” tôi ngồi xuống, nói. “Em cho là có những điểm thuận lợi và bất lợi. Ý em là, một bức ảnh không cho họ biết chính xác những gì họ muốn thấy, kiểu như là, khi lên hình trông anh như thế nào, nhưng một cuốn băng mẫu thì có thể là một sự kết hợp đáng giá đấy.”
“Phải rồi,” Ben nói, giờ trông anh hoàn toàn bối rối khi thấy tôi ngồi xuống trở lại mà không mang theo đồ uống.
Tôi quay qua vai Ben, và - tạ ơn Chúa - tôi thấy Sophie và Lisa đi ra khỏi quán. Quả là bất thường, hãy nhớ nơi đây là Kilburn, một chiếc taxi đen tình cờ tạt vào bên đường khi họ bước ra, và hai cô ả theo phản xạ nhảy xuống đường, tay giơ cao.
Tôi có thể cảm thấy cái nhìn dò xét của Ben khi tôi dõi theo chiếc xe rời đi.
“Phải rồi,” tôi nhắc lại lời Ben, quả quyết đứng lên. “Đồ uống,” rồi tôi bước tới quầy bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.