Tôi Là Jemima

Chương 25:




Tôi tưởng sáng nay cơn váng vất sẽ qua đi, tôi cứ nghĩ triệu chứng nhức đầu và buồn nôn tối qua là đủ rồi. Chúa ơi, tôi đã nhầm. Tôi phải mất mấy giây để định hướng, để nhớ ra mình là ai, tại sao đầu tôi lại nhức như búa bổ vậy, thế rồi, khi lăn mình trên giường và nhìn thấy nửa bên kia trống không, tôi thậm chí còn bắt đầu cảm thấy ốm mệt hơn và nhớ ra đêm qua Brad không về nhà, có vẻ như anh còn chưa có mặt ở nhà nữa.
Tim tôi bắt đầu đập mạnh, một cơn buồn nôn trào lên trong khi tôi lắc lắc đầu, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi tôi nghe thấy tiếng động trong bếp, tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng, tiếng dao nĩa đập lanh canh.
Tôi mặc váy ngủ rồi chậm chạp lê vào bếp, tay ôm đầu để ngăn tiếng ồn kinh khiếp từ đầu kia căn nhà ảnh hưởng tới cơn váng vất, rồi tôi đứng im ở cửa ra vào, nhìn Brad, không biết phải nói gì, phải làm gì tiếp theo đây.
Brad vừa khẽ ngâm nga vừa đảo món trứng tráng trên bếp, và ngự trên bệ bếp cạnh anh là một khay gỗ đựng đồ ăn sáng, được chuẩn bị tươm tất cho một người ăn. Có một giỏ bánh mì, một ly nước cam, cà phê, và một bình hoa cắm đầy những bông hồng nhung lớn còn ướt đẫm sương.
Tất cả chuyện này là thế nào vậy? Trong một lát, tôi không nói gì. Tôi chỉ đứng dựa người vào khung cửa nhìn Brad, và vài giây sau, Brad quay lại, nhảy dựng lên khi trông thấy tôi.
“Chào em yêu,” anh nói, bước đến hôn lên môi tôi, nhưng tôi không thể làm được, tôi không thể vờ như mọi chuyện đều ổn trong khi rõ ràng là không phải vậy. Tôi cảm thấy như thể anh đã làm tổn thương lòng tin của tôi, vì thế tôi quay đầu đi, để nụ hôn của Brad khẽ lướt bên má.
“Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh thực sự xin lỗi về chuyện tối qua.”
“Có chuyện gì vậy?” Ngay cả tôi cũng phải ngạc nhiên khi giọng mình lạnh lùng đến vậy. Nghiêm khắc đến vậy. “Anh đã ở đâu?”
“Cuộc họp cứ kéo dài mãi, lúc đó muộn quá rồi nên anh ngủ lại văn phòng.”
“Chỗ nào trong văn phòng?”
“Anh thề đấy,” Brad nói, nhận thấy tôi không tin anh. “Anh ngủ trên đi văng trong sảnh. Mấy cô giúp việc cũng không thể tin nổi khi bước vào văn phòng sáng nay.”
“Thế tại sao anh không gọi điện, ít nhất cũng phải cho em biết anh ở đâu chứ?” Câu hỏi bật ra như một lời rên rỉ, và tôi nhớ rằng mình phải tỏ ra giận dữ hơn, bớt van nài hơn.
“Anh biết là em đang đi chơi, và đến lúc họp xong thì đã muộn quá rồi nên anh không muốn quấy rầy em.”
“Thế nên anh để mặc em nghĩ rằng anh bị đâm xe hay đại loại thế à?”
“Ôi anh xin lỗi, em yêu, anh không nghĩ là em lại lo lắng đến vậy. Anh tưởng em sẽ ngủ rất say và buổi sáng khi em thức dậy, anh sẽ ở nhà.”
“Em không thể tin là anh lại ích kỷ đến thế.” Cẩn thận, cẩn thận nào. Tôi không muốn nổi xung quá, vì đây là lần đầu tiên tôi có bạn trai đúng nghĩa, và hãy nhìn xem anh đẹp trai đến thế nào, nếu tôi thực sự mất bình tĩnh, tôi sẽ khiến anh chạy mất dép, và nếu điều đó xảy ra thì tôi sẽ thế nào đây?
“JJ, anh xin lỗi. Em nói đúng, anh thật ích kỷ, nhưng chuyện này sẽ không lặp lại nữa đâu, anh hứa đấy.” Brad trông rất hối lỗi, trông anh có vẻ thành thật, và với cái đầu cúi xuống, anh có vẻ rất ăn năn, thật giống một cậu bé con, vô cùng mong manh và đẹp đẽ, tôi phải tha thứ cho anh thôi. Tôi còn có thể làm gì khác nữa chứ.
Tôi biết có lẽ bạn nghĩ rằng tôi không nên tha thứ cho anh, tôi nên để anh cảm thấy áy náy lâu hơn chút nữa, nhưng lý do anh đưa ra khá thuyết phục, miễn là bạn đừng săm soi nó kỹ quá, và tôi thì không muốn săm soi, tôi muốn tin anh. Mặc dù có vẻ ngày càng có nhiều vấn đề nảy sinh trong mối quan hệ này, nhưng ít nhất tôi muốn vờ như mọi chuyện đều ổn thỏa, vì nhìn chúng tôi mà xem. Chúng tôi thật xứng đôi vừa lứa. Một cặp hoàn hảo.
“Thôi được,” tôi nhún vai nói.
“Thôi được?” Mặt anh sáng lên. “Điều đó có nghĩa là anh được tha thứ à?”
“Em nghĩ vậy?”
“Chúa ơi, anh yêu em, JJ,” anh nói, vòng tay quanh người tôi và hôn lên gáy tôi, nơi mà anh biết chắc sẽ khiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi ngả vào người Brad, hít ngửi mùi cơ thể anh, cảm nhận được những sợi râu mảnh mọc lởm chởm trên mặt anh cọ vào má tôi, và tôi dần thư giãn hơn. Brad dịu dàng xoa lưng tôi, từ từ đưa tay xuống dưới cho đến khi bàn tay lướt giữa hai chân tôi, và tôi không thể ngăn một tiếng thở hổn hển bật ra khỏi miệng, chúng tôi trượt từ tường nhà xuống sàn bếp, và bữa sáng nhanh chóng bị lãng quên, âm thanh duy nhất phát ra từ nhà bếp là những lời thì thầm êm ái và những tiếng rên khoái lạc.
“Em yêu anh nhiều lắm,” tôi nói với anh sau một cuộc ái ân có lẽ là tuyệt vời nhất mà chúng tôi từng có, bởi tôi cảm thấy có lỗi vì đã khiến anh phải áy náy, bởi hiển nhiên là anh yêu tôi vô vàn. “Em xin lỗi vì đã cư xử như một cô ả xấu tính.”
Ôi, Jemima, đừng có yếu đuối thế, mi không hề là một ả đàn bà xấu tính. Lẽ ra mi nên xấu tính, nhưng quan trọng hơn là mi đã cho Brad biết mi yêu anh ta, mi lại còn ngỏ lời trước, đó không phải là lời đáp lại câu nói yêu đương của Brad. Mi thực sự thấy như vậy hả Jemima? Mi thực sự yêu anh ta sao?
Nằm trên sàn nhà, chạm vào những múi thịt trên lưng của Brad, lần đầu tiên Jemima cảm thấy có lẽ nàng đã yêu anh ta, rằng cuối cùng có lẽ mọi chuyện cũng tốt đẹp.
“Hôm nay anh sẽ nghỉ làm,” Brad nói khi bước vào phòng tắm. “Anh muốn dành suốt cả ngày ở bên em.”
“Thật sao? Cả ngày á?”
“Thật,” anh quay đi, nói. “Anh nghĩ mình có thể đi ăn trưa, rồi sau đó trượt pa tanh. Bất cứ thứ gì em thích.”
“Tuyệt. Em không quan tâm mình sẽ đi đâu, miễn là được ở bên anh. Việc duy nhất mà em phải làm là bắt tay vào viết bài báo mà em đã kể với anh đấy. Có lẽ mình nên đi săn tìm ngôi sao chăng? Em phải lên một kế hoạch chính xác cho những gì mình định viết mới được.”
“Chuyện phiếm về các ngôi sao là điều cuối cùng em nên bận tâm tới ở thành phố này,” Brad mỉm cười nói. “Tất cả những gì em phải làm là cầm ấn bản của tờ Daily Variety và Hollywood Reporter lên và em sẽ có được mọi thứ mình cần.”
“Hừm.” Tôi nghi hoặc. “Có lẽ nếu chiều mình về nhà, em làm việc sau cũng được.”
“Tốt,” anh nói, đoạn đóng cửa phòng tắm lại. “Nghe có vẻ hay đấy. Anh đi tắm đây, nhanh thôi.”
Điện thoại reo khi tôi đang nằm mơ màng trên giường, hình dung trong đầu từng centimet trên cơ thể Brad. Thường ở đây tôi không nhấc máy, tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ cục khi trả lời điện thoại trong một ngôi nhà không phải của mình, nhưng Brad đang tắm, và để máy tự động trả lời cũng không được hay cho lắm. Đó có thể là một cuộc gọi quan trọng.
Tất cả những gì tôi nghe thấy là một tiếng rên dài não nuột, thế rồi, “JJ, tớ, Lauren đây. Nói cho tớ biết đi, cậu có cảm giác kinh khủng giống tớ không?”
Tôi cười. “Không, tớ không có hề có cảm giác kinh khủng giống cậu. Cậu uống nhiều hơn tớ mà, nhớ không?”
Lauren lại rên rỉ. “Ước gì tớ nhớ được. Tớ chẳng nhớ cái quái gì cả. Làm thế nào mà chúng ta về nhà được?”
Tôi kể cho cô nghe rằng chúng tôi đi taxi về nhà, rằng cô đã nhoài người ra cửa xe và hát rống lên những bài hát cũ của ABBA, rằng cô suýt nữa thì nôn ra ghế sau.
“Trông tớ đáng xấu hổ lắm phải không?”
“Đáng lắm ấy chứ!”
“Thật á?” Lauren rú lên. “Kể đi, kể đi. Tớ có cho anh chàng đẹp trai nào số điện thoại không?”
“Có, cậu có cho. Cậu hét lên với anh chàng pha chế rượu từ đầu này sang đầu kia nhà hàng, nhưng tớ nghĩ tất cả đàn ông ở đó đều ghi lại rồi.”
“Ôi, lạy Chúa! Tớ nhớ ra rồi. Anh chàng pha chế rượu, ta nhớ ra anh ta rồi! Anh ta có đẹp trai như tớ nhớ không nhỉ?”
“Cậu đúng là ác mộng toàn tập!” tôi cười. “Có, anh ta đẹp trai như cậu nhớ đấy. Cậu ghi điểm ngon hơn tớ rồi.”
“Cậu thì cần gì ghi điểm. Cậu có anh chàng Brad long lanh rồi còn gì nữa. Anh ta nằm nhà trùm chăn và băn khoăn cậu đang làm gì phải không?”
“Không.” Tôi không biết liệu mình có nên kể với Lauren hay không, vì tôi có cảm giác tôi biết cô sẽ nói gì, thực ra, có lẽ sẽ y hệt như những gì Geraldine nói. Nói cách khác, hai người sẽ bảo tôi phải cẩn thận, đừng chấp nhận giá trị bề ngoài, đừng tin anh ta, và nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng giờ tôi không muốn nghe những điều đó, tôi muốn tin rằng mọi thứ đều tốt đẹp, rằng anh đã không nói dối tôi.
Tôi lắng nghe để chắc chắn rằng nước vẫn đang chảy, Brad đang tắm nên anh sẽ không nghe thấy, và thế là tôi viện đến một lời nói dối vô hại.
“Lúc tớ về thì anh ấy không có nhà, cuộc họp vẫn chưa xong mà, nhưng khi tớ đi ngủ thì anh ấy cũng về nhà.” Đó không hẳn là một lời nói dối, tôi chỉ bỏ qua chi tiết là chuyện đó xảy ra vào sáng hôm sau.
“Hừm,” Lauren nói. “Anh ta về muộn chừng nào?”
“Không muộn lắm. Mọi chuyện ổn cả. Tớ không lo thì thôi, sao cậu phải lo chứ?”
“Được rồi. Nếu cậu thấy mọi chuyện ổn cả thì tớ cũng vậy. Thế hôm nay cậu định làm gì? Đi ăn trưa nhé?”
“Hôm nay không được, Brad nghỉ làm nên chúng tớ sẽ đi chơi.”
“Nghe có vẻ như anh ta đã phạm lỗi gì thì phải.” Đó chính xác là những gì tôi không muốn nghe.
“Tớ lại thấy có vẻ như anh ấy đang yêu,” tôi nói với vẻ tự tin giả dối, hy vọng sẽ thuyết phục được cô, và cũng thuyết phục cả chính tôi nữa.
“Ờ, vậy thì vui vẻ nhé,” Lauren nói. “Đừng bận tâm đến cô bạn một thân một mình này.”
“Đi cùng tớ đi!” tôi nói, cố ra vẻ chân thành, vì cho dù thấy Lauren rất thú vị thì tôi vẫn muốn được ở bên Brad cả ngày, chỉ hai chúng tôi thôi, tôi không hề có ý định rủ Lauren đi cùng. “Nhập bọn đi, Brad sẽ không ngại đâu, anh ấy muốn gặp cậu lắm!” Điều này thì không đúng một chút nào hết vì Brad tỏ ra không mấy mặn mà với những gì tôi làm hay những người tôi gặp khi không có anh ở bên.
“Được,” Lauren nói, giọng phảng phất chút mỉa mai. “Vì tớ rất thích làm kẻ thứ ba đấy.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Ngay cả tôi cũng thấy mình không thành thật. “Brad và tớ không như cậu nghĩ đâu.”
“Brad và tớ. Cậu nói rồi đấy nhé. Đó là dấu hiệu khẳng định chắc chắn tớ sẽ là kẻ thứ ba.”
“Thế cậu không đến à?” Tôi nghĩ mình đã cố giấu được một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Không. Nhưng cảm ơn cậu, JJ, cậu thật tốt vì đã rủ tớ.”
“Cậu sẽ ổn chứ? Cậu định làm gì?”
“Chắc chiều nay tớ sẽ xem phim. Ồ, khoan đã, tớ có cuộc gọi chờ.”
Tôi ngồi đợi bên điện thoại. Và đợi. Và đợi. Tôi ghét việc này, tôi ghét những người bắt mình giữ máy hàng tiếng đồng hồ, nhưng ngay khi tôi chuẩn bị cúp máy thì Lauren trở lại.
“JJ? Ôi Chúa ơi! Tớ xin lỗi, nhưng đó là anh ấy! Anh ấy đã gọi!”
“Ai cơ?”
“Bill! Anh chàng pha chế rượu!”
“Và?”
“Và giờ thì tớ có kế hoạch cho hôm nay rồi. Bọn tớ sẽ đi ăn trưa với nhau.”
“Cư xử cho phải phép đấy nhé,” tôi cười. “Chúng tớ không muốn cậu gặp rắc rối đâu.”
“Tớ sẽ làm vậy. Cư xử cho phải phép, đúng rồi. Tớ đâu có ý định sa vào rắc rối lúc này.”
Hai chúng tôi cùng cười và vừa tạm biệt nhau xong thì Brad bước ra khỏi phòng tắm.
“Ai vậy?”
“Lauren.”
“Lauren là ai?” Thật điển hình. Điều đó chứng tỏ Brad quan tâm đến cuộc sống của tôi nhiều đến thế nào.
“Brad!” Tôi đánh yêu anh. “Anh biết rõ Lauren là ai mà. Cô ấy là bạn mới của em, người mà em đã gặp ở Broadway Deli và tối qua đi chơi cùng ấy.”
“Anh quên mất là tối qua em đi chơi với cô ấy. Bọn em đã đi đâu?” Brad vừa lau tóc, vừa nói chuyện.
“Bọn em tới một nhà hàng mới mở trên phố Main.”
Brad ngừng lau một giây rồi bắt đầu lại, chậm hơn, trầm tư hơn. “Nhà hàng nào?” anh hỏi, giọng có vẻ hơi căng thẳng.
“Pepper,” tôi đáp. “Nó thật tuyệt.”
“Ồ,” Brad nói, lau đầu nhanh hơn.
“Anh đến đó chưa?” tôi hỏi.
“Em hỏi kháy anh đấy à?” Brad nói, đặt chiếc khăn xuống, có thể tôi sắp điên đến nơi, nhưng tôi thề rằng anh đang tái nhợt đi bên dưới nước da rám màu đồng.
“Ý anh là cái quái gì vậy?” tôi hỏi, cố tìm hiểu xem có phải anh đang tái mét đi không, và nếu có thì tại sao.
“Em biết là anh đã đến đó mà,” anh cẩn trọng nói.
“Không, em không biết,” tôi nói, hoàn toàn hoang mang, ý tôi là, chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
“Anh tưởng đã nói với em là anh đến đó.”
“Chưa, ngốc ạ,” tôi cười, cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã tưởng tượng ra mọi chuyện, rằng không có gì bất minh ở đây hết. “Anh chưa nói.”
“Ồ, thế mà anh cứ tưởng.” Brad nói rồi thêm vào, “Anh đã đến đó vào đêm khai trương.”
“Không, anh chưa kể với em. Chỗ đó thật tuyệt đúng không?” Tôi nói, đoạn ngồi xuống bàn trang điểm và cầm lược lên.
“Ừmm,” Brad nói, băng qua phòng lấy chiếc lược từ tay tôi, rồi đứng đằng sau, vừa ngắm nhìn tôi trong gương vừa chải tóc cho tôi.
“Thích thật,” tôi nhắm mắt lại, thì thầm.
“Đúng vậy,” Brad nói, rồi một tiếng đập mạnh dưới hành lang vang lên làm chúng tôi giật nảy mình.
“Thư,” anh đặt lược xuống nói, mấy giây sau anh gọi lớn. “JJ, em có bưu phẩm này.”
“Của em á?” Ai gửi thế nhỉ? Tôi cảm thấy háo hức khi chạy trong hành lang ra cửa trước, nơi Brad đưa cho tôi một lá thư với nét chữ viết tay đặc biệt của Geraldine.
“Geraldine, bạn em ở London gửi,” tôi nói với Brad nhưng anh không chú ý lắm, còn tôi thì mỉm cười khi xé chiếc phong bì và lấy ra mấy trang báo. Tôi đọc mẩu giấy nhắn và cười, thầm nghĩ Geraldine đúng là chẳng thay đổi gì và tự hỏi làm sao cô có thể xoay xở với mục Top Mẹo vặt, rồi tôi giở mấy trang báo đính kèm với tờ giấy nhắn, không hiểu cái đống này là như thế nào.
“Chúa ơi!” Tay tôi bỗng run rẩy, và tôi phải đặt tay lên ngực để ngăn tiếng trống đang đập thình thịch trong đó.
“Chuyện gì vậy?” Brad nhìn tôi lo lắng.
“Không, không có gì.”
Brad bước tới và ngó xem nội dung bài báo. “Ben Williams là ai?” anh hỏi.
“Chỉ là một đồng nghiệp cũ của em.” Tôi không thể rời mắt khỏi trang báo, tôi xem lướt qua những bức ảnh, đọc nhan đề rồi lại ngắm những bức ảnh. Đó là Ben. Ben thân yêu của tôi. Ôi Chúa ơi, tôi không nên có cảm giác này. Tôi sợ hãi nhìn Brad, nhưng anh đang quay lưng lại phía tôi, anh không nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt tôi. Thế là tôi đứng đó và bắt đầu đọc, con tim loạn nhịp khi nhìn thấy người đàn ông mà tôi tưởng rằng mình đã quên, hay ít nhất cũng đã chôn sâu trong quá khứ.
“Chắc anh ta không phải bạn trai cũ của em chứ?” Brad mỉm cười, nhưng tôi không đáp lại nụ cười ấy, tôi không thể ngước lên khỏi bức ảnh của Ben, và tôi không nói gì hết, tôi chỉ bước vào phòng ngủ và ngã vật xuống giường, cố không làm rung những trang báo khi nghiến ngấu đọc từng từ một.
Tôi không hoàn toàn chắc mình đã làm thế nào để trấn tĩnh lại, nhưng tôi đã làm được, tôi thậm chí còn kiềm chế bản thân không nhấc điện thoại lên gọi cho Geraldine. Tôi không hiểu nổi cảm xúc của mình. Hoang mang có lẽ là từ miêu tả chính xác nhất. Tôi thực sự nghĩ mình đã quên Ben, tôi thực sự nghĩ cuối cùng mình cũng tìm thấy hạnh phúc bên Brad, và tôi luôn nghĩ rằng Ben là một anh chàng điển trai, nhưng đó chỉ là nhận xét khách quan và thực sự không ảnh hưởng đến cá nhân tôi.
Tôi hoang mang vì không thể tin rằng chỉ cần nhìn thấy anh, chỉ cần đọc một bài báo viết về con người mà tôi biết, người đàn ông mà tôi nghĩ mình đã từng yêu, lại có thể khiến tôi cảm thấy mình là Jemima Jones của ngày trước, Jemima Jones mà tôi tưởng mình đã nói lời tạm biệt.
Nhưng Ben không ở đây, tôi tự nhủ, và thậm chí nếu anh ở đây thì cũng chẳng có gì chắc chắn cả. Phải, trông tôi đã hoàn toàn khác, nhưng trước đây anh chưa bao giờ thích tôi, và có lẽ bây giờ cũng vậy.
Rồi tôi nhìn Brad, con sư tử vàng to lớn, tôi biết anh có thể có được người phụ nữ hoàn hảo nhất, nhưng anh đã chọn tôi, điều đó chứng tỏ tôi là một kẻ may mắn. Phải, đôi khi tôi lo lắng rằng có lẽ giữa chúng tôi không có nhiều điểm chung nên có, và đôi khi tôi thấy mình đang so sánh anh với Ben, ngoại trừ phần ngoại hình thì dường như Brad chỉ là một kẻ thua cuộc cay đắng, cũng là lý do tại sao tôi cố không so sánh thường xuyên, và có thể chúng tôi không có một tình bạn kiểu thoải mái vui đùa như tôi với Ben, nhưng Ben chưa bao giờ muốn tôi, còn Brad thì có.
Anh còn tốt với tôi nữa, anh cư xử tử tế với tôi. Được rồi, đêm qua anh đã mắc lỗi, nhưng công việc là công việc, và tôi phải cố hiểu góc cạnh đó trong cuộc sống của anh. Tôi là một kẻ may mắn. Hẳn vậy. Ý tôi là, nhìn anh mà xem.
Ồ đúng. Còn một điều nữa. Chuyện chăn gối, tất nhiên, thật tuyệt.
Chúng tôi có một ngày thật vui vẻ. Chúng tôi đã đi bộ thật lâu và thong thả, thẳng hướng tới cuối cầu tàu Santa Monica, ngồi trên một chiếc ghế băng quay mặt ra biển, rồi Brad cố thuyết phục tôi chơi trò đu quay khổng lồ, nhưng tôi từ chối vì làm thế sẽ khiến tôi cảm thấy mình quá giống khách du lịch, trong khi giờ đây tôi cố gắng để mình trông thật giống một người bản địa, một người vợ của Brad, và cho dù mới chỉ có bốn tuần rưỡi trôi qua nhưng tôi nghĩ mình đang làm khá tốt công việc này.
Chúng tôi quay lại cầu tàu, tay trong tay, và tôi mỉm cười sung sướng khi thấy những người đàn bà khác ngắm nhìn Brad, còn Brad lại khiến tôi phì cười khi chỉ cho tôi xem một phụ nữ ăn vận kỳ quái, miệng thì thầm, “Em có nhìn thấy không? Cô ta đang mặc gì thế không biết? Chúa ơi, bốt cao bồi với cặp giò xấu xí và quả váy ngắn khiếp vía kia.”
Tôi gắng hết sức để đẩy Ben vào sâu trong tâm trí, cố nhắc mình rằng tôi là một kẻ vô cùng may mắn vì có được một người đàn ông như Brad.
Chúng tôi lang thang trên bờ biển như một đôi trai gái mới lớn, hò hét và té nước vào nhau, và rồi, sau khi khiêu vũ với nhau trên cát trước tiếng hét cổ vũ của một nhóm những cậu bé ngồi quanh chiếc đài xách tay, chúng tôi tiếp tục thả bộ tới Shutters on the Beach, khách sạn đẹp nhất trong vùng theo lời Brad.
Chúng tôi đi qua khu tiền sảnh xinh đẹp. Sàn gỗ bóng loáng, những chiếc sofa bọc gấm Damask trắng dày, những bình hồng tươi xinh đặt trên những món đồ cổ kính, chúng tôi đi qua sảnh và tới ngồi trên hàng hiên trông ra biển, thưởng thức đồ ăn ngon và ngây ngất bên nhau.
Sau bữa trưa, chúng tôi trở về nhà lấy xe, và Brad đưa tôi đến Pacific Palisades, đỗ xe ở đó và chúng tôi đi dạo trên núi hai tiếng. Hít thở không khí trong lành và sải bước bên người đàn ông quyến rũ của mình quả là những gì mà cuộc sống nên hướng tới.
Khi về nhà, chúng tôi tắm cùng nhau, đương nhiên việc này lại dẫn tới một việc khác, và chúng tôi đang có một khúc dạo đầu ướt át, đẫm xà phòng trong bồn tắm thì điện thoại đổ chuông.
“Mặc kệ nó,” tôi thì thầm trong trạng thái sắp đạt cực khoái.
“Anh không thể,” Brad càu nhàu, đứng lên và đi tới chỗ đặt điện thoại trong phòng ngủ trong khi tôi rên rỉ và lăn lộn. “Alô?” Tôi nghe tiếng anh nói. “Ồ, xin chào.” Im lặng một chút, tôi nghĩ anh đang nghe ai đó nói, rồi tôi rút khăn tắm trên thanh treo xuống, quấn quanh người, vẫn mê mẩn trong dư vị ngọt ngào của tình yêu, tự hỏi làm sao tôi lại bỏ qua cảm giác tuyệt vời này trong nhiều năm đến thế. Thế rồi, tôi biết điều này thật điên rồ, nhưng tôi chắc chắn mình nghe thấy Brad đang thì thầm.
Cuối cùng anh cũng đặt điện thoại xuống nhưng không quay lại buồng tắm mà đi vào bếp, tôi theo anh vào đó, không hiểu có phải mình đang điên lên hay không.
“Ai gọi thế?” tôi hỏi, cố ra vẻ đó là một câu hỏi đơn thuần.
“Điện thoại á? Chuyện công việc ấy mà.”
“Thế sao anh phải thì thầm?”
Anh nhìn tôi như thể tôi có vấn đề về thần kinh vậy. “Em đang nói gì thế?” anh nói. “Anh có thì thầm đâu.” Và tôi tin anh.
Hẳn chúng ta thấy chuyện này thật kỳ lạ. Thậm chí, có lẽ chúng ta thấy nó còn vô cùng kỳ lạ nữa kia, nhưng Jemima không nghĩ như vậy. Nàng không muốn nghĩ thế, và nửa tiếng sau, khi Brad rời nhà để giải quyết vấn đề gì đó ở văn phòng, anh ta nói với nàng rằng anh ta yêu nàng, và nàng tin ở anh ta.
Cuối cùng, khi ngồi xuống bàn của Brad để làm việc, nàng đọc lại bài báo về Ben Williams. Ben là ảo mộng. Brad là thực tế. Ở bên Brad, mình hạnh phúc hơn nhiều so với những gì đã có với Ben, nghĩ đến đó, nàng mở ấn bản Hollywood Reporter và bắt đầu tìm kiếm thông tin cho bài báo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.